KHÔNG CẨN THẬN ĐUỔI TỚI NỮ CHỦ


Nhưng sự cảm động của Thẩm Miên người khác không thể hiểu được.

Đặc biệt là ba người khơi mào mọi chuyện.

“Chị nói video camera quan sát thì đúng như vậy sao? Mà chị luôn đi chung với mọi người, làm sao lấy được nó? Tạ Kiều Ngữ, chị nghĩ tôi là con nít ba tuổi?”
“Không tin? Thẩm tiểu thư, không biết cô có thể cho tôi mượn máy tính để mọi người xem rõ hơn không?”
Tạ Trị hoảng sợ: “Đưa tôi!”
Tạ Kiều Ngữ giơ tay không cho Tạ Trị đoạt điện thoại: “Em sốt ruột cái gì? Sợ chuyện xấu bị bại lộ?”
“Lão tử không thẹn với lương tâm! Hơn nữa cho dù tôi là người hạ mị dược thì sao? Cuối cùng chính tôi là người uống nó, chị có tố cáo cũng vô dụng! Đưa đây cho lão tử!” Tạ Trị nôn nóng muốn đưa tay giật lần nữa, Thẩm Tri Hành không nhanh không chậm đứng lên chắn trước mặt Tạ Kiều Ngữ, lãnh mạc lên tiếng: “Tạ Dương Tranh, tôi thật hoài nghi hắn có phải con ruột của ông hay không?” Ngu xuẩn!
Ngay thời điểm Tạ Trị nói những lời đó, Tạ Dương Tranh đã biết chuyện này không có bắt đầu đã nhanh chóng kết thúc.

Vốn dĩ bọn họ muốn uy hiếp Thẩm Tri Hành, nhưng bây giờ…
“Thẩm… Thẩm thiếu gia.”
“Thẩm thiếu gia, không phải chúng tôi cố ý muốn bôi nhọ Thẩm tiểu thư, đều do Tả Trị tuổi trẻ nói bậy, vậy mà tôi không điều tra rõ lại tin lời đứa con ngu ngốc này.”
Thẩm Tri Hành vẫn không lên tiếng.

Tạ Dương Tranh lau mồ hôi trán, trong lòng lo lắng, nhanh chóng nói tiếp: “Thẩm thiếu gia, nghĩ tới nghĩ lui, hạng mục Long Thủy Loan vẫn nên để Thẩm gia chủ trì đại cục thì tốt hơn, công ty chúng tôi sẽ rời khỏi dự án này.”
Tạ gia có tham gia hay không cũng không ảnh hướng tới Thẩm Tri Hành, bất quá cảm thấy chướng mắt hắn dám dùng chuyện này lấy lòng mình.

Mí mắt Thẩm Tri Hành nâng lên: “Ân.”
Tạ Dương Tranh lập tức kéo Tả Trị không biết tới bên cạnh từ khi nào, hai người tới trước mặt Thẩm Miên cong lưng: “Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi!”
Thẩm Miên vuốt ngực: “Nếu không nhờ chị Kiều Ngữ có video theo dõi, sợ hôm nay không được nghe chú Tạ xin lỗi đâu!”
Tạ Kiều Ngữ nghe cách xưng hô của Thẩm Miên, đáy mắt chớp động.

Sau khi nói xong, Thẩm Miên dùng dư quang liếc nhìn không phát hiện Tạ Kiều Ngữ có gì khác thường, trong lòng âm thầm cười trộm.


Từ Tạ tiểu thư biến thành chị Kiều Ngữ, nàng tự cảm thấy ngày kế hoạch thành công không còn xa.

Thẩm Miên đến gần Tạ Dương Tranh, hạ thấp âm thanh đủ để phụ tử bọn họ nghe: “Hôm nay chấm dứt ở đây, nhưng sau này để tôi biết hai người còn làm loại chuyện tiểu nhân với chị ấy, đừng trách tôi không khách khí.

Nếu ông cảm thấy tôi không làm được thì đừng quên, còn có anh tôi.” Thẩm Miên không phát hiện những chữ cuối cùng, mặt nàng có bao nhiêu ngạo mạn thì có bất nhiêu.

Hai chân Tạ Dương Tranh khẽ run.

Từ khi nào quan hệ Tạ Kiều Ngữ và Thẩm Miên tốt như vậy? Sớm biết thế, hắn không hạ mị dược làm gì, trực tiếp kêu Tạ Kiều Ngữ lấy lòng Thẩm Miên là xong.

Tạ Dương Tranh bỏ xuống sỉ diện, cười lấy lòng: “Thẩm tiểu thư đại nhân có đại lượng.”
Nói xong xoay người kéo tay Lý Hạ Di đứng dậy nhanh chóng rời khỏi biệt thự, bóng dáng chật vật bất kham, không còn thần thái dương dương lúc nãy.

Tạ Kiều Ngữ bị bỏ quên ở đó không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại tâm cô gần như đóng băng kết thành một mảnh bông tuyết.

Đang muốn lên tiếng cáo từ thì chuông điện thoại vang lên, là bệnh viện gọi tới.

Lúc cô nhận cuộc gọi, không cẩn thận mở loa ngoài, âm thanh đầu dây bên kia vang vọng khắp phòng khách.

Bên kia nóng nảy lên tiếng: “Bác sĩ Tạ, bác sĩ đang ở đâu? Có thể tới bệnh viện liền không? Chúng ta có một bệnh nhân gặp tai nạn xe, miệng vết thương rất sâu, cần phải thực hiện phẩu thuật.

Bác sĩ Vương lại vẫn còn đang trong phòng mổ khác, tôi thật sự hết cách mới gọi bác sĩ.”
Tạ Kiều Ngữ biết âm thanh truyền tới rất lớn, nhìn hai anh em Thẩm gia gật đầu tạ lỗi, sau đó tắt loa ngoài, nói: “Đừng vội, chuẩn bị phòng mổ, đồng thời rửa sạch miệng vết thương và khử trùng, tôi lập tức tới ngay.” Tắt máy, nói với hai người trong phòng khách: “Thẩm tiên sinh, Thẩm tiểu thư, tôi đi trước!”
Thẩm Tri Hành gật đầu.

Quay đầu muốn kêu Thẩm Miên ăn sáng, thấy em gái mình nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Kiều Ngữ.


Sau đó nhanh chân bước theo.

Thẩm Tri Hành: “?”
Thẩm Miên nói với Tạ Kiều Ngữ vừa đổi giày xong: “Chị Kiều Ngữ, em đưa chị đi.”
Tạ Kiều Ngữ định từ chối nhưng chưa lên tiếng lại nghe Thẩm Miên nói tiếp: “Từ đây phải đi mười mấy phút mới đón được xe, vì tiết kiệm thời gian để em đưa chị đi.”
Đi bộ mười mấy phút đối với Tạ Kiều Ngữ hoàn toàn không có vấn đề nhưng bệnh nhân không thể chờ, nghĩ vậy nên cô gật đầu đồng ý.

Thẩm Miên hơi mỉm cười, giơ tay lấy chìa khóa xe treo trên tường, vừa mới cầm trong tay, nhanh chóng bị người đoạt lại.

“Anh hai?” Thẩm Miên khó hiểu.

Thẩm Tri Hành xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Miên: “Em có bằng lái?”
“Em…” Thẩm Miên vừa định phản bác, đột nhiên nghẹn lời.

Trời ạ!!!
Kiếp này nàng chưa có thi bằng lái!
Nhìn bộ dáng Thẩm Miên nói lắp, mắt Thẩm Tri Hành hiện lên ý cười: “Đi ăn sáng đi.”
Nói xong lại tiếp túc xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Miên vài cái rồi cùng Tạ Kiều Ngữ rời đi.

Một phút sau, trên bàn ăn.

Thẩm Miên căm giận nuốt ngụm cháo trắng: Đưa nữ chính là đi thời điểm có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vậy mà mình lại bỏ lỡ.


Cơ hội quá tốt! Tức thiệt tức!
Trong lòng đang tính toán bước tiếp theo, đột nhiên Thẩm Miên nghĩ tới một việc, hình như… Nàng vẫn còn đi học!
Thẩm Miên buông đũa, cầm di động nhìn lịch.

Tháng bảy… Hẳn đã hết thời gian nghĩ hè, phải đi học lại bình thường.

Hình như từ khi khai giảng nàng đã trốn học, mãi tới tận bây giờ.

Không nha, có thể nói nàng đã bỏ chạy từ đầu đến bây giờ.

Nàng từng đến trường học vài lần, bất quá đều do Thẩm Tri Hành dò hỏi sinh hoạt trong trường thế nào, vì để dễ dàng trả lời nên nàng đi thử.

Bình thường buổi sáng nàng sẽ ra ngoài tìm bạn bè chơi đùa khắp nơi, buổi tối về nhà lại than thở học tập quá mệt mỏi.

Kiếp trước, Thẩm Miên cứ sinh hoạt hồ đồ như vậy ba năm.

Khi mẹ Thẩm biết được, lập tức cho nàng ra nước ngoài học, bắt nàng phải cách xa những bạn bè xấu.

Nhưng chính khoảng thời gian ở nước ngoài, nàng hoàn toàn đắc tội với Lục Cảnh Thần.

Vì tránh bị đưa ra nước ngoài lần nữa, Thẩm Miên quyết định siêng năng học tập, tranh thủ thời gian kết thúc chương trình.

Tâm tư lướt qua giây lát, Thẩm Miên bỏ chén đũa xuống bàn, nói vọng với người trong phòng bếp: “Dì Vương, chút nữa con phải tới trường, giữa trưa không cần chuẩn bị cơm cho con.”
Đây là lần đầu tiên tiểu thư đi học mà chủ động nói với Vương Phượng, cho nên Vương Phượng nghĩ nàng muốn mình làm cái gì, đi ra hỏi: “Dì chuẩn bị gì cho tiểu thư?”
“Con…” Thẩm Miên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Phương nói: “Con tự mình chuẩn bị.”
Thẩm Miên chưa từng nhìn qua sách giáo khoa thế nào, thời điểm trường phát sách là do trợ lý của Thẩm Tri Hành đi lấy thay nàng.

Sau khi trở về phòng, Thẩm Miên lấy trong gốc ra một chồng sách bám bụi, nhìn mười mấy quyển sách chương trình học, nội tâm nghi hoặc: Học kỳ này học khóa gì? Nàng học chuyên nghiệp là… Là cái gì?
Rơi vào đường cùng, Thẩm Miên đành gọi điện cho Mộc Diệp, trợ lý của Thẩm Tri Hành.


Điện thoại rất nhanh có người tiếp nhận, giọng nam trầm ổn vang lên: “Thẩm tiểu thư?”
Thẩm Miên cười khẽ: “Anh Diệp, anh đang làm gì?”
“Làm việc.”
“Anh có ở bên cạnh anh hai không?”
Mộc Diệp liếc mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn nam nhân ngồi ghế sau, thấy người đó lắc đầu.

Khi có cuộc gọi, hắn nói Thẩm Miên điện tới, Thẩm Tri Hành liền dặn hắn mở loa ngoài, cho nên khi Thẩm Miên hỏi hắn đang làm gì đều bị Thẩm Tri Hành nghe rõ.

Mộc Diệp hoàn toàn hiểu ý ông chủ, thấp giọng trả lời: “Không có.”
Thẩm Miên vừa nghe, ha ha cười nói: “Kỳ thật không có chuyện gì, em chỉ muốn hỏi học kỳ này em học ban nào? Chuyên ngành gì?”
Thẩm Miên lại bổ sung: “Tự nhiên ngủ một giấc thức dậy liền quên mất.”
“Chuyên ngành tiểu thư theo học là tài chính, là…” Không hổ trợ lý cao cấp, tin tức em gái ông chủ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, Thẩm Miên âm thầm tán thưởng Mộc Diệp.

Thẩm Miên ghi nhớ lời Mộc Diệp, sau đó không ngừng lặp lại dặn dò Mộc Diệp đừng nói cho Thẩm Tri Hành biết nàng gọi điện cho hắn, còn bổ sung sẽ kêu anh hai tăng lương cho hắn, sau đó cười hì hì tắt máy.

Cuộc gọi kết thúc, trong xe lâm vào an tĩnh.

Tạ Kiều Ngữ ngồi ở ghế phụ lên tiếng đầu tiên: “Thẩm tiểu thư… Thật sự rất đáng yêu.”
Xe mới đến gần bệnh viện, Tạ Kiều Ngữ còn chưa xuống xe, tự nhiên nghe rõ nội dụng cuộc gọi.

Mộc Diệp gật đầu: “Ân.”
Khi nói chuyện, xe ngừng ở trước cửa lớn bệnh viện: “Cám ơn Thẩm tổng, tôi đi trước.”
Thấy Thẩm Tri Hành gật đầu, cô nhanh chóng mở cửa xuống xe, vội vàng chạy vào bệnh viện.

Mộc Diệp quay đầu hỏi: “Thẩm tổng, chúng ta về công ty hay sao?”
Thẩm Tri Hành nhắm mắt: “Đi Húc Đại.”
Mộc Diệp dựng thẳng lưng, trong lòng thay Thẩm Miên lo lắng, vì Húc Đại là trường nàng theo học.

Thẩm Miên hăng hái chuẩn bị sách giáo khoa tới trường, vẫn chưa biết anh Diệp mà nàng tin tưởng đã đem nàng bán đi..


Bình luận

Truyện đang đọc