KHÍ PHI HỒ SỦNG

Editor: Puck - Diễn đàn

Hiên Viên Mị buồn cười túm lấy hai cánh tay đang quơ múa của nàng, nhíu mày hỏi: “Thủy nhi, sao nàng biết ta thật sự có năng lực kia, nói không chừng ta đang lừa gạt nàng đó?!”

Thủy nhi sửng sốt, đúng vậy! Hắn nói diệt nàng liền tin? Ngước mắt đánh giá người trên người một phen, hơi nhụt chí, vấn đề chính là nàng cảm thấy hắn có năng lực kia! Hơn nữa hiện giờ linh lực của nàng bị phong tỏa, đâu thể là đối thủ của hắn?

Lại liếc nhìn Hiên Viên Mị, nhíu nhíu mày, dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, nàng thật sự quá không bình thường, xúc động như vậy, sợ rằng muốn chạy trốn cũng thành vấn đề, nàng cần bình tĩnh một chút.

Nhìn nàng cứ nhắm mắt như vậy, Hiên Viên Mị nhíu mày, nàng thật  sự không sợ hắn ăn nàng thật sao? “Thủy nhi…” Tầm mắt như lửa nóng rơi vào trên thân thể mềm mại trần trụi của nàng.

Không để ý tới!

“Thủy nhi…” Môi lưỡi nóng bỏng bắt đầu chạy.

Thủy nhi nhíu nhíu mày, vẫn chưa để ý tới!

Tất cả trong mắt Hiên Viên Mị đều là ý cười xấu xa, trước chặn hai tay hai chân của nàng, tiếp theo sau đó, thấy nàng vẫn không có phản ứng, nhíu nhíu mày, bàn tay dọc theo bụng bằng phẳng của nàng trượt vào giữa hai chân, cảm thấy nàng khẽ run, nhưng Thủy nhi vẫn nhắm hai mắt, giống như ngủ thiếp đi, chính là không để ý tới hắn.

Trong lòng Thủy nhi hận cắn răng nghiến lợi, quân tử báo thù mười năm không muộn! Hiện giờ nàng không có sức phản kháng, bút toán này trước ghi nhớ cho hắn.

Thật ra thì cho dù linh lực của nàng bị phong tỏa cũng không trở thành dáng vẻ nhuyễn chân tôm như hiện giờ, nhưng nàng chính là không có cách nào hạ sát thủ với hắn, thật sự làm cho người ta buồn bực! di1enda4nle3qu21ydo0n

Hiên Viên Mị thở dài một tiếng, nằm xuống bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực, hơi bất mãn  cau mày, “Thủy nhi cần nuôi dưỡng thịt, quá gầy!” Nhưng hiện giờ sợ rằng nàng không quá đồng ý.

Thủy nhi thầm trợn trừng mắt trong lòng, sao lại đột nhiên dịu dàng như vậy? Ặc, dường như hắn vẫn luôn rất dịu dàng, mặc dù nhìn như đang bắt nạt nàng, nhưng cũng rất đúng mực, không tự chủ nhích lại gần trong ngực hắn.

Hiên Viên Mị nhìn động tác của nàng, nhếch miệng lên, bàn tay nhẹ nhàng khẽ vuốt sau lưng nàng, không nhịn được lại nhíu mày, thật quá gầy! Liếc mắt nhìn người trong ngực, đột nhiên nói, “Thủy nhi, ta muốn nàng…”

Thủy nhi chợt mở mắt ra, thấy hắn không hề có ý tứ muốn đùa giỡn, vội vàng kiên định cự tuyệt, “Không được!” Nhắc tới cũng buồn cười, rõ ràng hiện giờ nàng không có năng lực chống cự, nàng lại một chút cũng không sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì quá phận, cũng có lẽ trong tiềm thức cảm thấy hắn làm chuyện gì đều không tính là quá phận.

Rối loạn rối loạn! Phiền não trừng mắt lườm Hiên Viên Mị, đều do hắn làm hại, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, mặc kệ hắn!

Hiên Viên Mị vẫn như trước ôm nàng vào trong ngực, hôn nhẹ lên vai nàng, hơi vô lại hỏi, “Tại sao không được? Thủy nhi rõ ràng yêu thích ta mà!”

“Có quỷ mới thích ngươi!” Nói có vẻ kiên quyết nhưng trong lòng lại hơi chột dạ, nàng đây là như thế nào? Không thể nào, nàng ngay cả hắn là ai cũng không biết, làm sao sẽ thích hắn?

“Thủy nhi chán ghét ta sao?” 

“Ta…” Nghe lời nói hơi bi thương kia, trong lòng Thủy nhi căng thẳng, không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trong lòng rất rõ ràng, nàng không ghét hắn!

Hiên Viên Mị quay thân thể của nàng lại, đè lên trán nàng, nhìn thẳng vào nàng, tất cả trong mắt đều là bi thương, “Thủy nhi…”

“Ngươi…” Thủy nhi đau lòng một trận, há miệng, lại không biết nên nói gì, trước khi nàng còn chưa phản ứng kịp, đã đưa tay ôm lấy hắn. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Thủy nhi…” Nhẹ nhàng kêu nàng, môi mỏng dán lên môi trái tim đầy đặn của nàng, dịu dàng liếm mút, lưỡi dài êm ái mở đôi môi của nàng ra, trượt vào trong miệng nàng, câu lấy cái lưỡi mềm mại của nàng, bàn tay cũng đang chậm rãi chạy trên người nàng.

Thủy nhi dần khép mắt, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của hắn, không nhìn thấy trong cặp mắt màu máu kia chợt lóe lên vẻ xảo trá, động tác dịu dàng, không thức tỉnh nàng, lại khiến cho nàng dần động tình.

Hiên Viên Mị khẽ liếm lấy cánh môi của nàng, nghe trong cổ họng nàng tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều, hô hấp càng thêm nặng nề, dịu dàng tách hai chân nàng ra, chậm rãi chen người tiến vào.

Thủy nhi thỏa mãn thở dài một tiếng, hai chân thon dài quấn chặt lấy hông hắn, “Mị…”

Động tác của Hiên Viên Mị dừng lại, nàng nhớ ra hắn là ai? Nhưng nhìn cặp mắt sương mù của nàng, lại hủy bỏ ý nghĩ này, vậy căn bản chính là phản ứng theo bản năng.

Thủy nhi bất mãn với việc hắn dừng lại, uốn éo mông muốn nhiều hơn, Hiên Viên Mị thấy nàng như thế, cũng không nhẫn nại nữa, ôm chặt nàng điên cuồng va chạm.

“Ưm… Mị…” Theo bản năng kêu tên hắn, ngẩng đầu hôn lên môi mỏng gợi cảm của hắn.

Nhìn người mệt mỏi ngủ thiếp đi trong ngực, Hiên Viên Mị tỏ vẻ thỏa mãn, nhưng trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, lại không hề đề phòng hắn như vậy, nhìn trên người nàng giăng đầy vết hôn, mắt lộ ra ý cười, không biết nàng tỉnh lại có thể nổi đóa hay không?

Bàn tay nhéo trên lưng nàng, như vậy tốt hơn nhiều rồi! Thật cao hứng nuôi mập nàng, tuyệt đối không để ý mình bị tổn thất công lực!

Thủy nhi hơi bất mãn nhíu mày, mơ mơ hồ hồ nói lầm bầm: “Mị, đừng làm rộn…” Chui vào trong lòng hắn, né tránh bàn tay quái ác kia.

Hiên Viên Mị trìu mến hôn lên trán nàng, mặc dù không có trí nhớ, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn nhớ hắn.

“Ưm…” Ánh sáng hơi chói mắt, Thủy nhi mơ hồ rúc vào trong ngực Hiên Viên Mị, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực hắn, sau đó động tác cứng đờ, chợt mở mắt ra, trí nhớ dần trở lại, sắc mặt càng ngày càng đen, nàng lại bị hắn ăn sạch sành sanh? Hơn nữa còn ăn hoàn toàn, nàng đều không nhớ rõ hắn muốn nàng bao nhiêu lần, thật đáng buồn chính là, đến bây giờ nàng mới phát hiện ra mình bị gạt!

Nhìn khuôn mặt nam nhân còn giảo hoạt hơn hồ ly ở trước mặt, Thủy nhi hung hăng nghiến răng, đôi tay chậm rãi, chậm rãi dời lên cổ hắn, rất muốn bóp chết hắn! Nhưng sau khi thử mấy lần, lại nhụt chí thu tay lại, tại sao lại không xuống tay được? Nàng giết người vốn là chuyện thường như cơm bữa, tại sao chính là không xuống tay với hắn được?

Hừ lạnh một tiếng, rón rén định đứng dậy,  sau đó thân thể chợt cứng đờ, đồ háo sắc đáng chết này, lại còn ở lại trong cơ thể nàng, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một lúc, mới đứng dậy xuống giường, nhìn quần áo bị xé rách cách đó không xa, nhíu nhíu mày, không thể không đi tìm quần áo khác. die nd da nl e q uu ydo n

Nhìn người xuất hiện trong gương, Thủy nhi có phần không phản ứng kịp, đây không phải là dáng vẻ kiếp trước của nàng sao? Tại sao có thể như vậy Chẳng lẽ nàng lại xuyên qua? Nhưng nàng rõ ràng còn gặp được Thượng Quan Lăng mà!

Suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không thông, tìm bộ quần áo mặc vào, sau đó đi trở về bên giường, nhìn người ngủ say trên giường, không nhịn được đưa tay miêu tả dáng vẻ hoàn mỹ của hắn, dần dần cúi người hôn lên môi hắn, lại chợt lui ra, ảo não nhíu mày, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác nằm ngoài tầm tay như vậy thật sự khiến cho người ta cực kỳ khó chịu, nhìn người vẫn ngủ say như cũ, Thủy nhi mím môi… Không được, nam nhân này quá nguy hiểm, nàng nhất định phải trốn!

Bởi vì phải truyền công lực qua cơ thể nàng, cho nên Hiên Viên Mị đã giải khai linh lực bị phong tỏa giúp nàng, Thủy nhi dĩ nhiên cảm thấy, nhưng cho dù nàng khôi phục linh lực, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nam nhân này.

Ánh mắt lóe lên một cái, nhanh chóng ra tay, nhìn người trên giường vẫn không có phản ứng gì, khóe miệng khẽ nhếch, hừ hừ! Phong tỏa linh lực của nàng? Cho rằng nàng sẽ không sao? Xoay người liền đi ra ngoài, trong chớp mắt lúc đóng cửa lại, trong lòng sinh ra mấy phần không nỡ, nhìn một lát, khẽ đóng cửa, ngăn cách tầm mắt của mình, hít một hơi thật sâu, bước nhanh ra ngoài.

Hiên Viên Mị mở mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, trong mắt lộ ra mấy phần nguy hiểm, vốn cho rằng nàng sẽ nổi giận, nhưng nàng lại chạy trốn khỏi hắn!

Thủy nhi nhìn tầng màng mỏng trong suốt kia, hơi ủ rũ, đáng chết! Sao kết giới này lại kiên cố như vậy? Nàng lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, mặc dù nàng phong tỏa linh lực của nam nhân kia, nhưng trong lòng nàng luôn hơi bất an, mấp máy môi, liều mạng!

Bàn tay chậm rãi tụ tập một tầng sương trắng, đang đinh đẩy ra ngoài, lại đột nhiên bị người từ phía sau túm lấy cổ tay, vành tai cảm thấy một trận ấm áp, ngay sau đó bên tai vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe lại tràn đầy nguy hiểm, “Thủy nhi định đi đâu?”

Thủy nhi giật mình, cũng nhanh chóng trấn định lại, thân mình vừa trượt, định rút lui khỏi ngực hắn, Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, cánh tay chụp tới, giam cầm thật chặt eo của nàng, nguy hiểm nói, “Lại dám chạy trốn?”

Trong mắt Thủy nhi lộ ra một tia kinh ngạc, “Ngươi không phải…” Không phải hắn đã bị phong tỏa linh lực rồi sao?

“Thủy nhi, nàng quá coi thường ta!” Thật sự cho rằng hắn sẽ ngủ như chết vậy!

“Ngươi buông ta ra trước!”

“Nàng cảm thấy có khả năng sao?” Dứt lời vác nàng lên vai, đi vào trong điện.

Thủy nhi ngược lại không giãy giụa, thay vào đó nhíu nhíu mày đột nhiên nói, “Ngươi ngu ngốc sao?” Lưu sau lưng lại cho nàng như thế, nếu nàng muốn giết hắn, không biết hắn chết mấy trăm lần! di3nd@nl3qu.yd0n

Môi mỏng của Hiên Viên Mị nhếch lên, tức giận trong lòng tản đi không ít, “Thủy nhi đang lo lắng cho ta sao?”

Thủy nhi phản ứng kịp, “Có quỷ mới lo lắng cho ngươi!”

Hiên Viên Mị cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói, “Ta không cần đề phòng nàng!” Mặc dù nàng quên hắn, nhưng nàng vẫn không có cách nào ra tay tổn thương hắn, không phải sao? Dừng một chút, lại khẽ cười nói, “Giống như nàng sẽ không đề phòng ta vậy!”

Thủy nhi nghe ra vẻ tàn bạo trong lời nói của hắn, trong nháy mắt tối mặt, nàng dĩ nhiên biết hắn ám chỉ điều gì, nàng chính là bởi vì lòng đề phòng hắn quá yếu, cho nên mới không cẩn thận bị hắn ăn sạch sành sanh, một đời anh minh của nàng cứ bị phá hủy như vậy! Cho nên nàng mới muốn trốn đi, đối với nàng mà nói, nam nhân này thật sự quá nguy hiểm!

Hiên Viên Mị đặt nàng lên giường, thở dài nói, “Tại sao muốn trốn?” Nàng rõ ràng đã yêu hắn không phải sao?

Thủy nhi hừ một tiếng, kéo chăn chuẩn bị ngả đầu nằm ngủ.

Hiên Viên Mị đưa tay vén chăn ra, kéo nàng vào trong ngực, kiên nhẫn hỏi lần nữa, “Tại sao muốn trốn?”

Thủy nhi nhìn hắn, dứt khoát trốn vào trong ngực hắn, còn không định nói chuyện.

Hiên Viên Mị nhìn đầu nhỏ trong ngực bật cười, cũng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới có dáng vẻ không được tự nhiên như vậy.

Nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mượt của nàng, Hiên Viên Mị nhẹ nhàng nói, “Thủy nhi, ta yêu nàng!”

Thân thể Thủy nhi cứng lại, buồn bực nói, “Ta và ngươi không quen!”

“Nàng chỉ quên ta thôi”

Thủy nhi ngước mắt nhìn hắn, “Có ý gì?”

“Nàng trúng cổ tuyệt tình, cho nên mới có thể khiến cho nàng quên ta!” Thủy nhi không rõ cổ tuyệt tình là gì, nhưng lại hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nói cách khác nàng vốn yêu hắn, nhưng hắn để cho nàng quên hắn!

Nhíu nhíu mày, nhìn hắn nói, “Vì sao ta phải tin tưởng ngươi?”

Bình luận

Truyện đang đọc