KHÓI LỬA NHÂN GIAN CHẠM LÒNG PHÀM

Mẫu thân ta buột miệng chửi thề: “Bọn họ còn có mặt mũi đến đây nữa sao? Chẳng phải thấy con rể có cuộc sống khá giả rồi nên đến đây đục nước béo cò à?”

“Đục nước béo cò vẫn còn là chuyện nhỏ, con e bọn chúng còn mưu đồ lớn hơn nữa.”

Chẳng hạn như đòi dọn vào nhà, bắt Tề Đại xây nhà cho con trai họ cưới vợ, sắm sính lễ cho con gái họ.

Đúng là dám nghĩ dám làm.

“Lần sau bọn chúng đến, đừng nói gì với chúng, gọi Vương thẩm và Hàn thẩm tới, thẳng tay đuổi chúng đi. Loại người này tuyệt đối không được dây dưa. Nếu đánh không nổi, bảo Trân Châu đi gọi chúng ta, nhà họ Nguyên chúng ta không phải dễ bắt nạt đâu.”

Ta hoàn toàn đồng ý với lời của mẫu thân.

Chúng ta đã bàn bạc kỹ lưỡng, trước tiên sẽ dùng lời lẽ lịch sự, nếu không được mới dùng biện pháp mạnh. Chúng ta không sợ, vì ở đâu chúng ta cũng có lý lẽ rõ ràng.

Mỗi người đều có cái lý của mình, chỉ cần chúng ta kiên định không để ý tới họ, thời gian qua đi, bọn họ sẽ chẳng thu được gì, vì họ không thể kéo dài lâu được.

Giữa tháng Chạp, trời đã đổ tuyết, ngoài trời lạnh lắm.

Bọn họ có chịu đựng được thì cứ việc.

Người trong thôn phần lớn đều phớt lờ bọn họ, nhưng cũng có vài kẻ khác thường, mong kiếm được chút tiền từ bọn họ nên đã cho họ ở nhờ qua đêm.

Nhưng loại người này có bao nhiêu tiền chứ? Có tiền thì ai còn đến tìm Tề Đại?

Những ai cho bọn họ tá túc cũng là những kẻ nghèo khổ, lười biếng, không chịu làm việc.

Họ vừa ở nhờ, đã có người tới báo cho ta biết.

“Cứ để họ ăn, chẳng lẽ chúng ta lại để người ta chec đói, chec rét giữa thôn?”

“A Mãn, ngươi quả thật nhân hậu.”

Nhân hậu ư?

Không hề.

Ta ác lắm, độc lắm.

Khi Tề Đại trở về, trời đã tối mịt.

“Mau dọn cơm, dọn cơm.”

Gia gia cười nói, mời Tiêu Tử Khâm ngồi vào chỗ.

Đứa cháu của hắn đã khóc một trận, nguyên nhân là vì con mèo không chịu chơi với nó, lại còn lờ nó đi. Ngay cả chó cũng chẳng thèm chơi, đã chạy trốn mất rồi.

Thằng bé khóc lóc đòi giec chec mèo, giec chec chó, Tiêu Tử Khâm chỉ lạnh lùng nhìn nó. Khi nó nói không muốn ăn cơm, Tiêu Tử Khâm cũng không ép, mặc kệ nó.

“Thằng bé này bị đại tỷ của ta chiều hư rồi.” Tiêu Tử Khâm vừa nói vừa thở dài.

Chúng ta cũng chẳng nói gì thêm, cũng không trách mắng.

Một đứa trẻ nhỏ mà đã có tính cách hung bạo như vậy, lớn lên e là không thể trị nổi. Nói nhiều lại khiến nó thù ghét, đối với chúng ta thì chẳng được gì.

Trong bữa cơm, Tiêu Tử Khâm khen món thịt kho rất ngon, nhìn ánh mắt hắn, ta đoán tám, chín phần là hắn đang muốn hỏi xin công thức.

Lần này ta không có ý định bán công thức, ta muốn hợp tác với hắn.

Có những người bề ngoài và trong lòng không như nhau, có người trông thì dữ tợn, hung hăng. Nhưng riêng Tiêu Tử Khâm, gia gia đã nói rằng hắn là người có thể kết giao.

Dĩ nhiên trước khi hợp tác, ta vẫn phải lấy một khoản bạc trước. Sau này cho dù hắn không giữ đúng thỏa thuận, chúng ta cũng không thiệt.

Sau bữa cơm, Tiêu Tử Khâm trò chuyện với gia gia, còn ta và Tề Đại trở về phòng chính để thăm Ngoan Bảo.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khi vừa đến cửa, đứa cháu của Tiêu Tử Khâm từ trong bóng tối lao ra, hống hách nói: “Các ngươi đứng lại!”

Ta bảo Tề Đại vào trong phòng trước.

Vươn tay xoa xoa trán nó: "Trẻ con mà giống ngươi thế này thì chẳng ai thích đâu."

"Ngươi lo cái gì."

Nó hất tay ta ra, lùi lại mấy bước.

"Ngươi không cần ta lo, vậy đến tìm ta làm gì? Có phải đói bụng không? Ta dẫn ngươi vào bếp lấy chút đồ ăn."

"Ta không ăn, ta không đói."

Ta lười đôi co với tên nhóc cứng đầu này, nắm lấy cổ tay nó, kéo thẳng tới bếp.

Miệng thì nói không ăn, không đói, nhưng chân lại bước nhanh.

Ta bảo Vương thẩm mang bát cháo đặc biệt nấu cho nó.

"Ngươi thử xem, cháo này có ngon không?"

"Ta miễn cưỡng ăn một chút vậy."

Kết quả, nó ăn sạch một bát cháo trong chớp mắt rồi đòi thêm.

"Ngươi còn nhỏ, không thể ăn nhiều quá. Nghe lời, về rửa mặt rồi đi ngủ, ngày mai ta sẽ nướng bánh cho ngươi ăn, được không?"

Hắn hít hít mũi: "Bánh là gì?"

"Ngày mai ngươi tự mình nhìn sẽ biết."

Lò nướng bánh này là do ta mang thai, thèm ăn nên bảo Tề Đại dựng lên. Nhưng cũng chỉ nướng có hai lần, vì ăn bánh này nóng trong người, ta không dám ăn nhiều nên lò cũng để không.

Mang ra để dỗ bọn trẻ là tuyệt nhất.

Lòng đỏ trứng được đánh đều với bột mì, thêm chút sữa dê đun nóng, phần giữa bánh là kem đánh từ lòng trắng trứng, sau đó đặt trên vỉ sắt rồi nướng trong lò.

Chẳng mấy chốc, hương thơm ngào ngạt tỏa ra.

"Thơm quá, ngươi làm cho nó nhanh chín đi, ta muốn ăn."

Ta kéo Khâu Nhuệ vào lòng, cơ thể nhỏ bé của nó bỗng chốc cứng ngắc: "Nhóc con, ngươi nên gọi ta là Mãn di, hơn nữa ngươi phải ngoan ngoãn lễ phép, nói năng cũng phải lịch sự. Trẻ con không biết lễ phép thì không ai thích đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc