KHÔNG CẨN THẬN ĐUỔI TỚI NỮ CHỦ


Thẩm Miên ôm tay Tạ Kiều Ngữ lắc lắc, thấy xung quanh không ai để ý lại làm nũng nói: “Người yêu đã tới còn bắt em đi học?”
Tạ Kiều Ngữ nâng tay đeo đồng hồ lên trước mặt Thẩm Miên, để nàng nhìn rõ thời gian, thấp giọng trần thuật: “Chị muốn nói, em đã trễ giờ học mười phút.”
Tức khắc Thẩm Miên hiểu ý Tạ Kiều Ngữ, thì ra không phải kêu nàng đi học mà chất vấn tại sao nàng đến trễ?
“Do trước giờ vào học đụng phải chị Tĩnh Di và em trai chị ấy, sau đó lại hàn huyên vài câu nên trễ thời gian.”
Tạ Kiều Ngữ liễm mi: “Tại sao trước đây… Không nghe em nhắc tới Diệp tiểu thư?”
Thẩm Miên bận nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Tĩnh Di nên không để ý cảm xúc Tạ Kiều Ngữ thay đổi, sau khi nghe cô hỏi, lập tức trả lời: “Quen biết trong một buổi tiệc, khi gọi video em có nói với chị nhưng bị anh hai đánh gãy câu chuyện.”
Tạ Kiều Ngữ cẩn thận hồi tưởng quả thật Thẩm Miên từng nhắc với nàng, vô tình gặp một người rất có ý tứ…
Cho nên, Diệp Tĩnh Di là người rất có ý tứ?
Có vài người lướt qua hối thúc bạn bè nhanh chân để muộn giờ học.

Sau khi nghe Tạ Kiều Ngữ giấu kín ý tưởng trong lòng, mềm như bông nói với Thẩm Miên: “Đi học trước đi.”
Thẩm Miên không muốn lãng phí thời gian được ở chung với Tạ Kiều Ngữ, nhỏ giọng thì thầm: “Trốn một tiết cũng không có việc gì.”
Tạ Kiều Ngữ cong mắt cười nhạt, biết Thẩm Miên muốn ở bên cạnh mình nhưng vẫn bấm tay gõ nhẹ trán nàng: “Chị sẽ không dạy em học bù.”
“Đã biết!” Thẩm Miên bày ra bộ dáng bị gõ đau: “Tạ lão sư.”
Tạ Kiều Ngữ bị biểu tình của Thẩm Miên chọc cười, nhẹ giọng nói: “Chị ở trên xe chờ em!”
Thẩm Miên đi vào cổng trường, quay lại nhìn Tạ Kiều Ngữ phất phất tay, ý bảo mình rất nghe lời ngoan ngoãn đi học.
Tạ Kiều Ngữ cũng nhìn Thẩm Miên mỉm cười gật đầu, sau đó chờ nàng đi xa mới xoay người đi về vị trí xe đậu.

Chẳng qua trong nháy mắt đó, Tạ Kiều Ngữ vô thức nhìn thoáng theo phương hướng Diệp Tĩnh Di rời đi khi nãy.
Trước sau khoảng một tiếng rưỡi, rốt cuộc Thẩm Miên cũng chờ đến giờ tan học, khi lão sư vừa thông báo ‘Tan học’ nàng liền chạy khỏi phòng học, nhắm thẳng ra cổng lớn.
Trong trường Thẩm Miên rất nổi tiếng, ngoại trừ gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp thì kết quả học tập cũng không thể chê, hầu như mỗi một đồng học đều nghe nhắc đến nàng ít nhất một lần.

Truyện Xuyên Không

Vườn trường, mỗi khi Thẩm Miên đi qua chỗ nào đều thu hút ánh mắt của các đồng học, có vài người cũng đang đi về phía cổng chính, vừa đi vừa hiếu kỳ đưa mắt nhìn theo nàng.
Kết quả họ nhìn thấy Thẩm Miên ra khỏi cổng chính liền đứng lại đưa mắt nhìn một vòng, sau đó nhanh chóng chạy vào lồng ngực một vị mỹ nữ đứng cách đó không xa, hai người nói vài cậu thì cùng nhau lên xe.
Vốn dĩ ai ai cũng cho rằng Thẩm Miên gấp gáp như vậy là vì sốt ruột đi gặp bạn trai: “…”
Tạ Kiều Ngữ quá hiểu Thẩm Miên, thấy sắp tới giờ tan học đã sớm xuống xe chờ nàng.
Hai người vào xe, Tạ Kiều Ngữ nhìn Thẩm Miên ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, hỏi: “Chúng ta cùng đi xem phim được chứ?”
Thẩm Miên nghe vậy hai mắt lập tức sáng rực.
Từ khi hai người xác nhận quan hệ rất ít có thời gian cùng nhau ăn cơm, đừng nói thời gian xem phim dạo phố này nọ.
“Được a! Em mua vé!”
Thẩm Miên nói xong lập tức cầm điện thoại lên bắt đầu tìm phim.
Tạ Kiều Ngữ đưa điện thoại của mình cho Thẩm Miên: “Đã mua xong!”
Tạ Kiều Ngữ chọn rạp phim gần trường Thẩm Miên, chỉ cần mười mấy phút là đến nơi.
Gần đây phim điện ảnh chỉ có hai thể loại: Hành động viễn tưởng và tình yêu lãng mạn.
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ chọn phim đã nghĩ Thẩm Miên là người thích an tĩnh, nên chọn bộ phim thể loại tình yêu hài kịch.

Khi hai người đến nơi, mọi người đang xếp hàng kiểm vé nhưng sắp đếp lượt thì Tạ Kiều Ngữ lại nhận được điện thoại bệnh viện gọi đến, viện trưởng muốn Tạ Kiều Ngữ quay lại bệnh viện ngay, nói có bệnh nhân trực tiếp điểm danh cô làm bác sĩ điều trị.
Cúp điện thoại, Tạ Kiều Ngữ không biết nên nói thế nào với Thẩm Miên cô phải rời đi trước, lúc này Thẩm Miên mỉm cười: “Bệnh viện gọi sao? Vậy chị đi trước đi, lúc nào chúng ta cũng có thể xem.”
Tạ Kiều Ngữ trầm mặc hai giây: “… Chị cố gắng quay lại sớm.”
Thật ra Thẩm Miên không quá để ý Tạ Kiều Ngữ có cùng nàng xem bộ phim này hay không vì nàng biết Tạ Kiều Ngữ rất mệt.
Thẩm Miên không nói gì, nắm tay Tạ Kiều Ngữ đưa lên miệng cắn nhẹ một cái, nói: “Xem như trừng phạt, chị đi đi.”
Thẩm Miên cắn không đau đớn chút nào, hàm răng vừa chạm làn da lập tức buông ra, Tạ Kiều Ngữ không cảm thấy đây là trừng phạt mà giống như một loại khen thưởng.
Tạ Kiều Ngữ hơi hơi câu miệng cười, nhìn Thẩm Miên nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, lần sau chị sẽ bồi em xem lại được không?”
“Tốt.”
Chỉ còn một người là đến lượt Thẩm Miên, nàng nhẹ nhàng đẩy Tạ Kiều Ngữ ra khỏi hàng: “Được rồi, được rồi, em phải vào.


Chị mau tới bệnh viện đi, đừng để bệnh nhân chờ lâu.”
Nội tâm Tạ Kiều Ngữ được ấm áp bao phủ, nhìn Thẩm Miên quá mức đáng yêu liền cúi đầu hôn sườn mặt nàng một cái, lại thấp giọng nói: “Chị đi đây.”
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ hôn xuống, Thẩm Miên có chút hoảng hốt, vội vàng nhìn hai bên, thấy không ai chú ý hành động của Tạ Kiều Ngữ mới nhẹ nhàng thở ra, đỏ mặt gật đầu: “Ân.”
Khi Thẩm Miên kiểm vé xong, Tạ Kiều Ngữ mới quay người đi về phía thang máy, nhưng do vội vàng nên không chú ý ở thang máy bên cạnh bước ra một người mà vừa nãy khiến tâm cô nảy sinh ghen tuông - Diệp Tĩnh Di.
Thẩm Miên tìm được vị trí ngồi xuống, không quá hai phút nữa, bộ phim sẽ bắt đầu, khi quảng cáo đang chạy trên màn hình lớn thì vai trái nàng bị ai đó vỗ nhè nhẹ, nhanh chóng quay đầu nhìn lại liền thấy Diệp Tĩnh Di mỉm cười chào hỏi mình.
Thẩm Miên kinh ngạc hỏi: “Chị Tĩnh Di? Chị cũng đến xem phim sao?”
Diệp Tĩnh Di gật đầu: “Chị đi xem với em trai, hắn muốn xem , chẳng qua phim đó chỉ còn một vé nên đành mua vé phim khác, không ngờ vừa ngồi xuống đã nhìn thấy em.”
Diệp Tĩnh Di thấy bên cạnh Thẩm Miên không có ai khác, lại hỏi: “Sao em lại xem phim một mình?”
Thẩm Miên nói: “Chị Kiều Ngữ có việc đột xuất nên đi trước.”
Diệp Tĩnh Di: “Chị Kiều Ngữ? Là mỹ nữ gặp ở cổng trường khi nãy?”
Thẩm Miên gật đầu.
Nhìn Diệp Tĩnh Di ngồi cách mình một cái ghế, Thẩm Miên kéo nệm ngồi xuống: “Đúng rồi chị Tĩnh Di, chị qua ngồi bên cạnh em đi.”
“Này…”
“Không cần lo lắng có người tới, vé vị trí này đang nằm trong tay em.” Thẩm Miên giơ giơ hai vé trong tay lên.

Đây là chỗ của Tạ Kiều Ngữ.
Diệp Tĩnh Di mỉm cười di chuyển qua kế bên Thẩm Miên.
Bộ phim chính thức bắt đầu.
Người ta thường nói sau lưng hài kịch chính là bi kịch.

Tuy phim này thuộc thể loại tình yêu hài hước nhưng hai diễn viên chính phải trải qua khó khăn khổ sở mới được ở bên nhau, thậm chí ở đoạn kết cục, nam chính còn bị đối thủ bày mưu hãm hại suýt chút nữa mất luôn mạng sống, bất quá nữ chính phát hiện kịp thời mới có thể cứu vãn.
Thẩm Miên nhìn đến đây, cảm giác quen thuộc ập vào mặt.


Ngay đoạn kết cục của bộ phim, khoảng khắc nam chính và nữ chính kết hôn, cuối cùng Thẩm Miên cũng nhớ lại đoạn ký ức bị nàng lãng quên.
Thẩm Miên quay đầu nhìn sườn mặt Diệp Tĩnh Di, cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao bản thân lại có cảm giác thân thiết như vậy.
Xác thật Diệp Tĩnh Di là nữ chính thứ hai nhưng lại là người hận nam chính vô cùng.

Cô làm thư ký cho Lục Cảnh Thần vì muốn tiếp cận thu thập bằng chứng hắn hại chết Thẩm Tri Hành.
Người Diệp Tĩnh Di thích chính là Thẩm Tri Hành.
Trong tiểu thuyết thời điểm Diệp Tĩnh Di bị Lục Cảnh Thần tiêu diệt, có dành hai đoạn miêu tả nỗi lòng của cô, cũng chính là đoạn bị Thẩm Miên bỏ qua.
Tuy chỉ ngắn ngủn hai đoạn nhưng đủ miêu tả tiếc nuối cả đời của Diệp Tĩnh Di.

Cô thích Thẩm Tri Hành khi vẫn còn là một học sinh đơn thuần.
Đó là một ngày sau giờ ngọ, Diệp Tĩnh Di dẫn em trai đi dạo phố, ở một ngã tư giao lộ chờ đèn đỏ vừa vặn Thẩm Tri Hành lái xe ngang qua.

Mặc dù chỉ thấy được một bên mặt nhưng đủ khiến cô động tâm không thôi.

Tâm động dần dần biến thành yêu thích, tiếp theo phần yêu thích này trở thành thói quen.

Cô cố gắng tới gần Thẩm Tri Hành nhưng chỉ còn một bước đã có thể tiếp cận người trong lòng thổ lộ tình cảm thì tất cả đều tan biến trong chốc lát.
Thẩm thị phá sản, Thẩm Tri Hành qua đời, mọi chuyện xảy ra quá nhanh trực tiếp chặt đứt mọi hy vọng của Diệp Tĩnh Di.
Trong một lần ngẫu nhiên, Diệp Tĩnh Di biết được những gì xảy ra với Thẩm gia đều do một tay Lục Cảnh Thần tạo thành.

Vì vậy cô quyết định lau nước mắt tới bên cạnh Lục Cảnh Thần, ẩn núp, chờ đợi.

Rốt cuộc cũng thu thập được bằng chứng Lục Cảnh Thần hại chết Thẩm Tri Hành nhưng lại bị hắn phát hiện.
“...”
Thời điểm quảng cáo giữa phim, Thẩm Miên chần chờ hỏi Diệp Tĩnh Di: “Chị Tĩnh Di… Nếu, em nói là nếu.”
Khi thành lời thì Thẩm Miên cũng bắt đầu lưu loát hơn: “Người chị thích bị người khác hại chết, hơn nữa người kia còn rất lợi hại, cho dù làm gì cũng không thể tìm được chứng cứ, mà cho dù có thì hắn cũng tìm được cơ hội chạy thoát thì chị còn vì người mình thích mà nổ lực tìm ra chân tướng hay không?”

Nghe Thẩm Miên hỏi, Diệp Tĩnh Di trố mắt nhìn nàng mấy giây, sau đó phản ứng lại có thể Thẩm Miên bị bộ phim này ảnh hưởng.

Cô tự hỏi một lúc mới nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên vẫn tiếp tục điều tra chân tướng.”
“Chỉ cần người kia phạm tội, mặc kệ hắn lợi hại thế nào cũng sẽ để lại dấu vết.

Nếu thật sự tìm không được thì ẩn mình bên cạnh hắn, trở thành người hắn tín nhiệm nhất định sẽ có cơ hội lục soát.”
“Một khi chứng cứ đến tay, chắc chắn chị sẽ không báo cảnh sát mà đem nó phơi bày ra ánh sáng cho mọi người nhìn rõ bộ mặt của hắn, làm hắn thân bại danh liệt.”
Câu trả lời của Diệp Tĩnh Di cứ lẩn quẩn trong đầu Thẩm Miên không cách nào tan đi.

Cho đến khi nàng về đến nhà vừa nhìn thấy Thẩm Tri Hành đã vội vàng tiến lên hỏi: “Anh, anh biết Diệp Tĩnh Di không?”
“Sao?”
Nhìn phản ứng của người trước mặt, Thẩm Miên biết Thẩm Tri Hành chưa bao giờ để ý đến Diệp Tĩnh Di.
“Là giám đốc một bộ phận trong công ty, anh không có ấn tượng sao?”
Thẩm Tri Hành nhấp ngụm cà phê: “Không có.”
Gần đây có sự điều động lớn về mặt nhân sự, chắc vừa mới được thăng chức.
Vị đắng của cà phê tràn ngập khoang miệng, Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên nói: “Tiểu Miên, thời điểm kết giao với bạn bè em phải chú ý, có người không đơn giản như vẻ bên ngoài của họ.” Thẩm Tri Hành cho rằng Diệp Tĩnh Di cố ý tiếp cận Thẩm Miên, sau đó để em gái nhắc tới cô trước mặt hắn.
“Không phải như anh nghĩ.” Thẩm Miên nói: “Hôm nay em đi xem phim đúng lúc gặp chị Tĩnh Di thôi.”
Thẩm Tri Hành ừ một tiếng, tiếp tục nói: “Vậy sao em biết cô ta làm ở công ty mình? Ngẫu nhiên gặp được sao phải nói bản thân làm ở đâu?”
“...” Đỉnh đầu Thẩm Miên dựng lên ba đường hắc tuyến.

Nàng hết chỗ nói rồi.
“Anh, anh biết tại sao đã 30 tuổi mà vẫn còn độc thân hay không?” Thẩm Miên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tri Hành, cắn răng nói tiếp: “Không phải do anh quá bận rộn vì sự nghiệp mà anh là một tên đầu gỗ chính hiệu.”
Nói xong Thẩm Miên xoay người đi lên lầu.
Bị em gái nói là tên đầu gỗ, mặt Thẩm Tri Hành nhanh chóng đen lại.

Ngày hôm sau, giám đốc Diệp vừa được thăng chức đã bị gọi đến phòng tổng giám đốc Thẩm..


Bình luận

Truyện đang đọc