KHOÁI XUYÊN CHI VẠN NHÂN MÊ

Edit: Thảo Lê

Chung Kỳ có chút bối rối, dù sao cũng là do mình không gõ cửa đã tiến vào, liền dời tầm mắt, “Xin lỗi.”

“Không sao.” Tịch Đăng quay đầu lại tiếp tục mặc đồ, tựa hồ cũng không quan tâm Chung Kỳ vì sao lại ở đây.

Chung Kỳ nói: “Tôi ra ngoài trước, sau đó cậu cũng xuống dưới lầu đi, tôi tìm các cậu có việc.”

Chờ Tịch Đăng xuống, bốn người kia đã đến đông đủ, Khâu Đạt nói ra dự tính của Chung Kỳ, biểu tình bốn người đều có chút vi diệu.

Bởi vì tối hôm qua bọn họ đều đã biết chuyện Chung Kỳ muốn chụp ảnh cho Tịch Đăng, thế nhưng bị Tịch Đăng cự tuyệt.

Khâu Đạt nói: “Ý kiến mọi người sao, có phản đối không?”

Chung Kỳ đứng ở bên cạnh mỉm cười.

Bốn người nhìn nhau vài cái, sau đó trăm miệng một lời nói, “Bọn tôi rất vinh hạnh được hợp tác với Chung lão sư.”

Tịch Đăng không lên tiếng, Khâu Đạt nhìn Tịch Đăng một cái, liền nói, “Nếu như vậy, tôi sẽ cũng mọi người trực tiếp qua công ty ký hợp đồng.”

Đường Bích Nam kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”

Chung Kỳ tiếp lời, “Bởi vì sau khi ký hợp đồng, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, tôi nhất định phải hiểu rõ điểm đặc biệt của mỗi người, mới có thể chụp được những bức ảnh tốt nhất.”

Đoàn người trực tiếp ngồi xe chạy tới công ty, Chung Kỳ lái xe của mình đến, liền tự mình lái xe đi.

Đường Bích Nam ngồi vào xe, liền tóm lấy Đới Khiêm, “Nhanh nhéo tôi một cái, tôi có phải đang nằm mơ không? Trời ạ, là Chung Kỳ, Chung Kỳ không thèm quan tâm tới bao nhiêu người đến tìm, cư nhiên nguyện ý chụp ảnh cho chúng ta.”

Đới Khiêm tùy ý hắn kéo tay mình, “Tôi cũng cảm thấy như đang mơ.”

Khâu Đạt từ ghế phó quay đầu lại, “Cơ hội lần này phải cố gắng nắm bắt, nếu như thành công, sự nghiệp sẽ cao hơn một tầng.”

Vệ Lãng nhưng lại nhìn về phía Tịch Đăng, “Tịch Đăng, cậu có quen biết với Chung Kỳ?”

Câu hỏi không chút khách khí này khiến trong xe lập tức yên tĩnh lại, Khâu Đạt không đứng ra nói gì, bởi vì hắn cũng muốn biết.

Tịch Đăng hơi giương mắt, bởi vì vốn là con lai, ngũ quan so với mọi người ở đây đều sắc sảo hơn, khi đôi mắt xanh biếc kia nhìn chằm chằm, sẽ làm cho người khác có cảm giác hoảng hốt.

“Có thể coi là quen biết.” Tịch Đăng ném ra đáp án như vậy.

Vệ Lãng hiển nhiên không hài lòng câu trả lời này, tiếp tục truy hỏi, “Có thể coi là quen biết nghĩa là sao?”

Tịch Đăng hơi chớp mắt, âm thanh bình tĩnh, lại nói ra một đáp án làm kinh hãi mọi người.

“Tôi thích y, sau bị cự tuyệt.”

Khâu Đạt, “…”

Vệ Lãng: Mẹ ơi, nhất định là phương thức mình hỏi không đúng.

Đường Bích Nam há miệng to tới mức có thể nhét một nắm đấm.

Lúc tất cả còn đang ngây người, Tịch Đăng nhìn bọn họ một cái, liền nhắm hai mắt lại đeo tai nghe lên, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Khâu Đạt là người đầu tiên hồi thần, hắn tận lực che đậy những từ “Ngọa tào” trong đầu, bình tĩnh nói, “Chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.” Hắn quay đầu trừng trợ lý đang lái xe, “Nghe rõ chưa?”

Trợ lý run lên, lập tức gật đầu.

Khâu Đạt chỉ cảm thấy sau gáy bị đánh đến đau, hắn nhất định phải đi gặp bác sĩ.

Chờ đến công ty, người ở chỗ này ngoại trừ Tịch Đăng đều không kìm lòng được đem tầm mắt dời đến trên người Chung Kỳ.

Chung Kỳ phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, liền nở nụ cười, “Sao vậy?”

Cả bọn lắc đầu.

Chung Kỳ đem tầm mắt phóng tới trên người Tịch Đăng, nhưng Tịch Đăng căn bản không nhìn y một cái, Chung Kỳ không chiếm được đáp án cũng chỉ có thể thôi, “Chúng ta vào đi.”

Mới vừa đi tới đại sảnh công ty, liền nghe được một giọng nữ sắc bén.

“Anh vừa mới làm cái gì, có phải bị mù không, anh có biết tôi hôm nay đến thử vai không?”

Ngược lại là một giọng nam réo rắt, “Thật sự rất xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy cô ở phía sau.”

Khâu Đạt nhíu mày, bảo vệ công ty đang làm gì vậy, để cho những người này đứng cãi nhau ở đây.

Tịch Đăng tự nhiên cũng bị hấp dẫn ánh mắt, chờ tới khi thấy rõ người, trong mắt toát ra ý cười nhẹ, chỉ có điều rất nhanh liền biến mất.

Vai chính thụ Kha Tư Vọng rốt cục xuất hiện.

Kha Tư Vọng lúc này đang khom lưng xin lỗi một nữ nhân, nữ nhân kia thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ xinh chẹp, chỉ là bởi vì tức giận quá mức mà gương mặt có chút dữ tợn.

Cảnh tưởng quen thuộc như vậy, mọi người ở chỗ này vẫn thường hay thấy.

Chung Kỳ nhìn một hồi, nhíu mày lại, liền đi qua phía đó.

Y tới chỗ hai người, thấy nữ nhân kia chuẩn bị đánh người, một cái bắt được tay nữ nhân, “Ở nơi công cộng, đánh người như vậy không ổn lắm đâu, còn nữa, không phải cô tới thử vai sao? Cô để lại ấn tượng xấu cho người khác sẽ không tốt đâu.”

Nữ sinh kia vừa định mở miệng, liền nghe thấy phía sau có một âm thanh truyền đến, “Quần áo cậu dơ rồi, tôi dẫn cậu đi thay quần áo.”

Nữ sinh ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, sau đó liền lập tức đỏ mặt, “Tịch… Đăng.”

Tịch Đăng nhìn Chung Kỳ đang nắm tay nữ sinh, “Anh nắm tay một cô gái như vậy không tốt đâu.”

Chung Kỳ buông ra.

Vừa lúc đó, Kha Tư Vọng lại hướng một bước về trước lướt qua Chung Kỳ, nói với Tịch Đăng, “Tịch tiền bối, chuyện này là em không đúng, em muốn mang cô ấy đi mua một bộ đồ mới.”

Tịch Đăng cúi đầu nhìn quần áo nữ sinh kia, “Cũng sắp tới giờ thử vai rồi.” Sau đó ngẩng đầu nói với nữ sinh, “Cô theo tôi đi, lầu ba có nhiều y phục thích hợp với cô.”

Nữ sinh vốn một bộ dáng hung hãn, đối diện với Tịch Đăng lập tức biến thành cừu nhỏ, yếu ớt mà nói, “Được.”

Tịch Đăng quay người nói với Khâu Đạt, “Đạt ca, em dẫn cô ấy đi đổi quần áo, mọi người lên trước đi.”

Khâu Đạt nhìn Chung Kỳ một cái, thấy Chung Kỳ không hề tức giận, liền nói, “Cậu mau đi đi.”

Tịch Đăng liền dẫn cô bé kia đi thang máy lên lầu ba.

Kha Tư Vọng ngắm cái bóng lưng của bọn họ, thở dài, “Tịch tiền bối nhất định sẽ có ấn tượng không tốt với mình.”

Chung Kỳ liếc mắt nhìn hắn, một gương mặt tuấn tú, lông mày rõ nét, tỷ lệ ngũ quan đồng đều, rất thích hợp lăn lộn vòng giải trí.

“Cậu sợ cậu ta có ấn tượng không tốt?”

Kha Tư Vọng quay đầu lại, “Bởi vì tôi hôm nay thử vai chính là vai nam chính trong video ca nhạc mới nhất của Tịch tiền bối.”

Chung Kỳ cười cười, “Nói chuyện với cậu rất có tính nghệ thuật, tôi phải đi trước đây.”

Tịch Đăng dẫn nữ sinh đến phòng thay đồ, “Cô vào chọn một bộ đi, đều có ký hiệu, tôi ở bên ngoài coi giúp cô.”

Nữ sinh đỏ mặt nói cảm ơn liền đi vào.

Tịch Đăng dựa vào trên tường, xoa nhẹ tóc mình, bộ dáng không chút tinh thần.

Không mấy phút sau, liền nghe thấy một thanh âm đang gọi cậu.

“Tịch Đăng.”

Cậu quay đầu nhìn lại, là Chung Kỳ.

Chung Kỳ đi tới, “Tôi tới là muốn hỏi cậu, cậu lúc trước vì sao không đáp ứng yêu cầu chụp ảnh của tôi?”

Tịch Đăng thần sắc lạnh nhạt, “Lúc đó tôi không nói, tôi hiện tại sẽ nói?”

Chung Kỳ phát hiện Tịch Đăng tựa hồ chỉ có lúc đối mặt với mình mới miệng lưỡi sắc bén như vậy, đối diện với những cô nàng kia, sao không thấy cậu ta có bộ dáng như thế này.

Tịch Đăng nhìn Chung Kỳ một cái, chân khẽ động, tựa hồ muốn rời đi. Chung Kỳ mãi mới chờ tới lúc chỉ có hai người, làm sao có thể dễ dàng để người đi được, dưới tình thế cấp bách kéo tay Tịch Đăng lại, ép người lên tường, sau đó tay còn lại đặt trên đầu đối phương.

—— chết tiệt, vách tường thật cứng.

Tịch Đăng ngẩn ra, hơi giương mắt, đối diện với đôi mắt của Chung Kỳ.

Chung Kỳ tựa hồ không cảm thấy động tác của mình có vấn đề, gương mặt trắng nõn còn mang theo một chút lãnh ý, “Cậu đang đùa giỡn tôi sao, cậu còn nhớ đêm đó uống say cậu đã nói gì không?”

Tịch Đăng trả lời rất nhanh, “Tôi đã nói gì?”

Chung Kỳ có chút phiền táo, “Cậu nói cậu thích tôi…”.

Còn chưa dứt lời, cửa phòng hóa trang liền từ bên trong mở ra.



Nhất thời yên tĩnh.

Chung Kỳ nghiêng người dậy, lập tức rời xa Tịch Đăng.

Nữ sinh đỏ cả mặt, “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Tịch Đăng lung lay cánh tay của mình, an ủi nói, “Không có chuyện gì, không phải cô sai.”

Chung Kỳ yên lặng não bổ, ý Tịch Đăng đây là lỗi của y?

Chung Kỳ ho khan hai tiếng, “Cô không phải muốn đi thử vai sao? Mau đi đi.”

Nữ sinh kia lập tức bỏ của chạy lấy người, trốn khỏi cái nơi lạ lùng này.

Tịch Đăng quay người chuẩn bị đi, Chung Kỳ liền kéo tay đối phương lại, “Tôi còn chưa nói xong.”

Tịch Đăng quay đầu, lần đầu tiên ánh mắt lạnh lẽo như thế, “Vậy thì sao?”

Chung Kỳ nhưng lại nở nụ cười, “Cậu ở trước mặt tôi sao lại có nhiều bộ mặt như vậy? Tôi cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả nữa.”

Tịch Đăng nhìn thẳng ánh mắt của y, “Những cái này đều là tôi.”

Chung Kỳ nhíu mày, “Uống say cũng là cậu?”

“Đúng.” Tịch Đăng trả lời như chặt đinh chém sắt.

“Vậy cậu uống say sẽ nói nguyên nhân cho tôi sao?”

Tịch Đăng tựa hồ không nghĩ tới Chung Kỳ sẽ hỏi như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, “Anh có thể thử xem.” Sau đó tránh thoát khỏi tay Chung Kỳ.

Chung Kỳ nhìn bóng lưng đối phương đi xa, lại nghĩ đến trước đó, đây tựa hồ là lần thứ hai y nhìn theo bóng lưng người này.

Nếu như lúc này có máy ảnh, y rất muốn chụp lại.

Chung Kỳ là người thuộc về phái hành động, y muốn biết lý do, ký xong hợp đồng liền trực tiếp hỏi Tịch Đăng, có muốn đêm nay đi uống rượu không.

Người ở đây không ít, ngoại trừ giám đốc, biểu tình mọi người còn lại đều hơi quái dị.

Khâu Đạt nỗ lực giãy dụa mấy lần, “Tiểu Tịch không phải hôm nay ở công ty luyện tập ca khúc mới sao?”

Giám đốc cười, “Ai, người trẻ tuổi thích chơi đùa, là chuyện bình thường. Nếu thầy Chung coi trọng tiểu Tịch, kia tiểu Tịch liền đi bồi thầy Chung uống rượu đi, chỉ cần đừng bị chụp hình lại, cùng đừng chơi gái chơi đồ là được.”

Những người khác: giám đốc thật đơn thuần, e rằng không phải coi trọng, mà là vừa ý, e rằng không phải chơi gái mà là chơi nam nhân.

Tịch Đăng không phản đối, Chung Kỳ coi là cậu đồng ý, để lại thời gian và địa điểm liền đi.

Đêm đó, Tịch Đăng trước giờ hẹn mười phút đi tới, cậu mang theo mũ cùng khẩu trang, đây là nơi minh tinh hay qua lại, Tịch Đăng cũng không muốn bị minh tinh và những người khác nhận ra.

Cậu đứng chỗ quán bar Chung Kỳ hẹn một hồi, thấy người vẫn chưa đến, liền đẩy cửa ra đi vào, cậu định vào uống trước một chén.

Trong quán rượu rất tối, tất cả mọi người đều mơ mơ màng màng, không ai quan tâm người mới tiến vào là minh tinh hay là một con chó.

Tịch Đăng thuận lợi mò tới quầy rượu, kêu một ly.

Người pha rượu nhìn thấy trang phục quái dị của Tịch Đăng, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì, rất nhanh pha một ly rượu đưa tới trước mặt Tịch Đăng, thân thiện nhắc nhở một câu.

“Loại rượu này tương đối mạnh, rất dễ say.”

Tịch Đăng hạ thấp giọng nói tiếng cảm ơn, cũng không vội uống rượu, mà là nhìn xung quanh quán bar.

Nhìn tới một chỗ nọ, liền hơi nâng lông mày, nhớ lại nội dung vở kịch, a, hiện tại có nên giành phần diễn của vai chính công không nhỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc