KHÔNG BIẾT VỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biệt thự của Trần Độc.

Có một người đứng sau cánh cửa tầng trệt, căn phòng mờ tối, ngay cửa trước cửa vào đặt hai cái ghế bát tiên hoàng hoa lê (gỗ sưa), sau đặt bàn dài, bên trên thờ Quan Công mặt đỏ, một cái bàn cao vuông nổi bật bên dưới, để bộ uống trà tử sa.

Trần Độc bưng chén trà, bỏ lá trà bên trên ra ngoài, uống một ngụm: “Nói xem chuyện gì xảy ra.”

Người kia ngẩng đầu, cánh tay phải không có lực buông thõng xuống: “Phát súng cuối cùng không phải tôi không bắn, lúc trước đều bình thường, đợi Đoàn Hạc Thừa đi ra, còn chưa bóp cò, cánh tay đã bị một phát súng giảm thanh gây tê, đến khi tôi nhặt súng, người Lưu gia đã đổ, tiếp đó chỗ trốn bị người Lư gia tìm được, tôi không dám lề mề, chạy ra trước.”

Trần Độc không thèm nhìn gã, hừ lạnh nói: “Đoàn Hạc Thừa cũng không sợ chết, dám ra làm bia đỡ đạn, hắn cũng không sợ gây tê lệch, bắn vào tim hắn.”

Người kia không hiểu: “Hắn đã phát hiện tôi từ lâu, sao không trực tiếp bắt tôi lại.”

Trần Độc thổi trà nóng: “Mượn tay cậu chặt đi một cánh tay của Lưu Nghị, lại châm ngòi quan hệ giữa tôi và Lưu Nghị.”

“Nhưng phát súng cuối cùng không phải tôi bắn…”

“Ha ha, người của Lưu Nghị nhìn thấy cậu rồi?”

“Đúng...”

“Vật thì là cậu bắn.”

Sau tang lễ, Đoàn Hạc Thừa tiếp nhận toàn bộ công việc, khi còn sống Đoàn Mậu Sinh không coi trọng hắn, cũng từng nói mớm, trăm năm về sau muốn để lại khu sản nghiệp màu đen này, cho hai đứa con trai kia.

Nhưng người đi trà lạnh, cái đám gọi là anh em vào sinh ra tử, vào lúc ông ta còn sống trung thành được mấy phần còn không biết, chứ nói chi là chết rồi.

Một tháng sau, biệt thự Mậu Thành.

Mã Xuyên vội vàng chạy đến phòng bi-a ở tầng một tòa B, gõ hai cái lên cửa sổ thủy tinh hoa văn phong phú, mấy giây sau đó Chu Dục Cảnh đi ra, để cậu ta vào.

Tay Đoàn Hạc Thừa kẹp cây cơ, nghe thấy động tĩnh, đôi văn vẫn ngắm chuẩn quả bóng như cũ, cơ thể hán thon dài, tư thế hoàn mỹ, “độp” một tiếng, cây gậy ổn định, mục tiêu sa lưới.

Mã Xuyên thấy hắn đứng lên, vừa muốn mở miệng, Đoàn Hạc Thừa lại phất tay, Chu Dục Cảnh thấy thế đưa tới một viên bột: “Anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa nhận, rũ mắt mài đầu gậy: “Cậu ra ngoài trước.”

Mã Xuyên bản năng muốn quay người, lại nghe hắn nói: “Mã Xuyên ở lại.”

Chu Dục Cảnh đáp một tiếng, quay người đi ra, canh giữ bên ngoài.

Nửa tiếng sau, Mã Xuyên đi ra, nét mặt hơi nghiêm nghị, cậu ta thở dài nói với Chu Dục Cảnh: “Anh Cửu kêu anh vào.”

Thấy cậu ta nhíu chặt mày, Chu Dục Cảnh gọi cậu ta: “Tiểu Xuyên...” Có chút chần chờ, vẫn hỏi: “Có khó khăn gì sao?”

Mặt mũi Mã Xuyên tràn đầy khó khăn trùng điệp, vẻ mặt như đưa đám nói: “Không có.”

Nghe thấy trong phòng lại vang lên tiếng bi-a va đập, Chu Dục Cảnh không nói thêm gì nữa, quay người trở lại bên cạnh Đoàn Hạc Thừa, mắt cậu nhìn Đoàn Hạc Thừa chơi bóng, suy nghĩ lại bay hơi xa.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả những nhiệm vụ cậu nhận, đều trở nên cực kì an toàn đơn giản, cậu hiểu quy củ, chưa từng hỏi nhiều, Đoàn Hạc Thừa bảo cậu làm gì, thì cậu làm việc đó.

Chu Dục Cảnh mím môi cúi đầu xuống, nói cho cùng cậu cũng lắm cũng chỉ là tay sai bên cạnh Đoàn Hạc Thừa, chỉ có thể giúp đỡ quản lý một vài việc đơn giản.

Nhưng thật ra trong lòng cậu càng chờ mong hơn, muốn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Đoàn Hạc Thừa, cũng muốn trở thành cánh tay phải của hắn, từ viện mồ côi đi theo Đoàn Hạc Thừa trở lại Mậu Thành, sau khi làm quen với hoàn cảnh, đã muốn tận tâm bảo hộ bên cạnh người đã kéo mình ra khỏi hố lửa. Cậu từng vô tri vô giác nghĩ khoảng cách với Đoàn Hạc Thừa đã ngắn đi một chút, nhưng dần dần lớn lên, nhận ra được tâm ý của mình, càng thích, càng cảm thấy không cách nào với tới.

“Chu Dục Cảnh.” Đoàn Hạc Thừa gọi cậu.

“Dạ anh Cửu.”

“Thất thần.”

“Xin lỗi...”

Đoàn Hạc Thừa đổi tư thế chuyển gậy, chọc cậu một cái: “Đang suy nghĩ gì.”

“Nghĩ, nghĩ chuyện hồi nhỏ.” Chu Dục Cảnh nói thật.

“Hồi nhỏ.”

“Vâng.”

Lại một quả bóng lọt lưới, Đoàn Hạc Thừa đứng dậy đặt cây cơ trên mặt bàn, chống lên mép bàn, nghiền ngẫm nhìn cậu: “Tôi còn nhớ, hồi nhỏ, em còn không gọi tôi là anh Cửu.”

Chu Dục Cảnh lên tiếng, cúi đầu nói: “Khi đó không hiểu chuyện.”

“Gọi lại lần nữa nghe xem.”

Đầu tiên Chu Dục Cảnh không hiểu ý hắn, phản ứng kịp vành tai đỏ lên, Đoàn Hạc Thừa nhìn cậu, vẻ mặt chắc chắn.

Chu Dục Cảnh nghe lời, căng thẳng đến nỗi hơi cà lăm: “A… A…”

“Ừm?”

“A, A Cửu ca ca.”

————————-

để Cảnh gọi là “A Cửu ca ca” vì lớn lại gọi là “Cửu ca” mặc dù đều là anh Cửu.
ghế bát tiên



bàn dài



bộ uống trà tử sa

Bình luận

Truyện đang đọc