Mênh mông vô bờ đều là tuyết trắng phau phau, Cơ Tĩnh Nguyên ăn mặc một thân áo gấm màu đen trông về phía tuyết sơn ở chân trời liên miên phập phồng, màu đen trong mắt dần dần dày, tay trái rũ tại bên người vừa lật, kích cắm ở trên xác chết cách hắn một trượng lập tức liền về trong tay: "Có vài người luôn là học mà vẫn không thông minh."
Đạp tuyết vô ngân, súc địa thành thước, trong nháy mắt hắn đi xa trăm dặm, trước khi đi tìm Tiểu Âm Tử hắn phải gặp một người, một vị mà hắn cần thiết phải gặp.
Đứng ở ngoài tuyết lĩnh động, Cơ Tĩnh Nguyên hít sâu một hơi, sau chậm rãi thở ra.
Mỗi năm mươi năm Tiểu Âm Tử đều phải tới nơi này một lần, tổ mẫu Trì Dao đạo tôn của nàng cũng xông qua hai lần, tuy đều bất lực trở về nhưng hắn biết trong đây nhốt một người rất quan trọng với tổ tôn các nàng.
Tuyết gia trấn thủ cánh đồng tuyết cùng Cơ gia trấn thủ Trọng Nguyên thành ở Tiêu Thiến Giới đều không giống với các gia tộc khác, Cơ gia là chủ chiến lực của vực ngoại tiên ma chiến trường ở Tiêu Thiến Giới, mà Tuyết gia thì trấn thủ ngũ hành thất tuyệt Phục Ma Trận cực hàn chi địa ở Tiêu Thiến Giới, hai cái gia tộc đều có nội tình hơn trăm vạn năm, tuy đều tận sức phục ma nhưng lại ít có liên lụy.
Trước kia hắn vẫn luôn nghĩ lầm nơi này vây người mà Tiểu Âm Tử nhà hắn tâm duyệt, cho nên hắn tuy tâm hệ nàng nhưng lại chưa từng nói rõ, đến nỗi Hoàng Sùng Mẫn, mắt của Tiểu Âm Tử lại không mù, sao có thể sẽ coi trọng bọc mủ đó?
Thẳng đến ở Thất Huyền bí cảnh hắn biết được thể chất của nàng, mới hiểu được chính mình cho tới nay đều ngu xuẩn.
Bị nhốt ở tuyết lĩnh động còn chưa chết, không đúng, là không những sống tốt mà còn làm mắt trận của ngũ hành thất tuyệt Phục Ma Trận, mà có thể làm mắt trận của Phục Ma Trận thì linh thể cũng chỉ có một loại.
Thở phào một hơi, Cơ Tĩnh Nguyên bước vào trong động, mặc kệ như thế nào hắn cũng phải trông thấy vị tôn thượng bên trong, bằng không dựa vào tâm nhãn của Tiểu Âm Tử, phỏng chừng hắn vẫn luôn không danh không phân mà đi theo nàng như vậy.
Cơ Tĩnh Nguyên nhập động bất quá hai cái canh giờ, liền đi tới tuyết lĩnh động cuối, đi tới vực sâu chưa chần chờ, hai chân lấy đà liền nhảy xuống.
Khi hắn nhảy xuống vực sâu trong nháy mắt, vô số tuyết yêu từ bốn phương tám hướng công lại đây, Cơ Tĩnh Nguyên vừa mới chuẩn bị đại khai sát giới, đã nghe một tiếng "Lui ra".
Đi theo những cái đó tuyết yêu liền không tình nguyện mà lui tán, Tuyết Tuân Y như cũ là một thân lưu tiên váy màu trắng, nàng dường như mới vừa tỉnh ngủ mà ngáp, đạp không mà đến: "Cơ thiếu chủ hôm nay như thế nào có rảnh tới cánh đồng tuyết của ta?"
"Tuyết cung chủ, hôm nay mỗ nhiều có đắc tội, còn thỉnh thứ lỗi," Cha của Cơ Tĩnh Nguyên là gia chủ đương nhiệm của Cơ gia, mà hắn còn là con nối dõi duy nhất của cha hắn, không có gì bất ngờ xảy ra, chờ cha hắn ra tiên ma chiến trường thì hắn đích xác muốn thừa kế vị trí gia chủ của Cơ gia, cho nên Tuyết Tuân Y gọi hắn như vậy cũng không sai, "Chỉ là ta cần thiết muốn đi bái kiến vị tôn thượng ở cực hàn chi địa."
"Ngươi muốn cưới Hàn Lăng Âm?" Tuyết Tuân Y cũng không nhiều lời, nếu là như vậy hắn đích xác nên đi trông thấy Hàn Hiển.
Cơ Tĩnh Nguyên nhưng thật ra dứt khoát: "Tự nhiên là muốn cưới."
Tuyết Tuân Y nhìn chăm chú vị Cơ thiếu chủ này một hồi lâu, sau đột nhiên cười, cười đến rất là ý vị thâm trường: "Ngươi biết vị kia ở cực hàn chi địa là ai sao?" Trước mắt hiện lên mặt lạnh của Hàn Hiển mang theo tràn đầy ghét bỏ, nàng liền gấp không chờ nổi mà muốn xem cảnh tượng cha vợ con rể hai người gặp mặt, hẳn là tương đương có ý tứ.
"Tuy không phải rất rõ ràng nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ," Cơ Tĩnh Nguyên nhìn ý cười trên mặt Tuyết Tuân Y, không biết vì cái gì sẽ có điểm lo sợ bất an?
"Hắn tên là Hàn Hiển," Tuyết Tuân Y cũng không tính toán gạt: "Là cha của Hàn Lăng Âm," nói đến đây nàng lại đánh giá người trước mắt "Hiện nay đã một nghìn bốn trăm tuổi, Hợp Thể cảnh hậu kỳ tu vi." Cơ Tĩnh Nguyên một ngàn tám trăm tuổi tu đã đến Hợp Thể trung kỳ đã là người đầu tiên ở Tiêu Thiến Giới, hiện giờ trên đầu đè nặng một tôn núi lớn như vậy, nghĩ đến nhật tử về sau phải cẩn thận.
Cơ Tĩnh Nguyên lập tức liền minh bạch ý cười của Tuyết Tuân Y vừa rồi có ý tứ gì, đương nhiên cũng biết lúc trước Tiểu Âm Tử nhà hắn đối hắn bội tình bạc nghĩa với ghét bỏ là vì sao: "Linh tâm thân thể quả nhiên danh bất hư truyền." Một ngàn bốn trăm tuổi, Hợp Thể hậu kỳ? Thật sự là đúng rồi.
Tuyết Tuân Y vung tay phải lên, một cái thông đạo trong suốt tỏa ra hàn khí liền xuất hiện ở trước mặt Cơ Tĩnh Nguyên: "Ngươi đi đi, hắn đang đợi ngươi," bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, hắn đã sớm đoán được là vị này tới chơi.
"Đa tạ," Cơ Tĩnh Nguyên hướng tới Tuyết Tuân Y chắp tay: "Tuyết cung chủ, sau này còn gặp lại." Nói xong liền bước vào thông đạo, hắn vừa vào thì thông đạo liền biến mất không thấy, chỉ để Tuyết Tuân Y một người đứng ở vực sâu, tay phải nàng nhất chiêu, một con tuyết yêu thật lớn liền thuận theo mà phục đến bên chân, năm ngón tay trắng như ngọc vỗ về đầu tuyết yêu, nhẹ nói: "Lại là một đôi giai ngẫu, thật tốt!"
Hàn Hiển đứng ở Phục Ma Trận, nhắm hai mắt đang đợi người.
Cơ Tĩnh Nguyên đi vào nhìn đến người đứng ở trong trận, tâm không khỏi run lên, đây là cha của Tiểu Âm Tử sao? Trách không được ít có nam tử có thể vào mắt nàng, hắn tiến lên chắp tay hành lễ: "Cơ Tĩnh Nguyên bái kiến tôn thượng."
Hàn Hiển mở to đôi mắt, xoay người nhìn về phía người tới, chỉ liếc mắt một cái liền biết ngốc khuê nữ nhà hắn cùng nương nàng có ánh mắt xem người giống nhau: "Ngươi tới gặp ta, ý gì?"
Cơ Tĩnh Nguyên như cũ hành lễ, không có chút nào không vui: "Vãn bối tưởng hướng ngài cầu thú Hàn thị lăng..
Ách," cảm nhận được uy áp của Đại Thừa đỉnh cảnh thần hồn, hắn cắn răng chống đỡ, "Vãn bối tưởng hướng ngài cầu thú..
Hàn thị Lăng Âm, hy vọng ngài có thể thành toàn."
Một hồi lâu, Hàn Hiển mới hừ lạnh một tiếng, thu liễm uy áp thần hồn: "Ngươi nhục danh dự của nàng, còn dám tới đây hướng ta cầu thú nàng, ngươi cảm thấy ta nên đáp ứng ngươi?" Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, hắn làm bẩn thanh danh của Lăng Âm là thật.
"Bốn mươi năm trước ở Thất Huyền bí cảnh Lăng Âm bị người của Khu Thú Tông đánh lén, đan điền bị hao tổn," Cơ Tĩnh Nguyên đem chuyện giữa hắn cùng Tiểu Âm Tử nói thật: "Lăng Âm ghét bỏ vãn bối tuổi tác quá lớn, cho nên khiến cho vãn bối chỉ xem đó là xuân phong nhất độ.."
"Ngươi không cần nói nữa," Hàn Hiển giơ tay, khuê nữ hắn thật không hổ là từ trong bụng A Li bò ra tới: "Chuyện của các ngươi ta mặc kệ, có thể cưới nàng không liền xem bản lĩnh của ngươi đi." Khuê nữ hắn đại khái không hiểu được nương nàng lớn tuổi hơn cha nàng bao nhiêu?
Cơ Tĩnh Nguyên trơ mắt mà nhìn nhạc phụ tương lai của mình trở về băng quan, tưởng hỏi nhiều một câu, nhưng chưa kịp: "Đây là đồng ý?"
Trở lại băng quan Hàn Hiển đè đè hai bên thái dương: "Ngươi ra tuyết lĩnh động, hướng tây trăm dặm, tìm một chỗ sườn núi, nàng ở đó."
Hai đứa nhỏ, Tiểu Nhị trời sinh hồn phách không được đầy đủ, tuy sau lại mượn dùng Tụ Hồn Đăng bổ toàn thần hồn nhưng tư chất không tốt, chưa Trúc Cơ liền cưới vợ thành gia, hắn đến Tiêu Thiến Giới vừa trăm năm liền cảm ứng được Tiểu Nhị hồn tán, không phải chết vì nhân tố bên ngoài.
Dư lại đứa nhỏ này không phải lớn lên ở bên người hắn, nhạc mẫu mới tới Tiêu Thiến Giới lại thân bị trọng thương, cũng may không lâu, trừ bỏ tưởng sự tình tương đối đơn giản, mặt khác nhưng thật ra không có gì tật xấu.
Cơ Tĩnh Nguyên là người thông minh, chính hắn cũng là người từng trải, nhìn ra được hắn chung tình với Tiểu Lăng Âm, này là đủ.
Đứng ở Phục Ma Trận Cơ Tĩnh Nguyên nghe tiếng, lập tức hướng tới băng quan lễ bái: "Tiểu tế tạ nhạc phụ thành toàn," Qua của này thì Tiểu Âm Tử hẳn là sẽ buông lỏng chút.
Người bên trong chỉ xem như không nghe thấy, nhíu mày nhắm mắt không hề mở miệng.
Quy Nguyên Phong ở Quy Nhất Tông, Hàn Mục Vi ngồi ở trên giường đá, lại luyện hóa xong một đoàn lôi lực liền dẫn đường linh khí ở trong kinh mạch đi rồi hai cái đại chu thiên, sau liền thu công.
Mở to đôi mắt, nhìn bài trí đơn giản trong phòng, nàng quy thuận tông đã một tháng, trong một tháng này nàng cơ hồ đều không có xuất động phủ, bất quá có Từ Hãn Kiều nên chuyện bên ngoài nàng vẫn là rõ ràng.
Hôm nay là ngày xuất phát đi Dục Tây thành nên nàng cũng không thể vắng họp.
Qua loa thu thập một phen, Hàn Mục Vi liền ra cửa, ném kiếm phi đi không đến mười giây liền nghênh diện gặp Cơ Như Ngọc, còn chưa chờ nàng ra tiếng, tiểu tử kia liền đưa qua một con túi trữ vật tương đương tinh xảo: "Tiểu cô tổ, đây là phần của ngài."
Hàn Mục Vi tiếp nhận túi trữ vật: "Trong tộc phát sao?"
"Không phải," Cơ Như Ngọc lắc đầu: "Cha ta chuẩn bị, ta cũng có," hiện tại nghĩ cha vẫn là rất coi trọng hắn, cũng là, ai làm hắn là con trai độc nhất đâu?
Chờ tới nơi tập hợp, hai người thu hồi phi kiếm mới có dùng thần thức thăm xem đồ vật trong túi trữ vật.
Hàn Mục Vi xem qua sau là vẻ mặt cảm kích, bùa chú, đan dược, trận bàn này kia đều ứng phó rất là đầy đủ, hộp ngọc, ngọc hồ rỗng xếp thành đôi, tất cả đều là cực phẩm, tuy rằng này đó nàng cũng không thiếu nhưng đây là tâm ý, nàng cần thiết lòng mang cảm kích.
Ngược lại Cơ Như Ngọc xem xong túi trữ vật của mình, ý cười trên mặt liền có chút cứng đờ: "Tiểu cô tổ, cha ta chính là người như vậy, ngài ngàn vạn đừng để ý."
Hàn Mục Vi trên mặt mang theo mạc danh: "Để ý cái gì? Tông chủ chuẩn bị rất chu toàn, đan dược, bùa chú đều không kém, ngươi làm sao vậy?"
Đan dược, ngọc phù? Cho nên tiểu cô tổ bắt được túi trữ vật là cái gì cần có đều có, mà hắn chỉ xứng có được một túi trữ vật toàn hộp ngọc, ngọc hồ rỗng đây là cha ruột sao? Tuy rằng chính hắn có chuẩn bị nhưng cha hắn cũng nên ý tứ ý tứ mà có lệ một chút hắn đi.
Cơ Như Ngọc thương tâm hỏi: "Tiểu cô tổ, Tĩnh Nguyên lão tổ đối với ngài tốt không?" Khẳng định tốt, rốt cuộc người giống cha hắn cũng không nhiều lắm.
Hàn Mục Vi nhìn vẻ mặt thương tâm muốn chết của Cơ Như Ngọc, nàng đột nhiên cảm thấy một đám nhãi con của Mộc gia vẫn là thực bình thường: "Ngươi bắt được túi trữ vật rỗng sao?"
"Không phải," Cơ Như Ngọc thâm than một tiếng, mười hai tuổi là lần đầu hắn tiến bí cảnh, cha hắn chuẩn bị cho hắn một trăm hộp ngọc rỗng làm hắn đem hộp ngọc đều chứa đầy lại ra bí cảnh.
Đáng tiếc thẳng đến bí cảnh đóng cửa, một trăm hộp ngọc cũng chưa chứa đầy, đơn giản hắn đem dư lại hộp ngọc đều đựng đất trong bí cảnh mang ra tới, trở lại trong tông, hắn đã bị hắn cha đánh một đốn: "Ai.."
Hàn Mục Vi tỏ vẻ nàng không hiểu hắn: "Phải xuất phát." Một con thuyền phi thoi dài chừng trăm trượng chậm rãi dừng ở cửa tông môn, tông chủ Cơ Thượng Diệu đứng ở trên đầu phi thoi: "Hành trình lần này đến Nghịch Dục bí cảnh do Đàm Ý đạo quân, phong chủ của Lạc Vân Phong dẫn đầu, các ngươi nếu có chuyện gì cứ việc tìm hắn.
Tóm lại một câu, Quy Nhất Tông không gây chuyện, nhưng cũng không sợ sự, chúng đệ tử ghi nhớ hết thảy lấy tánh mạng làm trọng."
"Cẩn tuân tông chủ dạy bảo, đệ tử định khắc trong tâm khảm," đinh tai nhức óc thanh âm vang vọng ở Ốc Tích sơn mạch.
Một vị trung niên nam tử mặc tông môn phục kim sắc giơ lên lệnh bài trong tay: "Đệ tử của Quy Nhất Tông tham gia Nghịch Dục bí cảnh lần này nghe lệnh, lên phi thoi, một nén nhang sau xuất phát."
"Đệ tử tuân lệnh.".