KHOE VỢ HẰNG NGÀY


Sau khi Lăng Vi bình tĩnh lại, nhìn kỹ thì thấy là mẹ Tạ, bé Tạ, Thanh Hoa, A Thanh, lão Nghiêm, A Tuệ, Lý Ý, Chu Tiểu Quai, ông chủ Lâm, Đổng Đông, Chu Kiến, cộng thêm hai người bọn họ nữa thì trong nhà tổng cộng có 13 người!
Nhóm người này lén lút tới nhà bọn họ mở cuộc họp phi pháp gì đó sao? Lại còn tề tựu như vậy nữa!
Vẫn là ông chủ Tạ tương đối trấn định, nhìn lướt qua đám người một lượt rồi mới lạnh nhạt hỏi: “Làm gì đây? Muốn tới nhà tôi mở ba bàn mạt chược sao?”
Mười ba người, trừ bỏ bé Tạ ra thì đúng là có thể mở được ba bàn mạt chược!
Mẹ Tạ là người đầu tiên đứng ra, cười tủm tỉm nói: “Mọi người tới để chúc mừng Tiểu Vi thôi!”
Lăng Vi càng ngốc hơn, “Chúc mừng cái gì?”
Lý Ý nói: “Buổi sáng mới vừa nhận được tin tức, em được đề cử là người mới xuất sắc nhất cho giải thưởng Bạch Ngọc Lan, giải thưởng do Liên hoan Phim truyền hình quốc tế Thượng Hải tổ chức vào nửa tháng sau.


Cô ấy vừa mới nói xong, mẹ Tạ, bé Tạ, Chu Tiểu Quai đều vô cùng phối hợp mà hưng phấn thét to: “Yeah!!!”
Mọi người:……
Một giải thưởng phim truyền hình dành cho người mới mà thôi, hơn nữa còn chỉ là một cái tên đề cử, vậy mà cũng vẫn kéo một đám người tới nhà chúc mừng cô, có phải đã quá long trọng rồi hay không?
Nhưng Lăng Vi vẫn rất vui vẻ nói cảm ơn mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nhưng chỉ là một cái tên đề cử thôi, cũng không nhất định sẽ nhận được.


Đổng Đông cười nói: “Đã nhận được tin tức, vậy chắc chắn sẽ là cô rồi.


Lăng Vi nửa tin nửa ngờ, quay đầu lại nhìn Lý Ý, “Chị Lý, không phải là do chị động tay chân chứ.

” Cô cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Lý Ý, ở trong giới này, chỉ cần cho cô ấy đủ tiền thì chuyện gì cô ấy cũng đều có thể làm đến ổn thỏa, có thể nói cô ấy là một người đại diện không gì không làm được.

Mẹ Tạ cười nói: “Sao con lại không có lòng tin vào bản thân mình quá vậy? Con nổi tiếng như vậy, bộ phim thần tượng lần trước cũng rất nổi, khả năng diễn xuất của con tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, trao giải người mới cho con không phải rất bình thường sao?”
Lăng Vi luôn cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn cô với cặp mắt kính rất dày.

Mặc dù kế hoạch thế giới hai người đã bị quấy rầy, nhưng sau khi biết được Lăng Vi có thể lấy được giải thưởng, Tạ Thanh Nghiên vẫn rất vui vẻ nói: “Nếu đã như vậy, hôm nay để con làm chủ, đến nhà hàng của Chu Kiến ăn một bữa đi?”
Mẹ Tạ bĩu môi, “Không có gì mới cả!”
Tạ Thanh Nghiên hỏi: “Vậy mẹ muốn chúc mừng như thế nào?”
“Chúng ta đi mua đồ ăn trở về tự mình nấu đi, nấu cái lẩu gì đó đều được, bây giờ chúng ta còn có mấy đầu bếp nữa mà.



Chu Kiến cũng đề xuất ý kiến: “Sau đó chúng ta còn có thể mở ba bàn mạt chược!”
Lăng Vi lộ vẻ 囧囧: “Trong nhà không có bàn mạt chược.


Ông chủ Lâm rất quen thuộc hoàn cảnh ở lân cận, nói: “Đến phòng chơi mạt chược ở bên ngoài khu dân cư thuê ba bàn là được rồi.


Mẹ Tạ vỗ tay nói: “Đừng thuê, mua luôn đi, mua luôn ba bàn, dù sao trong nhà cũng rất rộng rãi, mẹ nhớ rõ có một phòng cho khách còn để trống, cứ để ở đó, ngày thường nếu có bạn bè tới thì cũng có thể chơi.


Về sau sẽ thường xuyên có người tới nhà chơi mạt chược?? Vậy bọn họ vĩnh viễn cũng đừng mong hưởng thế giới của hai người! Tạ Thanh Nghiên không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt: “Không được, căn phòng trống đó dùng để làm phòng trẻ em.


Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng chuyển đến bụng của Lăng Vi.

Lăng Vi vội vàng che bụng lại, “Không có!”
Tạ Thanh Nghiên trấn định nói: “Trước mắt vẫn đang ở trong giai đoạn cố gắng.


Mọi người:……
Cuối cùng một đám người vẫn bị ba Tạ lừa dối đến nhà hàng của Chu Kiến ăn cơm, thuận tiện còn ở trong một phòng của nhà hàng chơi mạt chược, cuối cùng ba Tạ trở thành người thắng nhiều nhất.

Hai người về đến nhà, ba Tạ còn ra dáng ra hình mà lấy tiền thắng được ra đếm thử.

“Bao nhiêu?” Lăng Vi hỏi.

“Ba ngàn.

” Ba Tạ cười nói.

“Nhiều quá vậy.


” Lăng Vi cũng cười theo.

Ba Tạ đưa ba ngàn cho cô, “Thu đi, ông xã kiếm tiền cho bà xã tiêu.


Lăng Vi nhận lấy tiền, nhịn cười nói: “Cám ơn đại lão gia đã thưởng.


“Nếu đã cầm tiền của đại lão gia rồi, vậy có phải nên có chút tỏ vẻ hay không?”
“Vậy em xoa lưng cho đại lão gia nha, em không chỉ biết xoa lưng, mà còn biết mát xa, bảo đảm ba ngàn này của anh tiêu rất xứng đáng!”
“Vậy còn chờ gì nữa, làm đi.


Tuy thế giới hai người đến khá muộn, nhưng vẫn làm ba Tạ rất vừa lòng!
Lần này trở lại Bắc Kinh, Lăng Vi lập tức tiến vào trạng thái nửa nghỉ ngơi, đã qua nửa học kỳ, cô thân là là sinh viên xuất sắc được cử đi học, nếu còn không đi học thì đúng thật là không còn gì để nói, cho nên Lý Ý sớm đã sắp xếp thời gian cho cô, để cô có thể học tập cho tốt mỗi ngày đều tiến về phía trước.

Ngày đầu tiên đi học, ba Tạ thân là bạn trai có trách nhiệm nhất, đương nhiên sẽ đích thân đưa đón cô, may mắn trường học và công ty của anh cũng cùng hướng đi, cho nên lúc này mới không làm chậm trễ thời gian.

Lăng Vi học chậm hơn những người khác nửa học kỳ, bài tập đương nhiên cũng chất thành đống lớn, vừa đến trường học, giáo viên hướng dẫn đã cho cô một danh sách các quyển sách cần học thật dài, kêu cô mau chóng đuổi kịp tiến độ, sau đó mới kêu bạn học kèm cô học tập, cao học năm nhất vẫn còn nhiều khóa học chuyên nghiệp phải học.

Lăng Vi là nghệ sĩ đang nổi trong thời gian gần đây, cho dù đang ở bên trong trường đào tạo ngôi sao thì sự xuất hiện của cô cũng vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người, suốt con đường đi đến phòng học cũng có không ít người xin chụp hình ký tên này nọ, ban đầu Lăng Vi còn có thể ứng phó một chút, sau đó người càng ngày càng đông, đi một bước cũng khó khăn, nhưng rất nhanh đã có hai vệ sĩ chạy tới che chở cho cô, cũng đưa cô đến thẳng phòng học.

Đối với loại tình huống này, Tạ Thanh Nghiên sớm đoán trước, cho nên trước đó đã phái hai vệ sĩ đi theo cô, cũng may là có tác dụng kịp thời.

Nhưng sau khi vào phòng học thì tình trạng cũng không khá hơn là bao, vẫn có một số sinh viên nhiệt tình đến chào hỏi, thậm chí có người còn tỏ vẻ nguyện ý cho cô mượn bài ghi chép, Lăng Vi chỉ ứng phó bạn học thôi đã có chút làm không xuể rồi.

Giữa trưa Tạ Thanh Nghiên kêu lão Trương lại đây đón cô tới công ty, hai người cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó Lăng Vi ngủ một giấc ngắn ở trong khu nghỉ ngơi xong lại ngồi lên xe để lão Trương chở về trường học đi học.

Một khoảng thời gian sau, Lăng Vi đều duy trì giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi như vậy, chỉ khi đến cuối tuần mới đi làm một vài công việc mà Lý Ý đã sắp xếp cho cô.

Cuộc sống vừa an nhàn lại phong phú.


Bởi vì Lăng Vi đến trường học luôn để mặt mộc, cũng không có làm bất cứ sự ngụy trang nào, cho nên trên mạng đã nhanh chóng lan truyền đủ loại ảnh chụp của cô, đều là ảnh chụp lén đến từ bạn học cùng trường.

Cho dù trong ảnh chụp Lăng Vi không có trang điểm, cũng không có ăn mặc hoa lệ, nhưng vẫn khiến mọi người khen ngợi.

“Nói thật, mặt mộc của Lăng Vi thật xinh đẹp, ngũ quan của cô ấy cũng rất cân đối.


“Làn da cũng quá tốt, chụp gần như vậy mà cũng không tìm ra khuyết điểm nào trên da mặt của cô ấy cả.


“Cho nên nói tự nhiên và nhân tạo thật sự có khác biệt rất lớn!”
“Nữ thần mặt mộc!”
“Quần áo trên người cô ấy cũng rất đẹp, nhưng lại không nhìn ra là nhãn hiệu nào cả.


“Chỉ là một bộ được bán trên Taobao, chỉ cần 199 đồng!”
“Lăng Vi nhanh như vậy đã bị Taobao theo dõi? Cũng bắt đầu nhận quảng cáo rồi sao?”
”Lầu trên à, kiến thức của cô quá hạn hẹp, giá bộ đồ mà Vi của tôi đang mặc không biết là bao nhiêu đâu!”
“Lăng Vi là ai nha, sao tôi lại không biết?”
Kế tiếp không hiểu sao lại xảy ra một trận chiến nước bọt.

Lăng Vi thật sự không ngờ mình trở về trường học an tĩnh làm một sinh viên cũng có thể kéo ra vô số đề tài ở trên mạng.

Chiều hôm nay lúc tan học, trời đột nhiên đổ mưa, Lăng Vi đứng ở hành lang cùng với mấy bạn học quen thuộc, vừa chờ mưa tan vừa chờ bạn trai tới đón.

Mấy cô gái đều có bạn trai, vì thế có người đề nghị cá cược với nhau xem bạn trai của ai tới trước, người tới cuối cùng phải mời những người khác đi ăn cơm, kỳ thật ăn cơm chỉ là một mánh lới, trong lòng các cô gái đang phân cao thấp muốn xem thử bạn trai của ai tri kỷ hơn mà thôi.

Lăng Vi đứng chung một chỗ với bọn họ, đương nhiên cũng bị lôi vào, vì thế cô cầm di động lên gửi ghi âm cho Tạ Thanh Nghiên, “Anh ơi, anh có đến sớm hơn được không?”
Tạ Thanh Nghiên trả lời lại rất nhanh: “Sắp tới rồi, làm sao vậy?”
“Các bạn học đang đánh đố xem bạn trai của ai tới trước nhất nha.


Bạn học ở bên cạnh nghe thấy cô đang gửi ghi âm thì đều sôi nổi lên án cô gian lận, Lăng Vi vô tội nói: “Mọi người cũng chưa là nói không thể gửi ghi âm mà.


Sau đó các cô gái cũng vội vàng móc di động ra gọi điện thoại cho bạn trai của mình.


Mưa càng lúc càng lớn, còn mang theo từng cơn gió lạnh, đám người không rời đi đều không thể không trốn vào phòng học, Lăng Vi cũng chạy vào trong, sau đó lơ đãng quay đầu lại nhìn vào trong mưa thì lại nhìn thấy một người đàn ông có thân hình thon dài đang che ô đi tới chỗ cô, vạt áo tung bay theo gió lạnh, vừa tiêu sái lại nam tính.

“Ai da, là bạn trai của Lăng Vi đó!” Mấy cô gái nhỏ giọng nói, “Thật đẹp trai nha!”
Thân là người đầu tiên được đón, Lăng Vi bỗng nhiên cảm thấy rất có thành tựu, sau khi giơ tay vẫy vẫy với đám bạn học xong thì lập tức theo Tạ Thanh Nghiên rời đi.

Tạ Thanh Nghiên kéo áo gió trên người ra rồi kéo cô vào trong lòng ngực, “Bảo bối, lạnh không?”
Lăng Vi lắc đầu, nghĩ thầm lòng ngực của anh chính là nơi ấm áp nhất rồi.

Sau khi đi xuống bậc thang, hai người mới vội vàng lên xe, chỉ vừa mới đi lại trong một đoạn ngắn vậy thôi mà áo gió của Tạ Thanh Nghiên đã bị nước mưa tạt ướt không ít, anh chỉ có thể cởi nó ra đặt ở bên cạnh.

Lão Trương ở đằng trước cảm khái nói một câu: “Cơn mưa này càng lúc càng lớn.


Lăng Vi đáp lời: “Mưa này quá lớn, lão Trương, chú lái chậm một chút.


Lão Trương gật gật đầu, nói: “Yên tâm đi, với kỹ thuật lái xe của tôi, cô có thể hoàn toàn tin……” Lời nói còn chưa nói xong, lão Trương đã đột nhiên đạp phanh thắng xe lại.

Lăng Vi theo quán tính đâm về phía trước, ngay sau đó đã được Tạ Thanh Nghiên ngồi ở bên cạnh ôm lấy.

Tạ Thanh Nghiên nhíu mày hỏi lão Trương: “Sao vậy?”
Sắc mặt của lão Trương có hơi xanh lại, “Hình như vừa rồi tôi đã đụng trúng một người?”
Lăng Vi vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài mưa quá lớn, nhìn qua chỉ thấy một mảnh trắng xoá.

Sắc mặt của Tạ Thanh Nghiên cũng trở nên khó coi, “Đi xuống nhìn thử đi.


Lão Trương vội vàng cầm lấy cái ô che vẫn còn nhiễu nước ở trên ghế phụ xuống xe xem thử, không bao lâu sau đã quay lại báo cáo, “Ông chủ, đối phương bị vặn chân, chúng ta đi khám chân cho cậu ta trước đi!”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu nói: “Chú dìu anh ta lên xe đi.


Sau đó, Lăng Vi lại nhìn thấy lão Trương đỡ một người đàn ông trẻ tuổi ướt sũng cả người lên xe, lúc người đàn ông kia nghiêng mặt qua nhìn bọn họ thì Lăng Vi chỉ cảm thấy mạch máu trên toàn thân đều lập tức bị đông lại.

Anh ta là Diệp Tử Sở!.


Bình luận

Truyện đang đọc