KHI TỔNG TÀI KHÔNG YÊU NỮ CHÍNH

Chờ Hiên Viên Ngạo Thiên đến nơi thì đã bị tư thế nằm đầy tự do của ba người họ làm kinh ngạc. Sau đó anh lại một lần không nhìn đến cậu em trai mới thất tình không lâu của mình mà đi thẳng đến trước mặt Sở Ca.

Tổng tài đại nhân đầy quan tâm hỏi han Sở Ca: “Tiểu Ca sao vậy? Em khó chịu chỗ nào?”

Sở Ca: “…” Em chỉ là nôn nhiều thành yếu thôi, Hiên Viên Ngạo Thiên anh cứ dùng loại ánh mắt như em bị bệnh nan y để nhìn chằm chằm này thì em đều ngại không dám tiếp tục yếu ớt nữa.

Cậu ho nhẹ hai tiếng rồi lặng lẽ thay đổi tư thế, khi đoan chính ngồi trên ghế đá rồi mới nói tiếp: “A Hàn không vui, chúng em đến đây chơi nhiều quá nên mệt thôi.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn Sở Ca một lúc, xác định cậu thực sự không có vấn đề gì lúc này mới chia chút ánh mắt về phía cậu em trai đang xõng xoài trên ghế.

“Sao vậy?” Hiên Viên Ngạo Thiên giả bộ như mình không biết đến chuyện em trai thất tình, hỏi.

Hiên Viên Hàn ngẩng đầu liếc anh một cái, bĩu môi khó chịu nói: “Biết thì đừng giả vờ không biết, hỏi cái lông ấy.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày, em trai ngu xuẩn dám không cố kỵ gì nói chuyện với anh như thế thì chứng minh tâm tình của thằng bé lúc này rất tệ.

Anh suy nghĩ một chút, giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn ngủi của Hiên Viên Hàn rồi lần đầu tiên nhẹ giọng nói chuyện với cậu em ngốc nghếch: “Một nữ nhân mà thôi, thiếu cô ta thì thế giới của em sẽ không chuyển động nữa à? Huống hồ đau khổ vì loại nữ nhân kia, không đáng.”

Hiên Viên Hàn gạt tay ông anh cậu ra, chỉ cúi đầu đáp: “Em không phải vì chia tay với cô ta mà khổ sở, chỉ nghĩ vì cô ta mà cố gắng mấy tháng trời thật không đáng.”

Hiên Viên Ngạo Thiên thu tay lại, nói: “Chỉ cần là chuyện muốn làm thì nhất định sẽ có ý nghĩa. Mộ Dung Cầm chí ít đã dạy em thế nào là yêu. Đừng phủ nhận quá khứ của mình.”

Hiên Viên Hàn ngẩng đầu nhìn anh.

Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn dùng giọng dịu dàng như trước: “Nếu đã gọi anh đến đây cùng chơi thì nhanh nói muốn chơi gì đi.”

Hiên Viên Hàn giơ tay chỉ về phía nhà ma cách bọn họ không xa.

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Anh đột nhiên có chút hối hận vừa rồi đã hòa nhã với em trai như thế, em trai ngu xuẩn nên bị mặt băng sơn đông chết mới phải!

Lúc này đã là chạng vạng, sắc trời tối dần làm căn nhà ma vốn núp sau những cây cổ thụ càng thêm u ám hơn. Bên ngoài nhà ma treo một tấm mành vải màu tối, mỗi khi gió thổi qua tấm vải lại lay động theo chiều gió làm Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ tim anh cũng đang run rẩy theo tần suất tấm vải phần phật rồi.

Cùng xem film kinh dị với vợ, đến lúc ma xuất hiện thì có thể híp mắt để miễn cưỡng giấu được, thế nhưng những nơi như nhà ma này chẳng phải đi vào sẽ bại lộ ngay lập tức sao! Hiên Viên Ngạo Thiên cảm giác anh mơ hồ nhìn thấy tương lai Sở Ca vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh nói ‘Tôi không hẹn hò với kẻ nhát gan’.

Tuyệt đối không thể để loại chuyện này xảy ra được!

Hiên Viên Ngạo Thiên vuốt mặt một cái để biểu cảm cứng đờ trong chớp mắt vừa rồi được thả lỏng, tuy rằng nói là thả lòng thì chẳng qua là để vẻ mặt của anh từ mặt liệt… biến thành mặt liệt như trước mà thôi.

Đương nhiên đây đều là tiểu tiết không cần lưu ý đến.

Hiên Viên Ngạo Thiên hít một hơi thật sâu và nói: “Hay là chơi gì khác đi, các em mệt mỏi mà còn vào đó bị giật mình thì chẳng còn sức mà chạy ra nữa.”

Sở Ca lập tức không chút nể tình nói: “Kỳ thực chúng em còn tinh thần lắm, không những có thể chạy mà còn nhảy được nữa.”

Nói xong cậu còn đứng tại chỗ nhún nhún vài cái.

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Vợ à, chúng ta không có ăn ý như vậy liệu có được không?

Sở Ca không để ý vẻ mặt hơi co giật của Hiên Viên Ngạo Thiên, cậu tiếp tục bổ thêm cho anh một nhát đao: “Kỳ thực bọn em không sợ đâu, kỳ thực A Hàn có nguyện vọng muốn chơi đủ mọi trò trong công viên này, cho nên nhất định phải vào nhà ma mới viên mãn được.”

Hiên Viên Ngạo Thiên ngưng mắt nhìn cậu, không sợ mà còn vào cái lông ấy!

Sở Ca mỉm cười chống đỡ.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn thấy nụ cười của Sở Ca thì lại giương cờ đầu hàng. Vợ muốn đi nhà ma cũng thật đáng yêu thì sao nỡ từ chối đây. Hơn nữa background nhà ma…

Tổng tài đại nhân trong nháy mắt thấy da gà toàn thân nổi lên, sau này không bao giờ ảo tưởng những chuyện ngược tư duy như thế nữa.

Hiên Viên Ngạo Thiên bị vợ sắc dụ thành công lúc phản ứng lại thì đã bị Sở Ca nắm tay kéo đến cửa nhà ma rồi.

Vừa hoàn hồn lại đã đập ngay vào mắt khuôn mặt trắng bệch của hình nộm con ma đang thắt cổ lủng lẳng trước cửa nhà ma, Hiên Viên Ngạo Thiên thiếu chút nữa đã không nhịn được mà thét lên thành tiếng. Anh lại thêm một lần cảm thấy may mắn không gì sánh được là khuôn mặt mình tê liệt rất đúng chỗ, bằng không nếu bị dọa sợ đến vẻ mặt co quắp, vậy nhất định sẽ bị vợ ghét bỏ mất.

Nghĩ như vậy, anh lặng lẽ liếc sang Sở Ca vẫn đang tươi cười bên cạnh, nỗi lo trong lòng cũng vơi bớt đi.

Vẫn là Mặc Kỳ Lân đi mua vé.

Trước khi đi vào nhà ma, nhân viên phụ trách đã nhiều lần căn dặn bọn họ, tất cả những thứ trong nhà ma đều là giả, nghìn vạn lần không được dùng bạo lực với chúng nó, nếu không hư hao thì sẽ phải bồi thường theo giá.

Đường đi trong nhà ma không được rộng rãi, Hiên Viên Hàn đi đầu tiên, Mặc Kỳ Lân đi theo sau cậu ta. Hiên Viên Ngạo Thiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng để Sở Ca đi trước, bản thân anh đi sau cùng.

Quyết định này của anh quả thực làm Sở Ca cảm động một phen. Ở trong những nơi như này, nếu như sợ hãi thì nhất định không muốn làm người đi cuối cùng. Hiên Viên Ngạo Thiên đều sắp bị dọa chết rồi mà còn làm được tư thế muốn bảo vệ cậu, nói không cảm động thì là dối lòng rồi.

Cậu siết chặt tay Hiên Viên Ngạo Thiên, đi trước một bước vào nhà ma, vừa đi vừa nói: “Sợ thì bảo em nhé.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Anh đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bại lộ rồi?

Nhà ma có diện tích rất lớn, nhưng lối đi lại không rộng, hai người đi sóng vai với nhau thì hơi chặt, ngọn đèn le lói làm xung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ.

Mấy người từ từ đi về phía trước. Đột nhiên bên phải lóe lên một ánh sáng chói lòa.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn thoáng qua phía sáng đèn, đúng lúc đối mặt với một ma nữ tóc dài mặt xanh ngắt mắt trợn trắng, tổng tài đại nhân cứng người trong nháy mắt, tay thì sống chết siết chặt lấy Sở Ca, còn kém việc hét thành tiếng thôi.

Sở Ca bị anh bóp chặt quá thành đau, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của anh thì cũng không nỡ nói.

Hiên Viên Ngạo Thiên kỳ thực rất đáng yêu.

Sở Ca cười khẽ, dùng tay còn lại bịt mắt Hiên Viên Ngạo Thiên và nói: “Sợ thì có thể nhắm mắt lại, em dẫn anh ra ngoài.”

Hiên Viên Ngạo Thiên sửng sốt, sau đó hỏi: “Em không chê anh?”

Sở Ca cười nói: “Đương nhiên không chê, sợ ma là điểm đáng yêu.”

Nghe Sở Ca nói vậy, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng yên lòng. Cũng không biết là do anh quá tin vợ mình hay là quá sợ, nói chung là anh thực sự nhắm chặt hai mắt để Sở Ca nắm tay anh dẫn về phía trước.

Hiên Viên Ngạo Thiên cong cong khóe miệng. Mặc dù hình ảnh hiện giờ có chút đối lập với cảnh tượng anh che chở Sở Ca trong tưởng tượng, nhưng không khí thì ấm áp không chỉ một chút.

Đương nhiên, Tổng tài đại nhân và Sở Ca đều vạn vạn không ngờ tới. Chiều cao chênh lệch đôi khi là một điểm dễ thương, nhưng phần lớn những trường hợp còn lại, là ngược tâm.

Vóc dáng Sở Ca không tính là quá cao, cả một đường cũng không cần phải ngẩng đầu lên để nhìn. Cho nên khi Hiên Viên Ngạo Thiên không nhận được lời nhắc nhở của Sở Ca, lại cảm giác trên đầu mình có cái gì bèn giơ tay lên, chạm đến một bàn tay lạnh như đá thì trong nháy mắt cảm thấy toàn thân không ổn.

Anh sờ soạng một lúc, nghĩ bàn tay này chắc là mô hình thôi, sau đó liền không biết sống chết ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, lại thêm một lần đối diện với một khuôn mặt trắng bệch nhễ nhại máu.

Hiên Viên Ngạo Thiên không nhịn được nữa, trực tiếp đổi hàng với Sở Ca rồi kéo cậu lách sang bên vượt lên trước Hiên Viên Hàn và Mặc Kỳ Lân, một đường lấy tốc độ chạy nước rút 100m để lao ra khỏi nhà ma.

Chờ ra đến bên ngoài rồi, Tổng tài đại nhân rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thây vô cùng may mắn là tuyến lệ của mình không phát triển, mọe nó một đường này quả thực sợ đến phát khóc hiểu không!

Sở Ca ở bên cạnh anh bị anh lôi đi đến thở không ra hơi. Chân Hiên Viên Ngạo Thiên dài hơn cậu, tốc độ chạy cũng nhanh hơn cậu. Sở Ca tưởng tượng không có chút khoa trương nào, nếu như đây là một bộ film hoạt hình, đoạn đường cậu bị lôi đi kia tuyệt đối sẽ được diễn thành Hiên Viên Ngạo Thiên kéo cậu chạy, cậu ở phía sau hai chân đã cách mặt đất vào lay động theo gió rồi.

Sở Ca che mặt, cậu rốt cuộc đã hiểu, muốn tìm đường chết thì phải làm công cuộc chuẩn bị đi tìm đường chết cho tốt.

Đợi đến khi hô hấp của cậu bình thường trở lại, Sở Ca mới kéo Hiên Viên Ngạo Thiên đi đến ghế đá gần đó ngồi chờ Mặc Kỳ Lân và Hiên Viên Hàn đi ra.

Sở Ca nói: “Kỳ thực anh sợ ma thì nên sớm nói cho em biết chứ, vạn nhất em ngốc không nhìn ra, bắt anh xem film ma với em cả đời thì anh sẽ khổ cỡ nào.”

Hiên Viên Ngạo Thiên khó được một lần xấu hổ, anh nói: “Nếu em muốn thì cùng em xem film ma cả đời cũng không sao cả.”

Sở Ca: “…”

Liên tục xem trong một năm, anh trực tiếp bị dọa chết rồi tôi ở vậy cả đời đúng không?

Đương nhiên lời này Sở Ca sẽ không nói ra miệng, dù sao bầu không khí lúc này vẫn tốt đẹp lắm, nếu cậu muốn phá hỏng thì quả thực giống như lần thẩm du đến trật khớp vậy…

Không đúng, vì sao luôn nhớ đến đoạn quá khứ đen tối khó quên này thế.

Hai người đợi một lúc thì Hiên Viên Hàn và Mặc Kỳ Lân mới đi ra khỏi nhà ma.

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Các em còn định chơi gì nữa?”

Mấy người còn lại đều tỏ vẻ chơi gì cũng được.

Hiên Viên Ngạo Thiên cọ cọ cằm trầm tư một lúc, đột nhiên nói: “Vòng quay ngựa gỗ được không?”

Hiên Viên Hàn: “…” Đột nhiên phát hiện ra anh trai có một trái tim thiếu nữ phấn hồng phất phới không tiếp thụ nổi thì sao đây.

Mặc Kỳ Lân: “…” Biết được Hiên Viên tổng tài có nội tâm thiếu nữ liệu có bị diệt khẩu không.

Sở Ca rất thấu hiểu Hiên Viên Ngạo Thiên, hoàn toàn biết được tên này đang ảo tưởng rồi. Cậu giơ tay bụm mặt rồi hỏi: “Anh lại đang nghĩ đến gì thế?”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Lần trước Tiểu Hàn đưa anh xem rất nhiều tiểu thuyết, nam nữ chính cùng đi đến công viên trò chơi thì đều đi vòng quay ngựa gỗ này.”

Sở Ca quan sát anh từ trên xuống dưới một lần rồi nói: “Mấy thứ đó toàn gạt người thôi, hơn nữa anh không nghĩ đến vạn nhất anh ngồi sập đồ của người ta thì mất mặt đến mức nào?”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Anh cảm thấy hình như mình không béo đến nỗi ngồi sập ngựa chứ?

Mặc Kỳ Lân và Hiên Viên Hàn yên lặng xoay người, tình yêu quả nhiên có thể làm cho chỉ số thông minh của người ta giảm dần đến con số âm. Bọn họ đều sắp không đành lòng nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên làm trò ngu xuẩn nữa rồi.

Đến cuối cùng, bốn người lựa chọn trò Vòng quay khổng lồ vừa chậm vừa nhàm chán. Nguyên nhân một là do Hiên Viên Ngạo Thiên muốn cùng ở bên Sở Ca mà không có bóng đèn kèm theo, một cái khác là mấy người đều chơi mệt rồi, mà chuyện vòng quay khổng lồ trở thành trò chơi cuối cùng của những người đến công viên, hình như đã là tập tục ở đây rồi.

Vòng quay khổng lồ ở đây cũng không quá lớn, một vòng quay của nó kéo dài khoảng nửa tiếng.

Trong một gian xe nhỏ hình tròn cho hai người, Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi đối mặt với nhau.

Hiên Viên Ngạo Thiên dịu dàng nói: “Đây là lần đầu tiên anh ngồi vòng quay khổng lồ…” Anh tin đây nhất định sẽ thành một hồi ức tốt đẹp.

Thế nhưng Sở Ca không đợi anh nói xong nửa câu sau thì đã giật nảy ngắt lời: “Vậy lát nữa anh sẽ không nôn ra đây chứ?”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Sở Ca cũng phát hiện ra mình vừa hủy không khí, cậu sờ sờ mũi, ho nhẹ hai tiếng và nói: “Kỳ thực em cũng có đi vài lần. Thứ này quá chậm lại không kích thích, mỗi lần chơi đều làm em có cảm giác mình đang ném tiền qua cửa sổ.”

“Có thể là do trước đây người đi chơi cùng em không phải là người em yêu.”

“Đúng vậy.” Sở Ca gật đầu. “Mà cùng bạn trai đi chơi cái này càng làm em thấy phí tiền hơn.”

Hiên Viên Ngạo Thiên khó hiểu, chẳng nhẽ không phải là cùng đi với anh càng thêm ấm áp sao?

Sở Ca nhìn anh cười: “Dù sao em thích đi nhà ma với bạn trai hơn.”

Hiên Viên Ngạo Thiên hít sâu hai hơi để trong anh khôi phục lại tâm trạng ấm áp kia rồi mới nói: “Nghe nói đến lúc đu quay lên đến điểm cao nhất hai người hôn môi nhau thì có thể bên nhau trọn đời.”

Sở Ca lắc đầu nói: “Lừa nhau đấy anh đừng có tin.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Vợ à, rốt cuộc em có muốn cùng nhau chơi đùa vui vẻ không!

Sở Ca nhìn bộ dạng một búng máu nghẹn ở cổ rồi mà vẫn cắn răng nuốt xuống của anh liền bật cười cúi người về phía trước, cầm lấy tay Hiên Viên Ngạo Thiên và nói: “Em là đàn ông con trai nên không cần lãng mạn, cho nên anh không cần lúc nào cũng phải lo lắng đến mấy chuyện đàn bà con gái quan tâm như thế.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Cho đến giờ anh cũng chưa từng xem em là con gái, chỉ là lần đầu yêu nên muốn đối tốt với em một chút thôi.”

Sở Ca nói: “Hiện giờ cũng rất tốt, không cần phải tiếp tục cải tiến đâu.”

Cậu vừa nói vừa giơ tay sờ đầu Hiên Viên Ngạo Thiên, lại cảm thán trong lòng lần hai, Hiên Viên Ngạo Thiên và Hiên Viên Hàn quả nhiên là hai anh em, ngay cả loại cảm giác như Husky này cũng giống nhau như đúc!

Chờ đến khi vòng quay đạt đến điểm cao nhất, Sở Ca vẫn cười hì hì kéo Hiên Viên Ngạo Thiên lại gần và hôn anh.

Cả đời đều muốn ở bên nhau.

Lại nói đến bên Hiên Viên Hàn và Mặc Kỳ Lân, hai người ngồi đối mặt với nhau. Mặc Kỳ Lân khoang tay nhìn ra ngoài cửa sổ, Hiên Viên Hàn thì cúi đầu trầm tư, hai người một câu cũng không nói mà đều chìm vào tâm sự riêng.

Một lát sau Hiên Viên Hàn mới miệng nói: “Cậu thấy tôi thế nào?”

Mặc Kỳ Lân lập tức hoảng sợ, hoàn hồn lại mới nói: “Không phải cậu định thổ lộ với tôi đấy chứ?”

Hiên Viên Hàn tức giận: “Cậu thôi đi! Tôi chỉ đơn thuần hỏi một câu ý như mặt chữ thôi, não động quá lớn sẽ chết người cậu biết hay không!”

Mặc Kỳ Lân vẻ mặt yên tâm vuốt vuốt ngực, nói: “Ngu, đần, dở.”

Hiên Viên Hàn: “…”

Rốt cuộc có thể chơi với nhau được không đây!

Mặc Kỳ Lân nhìn vẻ mặt cậu rất khó xem liền nói tiếp: “Kỳ thực đó đều là điểm dễ thương, cậu phải tin rằng mấy ông chú biến thái, à không đúng, mấy em gái khả ái khi phát hiện ra điểm này của cậu sẽ đều thích cậu.”

Hiên Viên Hàn: “…” Vì sao cậu thấy Mặc Kỳ Lân nói câu này rất miễn cưỡng vậy.

“Kỳ thực cậu có tìm một người đàn ông cũng không sao, dù sao ngu xuẩn thụ thích hợp với cậu hơn.” Mặc Kỳ Lân rất nghiêm túc nói. “Hơn nữa không phải cậu đã nghĩ ổn thỏa hết rồi à, huyết mạch nhà Hiên Viên tìm người mang thai hộ là được rồi.”

Hiên Viên Hàn đầu đầy vạch đen: “Kỳ thực tôi chỉ đùa thôi, hơn nữa nếu như phải tìm đàn ông thì tôi nghĩ không bằng tìm cậu cho rồi.”

Mặc Kỳ Lân lập tức ngồi cách cậu xa thêm một chút: “Tôi biết ngay cậu có mưu đồ gây rối với tôi mà.”

Hiên Viên Hàn đỡ trán: “Không phải là mưu đồ với cậu, là do những người gay tôi biết chỉ có cậu và Sở Ca thôi, tôi không dám giành với anh tôi, nhưng mà đẩy cậu thì cũng không có vấn đề gì.”

Mặc Kỳ Lân bĩu môi nói: “Cậu hết hy vọng đi, anh đây có vợ rồi.”

Hai người nói xong đều cùng bật cười, chờ vòng quay chậm rãi trở về mặt đất, Hiên Viên Hàn đi xuống rồi nói với hai tên hãm hại bạn bè và ông anh trai không đáng tin cậy của mình: “Từ hôm nay tôi lại trở về hàng ngũ FA, hoan nghênh giới thiệu gái xinh, mà trai đẹp cũng được.”

Sở Ca và Mặc Kỳ Lân liếc mắt nhìn nhau, đều biết Hiên Viên Hàn lần này là thực sự buông xuống rồi.

Hai người tiến lên một trái một phải khoác vai Hiên Viên Hàn, ba người lại quậy cùng nhau lần nữa.

Hiên Viên Ngạo Thiên đứng một bên nhìn ba người họ ầm ĩ, đột nhiên cảm thấy dù không thể gia nhập vào đó, nhưng nhìn Sở Ca cười vui vẻ như vậy thì anh cũng thấy tốt đẹp vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc