KHOE VỢ HẰNG NGÀY


Khi mới vừa sống lại, có thể cô còn sẽ bởi vì chuyện cũ năm xưa mà khó chịu rối rắm, nhưng sau khi quen Tạ Thanh Nghiên rồi thì những ký ức vô nghĩa tối tăm kia giống như đã hoàn toàn bị cắt đứt vậy, toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ, dưới sự quấy rầy nhiệt tình của Tạ Thanh Nghiên, mỗi ngày cô đều sống vô cùng vui vẻ, sau này khi yêu đương với Tạ Thanh Nghiên, cuộc sống càng ngọt ngào giống như rơi vào trong bể mật vậy.

Cô đã sớm quên là mình đã từng vì một người như vậy mà thương tâm khổ sở rồi.

Nhưng những chuyện đó đều là chuyện của đời trước, hiện giờ người ở trước mặt cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ đang chật vật vì bị ướt mưa còn bị xe đụng vào mà thôi.

Tạ Thanh Nghiên ôm cô, trong ánh sáng tối tăm ánh sáng phát hiện sắc mặt của cô không đúng, vội vàng nâng cằm cô lên cẩn thận xem xét, “Có chuyện gì vậy? Sợ sao?”
Nhìn cả người Diệp Tử Sở ướt nhẹp giống như con gà rớt vào nồi canh ở phía trước, lại nhìn Tạ Thanh Nghiên ngăn nắp đẹp trai ở bên cạnh , Lăng Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, người đàn ông tuyệt vời này mới là người mà cô phải giao phó cả cuộc đời mình.

Cô nhích lại gần bên cạnh Tạ Thanh Nghiên hơn một chút, nửa thật nửa giả gật gật đầu, cô đúng là đã bị dọa sợ, nhưng không phải vì sự cố, mà là vì người đàn ông bị đâm trúng này.

Tạ Thanh Nghiên an ủi vỗ vỗ vai cô, “Không có việc gì, anh đây chỉ bị vặn chân thôi, đợi lát nữa đến bệnh viện khám một chút, thuận tiện làm kiểm tra toàn thân luôn, em đừng lo lắng.


Mới từ trong mưa lạnh đi vào bên trong thùng xe ấm áp, cơ thể của Diệp Tử Sở không tự chủ được mà nhẹ nhàng run rẩy, từ khi anh ta lên xe đã thỉnh thoảng nhìn về phía Lăng Vi ở hàng ghế sau, vài lần định há mồm, nhưng lại do dự mà, cuối cùng rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí mở miệng nói: “Lăng Vi, chào cô, tôi tên Diệp Tử Sở, chúng ta là người cùng giới, đoạn kịch ngắn trong lễ tốt nghiệp của lớp cô là do tôi làm đạo diễn, đáng tiếc lúc ấy cô không tham gia.


Giai đoạn này thân hình của Diệp Tử Sở cực kỳ gầy, lúc đứng thẳng lên giống y như cây gậy trúc vậy, nhưng mặt mũi của anh ta vẫn nam tính đoan chính, đeo mắt kính vào thì trông vô cùng giống mọt sách, ai mà biết được người như vậy, sau khi thành danh rồi lại lập tức biến thành tra nam, đây mói chính là mặt người dạ thú, ngụy quân tử chân chính.

Lăng Vi miễn cưỡng cong môi, đối mặt với người này, cô có chút cười không nổi, trong lòng chỉ có cảm giác chán ghét tàn lưu từ đời trước mà thôi.

“Lúc ấy tôi đã xác định sẽ được cử đi học, cho nên không thể tham gia hội diễn.


Diệp Tử Sở cứng ngắt cười cười, “Đúng vậy, cho nên tôi cảm thấy thật đáng tiếc, bỏ qua lần hợp tác đó với cô.


Tạ Thanh Nghiên nhíu mày, nghĩ thầm không phải người này là fan não tàn của Lăng Vi, cho nên mới thừa dịp mưa to chạy tới ăn vạ, muốn nhân cơ hội tiếp cận bảo bối nhà anh đó chứ?! Nếu thật sự là như vậy thì tên kia đúng là bụng dạ khó lường, không thể không phòng!
Nghĩ như vậy, Tạ Thanh Nghiên ho nhẹ một tiếng, hỏi Diệp Tử Sở, “Anh Diệp cũng là fan của Tiểu Vi sao??”
Diệp Tử Sở lau nước mưa dính trên mặt, lúng túng cười nói: “Đúng…… Đúng vậy.



Tạ Thanh Nghiên cười khẽ, bỗng nhiên rất nhiệt tình nói: “Gặp mặt chính là có duyên, cơ hội này khó mà có được, để Tiểu Vi ký tên tặng anh đi.


Lăng Vi không thể hiểu được suy nghĩ của ba Tạ, cho nên chỉ có thể yên lặng nhìn anh đưa ra yêu sách.

Diệp Tử Sở nghe anh nói như vậy thì hai mắt lập tức sáng ngời, sau đó giương mắt qua nhìn Lăng Vi, trong tròng mắt đen nhánh hiện lên một ngọn lửa nóng bỏng, “Có thể chứ?” Nói xong anh ta lại vội vàng lục lọi cái túi của mình, sau đó lại phát hiện giấy bên trong đều đã ướt đẫm.

Khóe miệng của Tạ Thanh Nghiên cong lên, nhìn đối phương luống cuống tay chân tìm kiếm một hồi, anh mới lấy ra một cuốn sách nhỏ và một cây bút, đưa cho Lăng Vi, “Anh Diệp đừng tìm nữa, ở chỗ tôi có giấy bút.

” Nói xong còn rất biết săn sóc mà mở đèn bên trong xe ra cho Lăng Vi, để cô nhìn thấy rõ hơn một chút.

Diệp Tử Sở vui vẻ nói lời cảm ơn.

Trong lòng Lăng Vi rất không tình nguyện, nhưng Tạ Thanh Nghiên đều đã nói như vậy, cô cũng không thể nói lời cự tuyệt, cho nên chỉ có thể nhận lấy quyển vở, qua loa ký tên mình lên trên đó, chữ viết xấu hơn thường ngày rất nhiều, sau khi viết xong định xé tờ giấy đó ra thì quyển vở lại bị Tạ Thanh Nghiên đoạt lấy.

Sau đó cô nghe anh nói: “Chân anh Diệp bị xe của chúng ta quẹt bị thương, ít nhất cũng phải viết một câu chúc phúc, để anh viết, anh Diệp không ngại chứ.


Anh cũng nói như vậy thì sao người khác còn không biết xấu hổ mà nói mình ngại chứ!
Lăng Vi nghĩ thầm: Quả nhiên là như thế, không đưa ra yêu sách thì không phải là ba Tạ rồi.

Sau đó chỉ thấy Tạ Thanh Nghiên cầm quyển vở và cây bút lên nhẹ nhàng viết xuống một chuỗi các câu chúc phúc, cuối cùng còn vô cùng thuận tay mà ký tên của mình xuống bên cạnh tên của Lăng Vi, sau đó lại vẽ thêm một trái tim thật lớn bao quanh tên của hai người lại, sau khi vô sỉ đến cực điểm mà khoe ân ái một phen xong, mới cảm thấy mỹ mãn đưa quyển vở lại cho Diệp Tử Sở, “Vở mới đó, tặng cho anh.


Lăng Vi yên lặng ngồi nhìn toàn bộ quá trình anh bày ra yêu sách: ……
Diệp Tử Sở ngồi cách một khoảng cho nên cũng không biết anh đang viết cái gì, khi nhận lấy quyển vở còn vô cùng kích động luôn miệng nói cảm ơn, nhưng nụ cười của anh ta lập tức bị đông cứng lại sau khi mở quyển vở ra! Trên mặt chỉ còn lại vẻ xấu hổ, phải nhẫn nhịn lắm anh ta mới đè xuống được cơn xúc động muốn ném quyển vở này ra ngoài cửa sổ xe, nhưng khi cầm trên tay lại cảm thấy nóng phỏng tay, cuối cùng chỉ có thể mở cái ba lô ướt đẫm ra rồi bỏ quyển vở vào.

Cơn mưa bên ngoài đã dần dần thu nhỏ, lão Trương nhanh chóng lái xe tới bệnh viện gần nhất, Tạ Thanh Nghiên đưa tiền cho lão Trương để lão Trương đi làm kiểm tra toàn thân cho Diệp Tử Sở, sau đó anh tự mình lái xe chở Lăng Vi về nhà.

Trên đường trở về, Tạ Thanh Nghiên hỏi cô: “Lúc trước em có quen biết người này sao?”
Đâu chỉ quen biết, bọn họ còn đã từng yêu đương, nhưng đó là chuyện của đời trước, đời này vì cô cố tình tránh đi, cho nên ngay cả là bạn bọn họ cũng không phải, không đúng, bây giờ bọn họ căn bản là hai người xa lạ không quen biết.

“Không quen biết.



“Vừa rồi anh ta nói anh ta là người cùng giới với em.


Lăng Vi lắc đầu, “Chưa từng gặp, em không có đi tham gia hội diễn hôm tốt nghiệp, lúc ấy chỉ nghe bạn học nói là có tìm người bên khoa đạo diễn tới giúp.


Tạ Thanh Nghiên gật gật đầu, “Nhưng trông anh ta lại rất quen thuộc em.


Lăng Vi buồn cười nói: “Các fan của em cũng rất quen thuộc em mà.


Tạ Thanh Nghiên lắc đầu, hiếm khi bày ra bộ dáng đứng đắn, nói: “Ánh mắt anh ta nhìn em…… Chậc chậc, có dã tâm.


Lăng Vi giật mình với sự sáng suốt của Tạ Thanh Nghiên, vừa rồi chỉ tiếp xúc với Diệp Tử Sở trong thời gian rất ngắn ngủi, hơn nữa bọn họ cũng mới giao lưu có vài câu với nhau, không ngờ Tạ Thanh Nghiên chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tâm tư của Diệp Tử Sở, nhãn lực này đúng là còn sáng hơn cả tia x nữa!
Vậy có phải anh cũng có thể nhìn ra cô có điều không thích hợp hay không?
Nhưng đời này đúng là cô không có chút quan hệ nào với Diệp Tử Sở cả, điều này cô vẫn rất có tự tin, “Không chú ý lắm, nhưng anh lại quan sát rất cẩn thận nha.


Tạ Thanh Nghiên chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó lại đặt lực chú ý lên trên tình hình giao thông, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói: “Phàm là người đàn ông xuất hiện chung quanh em thì đều là đối tượng cần phải đề phòng.


Lăng Vi thật sự bị lời này của anh chọc cười, cười nói: “Nhưng những người đàn ông không có ai có mị lực như anh!”
Tạ Thanh Nghiên vừa lòng gật đầu nói: “Sự thật chính là như thế, không sai!”
Lúc ăn bữa tối, lão Trương gọi điện thoại tới báo bình an, nói Diệp Tử Sở xác định chỉ bị sưng ở chân một chút, thoa chút thuốc ngoài da xong sẽ không sao.

Lúc sau Tạ Thanh Nghiên và Lăng Vi cũng không nhắc tới người này nữa, chỉ coi anh ta là một người qua đường không cẩn thận bị xe của bọn họ đụng phải mà thôi.


Nhưng tần suất Lăng Vi gặp phải Diệp Tử Sở trong khuôn viên trường lại ngày càng cao, sau khi liên tiếp đụng phải mấy lần, Lăng Vi cơ bản đã xác định là Diệp Tử Sở cố ý tới đây ngẫu nhiên gặp được cô, nhưng ngoại trừ ban đầu gặp có chút tiếp xúc với anh ta ra thì lần sau gặp lại, Lăng Vi đều trực tiếp coi anh ta như người trong suốt.

Nhưng khi Diệp Tử Sở trở nên cố chấp cũng rất kinh người, hôm nay Lăng Vi mới vừa đi ra khỏi phòng học thì anh ta đã trực tiếp tới trước cửa cản người lại, còn bày ra nụ cười thẹn thùng, nói: “Lăng Vi chào cô, cô có thể ký riêng cho tôi một chữ được không?”
Lăng Vi thật sự không muốn để ý đến anh ta, bởi vì đời trước cô đã chịu đủ công lực dính người của Diệp Tử Sở , nhưng ở trước cửa người đến người đi, tất cả mọi người đều đang nhìn cô phản ứng, cuối cùng cô lạnh mặt nói: “Lần trước không phải đã ký rồi sao?”
Diệp Tử Sở gãi gãi đầu, nói: “Lần trước quyển vở cũng đã bị ướt, chữ ký đều đã bị lem, cho nên khi chân khỏe rồi tôi liền lập tức chạy đến đây.


Lăng Vi cũng lười nhìn anh ta, trực tiếp ký tên của mình lên trên vở, sau đó tự xé trang đó đưa cho anh ta.

Thấy cô sảng khoái như thế, Diệp Tử Sở cũng có chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng nói thêm: “Ở chỗ tôi còn giữ video hội diễn tốt nghiệp của lớp cô, cô muốn xem thử không? Tôi có thể chia sẻ cho cô.


Cô cũng không có tham gia, có cái gì hay mà xem, cho nên quyết đoán lắc đầu nói: “Không cần, cảm ơn.


Thấy cô dầu muối không ăn, Diệp Tử Sở dường như cũng hết cách với cô, cuối cùng không thể không cầm chữ ký rời đi.

Đời trước nếu không có hội diễn tốt nghiệp kia thì bọn họ vốn dĩ cũng chỉ hai người xa lạ không có giao thoa mà thôi.

Sau lần tiếp xúc này, Lăng Vi dứt khoát nói với hai vệ sĩ đi theo cô là phải cẩn thận Diệp Tử Sở, lần sau đừng để anh ta có cơ hội tiếp cận nữa.

Lúc về nhà dính nhau với Tạ Thanh Nghiên, Lăng Vi cũng không che giấu, vệ sĩ cũng đã biết, Tạ Thanh Nghiên cũng sẽ nhanh chóng biết được thôi, vì thế cô rất quyết đoán nhắc tới việc này với anh, “Xem ra anh đoán thật sự rất chuẩn, gần đây người này cứ luôn xuất hiện ở trong trường học, hôm nay còn muốn em ký tên.


Tạ Thanh Nghiên ôm cô hôn hôn vài cái, cảm khái nói: “Quả nhiên vẫn phải giấu em ở trong nhà mới được.


Lúc sau cũng không tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, nhưng Lăng Vi nhanh chóng phát hiện cô không ngẫu nhiên gặp được Diệp Tử Sở ở trong trường học nữa, chắc là Tạ Thanh Nghiên đã động tay động chân làm gì đó khiến anh ta không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Đời trước, người đàn ông này dây dưa với cô nhiều năm, cuối cùng thậm chí còn biến thành ác mộng của cô, mà đời này lại vội vàng xuất hiện, sau đó lại vội vàng biến mất, giống như một người qua đường chỉ gặp thoáng qua vậy, loại cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.

Lễ trao giải Bạch Ngọc Lan sắp được cử hành, trong tủ quần áo của Lăng Vi có rất nhiều lễ phục, đều là do Tạ Thanh Nghiên kêu người may cho cô, nhưng đều là một vài lễ phục mỏng mặc vào mùa hè, hiện giờ thời tiết đang trở lạnh, Tạ Thanh Nghiên không muốn cô mặc những bộ đồ đó rồi bị đông lạnh, cho nên đã ra lệnh cưỡng chế yêu cầu cô làm lại mấy bộ nữa.

Lăng Vi lại không tán thành, “Người phụ nữ lăn lộn ở trong giới giải trí thì làm gì có phân biệt mùa, đều là phải có phong độ không cần giữ ấm!”
Tạ Thanh Nghiên ôm cô uy hiếp, “Làm lại lần nữa, bằng không không cho em đi lãnh thưởng, thân thể em là của anh, có để bị đông lạnh hay không là do anh định đoạt.


“Bá đạo!”

“Đương nhiên, ai bảo anh là tổng tài bá đạo làm chi, tạo hình đã cố định không phá vỡ nổi.


Ngày hôm sau sau khi đo số đo cơ thể xong về nhà, Lăng Vi cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, “Mới nghỉ ngơi được bao lâu chứ? Cũng chưa tới nửa tháng, vậy mà em lại béo lên mấy cân!!! Eo cũng to ra!”
Tạ Thanh Nghiên cười an ủi cô: “Mỗi ngày anh ôm cũng không cảm thấy béo mà, hơn nữa béo một chút cũng không tệ, sờ rất đã!”
Lăng Vi vô cùng oán niệm mà trừng mắt nhìn anh một cái, “Không được, em nhất định phải giảm béo!”
Tạ Thanh Nghiên vội vàng ra ý kiến, “Làm nhiều vận động là có thể giảm béo rồi.


Lăng Vi gật gật đầu, sau đó phát hiện biểu cảm của anh không đúng, “Vận động gì?”
Tạ Thanh Nghiên liếc mắt đưa tình với cô, “Đương nhiên là vận động trên giường, vừa thoải mái lại có thể ra mồ hôi, khỏe mạnh lại gầy xuống.


Lăng Vi:……
Lúc sau khi nói chuyện phiếm với mẹ Tạ trong nhóm gia đình, Lăng Vi cũng thuận miệng nói chuyện mình béo lên mấy cân.

Mẹ Tạ nghe xong, nói: “Kêu con tới đây đi múa ở quảng trường múa với mẹ mà con không nghe.


Lăng Vi nói: “Con không muốn múa ở quảng trường múa.


Mẹ Tạ lại nói: “Vậy cũng có thể ra sau núi chạy bộ, bên này rất an tĩnh, cho dù chạy khỏa thân cũng không ai nói gì.


Lăng Vi nói: “Thanh Nghiên không muốn đi.


Ba Tạ vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng vây xem bọn họ đối thoại lại bỗng nhiên nói: “Ngày mai chúng ta cứ lên trên núi ở một thời gian đi.


Lăng Vi bị dọa nhảy dựng, cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên dứt khoát như vậy, “Vì sao, không phải anh ngại xa sao?”
Ba Tạ mặt không đổi sắc mà nói: “Không phải em muốn giảm béo sao? Sau núi bên kia đúng là rất thích hợp để chạy bộ, chạy khỏa thân cũng không ai nói gì.


Lăng Vi:……
Làm nửa ngày, điểm chú ý của anh lại đều hoàn toàn nằm ở trên từ chạy khỏa thân!!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc