KHIÊU VŨ TRONG TRÁI TIM ANH



Ngày hôm sau, Trần Lưu bỏ qua nghi ngờ, quay lại trường, phát hiện cô bé vốn được sắp xếp đứng ở giữa hàng thứ nhất lại đứng trong một góc ở hàng cuối cùng, suốt đường đi chưa hề cho anh vẻ mặt tốt, hơn nữa một ánh mắt cũng chưa từng đặt trên người anh.Tiết học qua được một nửa, Trần Lưu mời một học sinh lên làm động tác mẫu, tầm mắt lạnh lùng thờ ơ quét một cái trên mặt đám học sinh, cuối cùng rơi xuống người Bạch Chỉ, ngừng lại đó.“Bạch Chỉ, em lên.”Vừa dứt lời.Liền bị từ chối dứt khoát gọn gàng: “Không được.”Mặt Bạch Chỉ không có biểu cảm gì, giọng nói vẫn ngọt ngào non nớt, nhưng không có chút lên xuống nào, có chăng chỉ là sự dứt khoát lạnh như băng.Trần Lưu nhìn chằm chằm cô.Cô nhìn chằm chằm vào đầu của bạn học hàng phía trước, vẻ mặt không có chỗ nào tỏ ra sợ hãi.Chúng bạn cùng lớp: “…” Có bản lĩnh, cậu lại nhìn thầy giáo một cách kiên cường như vậy đi!Các bạn học thật cẩn thận nhìn thoáng qua thầy Trần.Ấn tượng của bọn họ với thầy Trần là, cảm giác rất xa cách.Bởi vì không có ai từng thấy lúc cảm xúc của anh dao động, giống như vẫn luôn đều đều như vậy, dửng dưng không gợn sóng.Nhưng đúng là như vậy, lúc cặp đồng tử không có độ ấm thậm chí có chút lạnh lẽo kia nhìn qua, không ai dám lỗ mãng, muốn thử thăm dò mức độ để anh tức giận —— bởi vì không ai biết hậu quả sẽ là gì, có chịu nổi hay không.Thái độ hôm nay của Bạch Chỉ sao lại cứng đầu lạnh lùng như thế với thầy Trần, đúng là không thể hiểu được.Chỉ là, thầy Trần hẳn sẽ không đến nỗi đi so đo với cô.Nhưng mọi người lại nhìn ra được đáy mắt anh đang sẫm lại.Yên lặng vài giây, Lưu Hoạ nhấc tay, giải thích thay Bạch Chỉ: “Thưa thầy, hôm nay là kì sinh lí của cậu ấy, cơ thể có chút khó chịu.”Ngày đặc biệt của con gái, tuỳ tiện nói ra như vậy trong trường học khác, có lẽ sẽ làm người ta xấu hổ, nhưng ở trong học viện vũ đạo lại là bình thường.Trần Lưu không nóng không lạnh ừ một tiếng, thu lại tầm mắt, cũng không có ý mời tiếp một học sinh khác lên làm mẫu, mà đốt cháy giai đoạn, tiếp tục học.Tiết học thứ tư kết thúc, Bạch Chỉ thay lại quần áo và giày, Lưu Hoạ kiếm cô cùng đến nhà ăn, lúc lấy cơm xong đang tìm chỗ ngồi, hai bạn cùng phòng khác đã tới trước giúp Lưu Hoạ chiếm một chỗ.Bạn cùng phòng A có chút ngượng ngùng: “Lúc bọn tớ đến chỉ còn ba chỗ này.”Lời giải thích của bạn cùng phòng B cũng đồng thời phát ra: “Xin lỗi nhé, không ngờ tới là hôm nay cậu cũng ăn cùng, nên không giúp cậu chiếm chỗ.”Hai lời giải thích không đồng nhất, chuyện này liền rất xấu hổ.B nói là nói thật, bình thường Bạch Chỉ chỉ có một mình, sau khi tan học đều nán lại trong phòng vũ đạo, chờ tới khi giờ cơm trưa kết thúc, lúc có rất ít người thì mới tới nhà ăn ăn.Nhưng các cô không biết, Bạch Chỉ không phải nán lại, mà là trốn trong phòng vũ đạo.Đến nhà ăn quá sớm, người quá nhiều thì cô luôn không chiếm được chỗ ngồi, phải đi qua đi lại chờ người khác ăn xong đứng dậy, mới có thể ngồi xuống.


Hơn nữa thời gian cơm trưa kết thúc rất nhanh, người rất ít, nhưng đồ ăn còn lại cũng rất ít, ăn ngon cũng không được.Hôm nay Bạch Chỉ tới nhà ăn sớm, là vì không dám ở lại phòng vũ đạo, sợ Trần Lưu có thể chặn mình…Bạch Chỉ nhìn thoáng qua bốn phía ồn ào, đều là đầu người mênh mông.Lưu Hoạ cũng không dám không nghĩa khí trực tiếp ngồi xuống như thế, nói với Bạch Chỉ: “Nếu không cậu ngồi ở đây đi, tớ đi tìm xem.”Bạn cùng phòng A: “Bây giờ làm gì có chỗ trống chứ… Có cũng đã bị chiếm…” Nói xong, tròng mắt đi đến nơi nào đó, chuyển từ trái sang phải, cuối cùng đặt ở sau lưng Bạch Chỉ, tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất.Bạch Chỉ quay đầu lại, nhìn thấy Trần Lưu, áo sơ mi đen quần tây dài, đứng ngay sau lưng cách cô một mét, lạnh nhạt nhìn lướt qua bạn cùng phòng A, nhìn về phía Lưu Hoạ: “Không có chỗ ngồi?”Lưu Hoạ lắc đầu trả lời: ‘”Em có, nhưng không giúp Bạch Chỉ chiếm được chỗ.”Lúc này Trần Lưu mới nhìn Bạch Chỉ, “Lại đây với tôi.” Rồi mới dẫn đầu đi về hướng nhà ăn giáo viên.Bạch Chỉ bưng khay đồ ăn bất động, Lưu Hoạ chạm vào cánh tay cô, “Mau cùng đi đi.”“…” Bạch Chỉ chần chờ nhìn bóng dáng anh.Bạn cùng phòng B có chút phiền sự xấu hổ của cô, thúc giục: “Hôm nay sao cậu lại không lịch sự như thế, thầy Trần không so đo với cậu, còn dẫn cậu đi tìm chỗ, cậu còn như vậy là có chút không biết phải trái đấy.”Lưu Hoạ nhìn cậu ta một cái, ý bảo đừng nói, hỏi Bạch Chỉ: “Có phải cậu đi một mình sẽ thấy ngượng ngùng không? Tớ đi cùng cậu nhé?”Bạch Chỉ gật gật đầu.“Đi thôi.” Lưu Hoạ lại một lần nữa cầm khay đồ ăn, dẫn theo cô đi sau lưng Trần Lưu.Sau khi hai người đi rồi, bạn cùng phòng A mới sờ sờ sau gáy, “Cứ cảm thấy hồi này lúc thầy Trần nhìn tớ rất lạnh.”“Thầy ấy nhìn ai cũng lạnh như vậy.”A lắc đầu.


Khác với sự lạnh lùng bình thường, hình như cô nói sai hay làm sai cái gì đó dẫm lên điểm mấu chốt của loại lạnh lùng này của anh.

Nhưng cô cũng không rõ lắm lời nói của mình có chút gì đáng để thầy Trần tức giận.


Có thể là thật sự nghĩ nhiều rồi.*Ở cửa nhà ăn của giáo viên, Trần Lưu vừa quay đầu lại, mới phát hiện ra phía sau cái đuôi nhỏ còn mang theo một cái bóng đèn.Cũng chưa nói gì hết, để các cô tìm chỗ ngồi xuống trước, tự mình đi đến chỗ ô cửa gọi cơm.Trong hoàn cảnh sạch sẽ rộng thoáng còn rất yên tĩnh, Lưu Hoạ chọn một chỗ ngồi ở giữa, đặt khay đồ ăn lên bàn, “Thật tốt quá, không khí trong nhà ăn giáo viên tương đối thoáng, nhà ăn học sinh vừa đông vừa ồn.”Bạch Chỉ không nói chuyện, ngồi xuống bên cạnh cô ta, bắt đầu ăn.Lớp trưởng Lưu rất tôn sư trọng đạo thấp giọng hỏi: “Chúng ta không đợi thầy Trần sao?”Bạch Chỉ bĩu môi.


Ăn xong sớm thì đi sớm.Lưu Hoạ lại nói: “Không đúng, thầy Trần chỉ dẫn chúng ta tới tìm chỗ, không chắc chắn sẽ phải cùng ngồi ăn với chúng ta.” Nói xong tự cảm thấy có lí, cũng động đũa.Ăn chưa được mấy miếng, thầy Trần đã bưng khay đồ ăn đến, ngồi đối diện Bạch Chỉ.Sau đó còn cầm hai li nước ấm trong nhà ăn, đặt gần trước mặt hai nữ sinh.Là trà gừng đường đỏ.Lưu Hoạ vội vàng cười nói: “Cảm ơn thầy Trần.” Tay ở dưới bàn huých vào Bạch Chỉ.Bạch Chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm lúc này mới ngẩng đầu.Trong miệng nhét đầy cơm, gắng sức nuốt một miếng xuống, hai má vẫn phình phình, giống như một con sóc chuột.Trong ánh mắt tràn ngập sự không muốn, mơ hồ không rõ mà mở miệng: “Ảm ơn ầy (cảm ơn thầy).” Rồi mới cúi đầu tiếp tục ăn, đầu như muốn vùi vào bàn ăn.Trần Lưu nhàn nhạt ừ một tiếng, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.Ăn ăn, Bạch Chỉ “khụ” một tiếng, còn phun ra mấy hạt cơm trên bàn.Nghẹn họng, ho khan.“Cậu ăn vội như thế làm gì? Không sặc mới lạ.” Lưu Hoạ vỗ vỗ lưng cô, đưa nước đường đỏ cho cô xuôi cổ họngBạch Chỉ uống nước, khoé mắt đo đỏ căm tức nhìn người đàn ông đối diện.Nhưng anh lại rũ mắt nhìn đồ ăn, gắp cơm một cách tao nhã.Hại cô ho mạnh như vậy, anh cũng không ngẩng đầu chú ý cô, lại ăn tiếp!Giống như người ở nơi công cộng, dùng mũi giày trêu ghẹo mắt cá chân cô, rồi dùng mắt cá chân cọ xát cô là người khác làm vậy!Người đàn ông này!Người đàn ông này!!!Bạch Chỉ một hơi uống hết nước đường đỏ , nói với Lưu Hoạ: “Lớp trưởng, tớ no rồi.” Tức đến no.“A, vậy cậu chờ tớ, tớ ăn xong nhanh thôi.”Bạch Chỉ vốn dĩ muốn đi trước, nghe lời nói của Lưu Hoạ, nghĩ đến là cô ấy cùng mình tới đây, đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ cô ấy ăn xong.Đồng thời, hai chân rụt chặt dưới ghế, đề phòng người đàn ông phía đối diện.Vào lúc chân dài của Trần Lưu lại một lần nữa không an phận, chạm vào không khí, không khỏi cười cười.Thế là Bạch Chỉ liền thấy được anh rũ đôi mắt sẫm màu, trên khuôn mặt lạnh lùng trong sạch lại cấm dục lộ ra một nụ cười ngoài lạnh trong nóng cực kì không hợp khí chất này.Cô biết anh trong ngoài bất nhất, nhưng thông thường đều là bị anh động dục ôm lấy từ phía sau, rất khó có khi giáp mặt nhìn vẻ mặt thay đổi của anh, thỉnh thoảng nhìn thấy trong gương, cũng là đã trực tiếp thay đổi sắc mặt rồi, không có đột nhiên cười đến dâm đãng như vậy.Cái này cô dù thấy rõ, nhưng vẫn không thể tin được.Sao lại có thể có người nào thay đổi phong cách như vậy được.Thật phải gọi hết bạn học toàn lớp tới, để cho bọn họ tận mắt nhìn xem.Bạch Chỉ đụng đụng khuỷu tay của Lưu Hoạ.Lưu Hoạ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, thấy cô đang nhìn thầy Trần, cũng nhìn về phía Trần Lưu, rồi ngây ngẩn cả người.Cô nhớ tới khi khai giảng, có học sinh mới tìm hiểu sở thích và tính cách của thầy Trần, muốn gãi đúng chỗ ngứa, cũng chú ý không chọc cho thầy Trần tức giận.Mà các đàn anh đàn chị lại nghiêm túc cảnh cáo —— không ai thấy qua lúc thầy Trần tức giận hay vui vẻ, đừng có tuỳ tiện đi thử, tự làm tốt việc của mình đi.Nhưng hôm nay cô lại nhìn thấy thầy Trần đang cười đó, nụ cười này, lần đầu tiên không còn mang đến cảm giác xa cách, giống như một cái hồ tĩnh mịch hàng năm đều kết băng, bỗng nhiên được một cơn gió xuân thổi qua, mặt băng bị tan ra, biến thành một con sông ấm áp với sóng xuân xanh biếc, đạt tới cực đỉnh của u hồ.Lúc thầy Trần cười một cách thật lòng, cũng cảnh đẹp ý vui nhỉ….


Bình luận

Truyện đang đọc