KHOÁI XUYÊN CHI VAI ÁC BỆNH KIỀU, CƯỜNG THẾ SỦNG!



Phòng tắm rất lớn, lớn đến mức dù Tư Minh ôm cậu đi, cũng phải mất cả chục bước mới tới được bồn tắm.

Bồn tắm cũng khá lớn, thậm chí nó có thể chứa bốn hoặc năm người cùng một lúc, không nói chơi, nói chơi mất tiền.

Ngay khi Tư Minh đặt Lâm Thanh xuống đất, cậu lập tức nhảy ra kéo một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh thân thể trần trụi của mình, làm xong việc này, mới thở phào một hơi.

Tư Minh quần áo vẫn chỉnh tề, mà cậu lại hoàn toàn khỏa thân, dù thế nào cũng chẳng có tí cảm giác an toàn cả.

Tư Minh nhìn thấy cậu như vậy cũng không ngăn cản, dù sao đợi lát nữa Lâm Thanh sẽ tự mình cởi ra, giờ ngăn cản cậu làm gì nữa?
Chỉ là ánh mắt của Tư Minh quét qua mép khăn tắm của Lâm Thanh, khăn tắm tuy lớn nhưng chỉ có thể che được phần mông của cậu, lộ ra hai đôi chân thon dài trắng nõn.

Thấy vậy, con ngươi của Tư Minh hơi tối lại, hầu kết của hắn lăn lộn mấy vòng.

Mặc dù vừa mới nhìn thấy thân hình hoàn toàn trần trụi và xinh đẹp của cậu, nhưng đôi khi nếu thấp thoáng nó lại càng gợi cảm hơn.

Đương nhiên, ánh mắt của Tư Minh chỉ là đánh giá qua, sau đó quay đầu lại tập trung vào vấn đề trong tay.

Rõ ràng bồn tắm có chức năng tự động làm sạch, mà Tư Minh lại cố tình không dùng, thay vào đó, hắn tự mình vệ sinh mà không cần dùng đến dị năng.


Một màn nầy, Lâm Thanh xem đến thập phần kinh ngạc.

Khác với vẻ mặt sững sờ của câu, gương mặt của hắn tương đối nhu hòa, khuôn mặt tuấn tú lại có chút ôn nhu, làm việc này phảng phất như đang làm một việc gì đó hạnh phúc.

Hạnh phúc ấy chẳng khác gì sự âu yếm cưng chiều của người chồng đối với vợ yêu, vì vơ mà làm những gì tốt nhất.

Khoan...!(Khoảng chừng là 2 giây)
Vợ chồng?
Hai chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Thanh, khiến cậu giật mình.

Cậu đang nghĩ gì vậy trời?
Lâm Thanh và Tư Minh không phải là họ hàng, người yêu, thậm chí là bạn bè.

Ngoài cuộc tương ngộ đẹp nhất giữa cậu và hắn, chỉ còn sự tiếp quản cường thủ hào đoạt của hắn.

Tư Minh có vẻ đối với cậu cực sủng, nhưng điều gì sẽ xảy ra sau khi hắn chán nản việc sủng ái cậu? Còn sau khi tươi mát thì sao?
Có lẽ, nó sẽ không kết cục tốt đẹp.

Lâm Thanh nghĩ đến con mèo thây ma mà Tư Minh thập phần yêu thích nó.

Mèo thây ma tuy không có lông nhưng da thịt rất trắng, mắt to đẹp, tuy rằng có chút hung ý.

Con mèo thây ma này được Tư Minh nhân giống, lúc đó hắn có vẻ rất sủng ái nó, ngay cả chính cậu dù có nhìn nó nhiều hơn một chút hay ôm nó nhiều hơn một chút cũng đều bị Tư Minh ngăn lại.

Con mèo thây ma kia thức ăn của nó đều là thứ tốt nhất, và thậm chí Tư Minh còn hạ mình để làm rất nhiều đồ chơi cho mèo cho nó.

Nhưng điều gì đã xảy ra sau đó?
Sau đó, Tư Minh trực tiếp bóp chết con mèo thây ma đang sống sờ sờ.

Lâm Thanh hiện tại nhớ lại cảnh kia, thân thể theo bản năng lại run rẩy.

Tuy nhiên con mèo sẽ ăn thây ma, nhưng đã bị Tư Minh nghiêm cấm liền vậy chẳng được thưởng thức thêm lần nào nữa.


Mặc dù con mèo đó không thích Lâm Thanh, một lần nọ thời điểm mà Tư Minh đi vắng, nó đã tấn công, cắn vào tay cậu.

Nhưng nó cũng chỉ là một vết cắn nhỏ, căn bản chắng tạo một thương tích gì lớn cho cậu cả, miệng vết thương đã lành ngay khi Tư Minh trở về.

Ngoại trừ hai điểm này, con mèo không còn tật xấu nào khác, nên cậu thích, quan trọng nhất là trong lồng giam này vẫn còn có một con thú đến bồi cậu.

Không may, nó lại bị Tư Minh bóp chết.

Thời điểm lúc đấy, là cái đêm khi con mèo thây ma sau khi cắn cậu.

Tuy rằng thời gian dường như vừa khoé, Lâm Thanh cũng không như vậy mà tự luyến, cho rằng Tư Minh bóp chết con mèo vì nó cắn cậu.

Lâm Thanh cho rằng, đây chỉ là do tâm trạng lúc lên lúc xuống thất thường của hắn.

Cứ như thế, con mèo được hắn sủng ái bị bóp đến chết?
Lâm Thanh thì sao?
- ----------
Có khi nào cậu sẽ...!
Lâm Thanh sờ sờ cổ mình, luôn cảm thấy có chút ớn lạnh.

“Làm sao vậy?” Tư Minh bỗng nhiên hỏi một câu, Lâm Thanh bất chợt hoàn hồn.

“Không có gì!” cậu lắc đầu.


Ánh mắt Tư Minh dạo quanh trên mặt Lâm Thanh một vòng, lông mày đang nhíu lại cũng dãn ra, cười nói: "A Thanh, lại đây, tôi giúp em cởi đồ."
“Không, không cần!” Nghĩ đến con mèo thây ma kia đã xảy ra chuyện gì, để bảo toàn tính mạng, Lâm Thanh làm sao mà dám làm phiền đến tên biến thái nầy?
Cậu ngoan ngoãn cởi khăn tắm chui vào trong nước ấm, Lâm Thanh nhìn Tư Minh thân thể liền căng cứng, hắn sẽ cùng cậu xuống nước sao?
Nghĩ đến đây, mặt Lâm Thanh đỏ bừng.

"A Thanh, em đỏ mặt? Đang nghĩ gì vậy?" Tư Minh cười khẽ hỏi.

“Không có gì!” Lâm Thanh vội vàng lắc đầu.

“Thật sao?” Tư Minh không tỏ ý kiến gì nữa, sau đó ngón tay thon dài của hắn điểm nhẹ lên người cậu, thấp giọng cười hỏi: “A Thanh, em muốn tắm rửa ở đâu trước?
“Ở đây sai?” Ngón tay của Tư Minh lướt qua xương quai xanh của Lâm Thanh một cách ái muội.

“Hay là nó ở đây.” Ngón tay của hắn lại nghênh ngang chạm vào ngực cậu, ở trên điểm nào đó mà ấn mạnh.

" A ~ Tư Minh ~"
Nghe thấy tiếng rên rỉ của Lâm Thanh, khoé môi hắn nhếch lên, ngón tay tiếp tục trượt cho đến khi chui vào địa phương ấm áp nào đó, khàn giọng nói: “A Thanh, chỉ cần em muốn, tôi sẽ cùng em từ trong ra ngoài, rửa sạch."
Lâm Thanh trở nên cứng ngắc, quả nhiên, nói cái gì mà...!chỉ rửa thôi không làm đâu, cmn đều là giả! Tư Minh, mẹ nhà anh có mau bỏ ngón tay không!.


Bình luận

Truyện đang đọc