KHIÊU VŨ TRONG TRÁI TIM ANH



Giữa tháng 11, trường học thuê xe đưa học sinh dự thi và giáo viên hướng dẫn đến viện vũ kịch quốc gia, thi trong ba ngày, ăn ở tại khách sạn quốc tế gần nhà hát.

Hai ngày đầu bước vào buổi diễn tập, rút thăm, Bạch Chỉ rút ra nhóm đôi cuối cùng lên sân khấu.

Ngày đầu tiên đấu vòng loại.

Hậu trường, nhân viên bận rộn đi lại.

Bạch Chỉ ở trong phòng thay đồ đổi xong trang phục đi hoá trang chuẩn bị kiểu tóc cho tốt, đi đến hậu trường, Trần Lưu sửa sang lại làn váy cho cô.

“Khẩn trương sao?”Bạch Chỉ lắc đầu.

Nhân viên công tác thỉnh thoảng lại đây kêu người chuẩn bị, một tổ hai người tụ tập đông đúc ở hậu đài giảm đi một tổ hai người, dần dần chỉ còn lại có ba tổ, có hai tổ đều là trường học bọn họ.

Đại khái rất nhanh liền đến tổ của cô, Bạch Chỉ bỗng nhiên phát hiện hậu trường chỉ còn lại có cô và Trần Lưu, ngay cả nhân viên công tác cũng không có.


Trên sô pha, cô và Trần Lưu đều ngồi một bên, khoảng cách chỗ trống ở giữa lớn.

Bạch Chỉ vẫn cảm thấy không được tự nhiên, bưng ly nước lên uống một ngụm, rất cẩn thận, sợ cọ trôi son môi.

Sau khi buông cái ly cô đứng lên.

Trần Lưu đang cúi đầu xem di động bỗng nhiên giương mắt nhìn cô, “Đi đâu?”“Toilet.

”“Đi đi, xong rồi trở về ngày, đừng đi loạn.

”Bạch Chỉ ừ một tiếng, đi rửa tay một chuyến, không quay về hậu trường, mà là trở về phòng thay quần áo.

Đẩy cửa ra liền cảm thấy không thích hợp, trong không khí tràn ngập hơi thở ái dục, còn vang tiếng nước phốc phốc, còn có tiếng kêu phóng đãng của nam nữ.

Không ngừng một đôi.

Trong ba gian thay quần áo, chỉ có duy nhất một cánh cửa bên phải đóng chặt, cửa duy nhất bên trái khép một nửa, Bạch Chỉ có thể nhìn thấy một cô gái đưa lưng về phía cô, quỳ gối giữa hai đùi một người đàn ông, đầu chuyển động lên xuống.

Người đàn ông dùng sức ấn đầu cô ấy, mặt tràn đầy vẻ khó nhịn, mở miệng rên rỉ, “A… Lại dùng lực hút… Ưm… Lớn quá, liếm dương vật thật thoải mái…”Như vậy tiếng nước cắm huyệt càng dâm loạn, chính là từ gian phòng thay quần áo đóng chặt truyền ra, tràn ngập tiếng thở gấp dục vọng và âm thanh bạch bạch, còn có lời nói dâm đãng vui thích của người đàn ông ở trên giường.

Bạch Chỉ nghe ra là bạn múa nam của cô, thanh âm của học trưởng trình độ ba.

Còn có tiếng của bạn gái anh ta hôm nay đến đây.

“A, ăn toàn bộ dương vật vào, âm hộ nhỏ cắn chặt quá.

” Khuôn mặt học trưởng ửng đỏ, ưỡn eo, tầm mắt nhìn chằm chằm dương vật đỏ tím quấy phá nước huyệt, một mảng chất lỏng trơn dính trong suốt ở chỗ dương vật kết hợp.


“Ư… Ưm, ư a a… Ông xã, cắm đến sâu quá, a… Thích quá, ưm… Ha ha vú…” Bạn gái bị làm đến lắc đầu vặn eo, nâng hai vú đưa đến trong miệng hắn.

Chuyện, chuyện gì đây?Bạch Chỉ giật mình tại chỗ.

Bỗng nhiên một hơi thở nam tính từ phía sau bao lấy cô, thanh âm mát lạnh: “Không phải bảo em đừng đi loạn sao?”Bạch Chỉ bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu lại, đụng phải đôi mắt đen tối thâm trầm.

Lúc này, học sinh ở gian thay quần áo bên trái nghe được thanh âm của Trần Lưu, chẳng những không có kinh hoảng tách ra, ngược lại nhanh chóng đóng cửa vào, tiếng thở dốc càng nặng.

Trần Lưu nhìn thoáng qua, tầm mắt lại về trên người cô, “Cùng tôi trở về.

”Xoay người đi vài bước, phát hiện cô không nhúc nhích, híp híp mắt, “Em muốn đợi ở đây?”Đại não Bạch Chỉ đột nhiên chập mạch, hỏi một câu: “Thầy mặc kệ không quản sao?”“Quản cái gì?” Hắn hỏi lại.

Cô chỉ chỉ phòng thay quần áo bên trái, “Cô gái kia là cộng tác của cậu trai đó, bị hắn ta cưỡng ép dùng miệng…”“Sao em biết là cưỡng ép?”“Hắn dùng tay ấn đầu cô gái kia…”“Biểu hiện của mỗi người đàn ông bị liếm gậy thịt không giống nhau, có kẻ thích nhìn để người kia tự do phát huy, có kẻ thích ấn đầu phụ nữ cắm đến sâu hơn.

”Độ ấm khuôn mặt Bạch Chỉ tiêu vọt, còn cố gắng giải thích: “Cậu trai kia có bạn gái, là đàn chị trường chúng ta, học múa dân tộc…”“Ừ, bạn gái cậu ta ở trên đường kẹt xe, không kịp chạy tới, hiện tại sắp đến phiên tổ bọn họ lên sân khấu, con trai khẩn trương nổi lên phản ứng, cứng quá nhìn không đẹp, sẽ ảnh hưởng đến phần phê bình biểu diễn, cho nên cộng sự nữ muốn giúp hắn làm mềm.

”“Cô gái nhỏ, có hiểu không? Còn muốn ở lại tiếp tục nghe?” Trần Lưu đến gần cô, đôi mắt đen sâu thâm trầm, lộ ra một thứ gì đó, “Có đi hay không? Hả?”Một câu cuối cùng Trần Lưu cho cô cơ hội, nhưng Bạch Chỉ bị nửa phần trước hù đến sửng sốt, căn bản không nghe ra giọng nói anh lộ ra ý nguy hiểm.

Đợi vài giây, cô còn không nhúc nhích, Trần Lưu lại lần nữa bước lên trước một bước, hơi thở cô gái gần trong gang tấc, phun lên ngực anh.


Bạch Chỉ hoàn hồn, nâng đầu lên, hai mắt trong sáng tỏa sáng khiến con ngươi Trần Lưu chợt căng thẳng, giống tầm mắt dã thú khóa chặt con mồi trong nháy mắt.

Khí chất mạnh mẽ nam tính và hơi thở mát lạnh áp bức mà đến, Bạch Chỉ lùi về phía sau, cúi đầu lầu bầu một câu: “Đi thôi.

”Nhưng mà đã muộn rồi.

Đầu lưỡi Trần Lưu chống đỡ một chiếc răng bén nhọn, bỗng nhiên cười, khí chất ôn nhã giống như anh trai công tử nhẹ nhàng trong sáng, sang quý tài tình, là loại hình thân sĩ săn sóc.

Nhưng trên thực tế lại là kẻ lưu manh độc đoán không cho phép phản kháng.

“Đi cái gì?” Người đàn ông chân dài thẳng tắp, không nhanh không chậm tới gần cô.

Cô lại lui về phía sau, cho đến khi phần lưng chạm vào mặt tường lạnh lẽo, nghe thấy anh tâm tình rất tốt mà nói:“Người bạn nhỏ, hoan nghênh đi vào thế giới hoang đường của người trưởng thành.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc