KHI NỮ VƯƠNG YÊU

Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa Tần Hạ Hạ và Diệp Khả Nhi lại có thêm một phần vi diệu. Đã vượt qua mức bạn bè, nhưng lại chẳng chạm đến ngưỡng cửa người yêu.

Dù vậy Tần Hạ Hạ vẫn luôn cố gắng, không từ bỏ. Nàng luôn tin rằng sẽ có một ngày Diệp Khả Nhi chấp nhận nàng.

--------

Không lâu sau Tần Đức Huy trở về, Tần Hạ Hạ đến Tần thị làm việc. Cả ngày bận rộn tại Tần thị, buổi tối phải giải quyết chuyện ở quán bar khiến thời gian Tần Hạ Hạ gặp mặt Diệp Khả Nhi ngày càng ít.

Tần Đức Huy trở về là một điềm báo giông bão sắp nổi lên. Tần Hạ Hạ luôn đề cao cảnh giác. Nhưng nàng trăm phòng ngàn phòng chính là không phòng đến việc Tần Đức Huy cho người trực tiếp tìm Tần Hạ Nhiên.

Ngày đó nhận được tin báo tỷ tỷ và Diệp Khả Thư xãy ra chuyện. Tần Hạ Hạ cấp tốc chạy đến hiện trường. May mắn tỷ tỷ nàng không sao, nhưng Diệp Khả Thư lại trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.


Ngồi trước phòng cấp cứu, nhìn gương mặt không tý huyết sắc của tỷ tỷ, lại nhìn đến vẻ mặt đau lòng của Diệp Khả Nhi. Tần Hạ Hạ hít sâu, nàng phải tỉnh táo, nếu bây giờ nàng cũng suy sụp thì ai sẽ là người giúp tỷ tỷ và Diệp Khả Nhi chống đỡ.

May mắn sau ca phẩu thuật Diệp Khả Thư đã không sao, nếu Diệp Khả Thư xãy ra mệnh hệ gì Tần Hạ Hạ thật sự không biết đối mặt với tỷ tỷ và Diệp Khả Nhi thế nào. Dù sao lần này cũng là do nàng sơ xuất.

Lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, Tần Hạ Hạ đến quán bar Queen, dặn dò Tần Tâm tìm vệ sĩ tốt nhất bảo vệ Tần Hạ Nhiên, sau đó lại tìm người điều tra về " tai nạn " kia.

-----

Tần Hạ Hạ tức giận ném sắp tư liệu trên tay, giấy bay tán loạn trên đất. Nàng tức giận mắng

" Trần Dư. Được lắm. Thật không ngờ người giúp đỡ Tần Đức Huy lại là cô ta."


Tần Tâm thở dài

" Còn không phải là họa do cậu gây ra sao?"

Tần Hạ Hạ trầm mặc. Trần Dư là người thừa kế duy nhất của Trần gia, mà Trần gia trên hắc đọa chính là có ít thế lực.

Lúc trước Tần Hạ Hạ từng xãy ra tình một đêm với nàng ta. Tần Hạ Hạ chỉ xem đó là một đêm phóng túng, nhưng Trần Dư lại phải lòng nàng. Sau đêm hôm đó, Trần Dư thường đếm tìm nàng, tìm đủ mọi cách để lấy lòng nàng. Nhưng là bị Tần Hạ Hạ thẳng thắn từ chối.

Một thời gian sau Trần Dư cũng không còn tới tìm Tần Hạ Hạ nữa. Tần Hạ Hạ cứ nghĩ nàng ta đã thông suốt mà từ bỏ. Thật không ngờ nàng ta là đang chờ thời cơ để trả thù nàng.

Trầm mặc một lúc, Tần Tâm lại hỏi

" Cậu tính thế nào?"

Tần Hạ Hạ xoa xoa thái dương, giọng nói có phần mệt mỏi

" Tần Đức Huy thì cứ cho người theo dõi đi, tỷ tỷ nói đừng bức dây động rừng."


Dừng lại một lúc, giọng nói Tần Hạ Hạ có thêm vài phần sát khí

" Còn về phần Trần Dư, cho người thâu tóm thế lực Trần gia, đem Trần gia phá hủy toàn bộ. Tớ muốn để Trần Dư biết, dám đụng đến người thân của Tần Hạ Hạ này nhất định sẽ không có kết quả tốt."

Tần Tâm gật đầu, đứng dậy đi phân phó thuộc hạ. Sát khí trong ánh mắt Tần Tâm so với Tần Hạ Hạ có thêm chứ không bớt.

------

Không lâu sau Trần gia lâm vào khốn cảnh, trên hắc đạo đều biết Trần gia đắc tội với Tần gia nên chẳng ai dám giúp đỡ.

Tần Hạ Hạ nhắp một ngụm cafe, ánh mắt vô tình nhìn nữ nhân trước mặt

" Trần tiểu thư tìm tôi có việc?"

Nữ nhân ngồi trước mặt Tần Hạ Hạ chính là Trần Dư. Hôm nay nàng ta hẹn gặp Tần Hạ Hạ tại một quán cafe. Tần Hạ Hạ đại khái đã biết Trần Dư muốn gì nên nàng chấp nhận gặp mặt nàng ta.
Trần Dư ánh mắt phức tạp nhìn Tần Hạ Hạ, âm trầm hỏi

" Mọi chuyện của Trần gia gần đây là do cô làm?"

Tần Hạ Hạ hai tay chóng cằm, ánh mắt sắt bén nhìn thẳng vào mắt Trần Dư

" Đúng vậy."

" Tại sao?"

" Nếu cô đã dám giúp đỡ Tần Đức Huy thì tôi nghĩ cô nên lường trước được hậu hoạn."

Ánh mắt Trần Dư đầy căm phẩn, đột nhiên nàng ta tươi cười ghé sát mặt Tần Hạ Hạ, giọng nói đầy thâm tình

" Tôi làm vậy là vì yêu thích em. Em biết mà đúng không?"

Tần Hạ Hạ vẫn giữ nguyên tư thế, khóe môi khẽ nhếch lên

" Đừng mang tình yêu để làm lý do đi thương tổn người khác."

Trần Dư bổng kéo gần khoảng cách hơn, giọng nói cũng nhỏ hơn

" Tần Hạ Hạ, nếu tôi không có được em thì cũng không để ai có được em."

Sau câu nói của Trần Dư là tiếng giày cao gót hỗn loạn. Do Tần Hạ Hạ ngồi đưa lưng về cửa nên nàng chẳng biết từ lúc nào phía sau lại có thêm người. Nhưng hành động mờ ám của Trần Dư cùng với tiếng giày cao gót hỗn loạn kia đã nói cho nàng biết người phía sau là ai. Tần Hạ Hạ vội vã đứng dậy nhưng bị Trần Dư kéo tay nàng lại. Ánh mắt Tần Hạ Hạ như gươm đao chiếu lên người Trần Dư, nàng dùng sức giật tay, vội vàng chạy theo người kia.
Diệp Khả Nhi mấy ngày nay luôn không thể tập trung làm việc, trong lòng dâng lên một nỗi nhớ mang tên Tần Hạ Hạ. Hôm nay cô nhận được một bức thư nặc danh. Nội dung thư chỉ võn vẹn " Hãy đến cafe địa chỉ xxx, sẽ có bất ngờ dành cho cô."

Xuất phát từ tò mò nên Diệp Khả Nhi quyết định đến địa chỉ trên. Khi cô vừa bước vào quán cafe đã nhìn thấy Tần Hạ Hạ người mà cô đang nhớ thân mật nói chuyện cùng một nữ nhân. Bước chân như đóng đinh tại chỗ, trái tim bổng nhói lên. Diệp Khả Nhi cố gắng trấn tỉnh nhưng bước chân hỗn loạn đã bán đứng cô.

Diệp Khả Nhi cố bước thật nhanh, cô muốn rời khỏi nơi đó. Cô không muốn nhìn thấy Tần Hạ Hạ ân ái cùng người khác. ( Chỗ nào là ân ái vậy? Tội nghiệp Hạ Hạ của tui.)

Tần Hạ Hạ cố gắng chạy theo, đến khi đuổi kịp Diệp Khả Nhi nàng nắm chặt tay cô, cố giữ cô lại không cho cô tiếp tục bước đi.
Tần Hạ Hạ cố bình ổn hô hấp, vội giải thích

" Tiểu Nhi, em nghe tôi nói. Tôi và nữ nhân kia không có quan hệ gì cả."

Diệp Khả Nhi để mặt Tần Hạ Hạ nắm tay cô, nhưng trong ánh mắt cô dường như có thể nhìn thấy một đóm lửa nhỏ, cô cười mỉa mai

" Không có quan hệ gì cả?"

Tần Hạ Hạ vội gật đầu

" Đúng vậy."

Diệp Khả Nhi mạnh mẽ rút tay khỏi tay Tần Hạ Hạ. Giọng nói băng lãnh vang lên

" Tần Hạ Hạ a Tần Hạ Hạ. Cô nói yêu tôi, nhưng sau lưng tôi lại thân mật cùng nữ nhân khác. Cô nói tôi làm sao tin cô đây?"

Tần Hạ Hạ vô lực lắc đầu

" Tôi không có cùng cô ta thân mật. Em tin tôi đi."

Diệp Khả Nhi ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Hạ Hạ, kích động lên tiếng, càng nói càng phẩn nộ

" Như thế còn gọi là không thân mật? Lên giường mới gọi là thân mật sao? A...Làm sao tôi lại quên cô là loại người gì đây. Những chuyện này với cô có lẽ là bình thường..."
" Diệp.Khả.Nhi." Tần Hạ Hạ gằng giọng cắt đứt lời Diệp Khả Nhi.

Diệp Khả Nhi thoáng giật mình. Cô chính là không thể ngờ bản thân lại nặng lời như vậy với Tần Hạ Hạ. Nhưng lời đã nói ra rồi làm sao thu lại được?

Chưa đợi cô phản ứng Tần Hạ Hạ lại lên tiếng, giọng nói mang theo bất lực, ánh mắt bi thương vạn phần

" Diệp Khả Nhi, tôi yêu em là thật. Từ ngày gặp em trong lòng tôi cũng chỉ có mình em. Có thể ấn tượng tôi để lại cho em không tốt, cũng có thể em xem tôi là người xấu. Nhưng thời gian qua tôi luôn cố gắng cải thiện bản thân, cố gắng để em có thể nhìn ra tình cảm tôi dành cho em là chân thành. Tôi cứ nghĩ chỉ cần tôi cố gắng kiên trì thì nhất định sẽ có ngày em chấp nhận tôi."

Tần Hạ Hạ dừng lại, nàng cười khổ, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Nàng dùng tay lau vội, lại tiếp tục nói
" Nhưng có lẽ...tôi sai rồi. Từ bây giờ tôi không làm phiền em nữa. Sẽ không để em thấy chướng mắt nữa."

Nói xong Tần Hạ Hạ xoay người, dưới chân như đeo xiềng xích, từng bước chân đều trở nên nặng nề. Nước mắt như đê vỡ bờ, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đường.

Diệp Khả Nhi một tay ôm lấy ngực trái, một tay đưa theo hướng Tần Hạ Hạ. Lời nói của Tần Hạ Hạ như dao gâm, từng nhát từng nhát đâm vào tim cô. Diệp Khả Nhi muốn giữ Tần Hạ Hạ, nhưng chân cô chẳng thể bước được, cổ họng khô khốc chẳng thể phát ra âm thanh. Cô cứ thế trơ mắt nhìn Tần Hạ Hạ rời đi.

--------------

Tác giả có lời muốn nói: CHÚC MỪNG NĂM MỚI. Mặc dù hơi trễ nhưng vẫn muốn chúc mọi người năm mới bình an, vạn sự phát tài. Đầu năm mà ngược hai người này quá tui cũng sợ... ?

Bình luận

Truyện đang đọc