KHÓ ĐƯỢC KẺ CÓ TIỀN

Bộ phim Kỷ Linh mới tiếp đang quay được một nửa, kỳ thật Kỷ Linh sau khi tiếp nhận rồi thì có chút hối hận, bây giờ phim mà nghiêm túc quá, người trẻ tuổi khả năng sẽ không có hứng thú, người lớn tuổi đoán chừng còn không có hứng thú hơn, cũng không thể đánh bài tình cảm.

May là phim hành động dạo gần đây khá hot, nhưng đoàn sản xuất phim này, một là không có người chống đỡ, hai không chủ định tham gia giải thưởng, còn là phim có yếu tố giải trí thấp, nếu như có tình tiết nhạy cảm nào, kể cả không ai lật tẩy, khi qua thẩm duyệt cũng sẽ gặp vấn đề.

Nhưng có nữ chính là Chung Minh Vi, Kỷ Linh vẫn cảm thấy hơi tin tưởng.

Bất quá đến khi Kỷ Linh cẩn thận nghiên cứu xong toàn bộ tư liệu, không khỏi vui vẻ, đạo diễn điện ảnh này, có chút ý tưởng.

Phim hành động hẳn phải do người gạo cội diễn, nhưng ở đây ngoại trừ Chung Minh Vi, toàn bộ vai nam quan trọng đều là thịt tươi nổi tiếng bình hoa trong giới.

Diễn viên diễn nam chính vốn xuất thân từ thần tượng, bình thường lên TV chuyên môn diễn vai công tử nhà giàu, lần này được đạo diễn nhìn trúng, diễn vào vai chững chạc, thật sự làm Kỷ Linh tưởng tượng không nổi hắn sẽ diễn thế nào.

Đây cũng coi như kiếm đi nét bút nghiêng, nhưng loại cách làm may rủi này không chắc có được sự hài lòng của người xem hay không. Kỷ Linh lúc này mới rõ ràng sản xuất đối với tuyên truyền coi trọng như thế nào, trong hợp đồng còn trích phần trăm cho hắn rất rộng rãi.

Loại chuyện may rủi này, nếu tuyên truyền tốt, thì có thể bùng nổ một trận; Nhưng nếu tuyên truyền không tốt, khiến cho người xem phản cảm, cái danh xấu kia cũng sẽ bị réo lên vài lần.

Trước mắt đoàn phim đang được quay ở phim trường bên thành phố khác, Kỷ Linh vì muốn hiểu biết thêm tình tình nên cố ý qua một chuyến.

Kỳ nghỉ hè đã qua, nhưng thời tiết vẫn chưa mát mẻ, nghe nói đoàn phim đã ở chỗ này cắm rễ một tháng, mà chỉ vì quay mấy cảnh trong nhà, nguyên nhân là do đạo diễn vô cùng khó tính, một cảnh phải quay đi quay lại rất nhiều lần cho tới khi vừa lòng mới thôi.

Ai kêu ông đi dùng tiểu thịt tươi làm chi, bất quá chuyện này cũng không liên quan tới Kỷ Linh, hắn chỉ tới để nắm bắt điểm tuyên truyền.

Kỷ Linh đánh giá ấn theo tiến độ này, bộ phim chắc phải quay tới sang năm, nên cũng không cần phải sốt ruột, còn nhiều thời gian để viết kế hoạch, vì vậy hắn cũng nhân cơ hội ở phim trường xem đoàn phim hoạt động.

Kỷ Linh nhìn cảnh quay kia, nam chính ở trong phòng dựng ra ra vào vào, quay phim chạy đằng trước đằng sau hắn, đạo diễn thì cầm tấm bảng gõ cạch cạch cạch, nhìn đến phát mệt.

Mà Chung Minh Vi thì ngồi ở một bên dưới ô che nắng, đeo kính râm nhàn nhàn uống trà lạnh.

Kỷ Linh đi qua chào hỏi cô: "Đại minh tinh, nhàn nhã như vậy sao?"

Chung Minh Vi nhìn Kỷ Linh cười: "Ai nha ông chủ Kỷ, tôi có nghe anh đến đây, lại không nghĩ tới xem quay phim." Cô đón chiếc ghế trợ lý mang ra cho Kỷ Linh, sau đó hỏi: "Trà khổ qua thanh nhiệt giải độc, dưỡng da làm đẹp muốn uống chứ?"

"... Không cần, cảm ơn." Kỷ Linh xin miễn.

Chung Minh Vi tiếp tục cười: "Ông chủ Kỷ tuy rằng lớn lên đẹp trai, nhưng cũng nên chú ý bảo dưỡng đó nha."

"... Chung tiểu thư như thế nào cũng gọi tôi ông chủ Kỷ." Kỷ Linh cũng cười.

Chung Minh Vi nói: "Bắt chước mọi người gọi thành ra quen miệng, ông chủ Kỷ gần đây ở trong giới càng ngày càng nổi, may mà tôi đã dự tính trước, nếu không bây giờ trèo cao không tới được ông chủ Kỷ."

Kỷ Linh khiêm tốn một chút: "Nơi nào nơi nào, tôi còn mong được Chung tiểu thư chiếu cố đây." Hắn nhìn nam chính trong phim trường mệt tới mức muốn biến hình, lại nhìn Chung Minh Vi thảnh thơi bên này, nói, "Chung tiểu thư có vẻ nhẹ nhàng."

Chung Minh Vi từ sau kính râm nhìn Kỷ Linh, nói: "Ông chủ Kỷ lại giả bộ hồ đồ rồi, tôi bây giờ nhìn như nhàn nhã, nhưng đợi tới cảnh đối diễn tôi phụ trách, đến lúc đó tôi không chỉ mệt người mà tâm cũng mệt, cho nên tôi mới muốn uống trà khổ qua trước, tránh tới lúc bùng nổ vì tức."

Kỷ Linh mỉm cười: "Chung tiểu thư tính tình tốt như vậy, sẽ không bùng nổ đâu."

Chung Minh Vi xua xua tay, làm động tác một lời khó nói hết, sau đó chỉ chỉ nam chính: "Cũng may không làm giá, là thật tình muốn học diễn, còn có thể chịu khổ được."

Kỷ Linh phụ họa: "Thế cũng không tệ lắm."

Chung Minh Vi tiếp tục nói: "Đáng tiếc thiên phú vẫn kém một chút, làm diễn viên cũng phải có thiên phú." Cô nghĩ nghĩ, bổ sung nói, "Phải nói là làm gì cũng đều phải có chút thiên phú, như ông chủ Kỷ ấy, anh tuy còn rất trẻ, nhưng lại rất có thiên phú làm kinh doanh, cho nên so với bạn bè cùng lứa anh đều mạnh hơn."

Kỷ Linh cười nhạo trong lòng, bạn cùng lứa tuổi ở trong mắt hắn đều giống như tụi trẻ con, nếu ngay cả đứa trẻ còn đánh không lại, không phải rất mất mặt sao.

Nhưng hắn chỉ nói: "Chung tiểu thư khen tôi như vậy, tôi rất xấu hổ."

Chung Minh Vi dùng một loại khẩu khí hoài niệm nói: "Tôi không phải từng nói anh rất giống vị bằng hữu của tôi sao? Trong lòng tôi, người kia cũng rất có thiên phú, anh giống anh ấy, cho nên tôi là thật lòng cảm thấy ông chủ Kỷ sẽ rất có tiền đồ."

Kỷ Linh nghĩ nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý niệm, cười nhợt nhạt nói: "Kể một chút về vị bằng hữu kia của cô đi, anh ta là người thế nào?"

Chung Minh Vi hơi hơi giật mình, Kỷ Linh cho rằng cô sẽ không nói, kết quả cô đẩy kính râm một chút, mở miệng nói: "Anh ấy là người rất tự tin, luôn cảm thấy việc mình làm đều đúng, rất cường thế, chuyện gì muốn làm là phải làm bằng được, không ai có thể ngăn cản, cũng là người rất có tiền."

Kỷ Linh rũ đôi mắt xuống, nói: "Nghe có vẻ là người không dễ ở chung."

Chung Minh Vi cười: "Thật ra cũng không khủng bố như vậy, tuy là tôi có chút sợ anh ấy, nhưng chỉ cần theo anh ấy thì sẽ bình an tốt đẹp không có việc gì."

Kỷ Linh lại không nghĩ tới Chung Minh Vi sẽ nói như vậy, hỏi cô: "Cô sợ anh ta?"

Chung Minh Vi thoáng có chút co quắp, nhưng lập tức thản nhiên lại, cô nói: "Đúng vậy, kỳ thật bình thường rất tốt, tuy nhiên cũng không tự chủ được mà lo lắng nếu chọc giận phải anh ấy thì biết làm sao." Cô nhịn không được tháo kính râm xuống, nhíu mày lại, lộ ra một loại ánh mắt phức tạp mà Kỷ Linh chưa từng thấy qua, "Không phải cái loại sợ hãi muốn lấy lòng, mà là sợ hãi trời sinh đối với cường giả, không biết anh có hiểu hay không."

Cảm quan của Kỷ Linh lại bị đảo điên lần nữa, hắn thản nhiên nói: "Không phải quá hiểu."

Chung Minh cười cười, lại đeo kính râm lên, nói: "Giống như bản năng muốn chạy của con thỏ khi nhìn thấy sói, vì biết chỉ có một con đường chết, nên theo bản năng sẽ muốn chạy trốn. Ông chủ Kỷ sẽ không hiểu đâu, bởi vì bản thân anh cũng thuộc về giống sói."

Kỷ Linh cẩn thận nghĩ lại, bản thân mình khả năng đúng là chưa từng sợ ai.

Vì thế hắn càng không hiểu, hỏi Chung Minh Vi: "Nếu là như cô nói, vậy vì cái gì cô còn muốn cùng anh ta làm bằng hữu?"

Kỳ thật từ bằng hữu này chỉ là ngụy trang, hai người đều rõ ràng lại không nói ra mà thôi.

Chung Minh Vi sâu kín thở dài một hơi, sau đó hỏi lại Kỷ Linh: "Ông chủ Kỷ có người thương không?"

Kỷ Linh sửng sốt.

Chung Minh Vi nhìn biểu tình của hắn là biết, cô cười khổ một chút, nói: "Bất quá là chuyện tình cảm, không cách nào khống chế mà thôi." Cô đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng nói: "Loại chuyện này, không riêng gì sợ hãi, cho dù người đó rất mạnh, thì đôi khi vẫn cứ thương tiếc trìu mến."

Thấy Kỷ Linh vẫn là dáng vẻ mờ mịt, cô cười nói: "Chờ tới khi ông chủ Kỷ có người thương sẽ biết, kể cả là người kia có mạnh hơn nữa, thì cũng có những lúc sinh ra những cảm xúc khác thường, sẽ nhịn không được cảm thấy người đó đáng yêu, còn sẽ cảm thấy đau lòng vì người đó, muốn cảm thông người đó, bao dung người đó."

Kỷ Linh lẳng lặng nhìn cô.

Chung Minh Vi lúc này mới thấy hơi ngượng ngùng, nói: "Ai nha, tôi thế nào lại cùng ông chủ Kỷ nói chuyện này chứ, ông chủ Kỷ nhất định thấy nhàm chán lắm."

Cô điềm đạm mà nói: "Nhưng mà hết thảy đều qua rồi, ông chủ Kỷ coi như nghe tôi phát tiết đi."

Kỷ Linh tự giễu nói: "Tôi căn bản không nghĩ tới phương diện này, cảm thấy rất ý nghĩa."

Chung Minh Vi gợi lên khóe miệng, nói: "Là vậy, ông chủ như các anh, mỗi ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, tốt xấu gì cũng phải phân ra chút tâm ý tới các em gái bên người đi."

Cô ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, sau đó nói với Kỷ Linh: "Ông chủ Kỷ, những gì vừa nói phải bảo mật nha, nếu để bị người hóng hớt biết được, hình tượng nữ thần của tôi cũng tan biến mất."

Kỷ Linh chân thành mà mỉm cười, nói: "Chuyện đó là đương nhiên."

Lúc này nam chính rốt cuộc cũng qua cảnh, Chung Minh Vi đứng lên chuẩn bị vào diễn, chuyên viên trang điểm lại gần bổ trang cho cô, Kỷ Linh tự giác thối lui sang một bên.

Hắn nhìn Chung Minh Vi, kỳ thật trong lòng rất xấu hổ.

Những lời vừa rồi của Chung Minh Vi, cũng tương đương như thổ lộ, trước kia hắn chưa bao giờ nghe thấy cô nói qua, không nghĩ cô lại chôn sâu tâm tình như vậy.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy không cách nào đối mặt với Chung Minh Vi, bèn tìm một cơ hội rời khỏi phim trường.

Kỷ Linh nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn vốn đối với vấn đề tình cảm tinh tế này một chút hứng thú đều không có, cũng không biết làm sao, lại đem những lời của Chung Minh Vi nghe lọt.

Cô nói những thứ này, khiến hắn thấy có chút cảm giác quen thuộc như đã từng trải qua ở đâu đó.

Kỷ Linh rốt cuộc không hoàn toàn nghĩ được kỹ lưỡng, hắn tới nơi này cũng không phải để chơi.

Kỷ Linh sau khi xử lý xong việc, chuẩn vị quay về khách sạn, sau đó lên đường. Hắn đi qua phim trường, muốn tới bãi đỗ xe lấy xe rời đi.

Bên cạnh có một đoàn du khách cùng đám fans truy tinh, trên đường phố phim trường cũng khá náo nhiệt, ở khu quay phim xa xa cũng có đám người vây quanh, mọi người tới nơi này chính là để xem minh tinh, cho nên cũng không màng thời tiết nóng nực mà tụ tập bên lề đường.

Kỷ Linh cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn về chỗ đông người, vừa nghĩ không có gì quan trọng, lại bất chợt thấy một người không ngờ đến.

Hắn thấy Nghiêm Duyệt Thi.

Kỷ Linh không khỏi cảm thán lần nữa, hắn cùng người Nghiêm gia tuyệt đối có duyên từ kiếp trước, nếu không làm sao tới thành phố khác cũng có thể gặp phải Nghiêm Duyệt Thi.

Nghiêm Duyệt Thi đang đứng ở một góc khuất sát bức tường giả, bên cạnh cô còn có một người khác, đúng là người đàn ông mà Kỷ Linh đã thấy trước đây.

Lần này Kỷ Linh nhìn được rõ ràng, người đàn ông kia có chút quen mắt, nhìn chính diện thế này thấy có vẻ còn nhiều tuổi hơn, đứng cùng Nghiêm Duyệt Thi cảm giác giống như hai cha con.

Chuyện này, ngay cả Kỷ Linh còn thấy giật mình.

Bọn họ dường như đang nói chuyện gì, sau đó có người tới thì nhanh chóng tách ra, Nghiêm Duyệt Thi đi rồi, người đàn ông kia hướng về phía Kỷ Linh bên này đi tới, hoàn toàn ngược lại tình huống lần trước.

Kỷ Linh cố ý đi ra ngoài, đối diện với người đàn ông kia, kết quả người kia còn hướng Kỷ Linh ý vị chào hỏi mà cười một chút.

Như thế lại làm Kỷ Linh không nghĩ tới.

Hắn nghĩ thầm, gặp quỷ, hắn nổi tiếng đến vậy sao.

Trên đường trở về, Kỷ Linh cẩn thận suy nghĩ lại, rốt cuộc nhớ ra người đàn ông kia là ai.

Hắn là một tay đạo diễn trong giới, tuy không tính là số một số hai, nhưng cũng là người quay qua không ít phim điện ảnh.

Kỷ Linh thoáng an tâm, nhưng khi nghĩ tới tuổi tác của hắn, so với Nghiêm Duyệt Thi lớn hơn nhiều như vậy.

Nếu ông anh quản giáo em gái đến gắt gao như Nghiêm Nghĩa Tuyên mà biết được, đoán chừng sẽ phải tức đến nổ phổi...

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Chung tỷ tỷ dạy ngươi yêu đương, đáng tiếc học sinh quá ngốc, còn chưa chịu thông suốt.

Em gái nơi này ta vẫn còn nhược hóa, dựa theo suy nghĩ vốn dĩ đoán chừng Nghiêm thiếu gia sẽ tức giận đến nổ nhà... Sau đó ngẫm lại hà tất ngột ngạt đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc