KHÓ ĐƯỢC KẺ CÓ TIỀN

Kỷ Linh ra khỏi tòa nhà Nghiêm thị, thở dài một hơi.

Kỳ thật hắn xa cũng không tiêu sái giống như biểu hiện, trong lòng luôn có chút phiền muộn.

Lần này thật sự cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên dây dưa không rõ.

Hắn muốn cho Nghiêm Nghĩa Tuyên làm rõ quan hệ của bọn họ, tuy nhiên ngay cả chính hắn lại làm không rõ.

Hắn theo bản năng cảm thấy hẳn nên kéo ra khoảng cách với Nghiêm Nghĩa Tuyên, nếu không sẽ thực phiền toái, nhưng đến tột cùng là vì cái gì, lại không biết rõ.

Kỷ Linh thậm chí ngẫm lại chính mình có phải quá làm kiêu hay không, nếu là La Huyên anh trai La Giáng tới nhét tiền cho hắn, hắn có thể lập tức nhận lấy, hơn nữa còn có thể vui vẻ mà nhận.

Nhưng là Nghiêm Nghĩa Tuyên thì không được.

Kỷ Linh vừa nhớ tới thái độ kia của Nghiêm Nghĩa Tuyên thì rất tức giận, ngạo mạn mà thiên chân, mọi chuyện đều muốn khống chế hắn.

Nếu Nghiêm Nghĩa Tuyên mà không có thái độ như vậy, Kỷ Linh cũng không ngại cùng anh ta lui tới.

Quan hệ của bọn họ thậm chí có thể càng thân mật hơn, nhưng lại vì vấn đề tiền nong này mà rối rắm.

Mà cái gọi là quan hệ thân mật lại là gì đâu?

Nghiêm Nghĩa Tuyên có hứng thú với đàn ông, Kỷ Linh cảm thấy mình xem như theo anh ta thuận thế mà làm thôi, nhưng trong đó thật sự không có ý chí của mình sao?

Lại nói tiếp, cảm giác cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên hôn môi cũng không tệ lắm.

Kỷ Linh bị chính ý nghĩ của mình dọa một chút, không đợi nghĩ lại, hắn đã đi tới khu vực ngoài tòa nhà, sau đó phát hiện xe của mình bị kéo đi rồi.

"..."

Bỏ đi, cái xe rách kia không có cũng thế.

Kỷ Linh sau khi trở về lập tức mua chiếc xe mới, sau đó từ phòng cũ dọn ra, tìm một gian chung cư rộng rãi mới tinh, giao thông thuận tiện, quản lý khu nhà tốt, tầm nhìn cũng sáng ngời. Sau đó hắn đi mua thêm một ít nhãn hiệu quần áo hắn thích, làm cho mình vô cùng gọn gàng, nháy mắt từ thanh niên mới gây dựng sự nghiệp biến thành tổng tài thời thượng.

Kỷ Linh biết hắn lớn lên có khuôn mặt đẹp, chỉ là trước kia quá mức gầy yếu, nên cảm giác tồn tại tương đối thấp hèn.

Hiện giờ trải qua gần một năm rèn luyện cùng bận rộn, thân thể Kỷ Linh rắn chắc rất nhiều, hơn nữa người đẹp vì lụa, nếu chịu tiêu tiền, mua vài bộ quần áo chỉnh trang cho bản thân một chút, lập tức sẽ tạo ra khác biệt.

Hắn đột nhiên thay đổi phong cách, chú trọng phẩm chất, làm cho cấp dưới của hắn hoảng sợ.

Cô bé lễ tân hiện đã gia nhập đội ngũ quan hệ xã hội, cô cùng Kỷ Linh có quan hệ tốt, mới dám lén hỏi Kỷ Linh: "Ông chủ, anh vì cái gì mà hoa hòe lộng lẫy như vậy?"

Cái từ này được dùng như vậy sao?

"..." Kỷ Linh mặt vô biểu tình mà trả lời cô nàng, còn không phải là có tiền sao.

Dù sao khoản nợ riêng của hắn đã trả xong, công ty vừa mới góp vốn thành công, hắn còn có cái gì không hài lòng? Mua chút đồ dùng cá nhân cho bản thân thoải mái hơn không phải rất tốt sao?

Không phải chỉ là đánh cuộc cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên một phen thôi sao?

Kỷ Linh cảm thấy hắn gần đây càng ngày càng tiêu sái, đại khái là đã có thói quen có cái thân phận trẻ tuổi này, bắt đầu gây dựng sự nghiệp ngay từ đầu, bất tri bất giác tâm tính cũng theo đó nhẹ nhàng hơn.

Hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên – Kỷ Linh kiên trì cho rằng là hợp tác – làm việc, có Diệp Văn Tâm làm trung gian cung cấp dịch vụ, Diệp Văn Tâm bởi vì biến cố lần trước mà thậm chí còn hữu nghị tính chiết khấu cho phí dịch vụ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng phái một đội ngũ tới công ty Kỷ Linh tiến hành hạch toán cùng làm nghiệp vụ pháp lý, đồng thời ủy thác giám đốc đầu tư của Nghiêm thị tới cùng Kỷ Linh thảo thuận chi tiết hiệp định.

Đây là cái hiệp định đánh cuộc, ai cũng đều không nghĩ sẽ song thua.

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc lấy ra thái độ ở trên thương trường, làm trong lòng Kỷ Linh thoải mái một chút.

Còn có một vấn đề chính là, Mạc Ngữ Lam chủ động đưa ra việc bàn giao công tác.

Kỷ Linh ở trong văn phòng nhìn cô, hỏi: "Vì cái gì mà phải bàn giao?"

Mạc Ngữ Lam nói đương nhiên: "Không phải anh đã nói khi nào rời đi phải bàn giao lại sao?"

Kỷ Linh lại hỏi: "Nghiêm Nghĩa Tuyên kêu cô trở về?"

Mạc Ngữ Lam trầm mặc một chút, nói: "Không có."

"Vậy sao cô lại bàn giao?"

Mạc Ngữ Lam kinh ngạc, nói: "Anh không muốn tôi đi sao?"

Kỷ Linh cổ quái mà nhìn cô một cái, nói: "Tôi khi nào bảo cô đi vậy?"

Mạc Ngữ Lam không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, nói: "Lần này là Nghiêm phó chủ tịch phân phó tôi đi chặt đứt ba nhà góp vốn kia của anh mà?"

Kỷ Linh gõ gõ cái bàn, nói: "Tôi biết."

"Nếu anh không định đuổi tôi đi, lần sau Nghiêm phó đổng có phân phó cái gì, tôi vẫn sẽ gạt anh đi làm." Mạc Ngữ Lam không có một tia động dung, giải thích cho Kỷ Linh quan hệ lợi hại.

Kỷ Linh nghiêm túc mà nói: "Tôi đều hiểu rõ, nhưng tôi hiện tại cũng không muốn cô đi, cô nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó đi."

Vẻ mặt Mạc Ngữ Lam mê hoặc(*).

((*) Mê hoặc: mê mang + nghi hoặc)

Kỷ Linh nói: "Rối rắm cũng không có tác dụng gì, chuyện Nghiêm Nghĩa Tuyên yêu cầu cô, cô làm tốt, chuyện tôi yêu cầu cô, cô cũng làm ổn thỏa, là được."

Mạc Ngữ Lam lộ ra biểu tình phức tạp, Kỷ Linh tống cổ cô đi làm việc.

Sau khi Mạc Ngữ Lam rời khỏi văn phòng, Kỷ Linh dựa vào trên ghế nghĩ, thật ra rất trung thành và tận tâm, năng lực cũng mạnh, đáng tiếc giống như Nghiêm Nghĩa Tuyên đã nói, một cây gân.

Trước mắt công ty Kỷ Linh phát triển rất tốt, Mạc Ngữ Lam mà rời khỏi tuy rằng sẽ có tổn thất, nhưng cũng không phải không thể tiếp thu.

Tuy nhiên Kỷ Linh vẫn có ý nghĩ của mình.

Mạc Ngữ Lam có thể tùy ý ra vào nơi này của hắn, đồng dạng, cô cũng có thể tùy ý ra vào chỗ Nghiêm Nghĩa Tuyên bên kia sao?

Kỷ Linh cùng La Giáng có hẹn, đứng dậy chuẩn bị một chút, sau đó đi Giải Trí Thiên Thịnh.

Hắn nhìn thấy La Giáng, đầu tiên biểu đạt lời xin lỗi.

Rốt cuộc hắn cũng chưa cùng bất luận ai thương lượng đã cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên làm hiệp định miệng, đây là vấn đề ảnh hưởng đến chiến lược tương lai của công ty, lại không báo cho La Giáng đúng lúc.

La Giáng tỏ vẻ lý giải.

"Cậu trước đó đã thông báo cho tôi chuyện góp vốn, tôi không có dị nghị gì." La Giáng nhíu mày nói, "Nhưng mà thật ra tôi không nghĩ tới Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ nhảy vào." Hắn nhìn Kỷ Linh, hỏi, "Cậu cùng anh ta là quan hệ thế nào?"

Kỷ Linh hiếm khi không cách nào trả lời vấn đề này, chỉ hàm hồ nói: "Thì là quen biết, tương đối tốt đi."

La Giáng một phen câu lấy cổ hắn, ở bên cạnh hắn mờ ám chọc chọc mà nói: "Nếu anh ta khi dễ cậu, cứ nói với tôi, ca che chở cho cậu."

La Giáng hơi tiếc nuối mà bổ sung: "Lần này cũng là, lúc ấy nếu cậu gọi cho tôi, tôi lập tức làm Nghiêm Nghĩa Tuyên đẹp."

"..." Kỷ Linh nghĩ thầm anh có thể làm Nghiêm Nghĩa Tuyên thế nào, còn không phải đi về tìm đại ca sao.

"Bất quá, nếu cậu đã cùng người ta làm hiệp định, cũng đừng đem tôi theo vào." La Giáng buông Kỷ Linh ra, dùng khẩu khí đứng đắn hiếm hoi nói, "Tôi không hy vọng tới thời điểm cuối năm sau, công ty cậu biến thành công ty con của Nghiêm Nghĩa Tuyên, vậy thì đừng trách tôi rời khỏi trước tiên."

Kỷ Linh hiểu rõ, La Giáng cũng muốn bảo đảm ích lợi của mình trong công ty, hắn mở miệng trấn an La Giáng: "Tôi nếu dám cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đánh đố, thì trong lòng tự có chừng mực."

La Giáng rốt cuộc lại bắt đầu trêu đùa: "Cậu đúng là rất dám, cậu không nghĩ tới nếu cậu không đạt được mục tiêu, đem công ty bồi cho Nghiêm Nghĩa Tuyên thì làm sao bây giờ?"

Kỷ Linh cũng cười: "Tôi không nghĩ tới vấn đề này."

"Cậu còn rất tự tin."

Kỷ Linh khiêm tốn một chút: "Tôi xác thật đối với chính mình rất có tin tưởng."

Tiền của Nghiêm Nghĩa Tuyên về đến, Nghiêm Nghĩa Tuyên khác với La Giáng, không yêu cầu tham dự vào hoạt động công ty, ngoại trừ Mạc Ngữ Lam cũng không tiếp tục xếp người vào, anh ta chỉ làm cổ đông góp vốn.

Khoản tài chính mà Kỷ Linh tâm tâm niệm niệm đã về đúng chỗ, lại không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng.

Hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên làm hiệp định, tuy rằng hắn rất tự tin, nhưng vẫn như cảm thấy giống như thổi một hơi ở trong ngực.

Lợi nhuận tăng còn chưa đủ.

Lúc Kỷ Linh ở trong văn phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên, tuy rằng tức giận xúc động, nhưng vẫn có điều giữ lại.

Hắn không muốn làm cho mình rơi vào thế bị động, mục tiêu của hắn rõ ràng còn lớn hơn nữa, nhưng khi đó lại không đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói ra.

Kỷ Linh ở trên báo truyền thông mà đọc được tin tức Tống thị.

"Tống thị ở Mỹ cùng trường đại học địa phương hợp tác, mở trung tâm nghiên cứu phát minh, đồng thời tích cực thu mua hạng mục cao tân hải ngoại, nhằm khai phá sản phẩm mới."

Kỷ Linh hơi hơi có chút kinh ngạc.

Đó là trường học cũ của Tống Quý Kỳ, việc này nhất định có Tống Quý Kỳ dẫn đầu.

Lời hắn nói với Tống Quý Kỳ ở thành phố N, Tống Quý Kỳ thật sự đã nghe lọt, hơn nữa còn tìm được con đường quen thuộc của mình, nghiên cứu phát minh sản phẩm, cho thị trường cũng là cho chính mình sự tin tưởng.

Kỷ Linh nghĩ thầm, năm đó hắn thế nào lại không phát hiện ra em trai có tài năng kinh thương như vậy.

Hiện giờ lại hồi ức một chút, rốt cuộc thì bọn họ đã từng có huyết mạch tương thừa, đều cùng tiếp thu giáo dục của cha hắn, không có đạo lý Tống Quý Kỳ lại kém so với hắn.

Tống Quý Kỳ ở cách xa ngàn dặm, lấy phương thức của mình để phát triển, mà hắn ở thành phố S, khẳng định cũng không thể lạc hậu.

Kỷ Linh đánh lên tinh thần, đem lực chú ý tập trung vào sự nghiệp của mình.

Sau khi kết thúc năm, bộ điện ảnh nhập khẩu muốn chiếu phim ở trong nước bắt đầu có động tác, phía xuất phẩm phim sẽ ở bản địa tìm một đội ngũ truyên truyền.

Việc mang tính toàn cầu, kinh phí tuyên truyền thường rất phong phú, hơn nữa loại điện ảnh này tự mang tính ấn tượng, lại còn phù hợp với khẩu vị đại chúng, chỉ cần phát hành thích đáng, doanh thu bán vé khẳng định sẽ không thấp.

Kỷ Linh hy vọng đội ngũ của mình có thể tranh thủ được cơ hội này.

Trước mắt công ty hắn ở trong nước có danh tiếng không tồi, nhưng là hắn cũng chưa có kinh nghiệm hợp tác quốc tế, loại điện ảnh nước ngoài kiểu này bởi vì không hiểu biết thị trường bản địa, cũng không thiếu tiền, nên đều thích tìm công ty lớn có kinh nghiệm để hợp tác, vừa thuận tiện vừa có bảo đảm.

Lúc này mà muốn dựa vào kế hoạch cùng tài ăn nói để thuyết phục phía xuất phẩm là không thực tế.

Kỷ Linh biết rõ dưới loại tình huống này, muốn từ trong miệng người khác đoạt đồ ăn, yêu cầu phải dựa vào con đường quan hệ.

Nhưng kẻ mới phát triển lên giống con chim đầu đàn như Kỷ Linh, ở trong ngành cũng không có nhiều người có thể thay hắn nói chuyện, hắn hiện tại nơi duy nhất có thể coi như chỗ dựa chính là La Giáng.

Được rồi, Kỷ Linh không thể không thừa nhận, khả năng là thêm Nghiêm Nghĩa Tuyên nữa.

Kỷ Linh ngồi trong văn phòng, bên ngoài phòng người làm của hắn đang bận rộn làm việc, hắn tin tưởng vào đội ngũ của hắn, chỉ cần hắn có thể cùng phía xuất phẩm đạt thành ý đồ hợp tác, công ty hắn nhất định sẽ có thể làm dự án này thật tốt.

Cho nên hắn điều tra rất nhiều, xác định cánh cửa phải đột phá.

Kỷ Linh nhìn nhìn đồng hồ, đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, đi ra khỏi văn phòng.

Hắn đi xuống lầu ra bãi đỗ xe mở chiếc xe mới của mình ra, tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn mở chiếc xe công vụ giản dị ra, Kỷ Linh cố tình tự đắp nặn cho mình thành cái hình tượng này.

Hắn lập tức lái xe đi hướng sân bay, hắn muốn đi đón một người dẫn đường.

Vì mục tiêu kinh doanh kế tiếp của mình làm lót đường.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêm thiếu gia đang trong quá trình tiêu hóa tin tức, ông chủ Kỷ cuồng công tác lên sàn.

_(:з" ∠)_ lại lần nữa nhắc nhở một chút ha, đây là văn chủ công, Kỷ Linh là công nga

Cảm ơn bá vương phiếu của các vị ~

Bình luận

Truyện đang đọc