KHÍ PHI HỒ SỦNG

Editor: Puck - Diễn đàn

Tầm mắt Thượng Quan Lăng nhìn về phía hai người không có phản ứng gì, nhíu nhíu mày, sau đó lại khẽ giãn ra, khẽ cười nói, “Ngọc Hinh, không phải muội vẫn ngưỡng mộ Hiên Viên đế sao? Hiện giờ coi như Hoàng huynh thỏa mãn tâm nguyện của muội rồi.”

Mặt Thượng Quan Ngọc Hinh đỏ lên, yêu kiều dậm chân, thẹn thùng sẵng giọng, “Hoàng huynh…” Khóe mắt lại len lén liếc về phía Hiên Viên Mị, thấy hắn vốn không nhìn nàng, trong mắt không khỏi toát ra chút mất mát, ngược lại lên tinh thần, còn chưa từng cố gắng, không thể nhanh buông ra như vậy.

Thướt tha đi đến trước mặt Hiên Viên Mị, chỉnh vạt áo thi lễ, môi mỏng chậm rãi hé mở, “Hiên Viên bệ hạ, thần nữ có thể ngồi bên cạnh người không?”

Thủy nhi híp mắt quan sát nàng ta, ánh mắt lóe lên, đột nhiên mở miệng nói, “Ngồi đi.”

Thượng Quan Ngọc Hinh liếc nhìn nàng, trong mắt mang theo kinh ngạc nhàn nhạt, không nghĩ tới Thủy nhi lại không làm khó nàng không nói, còn hào phóng để cho nàng lại gần Hiên Viên đế như vậy, lại liếc nhìn Hiên Viên Mị, thấy hắn không phản đối, mới ngồi xuống vị trí vốn thuộc về Thủy nhi ở bên cạnh hắn.

Hiên Viên Mị liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Hinh, cau mày hỏi, “Thủy nhi tán thành kết thân?”

Thủy nhi lại quan sát Thượng Quan Ngọc Hinh, nhẹ giọng hỏi, “Chàng cảm thấy Thạch Tu như thế nào?”

Hiên Viên Mị lại nhét một múi quýt vào trong miệng nàng, thờ ơ nói, “Thủy nhi cảm thấy tốt là được.”

Hai người bàn luận xôn xao, vốn coi như Thượng Quan Ngọc Hinh không tồn tại, Thượng Quan Ngọc Hinh cũng không giận, chỉ có điều nhìn hai người lại không nhịn được mà than thở, giữa hai chân mày mang theo nỗi ưu sầu.

Thượng Quan Lăng luôn chú ý tới bọn họ, nhìn tình cảnh như thế, không khỏi nhíu nhíu mày.

Suy nghĩ của mọi người khác nhau, cho đến khi bữa tiệc tàn, Hiên Viên đế lại để Ngọc Hinh Công chúa cùng trở về điện Cảnh Tuyên. Tất cả mọi người cảm thấy chuyện này thành rồi, suy nghĩ một chút cũng đúng. Ngọc Hinh Công chúa đẹp như vậy, nam nhân nào mà không động lòng? Mặc dù nữ nhân trong ngực Hiên Viên đế rất đẹp, nhưng nhìn đã lâu cũng sẽ chán. die nd da nl e q uu ydo n

Thượng Quan Lăng lại không lạc quan như vậy, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm thấy, dường như cho dù như thế nào, giữa hai người kia vẫn không có ai có thể xen vào.

Trong điện Cảnh Tuyên, Thủy nhi thoải mái vùi trong ngực Hiên Viên Mị, nhìn người trước mắt hỏi, “Ngươi thích hắn?” Ngón tay chỉ về người phía sau.

Thượng Quan Ngọc Hinh liếc mắt nhìn Hiên Viên Mị, giống như hơi do dự một chút, gật đầu.

Thủy nhi lại hỏi, “Vậy ngươi yêu hắn không?”

Thượng Quan Ngọc Hinh giống như không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như thế, hơi kinh  ngạc nhìn nàng, cũng không biết trả lời như thế nào, “Ta…”

Trong lòng Thủy nhi hiểu rõ, cảm giác của nàng không sai, có lẽ Thượng Quan Ngọc Hinh có chút ấn tượng tốt với Mị, nhưng còn chưa thể nói tới yêu, “Vậy tại sao ngươi muốn gả cho hắn?”

Thượng Quan Ngọc Hinh thấy nàng nhìn thấu mình, thở dài một tiếng, tán dương không keo kiệt chút nào, “Ngươi rất thông minh!”

Khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, tiếp tục nói, “Mặc dù ta thân là Công chúa, nhưng lại thân bất do kỷ, mặc dù hiện giờ Diệp quốc chỉ khuất phục trước Huyền quốc, nhưng mà số mạng của các Công chúa chúng ta vẫn thật đáng buồn như cũ, không phải bị dưa cho vị quốc quân kia, chính là ban cho công tử nhà vị đại thần nào đó, nếu không cách nào chạy trốn khỏi số mạng như vậy, vậy thì ta tình nguyện chọn một người mình nhìn thuận mắt.”

Thủy nhi quay đầu liếc nhìn Hiên Viên Mị, khẽ cười nói, “Ngươi cảm thấy hắn rất thuận mắt?”

Khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Hinh đỏ lên, ngượng ngùng nói, “Mặc dù ta từng nghe nói Hiên Viên bệ hạ có thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, nhưng mà ta nghĩ có thể vì một nữ nhân làm ra nhiều chuyện như vậy, chắc không phải người xấu, hơn nữa ta cũng không ép buộc gì khác, chỉ cần ta có một chỗ dung thân là được rồi, vừa đúng hậu cung Huyền quốc bỏ trống, sẽ không có nhiều lục đục đấu đá như vậy.”

“Ha ha…” Thủy nhi cười khẽ một tiếng, “Không phải người xấu? Ngươi cảm thấy dáng vẻ của hắn giống người tốt sao?”

Thượng Quan Ngọc Hinh thấy nàng không chút kiêng kỵ, không che đậy miệng. Có vẻ lo âu nhìn về phía Hiên Viên Mị, dù sao mặt mũi của Hoàng đế rất quan trọng.

“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị bất đắc dĩ nhìn người trong ngực đang cười đến rất vui vẻ, đáy mắt hiện lên rất rõ ràng chính là cưng chiều.

Trong lòng Thượng Quan Ngọc Hinh cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên hiểu mình giống như làm một chuyện rất ngu xuẩn, tình cảm giữa hai người này vượt khỏi tưởng tượng của nàng, vốn không thể chứa được người thứ ba, mặc dù chỉ là một danh phận, chỉ sợ cũng không cho. di3nd@nl3qu.yd0n

Thủy nhi giống như vỗ một con chó nhỏ, vỗ vỗ đầu hắn, ngược lại nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Hinh, khẽ cười nói, “Ngươi nên thấy may mắn vì ngươi không có ý xấu gì, nếu không ngươi sẽ biết, hắn vốn không có dính dáng gì với người tốt.”

Thượng Quan Ngọc Hinh nhìn Hiên Viên Mị, gật đầu một cái, hung hăng dập tắt chút ấn tượng tốt bắt đầu nảy sinh trong đầu sau đó khẳng định nói, “Ngươi để cho ta tới đây, chắc không chỉ vì để vạch trần ta đi?”

Thủy nhi gật đầu một cái, trả lại lời nói trước cho nàng ấy, “Ngươi rất thông minh!” Lười biếng động đậy thân mình, khẽ cười nói, “Ta rất thích ngươi, cho nên ta có thể giúp ngươi.”

Nghe nàng nói thích, Hiên Viên Mị rõ ràng hơi khó chịu, nhưng chỉ trợn tròn mắt nhìn đỉnh đầu nàng.

Thượng Quan Ngọc Hinh không vội vã hỏi nàng ấy giúp mình như thế nào, mà chân thành nói, “Cám ơn.” Nàng cũng không biết vì sao, chính là tin tưởng nàng ấy có thể giúp nàng, không phải bởi vì sủng ái của Hiên Viên Mị với nàng ấy, mà tin tưởng bản thân nàng ấy có năng lực giúp được nàng.

Thủy nhi nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng ấy một phen, nói, “Ta cảm thấy ngươi và Thạch Tu rất xứng đôi, chỉ có điều chủ yếu vẫn phải xem chính ngươi, ta sẽ để Mị đồng ý kết thân, sau đó ngươi có thể đến Huyền quốc từ từ chọn.”

Đại tướng quân Thạch Tu, mặc dù không nói gì, nhưng Thượng Quan Ngọc Hinh lại ghi tạc cái tên này vào trong lòng, suy nghĩ một chút lại cau mày nói, “Đại thần Huyền quốc sẽ không có dị nghị gì sao?” Dù sao nàng lấy thân phận Công chúa đi hòa thân, lại để cho nàng đến Huyền quốc chậm rãi tuyển chọn phu quân, tuy rằng nàng không hiểu biết nhiều lắm về chuyện triều đình, nhưng cũng biết những lão ngoan cố kia chính là ngoan cố không đổi, nếu nàng nhìn trúng công tử vị đại thần kia còn may, nhưng nếu như nàng coi trọng một người bình thường thì sao đây?

“Yên tâm, không ai dám nói gì đâu!” Quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mị, để cho hắn cho bảo đảm.

Hiên Viên Mị nhân cơ hội hôn lên môi nàng một cái, cưng chiều nói, “Nàng thích làm như thế nào thì làm như thế đó!”

Thượng Quan Ngọc Hinh hơi đỏ mặt, trong lòng cảm thán, có lẽ hắn không phải là một người tốt, nhưng là nam nhân tốt, đáng tiếc đã là của người khác rồi, nàng rất tự biết rõ, biết rõ không thể được nữa thì sẽ không hao tâm tốn sức đến đoạt, hơn nữa nàng biết hai người này đều không phải người nàng có thể chọc vào.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ngự thư phòng, một người áo đen đột nhiên xuất hiện, “Chủ tử…”

Nhìn dáng vẻ như muốn nói lại thôi của hắn, Thượng Quan Lăng nhíu mày hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người áo đen cung kính nói, “Thuộc hạ phát hiện có người xông vào Hoàng cung…”

Thượng Quan Lăng không nói gì, nếu chỉ như vậy, cũng sẽ không khiến cho hắn do dự như vậy, chỉ nghe người áo đen nói tiếp, “Từ cách thức võ công của người kia đến xem, thuộc hạ xác định là người lúc trước đưa lại binh phù!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Thượng Quan Lăng nghe vậy đứng lên, nghiêm túc hỏi, “Ngươi không nhìn lầm?”

“Thuộc hạ xác định là hắn, ban đầu thuộc hạ đã giao thủ với hắn, sẽ không nhận lầm!” Sau đó lại do dự nói, “Hắn vào điện Cảnh Tuyên.” Đây chính là chỗ hắn không hiểu, điện Cảnh Tuyên là chỗ Hiên Viên đế ở, chẳng lẽ người ban đầu âm thầm giúp đỡ chủ tử là Hiên Viên đế?

Nghe vậy, Thượng Quan Lăng nhíu mày, hắn không cảm thấy Hiên Viên Mị sẽ xen vào việc của người khác như thế, đột nhiên nghĩ đến thân thủ quỷ dị của Thủy nhi, chẳng lẽ người ban đầu âm thầm giúp đỡ hắn, lại là nàng?

Thượng Quan Lăng không nói tiếng nào đi ra ngoài, hắn muốn tìm nàng hỏi rõ ràng.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Điện Cảnh Tuyên, Độc Cô Hàn nhìn người trước mặt, thần sắc trong mắt hơi phức tạp, cố gắng che giấu chán nản trong lòng, cung kính nói, “Chủ tử, Âu Dương Mặc không có gì khác thường, nhìn dáng dấp chỉ muốn giải sầu.”

Thủy nhi gật đầu một cái, nàng cũng không tin tưởng hắn ta là người hèn yếu như vậy, nhưng mà hắn đột nhiên chơi trò mất tích, không khỏi làm cho người ta hơi lo lắng, “Để cho người trở lại đi, không cần đi theo.” Nếu hắn ta muốn giải sầu, cứ để cho hắn thoải mái giải sầu đi!

“Dạ!”

Đột nhiên, Thủy nhi nhíu nhíu mày, khoát tay nói, “Ngươi đi trước đi! Có người đến!”

Độc Cô Hàn không đành lòng nhìn nàng một cái, lắc mình một cái, chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi.

Thủy nhi nhìn lướt ra ngoài, lại xoay người đi vào trong điện, nàng sợ người nào đó đợi không kiên nhẫn được nữa.

Hiên Viên Mị toàn thân trần truồng dựa vào trên giường, hai chân thon dài vắt chéo, trong lười biếng lại lộ ra nguy hiểm, cặp mắt hẹp dài nhìn người đi tới, giọng nói trầm thấp dễ nghe chậm rãi vang lên, “Tới đây!”

Thủy nhi nhào tới cọ xát lên người hắn, thở dài nói, “Không hổ là hồ ly tinh!” Nhìn như thế nào cũng mê người!

“A…” Tiêng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai, Hiên Viên Mị ôm nàng ngồi dậy, nâng cằm của nàng, tầm mắt rơi vào trên mặt nàng quan sát một phen, hôn lên khóe miệng nàng, nhẹ giọng nói, “Thủy nhi cũng không kém hơn hồ ly tinh!” Nếu không làm sao khiến cho hắn không cách nào gạt ra, bất cứ lúc nào cũng muốn giam cầm nàng trong ngực, vừa nói vừa đưa tay định cởi áo ngủ của nàng. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Thủy nhi một phát bắt được tay của hắn, bất đắc dĩ nhắc nhở, “Có người đến.” Nàng không tin hắn không biết.

Trong mắt Hiên Viên Mị lộ ra vẻ không vui, “Vậy thì như thế nào? Những người khác còn quan trọng hơn ta sao?”

Thủy nhi dở khóc dở cười nhìn hắn, “Mị…”

Hiên Viên Mị không vui mím môi, nhưng vẫn thu tay về, trong mắt Thủy nhi lộ ra ý cười, ôm hắn cọ xát, dụ dỗ giống như dỗ hài tử nói, “Ngoan… Chàng quan trọng nhất rồi.”

Sắc mặt Hiên Viên Mị đen thui, chỉ có điều câu chàng quan trọng nhất kia nghe rất dễ nghe, cũng không so đo với nàng, ôm chặt nàng một chút, bất đắc dĩ nói, “Trước hết để cho ta hôn một cái rồi có thể đi!”

Nhìn dáng vẻ hơi đáng thương của hắn, Thủy nhi cảm giác sao mình lại giống như kẻ đại ác đây? Kết quả của mất hồn chính là trên cổ bị trồng đầy dâu tây.

Thủy nhi đứng trước gương to, vuốt cổ mình, “Chàng cố ý!”

Hiên Viên Mị khóa chặt nàng từ phía sau, không hề cảm thấy hổ thẹn chút nào nói, “Thủy nhi không cảm thấy như vậy rất đẹp mắt sao?”

Thủy nhi giật giật khóe miệng, cũng lười biện giải với hắn, cau mày nói, “Chàng đừng lấy thân thể trần truồng chạy loạn khắp nơi có được không?!” Thật khảo nghiệm định lực của người ta!

Hiên Viên Mị cúi đầu ngậm vành tai khéo léo của nàng, chậm rãi liếm mút, hấp dẫn hỏi, “Thủy nhi không thích sao?”

Thủy nhi đang định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng ồn ào phía ngoài, “Lăng đế bệ hạ!”

Tiêu Mạc định ngăn cản cũng không ngăn cản được, Thượng Quan Lăng lại trực tiếp xông vào nội điện, Thủy nhi không nghĩ tới Thượng Quan Lăng sẽ xông vào, không vui nhíu nhíu mày, sau đó nhớ tới điều gì, liền tranh thủ đẩy Hiên Viên Mị lên giường, cánh tay vung lên, màn bay xuống trong nháy mắt, Hiên Viên Mị cũng thuận tay bồng nàng lên giường, nhíu mày hỏi, “Làm cái gì?”

Thủy nhi trừng mắt liếc hắn một cái, nhắc nhở, “Chàng không mặc quần áo!”

“Ha ha…” Hiên Viên Mị không nhịn được bật cười, “Thủy nhi… Thượng Quan Lăng là nam nhân!”

Thủy nhi hừ nhẹ nói, “Chàng là hồ ly tinh! Ai biết cũng có thể mê hoặc cả nam nhân hay không!”

Bình luận

Truyện đang đọc