KHI TỔNG TÀI KHÔNG YÊU NỮ CHÍNH

Sở Ca thấy bộ dạng sống có gì vui chết có gì buồn này của Hiên Viên Hàn liền trao đổi một ánh mắt với Mặc Kỳ Lân.

Hai người tiến lên một trái một phải kéo cánh tay Hiên Viên Hàn lôi cậu ta ngồi lên ghế sofa, sau đó thuận thế ngồi bên cạnh cậu.

Sở Ca nghĩ tư thế này rất hãm hại nhau. Nếu như cậu với Mặc Kỳ Lân đổi giới thành nữ rồi quần áo hở hang thêm chút thì hành động này có thể xem như là mở màn cho một bộ film 18+ được rồi đấy.

Cậu lắc đầu không cho mình suy nghĩ về hình ảnh quỷ dị kia nữa, vỗ vỗ vai Hiên Viên Hàn và nói với cậu ta: “Người anh em cậu xem, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, hà tất phải đơn phương yêu mến một cành hoa chứ.”

Hiên Viên Hàn nói: “Hoa để hình dung phụ nữ, cỏ để hình dung đàn ông. Cho nên cậu đang khích lệ tôi tìm một người đàn ông tạo thành cặp gay?”

Sở Ca: “…” Loại ảo tưởng thành thần của nhà Hiên Viên tuyệt đối cũng là di truyền!

Mặc Kỳ Lân trừng mắt nhìn Sở Ca, như đang tức giận với hành vi đồng đội lợn của cậu. Mặc Kỳ Lân nói: “A Hàn cậu nghĩ xem, ba mẹ sớm đã tiếp nhận anh cậu là gay rồi, nếu giờ cậu cũng là gay, trước không nói cậu come out sẽ làm ba mẹ cậu giận đến mức độ nào, cậu thử nói xem hương khói nhà Hiên Viên nên truyền xuống đời tiếp như thế nào đây?”

Hiên Viên Hàn cũng lười nhìn sang cậu ta, nói: “Mang thai hộ.”

Mặc Kỳ Lân: “…” Cậu thực sự không thích bạn thân đột ngột đề cao chỉ số IQ đâu.

Hiên Viên Hàn trả lời Mặc Kỳ Lân xong thì ngừng một lúc, tiếp tục nói: “Kỳ thực tôi cũng chỉ nói thế mà thôi. Nhưng bị hai người quấy rối một lúc, tôi phát hiện ra tôi thực sự không bài xích việc tìm bạn trai. Hóa ra tôi cũng không thẳng như trong mình đã nghĩ.”

Sở Ca lập tức lắc đầu như trống bỏi, phản bác: “Nghìn vạn lần đừng nói như vậy, A Hàn cậu thẳng lắm, thẳng đến mức bẻ cái là gãy, cho nên nghìn vạn lần đừng cố gắng cong.”

Mặc Kỳ Lân ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý.

Hiên Viên Hàn nhíu mày nhìn hai tên bạn thân, đột nhiên mở lời giật mình: “Hai tên gay các cậu không phải sợ tôi cong rồi sẽ thích tôi đấy chứ?”

Sở Ca, Mặc Kỳ Lân: “…”

Mọe nó Hiên Viên Hàn cậu cho rằng thẳng nam bị bẻ cong là quá trình thăng cấp hả? Còn được tặng thêm điểm mị lực? Nằm mơ đi nhóc!

Sở Ca giơ tay vuốt mặt một cái để cơ mặt đang muốn co giật được bình tĩnh lại rồi mới nói với Hiên Viên Hàn: “Chúng tôi không muốn cậu cong chủ yếu là vì nghĩ rằng nếu như cậu là thụ, vạn nhất cúc tàn đầy đất bi thương thì đau biết mấy. Còn nếu cậu là công thì sau này chúng tôi biết chơi với cậu sau đây? Thụ thụ bất thân đấy. (Câu này trong nam nữ thụ thụ bất tương thân nhé –)

Sở Ca rất có ý thức tự mình biết mình, ngoại trừ bình thường cậu hay chiếm tiện nghi ngoài miệng gọi Hiên Viên Ngạo Thiên là vợ nhưng căn bản lại không nghĩ đến khả năng mình có thể đẩy ngã được Tổng tài đại nhân. Bất quá cậu cảm giác mình là thụ, nhưng Mặc Kỳ Lân bị cậu quy thành thụ thì không cho là như vậy.

Mặc Kỳ Lân nói: “Sở Ca, nếu như ấn theo lời cậu nói thì hai ta mới là thụ thụ bất thân. Dù sao tôi cũng là thuần công đã thành công đẩy ngã vợ được một lần rồi.”

Cậu vừa nói vừa sờ cằm hèn mọn nhớ lại cái đêm mà cậu hoàn toàn không có tí ti ký ức gì nhưng lại nghe Vương Dục Vương nói họ say rượu mất lý trí. Ừ, dù là không nhớ ra nhưng nhất định cũng rất xúc cảm.

Sở Ca cũng không phản bác, chỉ lướt qua Hiên Viên Hàn nhìn khuôn mặt công tử của Mặc Kỳ Lân, mặt không cảm xúc nói: “Ha ha.”

Hiên Viên Hàn nói: “Chúng ta trước không bàn về vấn đề vô vị sau này tôi tìm nam hay nữ nữa. Hiện giờ tôi vừa nhận ra không chừng mình đã đeo nón xanh mấy tháng rồi, tâm tình không tốt chút nào hết, chúng ta tìm việc gì làm để điều tiết tâm trạng đi.”

Hai người còn lại bồn chồn hỏi cậu ta: “Việc gì có thể điều tiết tâm trạng được?”

Nửa tiếng sau, ba người đứng trước cổng công viên trò chơi lớn nhất của thành phố D.

Mặc Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn cửa chính của công viên, tấm tắc vài tiếng rồi thì thầm với Sở Ca đứng cạnh: “Cậu tính sao, vào năm tôi mười hai tuổi ở đời trước là không bước chân đến loại công viên này nữa rồi.”

Sở Ca nói: “Vậy cậu coi như Nhị thiếu cho cậu một vé về tuổi thơ là được rồi.”

Mặc Kỳ Lân nhìn thoáng qua Hiên Viên Hàn rõ ràng cũng không mấy hăng hái, sau đó bảo với hai người họ mình đi mua vé cũng được.

Mùa đông của thành phố D cũng không phải quá rét. Nhưng hiện giờ đã là buổi chiều, người đến công viên trò chơi tự nhiên cũng ít hơn.

Mặc Kỳ Lân nhanh chóng cầm ba tấm vé quay lại.

Hiên Viên Hàn tâm tình không tốt, hai người họ đương nhiên là tùy theo Hiên Viên Hàn, cậu ta muốn chơi gì thì chơi cùng là được.

Kết quả Hiên Viên Hàn vừa vào cửa đã đi thẳng đến khu tàu lượn.

Tàu lượn ở công viên thành phố D rất nổi tiếng, coi như là kẻ chưa đến lần nào như Sở Ca cũng đã được nghe đến tiếng tăm của nó – trong truyền thuyết nói những kẻ chơi trò này, mười người thì có chín người ói, kẻ còn lại thì đã hôn mê rồi.

Ba người đi đến cổng soát vé, Sở Ca nhìn lướt qua đường ray của tàu lượn, liền túm lấy Hiên Viên Hàn bảo: “Cậu chắc không? Có một bộ film là mọi người đi chơi tàu lượn với nhau đến nửa đường tàu bị hỏng rồi tất cả đều chết đấy.”

Hiên Viên Hàn nhìn cậu.

Sở Ca nuốt nước bọt nói: “Tôi có dự cảm không lành.”

Hiên Viên Hàn nói: “Không sao đâu, hệ số an toàn nơi này cao lắm.”

Sở Ca: “…” Cậu nói dự cảm không lành là dạ dày chứ không phải tư tưởng. Hơn nữa vì sao cậu thấy Hiên Viên Hàn như kiểu hệ số an toàn không cao trực tiếp ngã chết mới vui thế này?

Do Hiên Viên Hàn kiên trì, Mặc Kỳ Lân mặc kệ, cuối cùng ba người vẫn bước lên tàu lượn.

Hiên Viên Hàn và một người lạ ngồi toa đầu tiên, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân ngồi cuối cùng.

Sở Ca lúc đang thắt chặt dây an toàn thì nói với Mặc Kỳ Lân: “Trong thế giới kia của chúng tôi có một bộ manga cực kỳ nổi tiếng, tập đầu tiên chính là giết người khi tàu lượn đang chạy. Nếu như lát nữa tôi chết, cậu nhất định phải nhớ nhắc nhở cảnh sát tìm xung quanh xem có dây câu không.” (Tập 1 Conan nếu mình nhớ không nhầm)

Mặc Kỳ Lân yên lặng nắm tay Sở Ca, an ủi: “Sợ có thể hét ra, ảo tưởng nhiều hại thân thể lắm.”

Sở Ca: “…”

Mọe nó, sợ thì có thể để tôi xuống tàu luôn được không!

Kết quả sự thực đã chứng minh, hệ số an toàn của tàu lượn trong công viên quả thực rất cao, chí ít Sở Ca cũng không bị hất ra như trong tưởng tượng.

Nhưng mà sau khi xuống tàu chạy ra ven đường khai thổ là không tránh được.

Chờ Mặc Kỳ Lân và Sở Ca nôn đến hoa mắt váng đầu mới nhìn thấy Hiên Viên Hàn được một thanh niên đỡ ra.

Sở Ca lập tức nháy mắt với Mặc Kỳ Lân: “Tiểu Hàn tìm được mùa xanh thứ hai nhanh như vậy?”

Mặc Kỳ Lân gật đầu đáp lại: “Quả thực không thể khinh thường.”

Người đỡ Hiên Viên Hàn cao hơn cậu ta một chút, đeo kính, bộ dạng tinh anh, khuôn mặt hào hoa phong nhã. Người này mặc một chiếc áo mỏng màu trắng nhẹ nhàng, trong tay cầm một chiếc áo khác.

Chờ Hiên Viên Hàn đi đến trước mặt hai người họ, cậu ta mới vừa cảm ơn vừa xin lỗi với thanh niên kia.

Người kia chỉ cười cười cũng không nói gì liền đi.

Chờ anh ta đi xa, Sở Ca với trêu đùa hỏi Hiên Viên Hàn: “Sao lại để cho người ta đi rồi?”

Hiên Viên Hàn vẻ mặt suy yếu: “Chẳng nhẽ còn muốn tôi quỳ gối tiễn đưa mới được?”

Mặc Kỳ Lân tò mò hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Hiên Viên Hàn che mặt, “Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tốc độ gió quá góp sức. Đến lúc tôi phát hiện ra thì đã nôn toàn thân anh ta rồi.”

“Anh ta không đánh chết cậu?” Sở Ca nói.

“Bởi vì anh ta yêu cậu.” Mặc Kỳ Lân lập tức thuận miệng đáp luôn.

Sau khi nói xong, hai người họ lại được hưởng thụ ánh mắt khinh bỉ của Nhị thiếu nhà Hiên Viên.

Hiên Viên Hàn cũng lười tranh luận với hai tên đồng đội lợn của mình. Cậu nói: “Vốn định bồi thường cho anh ta một bộ khác, nhưng người ta bảo không cần, cũng do chân tôi mềm oặt nên đỡ tôi ra đây.”

“Đây là mở đầu cho một cuộc tình cẩu huyết, cậu thấy sao.” Sở Ca không phản ứng với vẻ mặt thống khổ của Hiên Viên Hàn, trực tiếp hỏi Mặc Kỳ Lân.

Mặc Kỳ Lân tỏ vẻ mình rất tán thành.

Hiên Viên Hàn mặt không cảm xúc nói: “Người ta là đàn ông, hơn nữa tôi ngay cả anh ta tên là gì cũng không biết thì các cậu còn muốn ảo tưởng thêm nữa à.”

“Không phải cậu nói bây giờ cậu không kỵ nam nữ à, chúng tôi đang giúp cậu xem xét đó.”

Hiên Viên Hàn: “…” Lúc trước cậu chỉ nói lẫy mà thôi, hiện giờ có cảm giác bê đá đập lên chân chính mình là sao.

Hai người náo loạn một lúc rồi cũng không nhắc đến chuyện kia nữa.

Ba người nghỉ ngơi mấy phút rồi tiếp tục xuất phát đến mục tiêu tiếp theo.

Hiên Viên Hàn không biết là do chịu kích thích hay làm sao mà chuyên chọn những trò mạo hiểm đến choáng váng để chơi. Sau một loạt các trò như tàu lượn, xe trượt … Sở Ca hoàn toàn tê liệt ngã xuống ghế đá ven đường nằm ỳ ở đó.

Sở Ca thều thào nói: “Hiên Viên Hàn, nếu cậu còn định chơi mấy trò kiểu vậy thì cậu cứ chơi một mình đi, anh em theo cậu sẽ ói ra mật mất.”

Hiên Viên Hàn ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, nghe thấy vậy cũng lắc đầu nói: “Tôi cũng sắp nôn ra mật rồi, đổi trò khác, chúng ta còn trò gì chưa kịp nhúng chàm vậy?”

“Cậu có thể dùng từ nào đứng đắn hơn được không?”

“Không thể.”

Mặc Kỳ Lân giật giật khóe miệng nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng chỉ tay vào một gian nhỏ nhỏ nói: “Nhà ma. Muốn thử không?”

Sở Ca lập tức gật đầu, gật được một nửa thì đột ngột ngừng lại. Cậu nói: “Hiên Viên Hàn cậu biết chuyện anh cậu sợ ma không?”

Hiên Viên Hàn nói: “Biết chứ, làm sao?”

Sở Ca gật đầu, yên lặng lấy điện thoại trong túi ra, gọi hỏi Hiên Viên Ngạo Thiên có rảnh thì ra đây chơi cùng.

Mấy lần trước lúc rủ Hiên Viên Ngạo Thiên xem film kinh dị, cậu đã sớm phát hiện ra bắp thịt cứng đơ rõ ràng và vẻ mặt thống khổ của Tổng tài đại nhân rồi. Sở Ca không muốn nói, bộ dạng sợ hãi muốn chết còn gồng mình giả vờ trấn định của Hiên Viên Ngạo Thiên thật sự rất đáng yêu.

Cho nên cùng đi nhà ma, cơ hội tốt như thế nhất định phải nắm chặt!

Hiên Viên Ngạo Thiên nhận được tin nhắn là lúc anh vừa đưa ba mẹ về chủ trạch nhà Hiên Viên, anh không biết ý định gọi anh ra công viên trò chơi của Sở Ca nên tư duy phân kỳ luôn luôn nhạy bén của Tổng tài đại nhân trong nháy mắt đã ảo tưởng ra một loạt các loại thiết bị trò chơi cho tình nhân, quả thực không thể xúc cảm hơn được nữa.

Nửa tiếng sau, ba người xõng xoài trên ghế thấy được thân ảnh từ từ đến gần của Hiên Viên Ngạo Thiên.

Mặc Kỳ Lân nói: “Chúng ta làm vậy có được không? Nếu như anh cậu bị dọa sợ thì liệu anh ta có thẹn quá thành giận không?”

Hiên Viên Hàn nói: “Dù có bị dọa thì kẻ xui xẻo cũng là Sở Ca, cậu không phải lo.”

Sở Ca nhìn trời.

Cậu yên lặng suy tư về tác phong trước sau như một của Hiên Viên Ngạo Thiên, cuối cùng cho ra kết luận – Hiên Viên Ngạo Thiên bị dọa sợ là chắc chắn rồi, về phần sau đó có thẹn quá thành giận rồi tóm cậu để trút giận hay không? Ha ha, tất cả đều không thể nói trước được.

Bình luận

Truyện đang đọc