KHOÁI XUYÊN CHI VẠN NHÂN MÊ

“Đây là cơ thể mẹ suy yếu dẫn tới, nam tử cùng nữ tử bất đồng, nam tử trời sinh không thể thụ thai, mà…” Thái y nhìn Tịch Tổ Lâm một cái, “Ngươi nên xưng hô một tiếng hoàng thượng.” Hắn cúi đầu nhìn người trong ngực một chút, “Em thấy có đúng không.”

Đôi mắt Tịch Đăng tràn đầy sương mù mờ mịt, sự chú ý của cậu đều đặt trên người thái y trẻ tuổi kia, thanh âm tựa hồ từng nghe thấy ở nơi nào.

“…. Thai nhi bất ổn, cần dùng thuốc dưỡng thai…” Thái y tiếp tục nói, Tịch Đăng đột nhiên hơi mở to mắt, “Là ngươi.”

Thái y sửng sốt một chút, không rõ vì sao mà nhìn Tịch Đăng một cái.

“Hai năm trước, ta đã từng thấy ngươi.” Tịch Đăng nói ra cung điện đã từng nhốt Vĩnh An vương gia.

Thái y kia cau mày lại, sau đó hơi há miệng, tựa hồ cũng nhớ lại Tịch Đăng.

Tịch Tổ Lâm nở nụ cười, “Ngươi ghi lại đơn thuốc dưỡng thai đi, nhớ phải tự tay đun thuốc.” Chờ thái y lui ra, Tịch Tổ Lâm ôm lấy Tịch Đăng, “Ta dẫn em đi xem nơi này.” Hắn đi tới sau long sàng, Tịch Đăng mới phát hiện phía sau dĩ nhiên có một bức tranh, bức tranh kia là hoàng đế đầu tiên lập nước, Tịch Tổ Lâm kéo bức tranh lên một chút, thì ra phía sau bức họa có một khoảng trống, bên trên bày một lọ hoa.

Đây là… Không phải giống như cơ quan mở ra mật thất sao?

Tịch Tổ Lâm cầm lọ hoa nghiêng trái ba vòng, lại nghiêng phải ba vòng, Tịch Đăng liền nghe được âm thanh “Kèn kẹt”.

Chờ đến khi Tịch Tổ Lâm thả bức tranh xuống, quay người về lại trước long sàng, Tịch Đăng mới phát hiện long sàng đẩy sang bên cạnh một nửa, lộ ra cầu thang thật dài bên trong.

Tịch Tổ Lâm trực tiếp ôm Tịch Đăng đi vào, bọn họ vừa tiến vào, cơ quan kia liền tự động đóng lại.

Tịch Đăng bị ôm đi vào, mới phát hiện bên trong thực sự là một mật thất, hai bên trên vách tường nạm dạ minh châu, đủ để chiếu sáng dưới chân, mà trên vách tường lại treo rất nhiều bức họa.

“Chỉ có hoàng đế cùng với người kế vị đời sau mới biết đến nơi này.” Tịch Tổ Lâm lạnh nhạt nói.

Đến cuối cầu thang, Tịch Đăng mới phát hiện nơi này lớn bằng một nửa tẩm cung của cậu, mà chéo phía bên trái là một đống rương gỗ chất thành, Tịch Tổ Lâm chú ý tới ánh mắt Tịch Đăng, giải thích: “Trong đó đều là vàng.”

Ở đó có rất nhiều, nếu như bên trong tất cả đều là vàng, e rằng dù là quốc khố cũng không nhiều bằng nơi này.

Ở đây còn có dẫn thông tới một ôn tuyền, Tịch Đăng một lúc sau mới phát hiện, nơi này có không khí lưu thông, vậy cho nên bản thân mới không cảm thấy ngộp thở.

Phòng tối này như một tẩm cung nhỏ, đồ vật không thiếu gì cả, giường, bàn, ghế, quần áo, thậm chí trên bàn còn có một cái đàn cổ.

Tịch Tổ Lâm đặt Tịch Đăng lên trên giường, “Em sau này liền ở đây đi, yên tâm, ta ban đêm đều sẽ tới thăm em.”

Trong mắt Tịch Đăng chợt lóe lên thần sắc khủng hoảng, “Không, ta không muốn một mình ở lại đây.” Tuy rằng nơi này có dạ minh châu rọi sáng, thế nhưng nơi này trước sau quá mức hắc ám, hơn nữa lại hoàn toàn khép kín, một người bình thường ở đây chắc chắn sẽ bị ép điên.

Tịch Tổ Lâm trong mắt cũng không có chút nhiệt độ, “Em chỉ có thể ở lại đây, hảo hảo ở lại đây, sau đó ta sẽ nói cho em biết, đám tâm phúc kia của em từng cái một là chết như thế nào.” Hắn nói xong, kéo tay Tịch Đăng đang nắm chặt ống tay áo mình xuống, trực tiếp đi ra ngoài, phương thức mở cơ quan ở bên trong không giống với bên ngoài, Tịch Đăng phát hiện Tịch Tổ Lâm tựa hồ là từ trong lòng cầm một vật ra, sau đó đến gần vách tường trên cửa vỗ mấy lần, Tịch Đăng không thấy nhìn rõ ràng.

Bởi vì không có ánh nắng, Tịch Đăng không cách nào xác định được mình ở trong phòng tối ngốc được mấy ngày rồi, mà khoảng thời gian này, người cậu nhìn thấy chỉ có Tịch Tổ Lâm, Tịch Tổ Lâm sẽ mang thức ăn đến cho Tịch Đăng, đúng rồi, cậu lúc nào cũng bị ép uống cái chén gọi là thuốc dưỡng thai, có hôm Tịch Đăng không muốn uống, liền bị cưỡng ép trút xuống, mà bên trong thuốc dưỡng thai còn có bỏ thêm gì đó nữa, bởi vì mỗi lần cậu uống xong, liền sẽ mơ mơ màng màng, buồn ngủ nồng đậm, mà lúc này, Tịch Tổ Lâm sẽ ôm Tịch Đăng qua ôn tuyền kia ngâm, Tịch Đăng mỗi lần đều bị ngâm đến mức cả người phấn hồng, mới được Tịch Tổ Lâm ôm ra.

Ngày hôm đó, Tịch Tổ Lâm đột nhiên đến, cũng không mang theo thức ăn, Tịch Đăng nằm trên giường, tóc dài đen như mực xõa đầy giường, có lẽ là vì lâu không thấy ánh mặt trời, hoặc là vì hiệu quả của ôn tuyền kia, da thịt trên người Tịch Đăng càng ngày càng trắng hơn, tóc đen da tuyết, môi hồng răng trắng, tất cả đều hiện lên vẻ đẹp thánh khiết mà ám muội.

Đôi mắt của cậu khẽ khép, lông mi thật dài để lại bóng râm nhỏ nơi đáy mắt.

Tịch Tổ Lâm ngồi xuống bên giường, ánh mắt chuyển đến trên chân trần của Tịch Đăng, bàn chân so với nam tử bình thường nhỏ hơn nhiều, hơn nữa mắt cá chân tinh tế, móng chân nhỏ xinh, hắn không nhịn được nắm chặt bàn chân Tịch Đăng, mới phát hiện trên chân đối phương tựa hồ ngay cả một cái kén cũng không có, non mịn cực kỳ.

Tịch Đăng hơi động một chút, muốn rút chân về, lại bị Tịch Tổ Lâm nắm chặt.

Tịch Tổ Lâm nằm xuống, lẳng lặng nhìn Tịch Đăng, hắn cho đối phương hạ dược, cũng bởi vì như vậy, đối phương mới có thể thuận theo mà ngủ bên cạnh hắn, hắn cũng không nhớ đoạn thời gian hắn trở thành tiểu lâm tử, Tịch Đăng đối xử với hắn như thế nào, hắn cảm thấy đối phương có chút ngu dốt, thậm chí có chút lòng dạ đàn bà, hắn cũng giống như hoàng gia gia, cảm thấy nhổ cỏ tận gốc mới là biện pháp tốt nhất.

Thế nhưng trước mặt hắn lúc này đây là một tồn tại uy hiếp vô cùng lớn, hắn nhưng lại không muốn nhổ cỏ tận gốc, thậm chí ngay cả hài tử trong bụng cậu cũng không muốn diệt trừ, chỉ vì thái y nói, nếu cưỡng ép nạo thai có thể một thi hai mệnh đều gặp nguy hiểm, bất quá, hắn thích đem đồ vật khống chế bên trong tầm kiểm soát của mình, năm đó hắn để cho đối phương từ bên người mình đột nhiên biến mất là một sai lầm, nhưng mà hắn đã từ sai lầm bên trong học được kinh nghiệm.

Hắn thân thủ nhẹ nhàng ôm đối phương, dẫn theo mấy phần cẩn thận, sợ rằng áp đến bụng đối phương, đã qua ba tháng, bụng cũng có chút hiện ra, những lúc Tịch Đăng ngủ, hắn đều gọi thái y tới, thuốc dưỡng thai phỏng chừng vẫn có chút hiệu quả.

“Em có muốn biết bên ngoài như thế nào không?” Hắn nhẹ giọng nói.

Tịch Đăng hơi giương mắt, không nói gì mà nhìn hắn.

“Trong triều các thiên kim của một nửa đám đại thân bị Ngự lâm quân cưỡng ép từ quý phủ bắt đi, mang đến hoàng cung, mà ngươi lại làm cho mấy thiên kim tiểu thư kia cùng với thái giám trong cung quấn vào một chỗ, còn hạ xuân dược với họ.” Tịch Tổ Lâm sờ sờ mái tóc xinh đẹp của Tịch Đăng, “Tôn đại nhân đập đầu chết trước cửa cung, phu nhân Lý đại nhân nhảy xuống sông tự sát, còn có rất nhiều rất nhiều.”

Kỳ thực đây là những việc xảy ra bên trong nguyên văn, mà thế thân của cậu thì lại lấy danh nghĩa cậu làm những chuyện này, đây là nói cho cậu biết dù thế nào cũng chạy không thoát nội dung vở kịch sao?

“Đúng rồi, ái khanh Bạch tướng quân liều chết tiến vào khuyên can, bị ngươi cầm kiếm chém, nếu không phải Bạch Nhạc coi như thông minh tránh được, chắc chắn bị chém thành hai khúc, Bạch Nhạc bây giờ còn đang ở trong quý phủ dưỡng thương, bất quá ngươi phát chiếu thư xuống, phạt hắn đi cửa thành quỳ ba ngày ba đêm, không được ăn uống gì.” Tịch Tổ Lâm thấp giọng nói từng chuyện thế thân của Tịch Đăng làm, cuối cùng nói: “Bây giờ dân tâm đã bất ổn, diệt trừ hôn quân mới có thể trấn an lòng dân.”

Hắn thân thủ bóp cằm Tịch Đăng, liền hôn lên, hồi lâu sau rên lên một tiếng, lập tức rời khỏi môi Tịch Đăng.

Trong miệng Tịch Đăng có máu, cười lạnh nhìn hắn.

Tịch Tổ Lâm tức đến nổ phổi, xuống giường, một lát sau trở về, hắn cầm trong tay một bình thuốc, “Vốn không định cho em dùng thuốc này, thế nhưng em thật không biết nghe lời.”

Hắn bóp miệng Tịch Đăng, liền đem một viên thuốc cưỡng chế nhét vào trong, mà viên thuốc kia vào trong miệng lập tức hoàn tan, Tịch Đăng ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được.

Tịch Tổ Lâm đưa tay ra lau môi mình, liền thấy máu chảy, hắn nhíu mày, sắc mặt không vui mà nhìn Tịch Đăng, “Em còn nhớ con mèo kia không? Nó sau đó còn chạy trốn một lần nữa, ta liền gọi cung nhân đến đem nó đánh chết, chôn ở sau cung điện của ta. Nếu như em đủ thông minh, thì đừng nên chọc giận ta, lúc này ta chưa định giết em, thế nhưng tiểu quái vật bên trong bụng em, ta không ngại làm cho nó ngay cả ra đời cũng không thể.”

Tịch Đăng đột nhiên trầm thấp kêu một tiếng, trên mặt cậu từ từ ửng đỏ, ý thức dần dần bay đi, trong mắt đều là thống khổ, nước mắt từ trong hốc mắt chậm rãi rơi ra, nước mắt rơi xuống, làm ướt một mảng chăn.

Tịch Tổ Lâm đừng bên giường hồi lâu, đột nhiên kéo đai lưng xuống, y trói tay Tịch Đăng lại, “Em ở nơi này hảo hảo hưởng thụ, ta hi vọng lúc ta trở lại, em sẽ biết điều hơn một chút.”

Tịch Tổ Lâm không dám ở lại, hắn sợ mình sẽ làm chuyện quá đáng, mà thân thể Tịch Đăng bây giờ không chịu đựng được những chuyện đó.

Bên trong phòng tối, tiếng rên rỉ trầm thấp thỉnh thoảng vang lên.

———

Tịch Tổ Lâm lúc trở lại còn mang theo hộp cơm, hắn đặt hộp cơm xuống, liền tới nhìn người trên giường, phát hiện đối phương đã ngủ, hắn trước tiên tháo dây lưng trói chặt hai tay đối phương ra, phát hiện tay đối phương đã sưng tấy một mảnh, hắn lấy thuốc mỡ, tinh tế bôi lên cho đối phương, xong mới kiểm tra nửa người dưới, quả nhiên giữa hai chân đã lầy lội một mảnh, mà trên y phục cùng chăn đều dính không ít bạch trọc.

Tịch Tổ Lâm trực tiếp ôm người tới ôn tuyền, lúc hắn rửa sạch giữa hai chân, Tịch Đăng tỉnh lại, Tịch Tổ Lâm nhìn đôi mắt Tịch Đăng, động tác bên tay cũng không dừng lại, Tịch Đăng đôi mắt kinh ngạc, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lắm, nhìn Tịch Tổ Lâm một cái, đột nhiên thân thủ ôm cổ Tịch Tổ Lâm, “Thu Ngư sư phụ, ta thật khó chịu, đừng đối xử với ta như vậy được không?” Thanh âm cậu tràn đầy oan ức, đôi mắt sương mù mờ mịt, tựa như lúc nào cũng sẽ khóc lên.

Tịch Tổ Lâm cứng người, sau đó mới nói: “Tịch Đăng, Mạnh Thu Ngư đã chết, người em ôm là ta, là Tịch Tổ Lâm, là người nửa cuộc đời sau em đều phải đối mặt.”

Tịch Đăng hơi chớp mắt, buông lỏng tay ôm cổ đối phương ra, nhìn Tịch Tổ Lâm một cái, đột nhiên trầm mặc.

Có lẽ vì đã từng hầu hạ qua Tịch Đăng, hắn hiện tại hầu hạ Tịch Đăng tắm rửa mặc quần áo dùng bữa vô cùng thành thục, hắn biết Tịch Đăng thích ăn cái gì, chán ghét ăn cái gì, thế nhưng hắn sợ rằng vật nhỏ trong bụng sẽ cướp đi quá nhiều dinh dưỡng của Tịch Đăng, cho nên hắn không thể cho Tịch Đăng ăn món cậu thích, Tịch Đăng vừa nhìn thấy canh gà trên bàn, liền bóp mũi lại muốn từ trên đùi Tịch Tổ Lâm nhảy xuống, lại lập tức bị Tịch Tổ Lâm ôm chặt, hắn đem canh gà bưng lại đây, đưa tới trước mặt Tịch Đăng, “Mau uống canh gà, em không phải tiểu hài tử, trong bụng còn có một vật nhỏ nữa, em không ăn, nhưng mà nó muốn ăn.”

Tịch Đăng nhíu mày, cũng không nguyện ý dễ dàng thỏa hiệp, Tịch Tổ Lâm liếc cậu một cái, “Em nếu không chịu uống, ta sẽ cho rằng em muốn ta dùng miệng đút em uống.” Hắn nói xong, liền tung cho Tịch Đăng một viên kẹo, “Nếu em ăn sạch đồ ăn trên bàn, vậy thì hôm nay không cần phải uống thuốc.”

Tịch Đăng nghe vậy, nhìn lén Tịch Tổ Lâm một cái, liền ngoan ngoãn lấy muỗng từng miếng từng miếng mà ăn, chờ đến khi Tịch Đăng phát hiện trên bàn còn có mướp đắng, mặt lập tức kéo xuống, “Ta không muốn ăn mướp đắng.”

“Cái này không đắng chút nào, không tin em thử xem?”

Tịch Đăng xoay mặt lại, Tịch Tổ Lâm liền dùng đũa gắp lên một cái, “Vậy ta ăn cho em xem, thật sự không đắng.” Hắn đem mướp đắng bỏ vào trong miệng, trên mặt còn lộ ra mỉm cười, Tịch Đăng quay đầu, phát hiện Tịch Tổ Lâm một hơi ăn xong mấy cái, do dự một chút, Tịch Tổ Lâm vừa vặn gắp một cái mướp đắng lại đây, nhìn thấy biểu tình Tịch Đăng, liền đưa tới bên môi Tịch Đăng, Tịch Đăng há mồm ăn, bất quá vẻ mặt lập tức đau khổ, ánh mắt ai oán nhìn Tịch Tổ Lâm.

Kỳ thực Tịch Tổ Lâm thật sự cảm thấy không đắng, hồi còn làm thái giám, bởi vì thân phận của hắn đặc thù, mấy tên thái giám khác còn ngáng chân hắn không ít, mỗi ngày đều bị cướp hết màn thầu chỉ còn dư lại mướp đắng, còn mướp đắng cũng còn là tốt, có lúc hắn tới nơi những người kia đã ăn xong rồi, còn đem đồ ăn dư lại mang đi, không để cho hắn một chút.

Tịch Tổ Lâm hồi đó tựa hồ đem hết khổ cực nuốt xuống, bởi vì sẽ không có người đồng tình hắn, cũng sẽ không có ai chịu giúp hắn.

Từ hoàng thái tôn biến thành một tên thái giám, cộng với hắn trước đó cũng không phải một chủ nhân dễ chịu, đám cung nhân kia sau khi đứng ngang hàng với hắn, liền lập tức lộ ra bộ dáng xấu xí.

Tịch Tổ Lâm có thể hiểu được, nhưng cũng không thể tha thứ, thắng làm vua thua làm giặc, như vậy hắn chỉ muốn làm vua.

“Ăn đi, không được nhổ ra.” Tịch Tổ Lâm nhìn Tịch Đăng, thấy đối phương đem tất cả mướp đắng đều ăn xong, mới đưa nước cho Tịch Đăng.

Tịch Đăng lúc ngửa đầu uống nước, trong mắt thật nhanh lóe lên một tia sáng.

———

Tịch Đăng lấy tay bấm một cái lên đùi mình, thật vất vả mới có một lần không phải uống thuốc, cậu muốn tìm cơ hội chạy đi, cậu nhắm mắt lại, để hô hấp của mình vững vàng, không biết bấm trên chân bao nhiêu lần, cậu mới chậm rãi mở mắt ra, bên cạnh là Tịch Tổ Lâm tựa hồ đã rơi vào ngủ say.

Tịch Đăng ngừng thở, duỗi tay vào trong lồng ngực Tịch Tổ Lâm, cậu đã biết thứ Tịch Tổ Lâm mỗi lần đều cầm ra là gì, là một thứ hình thù kỳ quái tựa như chìa khóa.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, liền đụng tới một vật bằng kim loại, trong lòng căng thẳng hơn ba phần, cậu từ từ lấy đồ vật ra, chờ đến khi nắm trong tay, tim đã đập như muốn hỏng.

Cậu từ từ lấy tay đối phương đang khoác lên eo mình ra, chuẩn bị vượt qua đối phương xuống giường, thế nhưng đột biến xuất hiện, tay của cậu bị một lực lớn bắt được, “Tịch Đăng, em muốn đi đâu?” Thanh âm Tịch Tổ Lâm không hề có chút buồn ngủ.

Một hồi trời đất quay cuồng, Tịch Đăng liền bị Tịch Tổ Lâm đặt trên người, đối phương nhìn vật trong tay cậu, dễ dàng liền đoạt lại, “Ta liền biết em vĩnh viễn không học được thông minh.”

Tịch Đăng mím chặt môi nhìn hắn.

Tịch Tổ Lâm đặt tay lên cổ Tịch Đăng, “So với việc mỗi ngày đều phải đề phòng, ta giết em có tốt hơn không?” Giết rồi cũng sẽ không cần thống khổ như vậy.

Tịch Đăng trả lời bằng cách nhắm hai mắt lại.

Tịch Tổ Lâm chợt lóe tức giận, hắn cúi đầu cắn vào môi Tịch Đăng, tay cũng thăm dò vào trong y phục cậu.

Kỳ thực hắn rất muốn hỏi đối phương, tại sao nhất định là Mạnh Thu Ngư, tại sao không thể là hắn?

Tịch Tổ Lâm cuối cùng vẫn là bận tâm đến thân thể Tịch Đăng, chỉ dùng chân Tịch Đăng thư giải, bất quá hắn cũng không cảm thấy cao hứng, trái lại càng thêm bi ai.

Ngày dần dần trôi qua, Tịch Đăng không biết mình đã ở trong phòng tối này ngốc bao lâu, điều duy nhất cậu có thể biết được đó là tóc mình đã ngày càng dài hơn, mà bụng cũng trở nên to hơn, chỉ có thể mặc xiêm y tương đối rộng rãi. Một mình ở trong này, từ ban đầu chán ghét Tịch Tổ Lâm sau lại dần dần mong chờ đối phương đến, bởi vì nơi này thật sự quá mức vắng lặng.

Hôm đó Tịch Tổ Lâm giúp Tịch Đăng tắm rửa xong, đột nhiên hỏi cậu, “Em có muốn ra ngoài tản bộ một chút không?”

Tịch Đăng sửng sốt, “Ta có thể ra ngoài?”

Tịch Tổ Lâm dùng lược nhẹ nhàng chải lên tóc của đối phương, “Có thể, ta dẫn em ra ngoài đi dạo.”

Chờ Tịch Đăng từ trong phòng tối đi ra, trên mặt còn mang theo biểu tình không dám tin, Tịch Tổ Lâm nhìn, hơi nở nụ cười, liền nhẹ nhàng ôm lấy đối phương đi ra ngoài, “Bây giờ là buổi tối, ta đã ra lệnh đêm nay bất cứ cung nhân nào cũng không được ra khỏi phòng, cho nên em có thể tận tình đi dạo một vòng.”

Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, phát hiện khí trời bên ngoài chuyển lạnh, tựa hồ đã vào mùa thu.

Tịch Tổ Lâm ôm Tịch Đăng từ từ đi, một tay vẫn luôn đặt trước bụng Tịch Đăng, tựa hồ sợ có vật gì đụng vào bụng của cậu.

“Chờ tết trung thu đến, ta mang em xuất cung ngắm hoa đăng có được hay không?” Tịch Tổ Lâm trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Chờ hài tử ra đời, chúng ta liền trốn đi Giang Nam một chuyến.”

Tịch Đăng há miệng, sau cùng vẫn là ngậm lại, mà Tịch Tổ Lâm tựa hồ cũng không cần cậu trả lời, “Không biết trong bụng là nam hay nữ, bây giờ đặt tên cũng không quá sớm. Ta đã nghĩ ra hai cái, nam hài gọi Tịch Chính Lâm, nữ hài liền gọi Tịch Nhãn Lan.” Hắn quay đầu nhìn về phía Tịch Đăng, “Nếu là nam hài, tuy rằng sau khi lớn lên không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, thế nhưng ta có thể làm cho hắn làm Vương gia cả đời nhàn tản, cả đời không buồn không lo, nếu là nữ nhi, ta sẽ phong thành công chúa cao quý nhất, ân, một cái phò mã sao đủ? Một lần gọi năm, sáu cái, từ trạng nguyên đến thám hoa lang đều đem tiến vào phủ công chúa.”

Tịch Đăng rũ mắt, Tịch Tổ Lâm thả Tịch Đăng xuống, chuyển thành nắm tay Tịch Đăng, mười ngón tay nắm chặt chẽ, “Đi thôi, ngự hoa viên trồng thêm không ít hoa mới, cùng nhau đi xem.”

Sau khi trở về, Tịch Tổ Lâm đột nhiên ôm lấy Tịch Đăng, ánh mắt dị thường ôn nhu, “Ngươi cũng vì ta sinh một đứa có được không? Sinh một nam hài, hắn liền có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.”

Tịch Đăng trầm mặc, nhẹ nhàng gối đầu lên bả vai Tịch Tổ Lâm, Tịch Tổ Lâm lập tức liền nở nụ cười, hắn hôn tóc Tịch Đăng một cái, “Ngủ đi.”

———

Tịch Tổ Lâm trên mặt mang theo hờ hững, nhìn người quỳ trước mặt, “Bạch Nhạc thế nào rồi?”

Người trước mặt giống Tịch Đăng như đúc, là thế thân kia, thế thân nghe vậy liền đáp, “Ta phái người đưa thuốc cho Bạch Nhạc, nghe thám tử đến báo, Bạch Nhạc nghe nói là ta ban thưởng, liền lập tức dùng.”

Tịch Tổ Lâm khẽ cười một tiếng, “Thực sự là ngu xuẩn.” Hắn còn định nói cái gì, đôi mắt đột nhiên nhìn về phía sau một cái bình hoa lớn, “Đi ra!”

Một bóng người nhỏ bé chậm rãi từ sau bình hoa đi ra, hóa ra là Chu Thận Hiên, nó đầu tiên là nhút nhát nhìn Tịch Tổ Lâm một cái, sau đó lập tức chạy tới, quỳ ở bên cạnh thế thân, “Xấu thúc thúc, đừng phạt thúc thúc nữa, thúc thúc không phải cố ý làm sai.”

Tịch Tổ Lâm như cười như không liếc nó một cái, “Ngươi biết hắn làm sai chuyện gì?”

“Thúc thúc là người tốt, không phải cố ý giết người.” Chu Thận Hiên nghiêm túc nói.

Thế thân đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay người liền tát Chu Thận Hiên, “Ta ghét nhất tiểu hài tử như ngươi.” Hắn ra tay rất nặng, Chu Thận Hiên nửa gương mặt lập tức sưng lên, “Cút ra ngoài, bằng không liền giết luôn ngươi.”

Chu Thận Hiên nước mắt ngay lập tức rớt xuống, cắn môi bò lên, dùng hai cái chân ngắn chạy ra bên ngoài.

Thế nhưng nó không chạy ra ngoài điện, mà hướng bốn phía nhìn một chút, mỗi ngày sáng sớm đều có công công phụ trách đi mua vật liệu xuất cung, nó muốn xuất cung, Chu Thận Hiên nắm chặt tay, nó biết người nọ không phải thúc thúc.

Tịch Tổ Lâm nhìn thấy Chu Thận Hiên chạy ra bên ngoài, liền nhíu mày, thế thân thấy được, liền nói: “Ngài muốn giết tiểu tử thối kia sao?”

Tịch Tổ Lâm trầm mặc, “Thôi, chỉ là là một hài tử, ngươi đi xuống đi.”

Thế thân liền lập tức lui xuống.

Tịch Tổ Lâm một người ngồi trong cung điện to lớn, nhẹ nhàng nói một câu, “Giấu diếm nỗi tương tư ngút ngàn, cũng chỉ vì đã yêu người tận xương. Tình không biết lúc nào thì khởi, thắm thiết khó quên.”

Nửa tháng sau, Tịch Tổ Lâm cầm một bộ y phục đứng trước mặt Tịch Đăng, “Bộ này rất đẹp.”

Tịch Đăng lườm một cái, “Không thích.”

“Có chỗ nào khó coi?” Tịch Tổ Lâm cúi đầu nhìn xuống, “Rất dễ nhìn.”

“Nhưng đây là y phục nữ tử.” Tịch Đăng tức giận nói.

“Ngươi sau này còn phải mặc y phục hoàng hậu nữa kìa, hiện tại bất quá chỉ là một bộ y phục nữ tử bình thường thì có sao?” Trong mắt Tịch Tổ Lâm mang tới mấy phần ý cười.

“Không được, ta không mặc.” Tịch Đăng quay người muốn đi, Tịch Tổ Lâm một cái kéo lấy, có chút tiếc nuối nhìn xuống quần áo trong tay, kỳ thực bộ y phục này hắn chọn rất lâu, hắn ném quần áo sang một bên, “Được rồi, không mặc thì không mặc, trước tiên dùng bữa đi, sau đó uống thuốc dưỡng thai, hôm qua không uống, ngày hôm nay phải uống hai bát.”

Tịch Đăng hơi mở to mắt, lại trực tiếp bị Tịch Tổ Lâm kéo tới trước bàn.

Tịch Tổ Lâm nửa ôm Tịch Đăng, cúi đầu xoa bóp chân cho Tịch Đăng, gần đây chân Tịch Đăng sưng vù lên rất nhiều, có lúc sẽ đau đớn mệt mỏi đến mức ban đêm ngủ không được, Tịch Tổ Lâm có lần nửa đêm phát hiện Tịch Đăng lăn qua lộn lại không chịu ngủ mới biết, sau đó hắn liền cố ý hỏi thái y, còn hỏi phải nhấn huyệt đạo nào.

Tay Tịch Đăng khoác trên cổ Tịch Tổ Lâm, đột nhiên nói: “Hài tử trong bụng ta đã được năm tháng rồi đúng không.”

“Ừm.” Tịch Tổ Lâm ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao vậy?”

“Ngươi giúp ta tìm nhũ mẫu.”

Tịch Tổ Lâm sửng sốt một chút, đột nhiên nhìn về phía ngực Tịch Đăng, Tịch Đăng phát hiện tầm mắt của đối phương, mặt lập tức liền đỏ, “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”

Tịch Tổ Lâm nghẹn nở nụ cười, “Được rồi, cũng nên chuẩn bị thêm quần áo cho tiểu hài tử.”

Tắm rửa xong, Tịch Tổ Lâm mới bưng thuốc lại, Tịch Đăng uống một bát sau, hoàn toàn không chịu được nói, “Ta không muốn uống.”

Tịch Tổ Lâm biểu tình không chút buông lỏng, “Nhất định phải uống, không thể làm nũng.”

Tịch Đăng nhíu mày, ngửa đầu liền uống, thế nhưng uống được một nửa, cậu liền ôm lấy cổ Tịch Tổ Lâm, kéo người lại, đem thuốc trong miệng đút cho đối phương.

Tịch Tổ Lâm nhíu mày, trái lại đảo khách thành chủ, cuối cùng đầu lưỡi Tịch Đăng bị mút đến tê dại, mới được buông tha.

“Còn dư lại nửa bát, đừng nghĩ lại cho ta uống.” Tịch Tổ Lâm khẽ mỉm cười, gương mặt vốn vô cùng xinh đẹp giờ lại thêm mấy phần tươi sáng.

Tịch Đăng liền thở ra một hơi dài, mới chậm rãi uống xong thuốc, uống hết, trong miệng liền lập tức bị nhét vào một khỏa mứt mai, Tịch Đăng ngậm lấy, yên lặng mà duỗi ra hai ngón tay, Tịch Tổ Lâm không nói gì lắc đầu.

Uống hết thuốc sau, nghỉ ngơi một chút, không sai biệt lắm đến lúc nên ngủ.

Bên trong thuốc dưỡng thai gần đây gia tăng thêm lượng thuốc ngủ, miễn cho Tịch Đăng ban đêm không ngủ ngon, Tịch Tổ Lâm bởi uống một nửa chén thuốc, cũng có chút buồn ngủ, Tịch Đăng so với hắn ngủ sớm hơn, vừa dính vào gối liền ngủ thiếp đi.

Tịch Tổ Lâm cố nén buồn ngủ nhẹ nhàng hôn Tịch Đăng một chút, ánh mắt ôn nhu chưa từng có, “Cùng ta trải qua một đời nhé.” Hắn nắm tay Tịch Đăng, mười ngón tay chặt chẽ một chỗ, mới dần dần ngủ.

Tịch Tổ Lâm là bị đau tỉnh, hắn lăn tới trên mặt đất.

Mạnh Thu Ngư kéo miếng vải đen trên mặt xuống, trên mặt có một vết sẹo dài, y cười lạnh một tiếng, thanh kiếm từ trong người Tịch Tổ Lâm rút ra.

“Ngạc nhiên vì sao ta chưa chết đúng không, tiểu nương tử của ta còn ở trong tay ngươi, ta sao có thể chết được?” Ánh mắt y mang theo trào phúng, “Bất quá, được người mình thích mớm thuốc, chắc vui lắm nhỉ, nhưng đến khi ngươi biết được mớm thuốc cũng chỉ vì muốn ngươi chết thì cảm thấy thế nào?”

Bạch Nhạc mặt không hề cảm xúc đứng sau Mạnh Thu Ngư, “Đừng phí lời nữa, giết đi.” Hắn trực tiếp cầm kiếm đâm thêm một cái vào vết thương trên người Tịch Tổ Lâm.

Mạnh Thu Ngư lúc này mới đem tầm mắt phóng tới người vẫn luôn ngủ say trên giường, khom lưng đem người bế lên.

Bạch Nhạc thân thủ đưa tay sờ mó trong người Tịch Tổ Lâm, lấy ra một thứ, hắn nhìn Tịch Tổ Lâm sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đôi mắt đã bắt đầu mơ hồ, liền nói: “Cái tên giả hoàng đế của ngươi chẳng được tích sự gì, đem tất cả mọi chuyện toàn bộ phun ra, mà thái y từng tới đây chỉ chúng ta phương thức mở ra, kỳ thực mấy ngày trước bọn ta đã cùng Tịch Đăng liên lạc, Tịch Tổ Lâm, ngươi đành chờ chết ở đây đi.”

Đây là một quyển sách, vậy nên người có thể giết chết Tịch Tổ Lâm mà thế giới này còn không đổ nát, cũng chỉ có Bạch Nhạc, bởi vì vầng sáng vai chính thụ so với vai chính công còn lớn hơn.

———

Tịch Tổ Lâm muốn quay đầu lại nhìn người kia một cái, nhưng ngay cả động tác đơn giản ấy hắn cũng làm không được.

Hắn có thể cảm nhận được tính mạng của mình đang chậm rãi xói mòn.

Hắn nhớ tới năm đó, Phan Mạch từng nói với mình.

“Hoàng thái tôn điện hạ, kinh thành thanh lâu sở quán không có tiểu quan nào chạy trốn, thiếu niên kia lai lịch không rõ, chỉ sợ…”

Tịch Tổ Lâm nở nụ cười, đánh gãy Phan Mạch, “Bất quá là một đồ chơi nhỏ, Bổn cung không bao lâu sẽ chán, Bổn cung còn sợ gì một đồ chơi nhỏ không rõ lai lịch, thiên hạ rộng lớn không phải đều là của hoàng thái tôn ta sao?”

———

Năm năm sau, tân đế đăng cơ, tân đế tuổi nhỏ, thái thượng hoàng ban thưởng Bạch Nhạc làm Nhiếp chính vương, phụ trợ tân đế.

Mười năm sau, thái thượng hoàng băng hà, cả nước chia buồn, Ngự lâm quân Mạnh thống lĩnh từ chức.

Tịch Chính Lâm ngồi trên long ỷ, liếc trộm Nhiếp chính vương bên cạnh một cái, kết quả liền bị Nhiếp chính vương phát hiện.

Nhiếp chính vương ôn nhu nở nụ cười, “Hoàng thượng, làm sao vậy?”

Tịch Chính Lâm chu mỏ, âm thanh ép tới rất thấp, “Phụ hoàng cũng thật quá đáng, cư nhiên gạt hết công sự đi Giang Nam chơi, trẫm cũng muốn đi chơi, còn có cái tên Mạnh thống lĩnh đáng ghét kia, cư nhiên cùng đi với phụ hoàng, hừ, nghĩa phụ, người nói phụ hoàng có phải rất quá đáng không? Để hai chúng ta lại chỗ này.”

Nhiếp chính vương sờ sờ ria mép đã mọc lên, “Hừm, phụ hoàng ngươi xác thực rất quá đáng, như vậy hoàng thượng phải càng thêm nỗ lực, chớ học phụ hoàng ngươi, phải làm một đấng minh quân.”

Tịch Chính Lâm lập tức bĩu môi, quay đầu không để ý tới Nhiếp chính vương.

“Mọi người đều đáng ghét, vẫn là Thận Hiên tốt nhất.”

Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười, “Thận Hiên ngày mai sẽ nhập ngũ, hắn cũng muốn bảo vệ quốc gia, như vậy hoàng thượng vẫn còn không chịu nỗ lực sao?”

Tịch Chính Lâm, “…”

——-

Tác giả có lời muốn nói: Tịch Tổ Lâm cùng với Mạnh Thu Ngư cả hai đều không phải người tốt, Tịch Tổ Lâm thua ở chỗ nào, chỉ đơn giản là thua ở việc ngay từ đầu lập trường đã bất đồng mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc