KHI THẾ GIỚI TRỞ THÀNH TRÒ CHƠI BÚP BÊ

Không nhớ rõ là ngủ từ lúc nào, tóm lại, khi cô tỉnh, ánh mặt trời đã sáng choang.

Thẩm Mặc không ở trong phòng.

Bạch Ấu Vi chậm rãi ngáp một cái, thấy trên bàn đặt ly súc miệng và bàn chải đánh răng, kem đánh răng, còn có một chậu nước sạch đã múc sẵn.

Cô không lập tức hành động, mà là ngồi ngây ngốc trên giường một lúc, sau đó chậm rì rì thay quần áo, tiếp theo xuống giường ngồi xe lăn, đánh răng rửa mặt.

Quần áo bẩn đã tích cóp hai ngày, cô rất muốn vứt bỏ nhưng nghĩ bản thân không còn vốn liếng để tiêu xài hoang phí, cô đành chịu đựng tâm tình bực bội, mang vào phòng vệ sinh độc lập của ký túc xá để giặt sạch.

Thật là phiền, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng giặt quần áo.

Thầy Thừa nấu cơm trên hành lang bên ngoài.


Ông mượn của tầng dưới một cái bếp củi và nồi sắt, bên cạnh đặt các loại chai lọ như dầu, muối, dấm, nghe thấy tiếng động Bạch Ấu Vi rời giường, lập tức nói: “Vi Vi à, cơm sáng lập tức xong ngay, có cháo và trứng gà, cô Đồ còn tặng một túi mì sợi, cháu muốn ăn gì?”

“Gì cũng được……” Bạch Ấu Vi ở trong phòng hỏi, “Thẩm Mặc đâu?”

“Nó và Đàm Tiếu sáng sớm đi cảng Dương Châu.” Thầy Thừa liếc về phía cổng trường, “Chắc là sắp về.”

Bạch Ấu Vi “ồ” một tiếng, trong tay tùy tiện xoa xoa mấy bộ quần áo, cũng mặc kệ có sạch sẽ không, phơi tất cả trong ký túc xá.

Sau đó, cô rảnh rỗi, đẩy xe lăn đi ra đằng sau ký túc, hái một nắm lá bạc hà. Một nắm to.

Cô tỉ mỉ rửa sạch từng mảnh lá, đặt lên tờ báo phơi ở nơi râm mát của hành lang cho khô.

Có lẽ hai người cô và Thừa Úy Tài thật sự quá thảnh thơi, một người nấu cơm, một kẻ hái lá cây, khi nhóm học sinh trên lầu đi xuống, ánh mắt nhìn về phía bọn họ đều có chút một lời khó nói hết.

Hôm nay Đồ Đan dẫn các học sinh đi chơi trò ếch xanh, chuẩn bị từ sáng sớm, không khí rất căng thẳng.

Bạch Ấu Vi ôm bát, một bên xem bọn họ bận rộn, một bên uống cháo, thoáng cảm giác có phần tiếc nuối, bởi vì hiển nhiên tay nghề của thầy Thừa không tốt bằng Đồ Đan.

Cô thấy 13 học sinh cộng thêm Đồ Đan tổng cộng 14 cá nhân cưỡi xe đạp, cánh tay giơ lên vẫy vẫy:

“Thuận buồm xuôi gió.”

Đồ Đan cũng vẫy tay với cô, mang theo học sinh xuất phát.


14 chiếc xe đạp lục tục đi mất, đi qua vườn trường giống như bầy cá bơi qua mặt nước, có cảm giác chỉnh chỉnh tề tề, tràn đầy sức sống.

Bạch Ấu Vi nhìn những chiếc bánh xe chạy như bay, uống một ngụm cháo, lẩm bẩm: “Thật hâm mộ……”

……

Nhóm Đồ Đan đi không lâu, Thẩm Mặc và Đàm Tiếu quay về.

Bọn họ tìm được xăng, lại góp nhặt một ít vật tư sinh hoạt, nhét chật kín xe việt dã hơn cả trước đến mức sắp nổ tung.

“Xong.” Bạch Ấu Vi lạnh lùng nói, “Xem ra không tìm được chỗ tránh nạn, bằng không hai người đó sẽ không cố tình mang về nhiều đồ ăn đến vậy.”

Đôi mắt Thừa Úy Tài trông mong nhìn Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, hy vọng bọn họ mang về tin tức tốt.

Đối mặt với ánh mắt của ông, tính tình Thẩm Mặc vốn dĩ quyết đoán, cũng khó lòng mở miệng.


Anh trầm ngâm một lúc mới nói: “…… Thuyền không tới.”

Đôi mắt Thầy Thừa lập tức ảm đạm.

Thẩm Mặc nói tiếp: “Nhân viên lái thuyền phụ trách vận chuyển, ban đầu là hai giờ một chuyến, nhưng mấy ngày gần đây không có con thuyền nào xuất hiện. Có vài người không chờ nổi, cướp tàu thủy đậu ở ven bờ, còn có một số người dọc theo đê sông Trường Giang xuôi về phía Nam. Hiện tại cảng Dương Châu chỉ còn lại hơn mười cái lều, có lẽ sau hai ngày, những người ở đó cũng di tản hết.”

“Ý cậu là…… Thuyền vĩnh viễn sẽ không đến?” Thầy Thừa run rẩy hỏi, “Những người đó không định tiếp tục chờ à?”

“Không thể đợi nữa.” Đàm Tiếu đứng cạnh thở dài, “Bọn họ nói sương mù trong thành phố luôn luôn mở rộng, ngay từ đầu chỉ lớn bằng một tiểu khu, nhìn bây giờ xem, toàn bộ thành phố đã bị nuốt hết! Nếu chờ thêm, cảng Dương Châu cũng không an toàn!”

Vẻ mặt Thầy Thừa mê mang, “Chúng ta…… Chúng ta……”

“Ý nghĩ của tôi là……” Thẩm Mặc nhìn bọn họ, nói, “Có muốn đi vào sương mù xem hay không?”


Bình luận

Truyện đang đọc