KHÓI LỬA NHÂN GIAN CHẠM LÒNG PHÀM

Khi Ngoan Bảo tròn một tháng tuổi, gia đình mời họ hàng đến dự tiệc mừng, nhưng chỉ tổ chức nhỏ gọn.

Gia gia bế Ngoan Bảo trong tay, khi người khác mời rượu, ông đều từ chối, bảo rằng sợ mùi rượu làm ảnh hưởng đến đứa bé, thậm chí còn không cho Tề Đại uống.

Họ hàng đều trêu chọc ông.

Gia gia chỉ mỉm cười nói: "Các ngươi không hiểu đâu."

Trong lòng gia gia, sự gắn kết không phải chỉ đến từ m.á.u mủ ruột rà.

Mà chính là niềm mong chờ đứa bé chào đời, từ một đứa bé nhỏ xíu, mỗi ngày mỗi lớn, nằm ngoan ngoãn trong tã lót, được ông bế bồng, lớn lên trong sự yêu thương, rồi sẽ có ngày cất giọng non nớt gọi ông là “cụ cố”.

Gia gia nói chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

Có người hỏi liệu khi con bé tròn một tuổi có định tổ chức tiệc lớn không?

“Nhất định phải tổ chức lớn rồi, đến khi đó, các ngươi đều phải tới dự tiệc rượu, lúc ấy chắc chắn con bé sẽ gọi ta là cụ cố.”

Niềm tự hào của gia gia hiện rõ trên nét mặt.

Có lẽ nhiều người không hiểu, đây chỉ là một đứa con gái, sao lại yêu chiều đến thế?

Nhưng vì là người thân thích, chẳng ai lại đi hỏi những câu khiến người ta ghét như vậy.

Dù không mời người trong thôn, cũng không phát trứng gà nhuộm đỏ, thật ra là do mùa đông, gà không đẻ trứng, trứng gà rất quý, nhưng mỗi nhà đều được chúng ta gửi đến một bát thịt kho tàu.

Nhà nào ở quê lại dễ dàng bỏ ra thịt kho tàu để ăn?

Lũ trẻ con nghe mùi thịt đều thèm đến chảy nước miếng, cứ nằng nặc gọi mẹ chúng chuẩn bị cơm trưa nhanh lên.

“Ôi, ta đến thật đúng lúc!”

Chúng ta nghe tiếng quay đầu lại, thì ra là Tiêu Tử Khâm, còn dẫn theo mấy người nữa, cùng một bé trai chừng năm, sáu tuổi, đứa trẻ có khuôn mặt đáng yêu, trắng trẻo như tượng ngọc.

Tề Đại vội vàng mời họ vào ngồi.

Đứa bé nhìn Ngoan Bảo trong lòng gia gia, nhỏ giọng hỏi: “Là em trai hay em gái vậy ạ?”

“Em gái.”

“Em bé đáng yêu quá, cháu có thể hôn em bé không?”

“Không được.” Gia gia lập tức từ chối, hoàn toàn có lý.

Đứa bé nhíu mày, bĩu môi hỏi: “Nếu cháu nhất quyết hôn thì sao?”

“Vậy e rằng ta sẽ đánh nát m.ô.n.g ngươi.” Gia gia cười nhẹ nhìn đứa bé.

Đứa nhỏ co người lại trong lòng Tiêu Tử Khâm, tức giận nói: “Cữu cữu ơi, ông già này thật đáng ghét…”

“Cẩn thận lời nói!” Tiêu Tử Khâm nghiêm giọng quát.

Rồi quay sang gia gia, nói đứa trẻ còn nhỏ, không biết lễ phép, mong ông bỏ qua.

Gia gia cười bảo không sao, không sao.

Còn chuyện ông nói sẽ đánh nát m.ô.n.g đứa nhỏ, họ hàng đều nghĩ ông chỉ đùa, nhưng ta biết rõ gia gia thật sự có thể làm điều đó.

Nhìn Ngoan Bảo, con bé chưa từng phải mặc quần hở đáy (loại quần truyền thống để trẻ dễ đi vệ sinh). Gia gia cũng không hôn lên mặt con bé, mà chỉ hôn nhẹ hoặc vuốt ve, nắn bóp đôi bàn tay nhỏ bé của nó.

Gia gia vốn không quá khắt khe về việc giữ khoảng cách nam nữ, nhưng đối với Ngoan Bảo, dù chỉ là một đứa trẻ đòi hôn em bé, ông cũng rất cẩn thận.

Chúng ta gần ăn xong thì bên ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng khóc.

“Con ơi, mẫu thân tìm con khổ sở biết bao.”

Gia gia khẽ nhíu mày, bảo ta và Tề Đại ra xem sao.

Ông bế Ngoan Bảo giao cho Trân Châu, Mã Não, dặn bế con bé vào phòng chính, không có việc gì thì đừng ra ngoài, kẻo tiếng ồn làm con bé giật mình.

Ta cùng Tề Đại bước ra ngoài.

Trước mắt là hai nam, hai nữ và một cậu bé nhỏ.

Nhìn diện mạo, có thể đoán đây là một gia đình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tề Đại khi thấy những người này, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, đôi môi mím chặt lại.

“Con ơi, ta là mẫu thân của con đây mà.”

Người phụ nữ lớn tuổi khóc lóc bước tới, định nắm lấy tay Tề Đại, nhưng hắn lùi lại, lạnh lùng nói: “Ta không quen biết các người.”

“Con ơi, là mẫu thân có lỗi với con, bao nhiêu sai lầm đều là do mẫu thân. Mấy năm nay, chẳng ngày nào ta được yên giấc, sợ con bị thú dữ nuốt mất, chỉ biết cầu trời phù hộ con bình an vô sự. Ta chính là…”

Nghe đến đây thì ta đã hiểu. Đây chính là nghĩa mẫu của Tề Đại.

Năm xưa, bà đã bỏ rơi Tề Đại trong rừng chỉ để cứu con trai ruột của mình.

Ta bước lên phía trước, lạnh lùng mắng: “Người này là ai mà đến đây làm loạn thế này, phu quân của ta đã nói không quen biết các người, sao còn cố tình dây dưa. Mau rời khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”

Bọn họ có chuẩn bị mà đến, nhìn vào căn nhà rộng rãi của ta, chắc đã quyết tâm đến đây gây chuyện.

“Ngươi chính là con dâu phải không? Ta là nghĩa mẫu của Cẩu Đản, năm xưa chúng ta dẫn nó vào núi, vô tình làm lạc mất nó, ta...”

Ta không muốn nghe bà ta bịa đặt.

Rõ ràng là bọn họ lừa Tề Đại vào núi rồi bỏ rơi, nếu không phải hắn mạng lớn gặp được gia gia, e rằng sớm đã bị dã thú nuốt chửng rồi. Vậy mà giờ còn dám đến đây bịa đặt!

“Đại Hắc!”

Nghe ta gọi, Đại Hắc lập tức chạy ra.

Nó ăn no, thân hình béo tốt, lao thẳng đến trước mặt người đàn bà kia mà sủa vang dội, nước dãi phun đầy mặt bà ta.

“Aaa!”

Người đàn bà thét lên, lùi về sau.

Người nhà của bà ta cũng hét toáng lên, vì Đại Hắc trông thật đáng sợ.

“Các ngươi mau đi đi, nếu không ta sẽ thả chó cắn!”

Thấy ta mạnh mẽ và cứng rắn, người đàn bà càng khóc lóc thảm thiết hơn, bà ta vừa định mở miệng thì tiếng sủa của Đại Hắc còn lớn hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc