KHOÁI XUYÊN CHI VAI ÁC BỆNH KIỀU, CƯỜNG THẾ SỦNG!



"Lâm Thanh!" Tô Bạch Nhi rống lên.

Rất tự ái, khi Lâm Thanh nói như vậy, đến giờ cô đã nhận ra Lâm Thanh hoàn toàn không hề yêu thích gì cô!
Đương nhiên, đáy lòng Tô Bạch Nhi không cho rằng cô tự đa tình, mà cho rằng Lâm Thanh mắt có vấn đề!
Cô đẹp như vậy, Lâm Thanh không những chẳng thích cô, thậm chí còn khiến cô ấy thất vọng, đó không phải là mù, thì là cái gì?
Trong lúc giằng co với Tô Bạch Nhi, Lâm Thanh không ngừng chú ý tới tình hình của Lưu An, giờ mới thấy Tiểu Trương đã cấp cứu cho anh, lúc này ngón tay của cư nhiên Lưu An cử động?
Lưu An tỉnh rồi?
Lâm Thanh trợn tròn mắt, tiếp tục đối Tô Bạch Nhi nói: "Hơn nữa, Tô Bạch Nhi, tôi hỏi cô, cô kêu tôi đưa hộ người đến nhà mình là có ý gì?"
"Chẳng lẽ, cô đã biết Lưu An là người đứng đầu của Lưu thị? Ồ, xem ra là cô sớm biết rồi..." Ngừng một chút, Lâm Thanh lại đối Tô Bạch Nhi cười nói:
"Bạch thỏ, tiểu thỏ trắng của Hắc Mã.


Việc cô nhận thức được Lưu An chỉ trì Lưu gia cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.

Dù sao thì Lưu An cũng là khách quen ở đó.

A, đúng rồi, phải chăng cô chính là tiểu tình nhân của Lưu An?"
Tô Bạch Nhi sững sờ, Lâm Thanh biết cô là Bạch thỏ sao? Thẻ đầu bảng của hội Hắc Mã?
"Lưu An, nữ nhân này là tiểu tình nhân yếu ớt của anh à? Nếu như đúng là vậy, chúng ta sẽ không tọc mạch lo chuyện bao đồng nữa." Lâm Thanh hướng Lưu An mở to mắt nói.

Đóng vai nam chủ, tất nhiên Lưu An sẽ rất ưa nhìn, khuôn mặt điển trai, nam tính, khí phách hiên ngang, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng.

Chỉ là, nó không hợp với khẩu vị của Lâm Thanh.

"Không phải cô ta." Lưu An lạnh lùng liếc nhìn Tô Bạch Nhi, giống như đang nhìn thứ gì đó rất gớm ghiếc, sau khi quay sang Lâm Thanh, đôi mắt sắc bén của anh dịu đi: "Lần này gây phiền toái tới Lâm thiếu gia rồi."
Bị Lưu An đảo mắt nhìn như vậy, Tô Bạch Nhi biết mình xong rồi!
Vị trí phu nhân của Lưu An hoàn toàn bị vô duyên với cô!
Lưu An chính là thích người ngây thơ, tiểu tình nhân trước của hắn không phải là sinh viên cũng là mấy tiểu thịt tươi mới vào giới giải trí.

Một phen lời nói của Lâm Thanh không những chỉ rõ ra cô là con thể đứng đầu bảng trong hội Hắc Mã, mà còn nói rõ rằng cô muốn lợi dụng việc Lưu An bị trọng thương để lấy cơ hội trèo lên anh.

Một người phụ nữ như thế, Lưu An sao có thể muốn được?
Ánh mắt chán ghét vừa rồi của Lưu An đã nói lên tất cả.


Lâm Thanh, cậu cắt đứt tương lai của tôi,...!khốn nạn!
Đáy lòng Tô Bạch Nhi thực sự oán hận Lâm Thanh.

" A, không sao.

Lưu gia gia đây cũng tỉnh rồi thì tôi cũng nên ra về đây...!Khụ khụ." Lâm Thanh cố ý ho khan một tiếng, sau đó nói: " Tôi hình như đã ăn quá nhiều xiên que, hiện tại tôi muốn đi uống canh Nhất Phẩm nóng, Lưu gia gia, hẹn gặp lại.

"
Từ phố ẩm thực đến quán Nhất Phẩm, tình từ con hẻm này cũng khá gần, đây là lý do Lâm Thanh tìm ra để đáp lại sự nghi ngờ của Lưu An.

"Chờ đã." Nhìn thấy Lâm Thanh sắp bước qua hắn, Lưu An bị Tiểu Trương đỡ, thân thể mỏi mệt ngồi bệt dưới đất, chỉ có thể vươn tay nắm lấy cổ chân cậu.

Cảm nhận được sự ấm áp và thô ráp của lòng bàn tay của Lưu An trên da, cả người Lâm Thanh trở nên cứng ngắc.


Không, không xong rồi!
Bị một người đàn ông không phải Tư Minh chạm vào!
Nếu Tư Minh mà biết được, không biết hắn sẽ tự "trừng phạt" cậu như thế nào,
Lâm Thanh vẫn còn nhớ, trước kia một lần có người vô tình chạm nhẹ vào ngón tay cậu, lập tức Tư Minh đã tiến thức dùng bộ dạng ngang ngược một ngày đêm làm câụ!
Nghĩ đến loạt hình ảnh kia, hai má Lâm Thanh ửng hồng, cảm thấy mắt cá chân vẫn bị tóm lấy, câụ theo bản năng, sợ hãi nhảy dựng lên, tách khỏi tay Lưu An.

Nhưng mà...!cậu không cần phải sợ hãi như thế? Tình cảnh trước đó căn bản chỉ là mơ? Tư Minh không hề đến đây?
Bên này Lâm Thanh vẫn đang tự an ủi mình, ngược lại bên kia, Lưu An lại bị phản ứng của cậu làm cho sửng sốt.

Phản ứng lớn như vậy? Lưu An nhìn đến vẻ mặt thanh tú hai má ửng hồng của thiếu niên, cư nhiên tiểu thiếu gia nhà họ Lâm lại ngây thơ, mẫn cảm như vậy ư?
Hầu kết Lưu An lăn lộn vài cái, thật là mê người....!cũng rất ngon miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc