KHỜ NỮ THỔ HỆ


Có Tiểu Thiên Bồ hỗ trợ, việc trồng linh thực cũng giống như cấy mạ, chỉ trong một đêm, nguyên bản Tiêu Dao Phong trụi lủi đã trở nên cây cối xanh mởn, hoa cỏ thành đàn.

Trở về nhà một chuyến thấy cha mẹ, làm cho bọn họ an tâm sau Hàn Mục Vi liền định ngày hẹn Hàn Mục Đồng.
Thể chất sốt ruột kia của Hàn Mục Đồng Hàn Mục Vi vẫn luôn nhớ trong lòng.

Ngồi ở luyện võ trường ngoài nhà đá, nàng một bên đếm tinh thạch một bên hồi ức những chuyện vui khi còn bé, Tiểu Cửu Nhi ở bên chân nàng hai mắt mèo ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hộp tinh thạch.
Tiểu Thiên Bồ ngồi xổm một bên ngửa đầu nhìn nhìn Hàn Mục Vi đang ở phát ngốc, sau lại nhìn nhìn Tiểu Cửu Nhi sắp ch ảy nước miếng, bất đắc lắc đầu, Vi Vi Nhi không biết có cố ý hay không? Làm trò trước mặt Tiểu Cửu Nhi đếm Linh Tinh, nàng không sợ bị Tiểu Cửu Nhi nhớ thương sao?
Quả nhiên không lâu sau, Tiểu Cửu Nhi liền bắt đầu phun ra bên ngoài cực phẩm linh thạch mà nó giấu diếm, phun được một khối nó liền chớp mắt, đáng thương hề hề mà nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Miêu.." Tiếng mèo con mềm mại nhẹ nhàng làm mềm nhân tâm.
Phun ra sáu khối mà Hàn Mục Vi còn trầm tĩnh ở trong suy nghĩ của mình, mèo con không chịu được: "Miêu ngao.."
Tiểu Thiên Bồ nhìn mấy khối cực phẩm linh thạch trước mặt Tiểu Cửu Nhi, không thể không duỗi tay đẩy đẩy Hàn Mục Vi: "Vi Vi Nhi, Tiểu Cửu Nhi muốn đổi Linh Tinh với ngươi."
"Gì?" Vừa nghe đến Linh Tinh, Hàn Mục Vi lập tức tỉnh thần: "Cái gì Linh Tinh?" Còn chưa chờ Tiểu Thiên Bồ trả lời, nàng liền nhìn đến Tiểu Cửu Nhi đang nhìn nàng cùng sáu khối cực phẩm linh thạch trước mặt nó, tức khắc liền cảnh giác: "
Một trăm khối cực phẩm linh thạch mới có thể đổi được một khối Linh Tinh, ngươi chỉ có sáu khối cực phẩm linh thạch cũng chỉ có thể đổi viên Linh Tinh to bằng hạt đậu."
Tiểu Cửu Nhi đầu tiên là mê mang một hồi, sau liền bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn, ôm chân của Hàn Mục Vi dùng thịt lót ra sức cào.

Hàn Mục Vi vẫn không thu cực phẩm linh thạch của nó, nàng biết con mèo này có bao nhiêu tinh ranh.

Tiểu Thiên Bồ nghĩ thầm muốn thay Tiểu Cửu Nhi nói hai câu lời hay, kết quả còn không có mở miệng đã bị Hàn Mục Vi ngăn chặn: "Hai người các ngươi ở bí cảnh liên thủ lừa ta, ta còn không có tính sổ cùng các ngươi đâu" Rõ ràng Tiểu Thiên Bồ có thể tìm được Lôi Âm Ô Canh Trúc, nhưng nó lại trơ mắt mà nhìn Tiểu Cửu Nhi ngạo kiều mà lừa nàng cực phẩm linh thạch.
"Ngươi cũng không hỏi ta" Tiểu Thiên Bồ dịch đến bên người Tiểu Cửu Nhi trấn an nó: "Ngươi liền cho Tiểu Cửu Nhi ăn một khối Linh Tinh đi, nó đều thèm hai ngày rồi, ngày hôm qua khi đào hố trồng cây nó đào cũng rất nhiệt tình mà."
"Hừ" Hàn Mục Vi nhéo nhéo tai của Tiểu Cửu Nhi đang gục xuống, hỏi: "Coi như ngươi có thể, mới lớn như vậy đã biết la lối khóc lóc" Tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn cho nó hai khối Linh Tinh, sau nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó "Phải trường chút bản lĩnh, ngày sau bắt chuột thì phải nhất chiêu mất mạng."
Tiểu Cửu Nhi cọ cọ lòng bàn tay của Hàn Mục Vi, bày ra một gương mặt mèo tươi cười: "Miêu.."
"Cái kia Liễu Vân Yên cũng không có chết hay không?" Tiểu Thiên Bồ trực giác rằng nàng ta còn chưa có chết, mà hiện tại nó càng thêm cảm thấy Liễu Vân Yên khó đối phó, vốn hẳn là phải chết nhưng ở thời khắc cuối cùng thế nhưng nàng ta có một viên Oanh Thiên Lôi nổ ra cái không gian: "Bất quá cho dù không chết thì hiện tại nàng ta hẳn là cũng không ở Thương Uyên Giới."
"Nào chết dễ dàng như vậy" Hàn Mục Vi phi thường xác định Liễu Vân Yên không chết, chỉ là qua chuyện ở bên ngoài Chung Hiểu bí cảnh thì Liễu Vân Yên xem như đã nổi danh: "Không cần để ý nàng ta, chúng ta chỉ cần nỗ lực tu luyện là được."
Nhìn Tiểu Cửu Nhi nuốt hai viên Linh Tinh kia xong liền giống như đi cà kheo mà ngã trái ngã phải, đi vào bên chân nàng, hai mắt nhắm lại bò trên mặt đất.

Hàn Mục Vi cười khẽ ra tiếng, loát loát sống lưng nó: "Vừa vặn một khối bế quan."
"Lần này nó ngủ phỏng chừng nhiều năm sau mới có thể tỉnh lại" Tiểu Thiên Bồ nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Vi Vi Nhi, ta nghĩ ra rồi, sở dĩ hiện tại ngươi không thể giết Liễu Vân Yên phỏng chừng là bởi vì chuyện xấu mà nàng ta làm không nhiều."
"Đoán được" Kiếp trước Liễu Vân Yên chết vậy thuyết minh Thiên Đạo từ bỏ nàng, trọng sinh một hồi, nàng ta lại vẫn luôn bị kiếp trước ám ảnh làm tâm ma quấn thân, Hàn Mục Vi không cấm cười nhạo: "Nàng ta tự mua dây buộc mình."
Dã tâm của Liễu Vân Yên luôn luôn rất lớn, trọng sinh lại không phải về lò nấu lại, bản tính thứ này một khi hình thành liền rất khó thay đổi.

Hàn Mục Vi tin tưởng Liễu Vân Yên sau khi trọng sinh khẳng định có tỉnh ngộ, chỉ là rất nhiều thời điểm người thường thường là vết sẹo lành nên quên đau, xuyên qua sau lại trọng sinh, chỉ biết cổ vũ dã tâm của nàng ta, làm nàng ta muốn được đến càng nhiều, nhưng nàng ta lại quên một câu: Thiên định thắng người, người định cũng thắng thiên.
Tiểu Thiên Bồ trở về Thần phủ của Hàn Mục Vi: "Đồng Đồng tới."

Hàn Mục Vi mở ra cấm chế của động phủ, đứng dậy đón chào.

Hàn Mục Đồng hai ngày này vội vàng cùng mấy cái đồng môn trao đổi những gì đoạt được trong bí cảnh, không tưởng sẽ nhận được tin tức của Hàn Mục Vi, kéo cánh tay của nàng hỏi: "Sao ngươi lại đột nhiên kêu ta lại động phủ của ngươi vậy?" Nàng không cho rằng Hàn Béo Béo sẽ có rảnh cùng nàng tám chuyện.
"Ngồi xuống rồi nói sau" Hàn Mục Vi đổ một ly suối lạnh cho nàng, sau liền ngồi ở đối diện nhìn nàng.
Hàn Mục Đồng uống một ngụm thủy, thấy Hàn Mục Vi vẻ mặt nghiêm túc, liền nuốt xuống: "Béo Béo, ngươi có chuyện gì liền nói" Nàng nhìn nàng như vậy làm nàng không khỏi muốn lấy gương ra xem, có phải chính mình có chỗ nào nhìn không được?
Hàn Mục Vi cũng không tính toán vòng vo: "Ngươi biết thuần mẫu linh thể.."
"Bang"
Còn không đợi Hàn Mục Vi nói hết lời, Hàn Mục Đồng đã bị cả kinh làm rớt cái ly trong tay, đột nhiên đứng lên, vội vàng hỏi: "Sao ngươi lại biết?" Chẳng lẽ..

chẳng lẽ bí mật của nàng bị người phát hiện?
"Ngươi ngồi xuống" Xem bộ dáng này của nàng, Hàn Mục Vi còn không rõ gì nữa, trầm giọng nói: "Việc này chỉ có ta biết" Thấy nàng thất hồn lạc phách mà ngồi xuống nàng mới tiếp tục nói: "Ngươi nhớ kỹ trước khi kết Nguyên Anh thì không được kết đạo lữ, khi kết anh thì phải đem linh thể phong ấn tại Nguyên Anh, lúc sau tìm đạo lữ liền không có việc gì.
Hàn Mục Đồng gật đầu:" Ngươi không hỏi ta, ta làm sao mà biết được? "
" Tam bá nương "Hàn Mục Vi nói:" Ta đoán Tam bá nương hẳn không phải là thuần mẫu linh thể đúng không? "
" Mẹ của ta không phải "Nếu Hàn Mục Vi đã biết, Hàn Mục Đồng cũng không định giấu nàng:" Mẹ ta không phải là người của Thương Uyên Giới, gia tộc mẹ nàng bởi vì nữ tử đều dễ sinh cho nên bị một cái đại gia tộc nuôi dưỡng, sau không biết gia tộc đó đắc tội với quyền thế nào mà mẹ ta bỏ chạy ra tới, trời xui đất khiến mà tới Thương Uyên Giới.


"
Mẹ nàng sinh ba đứa con trai, còn đang cao hứng cuối cùng là thoát khỏi vận mệnh, nhưng nào tưởng lại có nàng, mà nàng vẫn là..

cũng may lúc trước khi thoát đi mẹ nàng có mang đi chí bảo trong tộc, mà hiện tại bảo vật đó cho nàng.
Rời đi động phủ của Hàn Mục Vi, Hàn Mục Đồng ngửa đầu nhìn bầu trời, hơi hơi dùng một chút lực, bình ngọc nhỏ trong tay liền thành bụi theo gió phiêu tán, bất quá thực mau hai mắt vô thần liền trở nên lăng liệt, đôi tay rũ tại bên người chậm rãi nắm chặt.
Hẻm núi của Phá Vân Phong như cũ là băng sương trải rộng, sau khi Mộc Nghiêu một thân hồng y rời đi, Minh Nhan chân trần đứng thẳng ở dưới mái hiên Thanh Trúc không cấm cười lên tiếng:" Thật không biết ý của hắn là như thế nào? "
Không thể hiểu được mà chạy tới tìm nàng đánh cờ, thắng xong lại không đầu không đuôi mà nói tiểu sư muội đã phát một bút đại tài, ngay cả sư tổ đều từ sư muội được cây ngọc cốt băng cơ thụ.

Tay phải của Minh Nhan nắm chặt một viên bạch băng hoàn to bằng ngón cái, cười thở dài một hơi:" Xem ra ta hẳn là phải đi bái phỏng tiểu sư muội một chút.

"
Hàn Mục Vi tiễn đi Hàn Mục Đồng sau liền ở luyện võ trường vui đùa Long Chiến Kích, lòng có chút không bình tĩnh, nàng cần phát ti3t.

Thanh âm xé không không dứt bên tai, cuối cùng phanh một tiếng, một cái dựng phách, vách đá bên luyện võ trường đã bị tước một khối.
" Vi Vi Nhi, ngươi có khách tới "Tiểu Thiên Bồ canh giữ ở một bên nhắc nhở:" Là đệ tử của Phá Quân chân quân của Phá Vân Phong, Minh Nhan "Hiện tại Minh Nhan không thể được xưng là chân nhân, bất quá hẳn là cũng nhanh.
Hàn Mục Vi mặt lộ vẻ nghi hoặc:" Minh Nhan sư tỷ? "Sau khi tự hủy đạo thống, trước kia là Hoằng Yên chân nhân, hiện tại Minh Nhan vẫn luôn bế quan, hôm nay như thế nào lại tới đây?

Phá Vân Phong đưa lưng về phía động phủ nghe được thanh âm liền xoay người lại:" Ta mạo muội tới chơi, không có quấy rầy tiểu sư muội không? "
" Đương nhiên không có "Minh Nhan sư tỷ đại khái sinh ra làm người tự biết xấu hổ, một đầu tóc bạc chẳng những không hề làm suy yếu tuyệt sắc chi tư của nàng, càng làm nàng tăng thêm vài phần thần bí, Hàn Mục Vi đem người mời vào để dễ chiêu đãi:" Sư tỷ nếm thử trà trúc của ta "Nhìn mỹ nhân uống trà lậu của, Hàn Mục Vi có điểm hối hận hôm qua không đổi chút vân vụ trà với sư thúc.
Minh Nhan mặc lưu tiên váy tay áo rộng màu đỏ tinh tế nhấm nháp trà, sau nhìn về phía nha đầu linh động ở đối diện:" Đây là lá trúc ở Vô Phong Nhai "Chẳng trách gần lá trúc trên đỉnh Vô Phong Nhai đều thiếu.
Hàn Mục Vi xấu hổ mà cười gật đầu, cũng không biết nên nói cái gì.
Minh Nhan đem vẫn luôn nắm chặt bạch băng hoàn ở trong tay đặt trên bàn trúc:" Đây là hoàn tức nhưỡng mà ta ở Trọng Thiên bí cảnh trung có được.

"
Hàn Mục Vi nghe vậy đầu tiên là ngừng lại, sau lập tức lấy ra một cái hộp ngọc cởi bỏ phong ấn liền đẩy đến trước mặt Minh Nhan:" Đây là băng linh châu ta ở Chung Hiểu bí cảnh có được "Hoàn tức nhưỡng chính là thần thổ, có tức nhưỡng hẳn là có thể bổ toàn thổ linh căn của nàng.
Ngọc cốt băng cơ sinh băng châu, Minh Nhan duỗi tay lấy ra băng linh châu tỏa sương trắng nằm ở trong hộp ngọc:" Minh Nhan đa tạ sư muội nhường nhịn.

"
" Mục Vi cũng đa tạ sư tỷ thành toàn"Hàn Mục Vi xem trong mắt người đối diện, nơi đó tràn đầy thanh linh, lại không một tia tình sầu, không biết vì cái gì Minh Nhan như vậy làm nàng cảm thấy đây mới là đúng.
Có hoàn tức nhưỡng, Hàn Mục Vi gấp không chờ nổi mà muốn bắt đầu bế quan, chỉ là trước khi bế quan trên Tiêu Dao Phong đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Linh quả thụ nàng mới vừa gieo không đến hai ngày thì đã bị trộm hai cây, này vẫn là sư phụ phát hiện, chuyện này làm lão nhân tức điên.
Kết quả sau có thể nghĩ, thụ khẳng định lấy lại không được, nhưng Tiêu Dao Phong lại từ đây thành cấm địa, Thiện Đức chân quân dùng pháp trận đem phạm vi mười dặm của Tiêu Dao Phong vây quanh lên, nháo đến đệ tử trong tông đều vòng quanh Tiêu Dao Phong mà đi..


Bình luận

Truyện đang đọc