KHÓE MIỆNG CỦA CẬU THẬT NGỌT


Tim Lâm Như Hứa đập mạnh khiến hắn vô thức hoảng sợ, không biết nghĩ tới điều gì, hết thảy bất an đều hiện rõ trên mặt.
Khi đó cũng như vậy!
Lâm Như Hứa đã quên mình chạy ra khỏi lớp như thế nào, đến bệnh viện như thế nào, trong đầu đều là câu nói của Diệp Vệ Quốc, "Ông ngoại của trò bây giờ đang ở bệnh viện."
Diệp Vệ Quốc lái xe, miệng không ngừng nói, "Vừa rồi ba của trò gọi tới, bảo trò tới đó, trò cũng đừng quá lo lắng, hiệu trưởng đã qua bên ấy trước rồi, mới vừa gọi điện nói tình huống trước mắt vẫn ổn...."
Lâm Như Hứa không nói hay nhúc nhích, Diệp Vệ Quốc thừa dịp đèn đỏ liền liếc mắt qua nhìn thử, lúc này mới biết hai mắt của hắn vô thần, không nghe thấy gì cả, thế là ông ngừng nói, cuối cùng chỉ là tiếng thở dài.
Khi Lâm Như Hứa đến, trước phòng phẫu thuật có vài người đang đứng đợi rồi, Lâm Tráng đi công tác còn chưa kịp trở về, Hứa Hàn cùng với người mợ chưa chính thức của hắn đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt đỏ thấy cả tơ máu, hiệu trưởng thì đứng một bên, Lâm Như Hứa lên tiếng chào hỏi, hiệu trưởng chỉ vỗ vai hắn không nói gì.
Bà ngoại đang ngồi trên băng ghế lạnh lẽo của bệnh viện, vẻ mặt bình tĩnh, thấy hắn đến còn vẫy vẫy tay, "Tới đây nào."
Lâm Như Hứa gọi một tiếng bà ngoại, giọng cũng run run, sau đó nhìn ba chữ "Đang phẫu thuật" trước cửa phòng mà ngây ngốc.
Bà ngoại Lâm sờ đầu cháu đích tôn của mình, "Đột nhiên xuất huyết não trong lúc ăn cơm, cũng may là đưa vào viện kịp lúc."
Bà giống như đang muốn nói với hắn không cần lo lắng, nhưng không biết vì sao nhìn bà bình tĩnh như vậy Lâm Như Hứa lại càng sợ hãi không thôi.
Năm đó khi mẹ hắn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thì bà ngoại cũng giống như vậy, bà dường như trốn một mình và khóc rất nhiều, lúc sau lại trở nên rất bình tĩnh, cho tới khi Hứa Dục Ngữ đã đi rồi, cũng không ai thấy dáng vẻ cuống cuồng của bà nữa.
Bà vẫn luôn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh giống như đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt.

Mà dáng vẻ giờ phút này đây của bà lại như chuẩn bị cho sự ra đi của chính mình.
Lâm Như Hứa đột nhiên vùi mắt vào đôi vai yếu ớt của bà ngoại, giống như chỉ có làm vậy mới có thể cảm nhận được bà vẫn còn bên cạnh hắn, không phải là một ảo ảnh vô căn vô cứ.
Hứa Hàn vẫn còn đang mặc đồng phục màu trắng, thoạt nhìn là từ phòng thí nghiệm chạy tới đây, thấy bộ dạng của Lâm Như Hứa thì cũng chỉ biết vỗ vai hắn, nhưng tay của người nọ lại run rẩy, khiến lòng của Lâm Như Hứa càng thêm bất an.
Tất cả mọi người đều cầu nguyện, tự mình an ủi, chỉ có Lâm Như Hứa là trống rỗng, hắn vẫn cứ ngồi thế không nhúc nhích, một hồi lâu rồi vẫn chưa lên tiếng.


Cho tới khi Lâm Tráng hấp tấp chạy vào và chào hỏi mọi người, Lâm Như Hứa vẫn chưa ngẩng đầu lên, lại đột nhiên nghe Lâm Tráng hỏi một câu, "Cậu này là bạn học của Như Hứa ư?"
Trong lòng Lâm Như Hứa ngưng trệ, mạnh mẽ quay đầu lại thì bắt gặp Hà Tâm Ý không biết xuất hiện từ khi nào đang đứng bên cạnh mình, dáng vẻ của y vẫn ôn hòa, vô cùng lễ phép chào hỏi, mà lúc này đây không phải lúc để tán gẫu, Lâm Tráng cũng không nhiều lời, hấp tấp đi tới phòng chủ nhiệm khoa.
Sau đó Hà Tâm Ý nhìn Lâm Như Hứa, hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng đều không nói gì.
Thật lâu sau, y bỗng nhiên thở dài, đưa tay ra bóp bóp gáy cổ hắn.
Tay của Hà Tâm Ý luôn lạnh hơn so với những người khác, lực bóp không nặng cũng không nhẹ, Lâm Như Hứa cảm giác cả người đều thả lỏng được một chút, thế giới cũng trở nên rõ ràng hơn.
Hắng lại cổ họng, giọng nói vẫn là khàn không thôi, "Sao cậu lại tới đây?"
"Tới xem."
Làm sao cậu biết được? Lâm Như Hứa rất muốn hỏi như vậy, lại chợt nhớ ra lúc này còn đang là giờ học, hơi kinh ngạc và do dự hỏi, "Cậu xin phép Diệp Vệ Quốc chưa?"
Cứ như thế, Hà Tâm Ý làm sao mà biết được, cũng không thể giải thích.
Nhưng mà y lại lắc đầu, động tác rất nhẹ.
Không xin phép, vậy tức là không phải ra khỏi trường theo con đường chính quy, trong lòng Lâm Như Hứa có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, cuối cùng chỉ nhìn phòng phẫu thuật lạnh lẽo không nói tiếng nào, Hà Tâm Ý cũng như vậy ngồi bên cạnh hắn.
Không lâu sau Lâm Tráng quay lại, nhưng ông chỉ lặng lẽ ngồi một bên, không biết qua bao lâu cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở, mọi người liền bước tới, một câu "Phẫu thuật đầy thuận lợi" làm ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ngoại Lâm nhanh chóng được sắp xếp vào phòng bệnh trên tầng cao nhất của bệnh viện, Lâm Như Hứa theo ông một bước không rời, cho đến khi vào phòng bệnh rồi mới phản ứng lại, phát hiện Hà Tâm Ý rời đi lúc nào không hay.
Giống như y vội vàng đến đây chỉ để nghe một câu "Phẫu thuật đầy thuận lợi".
Lâm Như Hứa ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn gương mặt nhợt nhạt của ông ngoại, hắn cầm di động vừa gõ chữ lại xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng vẫn chưa nói được gì.
Ông ngoại đột nhiên đổ bệnh, bà ngoại lớn tuổi cũng có chút hoảng sợ nên nghỉ ngơi một lúc ở bệnh viện.


Hứa Hàn gọi điện cho phòng thí nghiệm xin nghỉ phép, trước tiên đưa bạn gái về nhà, sau đó ba người đàn ông bọn họ túc trực bên giường bệnh.
Lâm Như Hứa không ăn không ngủ, cả ba người còn lại thấy mà đau lòng, khuyên hắn thế nào thì cũng chỉ ăn hai muỗng lấy lệ, rồi ngồi đó suốt, không nói cũng không nhúc nhích.
Có một số việc người khác khuyên cũng vô dụng, huống chi trong lòng của Lâm Như Hứa vẫn chưa khuất phục, thật sự là không chịu được dày vò, mọi người không còn cách nào khác, để tùy theo ý hắn.
Túc trực cả một ngày một đêm, buổi chiều hôm sau ông ngoại cuối cùng cũng tỉnh, khi Lâm Như Hứa nghe được tiếng gọi "Như Hứa", căng thẳng trong lòng cũng đặt xuống, hắn thở phào gọi một tiếng ông ngoại rồi lại gục đầu xuống giường bệnh, gây ra một trận nhốn nháo, cuối cùng còn gọi bác sĩ tới nữa.
Bác sĩ bị giục tới, ông thậm chí còn nghĩ nếu mình mà tới chậm một chút thì chắc hai người đàn ông kia trực tiếp bóp cổ ông rồi, cứ thế vừa khám bệnh vừa run rẩy, xác nhận hết lần này tới lần khác mới dám nói, "Thằng bé chỉ là đang ngủ thôi."
Đương nhiên việc này Lâm Như Hứa không biết, lúc hắn tỉnh lại thì trời đã sập tối rồi, đơn giản chỉ nói một tiếng rồi cầm áo khoác đi ra ngoài, trực tiếp đón xe tới nhà Hà Tâm Ý.
Có nên về nhà tắm rửa trước hay không? Lâm Như Hứa bật camera trước của điện thoại lên nhìn, sau cùng vẫn cảm thấy dù chỉ một giây hắn vẫn chờ không được, cho dù có ngã xuống giường và không còn ý thức, nhưng phía sau cổ lại có thứ ấm áp dán lên.
Rõ ràng là tay rất lạnh, sao có thể làm hắn cảm thấy ấm áp như vậy chứ?
Hắn nghĩ mình bị ảo giác rồi, tay của Hà Tâm Ý chỉ bóp nhẹ hai cái thôi mà điều trong lòng nghĩ tới không phải là những thứ này.
"Nhóc con, tới rồi." Bác tài lên tiếng nhắc nhở, lúc này Lâm Như Hứa mới lấy lại tinh thần, trả tiền rồi xuống xe.
Lúc di động vang lên thì Hà Tâm Ý đang ngồi trong phòng khách, Từ Gia Nhu nhìn vẻ mặt của y mà không đành lòng, "Con đừng lo lắng những gì ba con nói, mẹ sẽ thuyết phục ông."
"Không phải bởi vì ông." Hà Tâm Ý chỉ để lại một câu như vậy rồi mượn cớ có điện thoại bỏ về phòng.
Vừa nhấn chấp nhận cuộc gọi, Hà Tâm Ý còn chưa nói thì đã nghe đầu dây bên kia truyền đến, "Tinh Tinh."
Giọng nói kia rất trầm, có chút khàn khàn, mang theo một tia mệt mỏi, Hà Tâm Ý lên tiếng trả lời, "Ừ."
"Tôi đứng trước cửa tiểu khu nhà cậu." Lâm Như Hứa nói xong câu kia, giọng điệu có hơi hứng khởi, cho tới khi Hà Tâm Ý đứng trước mặt hắn, khóe miệng của Lâm Như Hứa bất giác cong lên.

"Sao cậu lại tới đây?"
"Tới xem."
Tới xem, ngày đó Hà Tâm Ý cũng nói như vậy, nhất thời y không biết nên tiếp lời thế nào.
Sắc trời đã tối, trước cửa tiểu khu vẫn có người qua lại, ánh đèn đường mờ nhạt càng làm trời sẩm tối hơn vài phần.
Trong lòng Lâm Như Hứa rung động, đang tính mở miệng thì chợt nghe có tiếng vang lên—— "Rột...!Ùng ục ùng ục~"
Ánh mắt của Hà Tâm Ý dần rũ thấp, "....."
Lâm Như Hứa nhìn theo tầm mắt của Hà Tâm Ý: "......"
Hà Tâm Ý do dự nói, "Cậu muốn nói....!Đói bụng rồi?"
Vừa dứt lời, hai người rất ăn ý cùng bật cười, có xấu hổ thì cũng trôi qua thôi, Lâm Như Hứa sờ sờ bụng mình, giọng điệu vô cùng thản nhiên, "Là rất đói."
"Vậy tôi cùng cậu đi ăn gì đi?"
Lâm Như Hứa rất thành thạo thả mồi, "Không thôi Tinh Tinh chúng ta bộc lộ tài năng tôi xem nhé?"
Có lẽ là vì an ủi sự căng thẳng của Lâm Như Hứa trong hai ngày vừa rồi, hay chỉ đơn giản là an ủi dạ dày rỗng của hắn một chút, Hà Tâm Ý cũng chịu tới nhà hắn bộc lộ tài năng.
Lâm Như Hứa vừa về tới nhà thì chỉ chỗ phòng bếp cho Hà Tâm Ý, sau đó hắn như ngựa không dừng vó chạy thẳng vào phòng tắm, nhìn gương mặt bơ phờ của mình trong gương mà vô cùng hối hận.
Một ngày có nghĩa như vậy mà mình lại xuất hiện trước mặt cậu ta với bộ dạng này đây!? Rồi nghĩ tới cái bụng không chịu thua mà kêu "Ùng ục~~~" nữa chứ, cảm thấy không có gì có thể xấu hổ hơn, rồi cũng lười phải xoắn xuýt.
Nước nóng xả xuống làm cả người Lâm Như Hứa run lên, vô cùng vui vẻ tắm táp thật sạch, thay bộ đồ mặc ở nhà, vừa ra khỏi phòng đã ngửi được mùi đồ ăn, con ma đói trong bụng nháy mắt bị đánh thức, lại bắt đầu kêu lên.
Lâm Như Hứa hai ba bước đã chạy tới, vừa vặn thấy Hà Tâm Ý đang xắt nhỏ hành lá, rắc lên bát mì có thêm quả trứng chần, Lâm Như Hứa dựa vào cửa bếp nhìn đến ngây người.
Cho tới khi Hà Tâm Ý bưng bát mì đặt lên bàn ăn và nói, "Ăn được rồi", Lâm Như Hứa mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Ý thần quả nhiên là Ý thần, toàn năng!" Lâm Như Hứa cầm đôi đũa nửa ngày cũng không biết nên gắp từ đâu, bát mì sợi nóng hôi hổi quyện với mùi hành xắt cứ xộc vào mũi hoắn.
Rõ ràng chỉ là một bát mì tự làm thôi lại bị Lâm Như Hứa xem như là bảo bối vậy, Hà Tâm Ý trông thấy thì cười không nổi, chỉ giục hắn mau ăn đi, nhìn hắn soạt soạt vài phút đã ăn hết đến không thừa một giọt nước.
"Ăn ngon!"

Lâm Như Hứa buông bát đũa xuống, vô cùng thỏa mãn mà sờ bụng, sau đó còn kéo Hà Tâm Ý đi xem phim với mình, chọn một bộ phim hài được đánh giá là số một, trong lòng đã có dự tính chuyện muốn nói hết rồi, lại không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi trong bóng tối.
Đến khi Lâm Như Hứa thức dậy là vào sáng hôm sau, vừa hay hôm nay là thứ bảy, mới có tám giờ hơn thôi, vẫn còn khá sớm, thế là Lâm Như Hứa lại nằm trên giường duỗi thẳng người, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Hôm qua mình chưa nói gì hết đã lăn ra ngủ rồi?!!
Không phải hôm qua ở phòng xem phim sao????
Không phải Tâm Ý đỡ mình vào đó chứ!
Có lẽ nào chỉ là giấc mơ?
Lâm Như Hứa bật dậy từ trên giường, không để ý Lâm Tráng đang ngồi ở phòng khách nhìn hắn vừa mới thức đã kích động, trực tiếp chạy vào nhà bếp, chỉ thấy Lâm Tráng đang kinh hồn bạt vía.
Con của ông chưa bao giờ vào phòng bếp cả, này không phải bị điên rồi chứ! Lâm Tráng đứng ở cửa nhìn Lâm Như Hứa đang ngẩn người nhìn bàn ăn được lau dọn sạch sẽ thì càng thêm lo lắng, ông dò hỏi, "Như Hứa, con đang nhìn gì vậy?"
Lâm Như Hứa liền quay đầu lại nhìn ông, "Lúc ba về thì chỗ đó nó như vậy rồi hả?"
Hỏi một câu chẳng thể trả lời được, trái tim của ông bố già lại treo lơ lửng, "Đúng vậy, không thì còn như thế nào chứ?"
Tim Lâm Như Hứa chùng xuống, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quan tâm của ông bố già, xoay người về phòng.
"Hôm qua con rời bệnh viện muốn đi tìm bạn học ngồi cùng bàn đúng không? Hôm qua ba về thì tình cờ thấy thằng bé rời đi....."
Lâm Tráng thản nhiên nói, cũng không trông mong gì Lâm Như Hứa trả lời, lại thấy thằng con nhà mình như bị điên quay người trở lại, "Ba nói cái gì?"
Lâm Tráng: "Ba....."
"Hôm qua ba về thì gặp Tâm Ý?"
Lâm Tráng, "Thì ra là tên này, hôm qua ông ngoại con ở bệnh viện còn...."
Lại không đợi ông nói xong Lâm Như Hứa đã xoay người trở về phòng, đóng cửa cái "rầm".
Lâm Tráng: "......." Làm sao bây giờ, con mình hình như điên rồi, bây giờ mình có nên dẫn nó đi bệnh viện hay không.....
Mà thằng con bị điên của ông sau khi đóng cửa lại liền ngã người xuống giường cười hà hà, lật tung chăn giường cả lên, mặt chôn trong gối đầu nở nụ cười, "sb.".


Bình luận

Truyện đang đọc