KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 29:
Vì không cho Tần Dĩ Hằng thấy mặt hắn đỏ, Sở Nghĩa lặng lẽ đem tờ giấy nâng lên một chút, lại cúi đầu thấp đi một chút.
Tần Dĩ Hằng anh đang nghiêm túc sao?
Cùng Sở Nghĩa hôn môi?
Chuyện này mà còn viết vào bên trong.
Anh thật là......
Thật con mẹ nó khó tin!
Sở Nghĩa khẽ bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt lại, đầy đầu là đều là mấy chữ Tần Dĩ Hằng viết.
Vốn dĩ chữ Tần Dĩ Hằng rất đẹp.
Còn viết mấy chữ này, Sở Nghĩa hiện tại chỉ thiếu chút nữa xỉu.
Trái tim cũng điên cuồng nhảy lên.
Hắn hít một hơi thật dài, lại chậm rãi thở ra, sau đó tiếp tục xem.
Sau đó, hắn lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Tần Dĩ Hằng!
Sở Nghĩa nghĩ, hiện tại mời Tần Dĩ Hằng cùng hắn lên giường, có thể quá đường đột hay không.
Hắn bình tĩnh lại, lại lần nữa mở mắt ra, một lần nữa nhìn đến cái thứ ba Tần Dĩ Hằng viết.
Thứ ba, cùng Sở Nghĩa làm tình
Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, bình tĩnh một chút.
Dần dần, Sở Nghĩa thở hòa hoãn một hơi.
Nếu chỉ cần viết thích cùng Sở Nghĩa hôn môi, Sở Nghĩa chỉ là có điểm không chịu được, nhưng thêm môt cái này nữa, Sở Nghĩa chỉ cảm thấy, Tần Dĩ Hằng hẳn là chỉ muốn thân thể hắn.
Vời cái ý nghĩ này, mặt của Sở Nghĩa cũng không đỏ nữa, hắn thả tờ giấy xuống, đối với Tần Dĩ Hằng nói :" Được rồi"
Sở Nghĩa không dám nhìn Tần Dĩ Hằng, tự nhiên liền xem nhẹ biểu tình lúc này của Tần Dĩ Hằng.
Một bộ biểu tình giống như đang chờ mong Sở Nghĩa nói cái gì.
"Tờ giấy này em lấy," Sở Nghĩa đem trang giấy gấp lại, gấp lại ý trang tờ giấy kia của Tần Dĩ Hằng , hắn hỏi Tần Dĩ Hằng: "Còn có bao thư không?"
Sở Nghĩa xem nhìn tấm bảng, nhìn bao thư trên bàn, nhìn ống đựng bút, nhưng không nhìn đến Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng có chút thất vọng, đành phải trước tiên đem nắp bút đóng vào, bỏ vào ống đựng bút.
Hắn đứng lên một tí, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi xuống, nhìn tóc Sở Nghĩa: "Tôi viết có vấn đề không?"
Sở Nghĩa lúc này với đối diện tầm mắt của Tần Dĩ Hằng : "Có vấn đề gì?"
Tần Dĩ Hằng ngước cằm nhìn tấm bảng: "Tôi điền đều xem?"
Sở Nghĩa lại cúi đầu: "Ừm."
Tần Dĩ Hằng: "Không có gì muốn hỏi?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có."
Tần Dĩ Hằng mở mồm lại ngậm lại, ngậm lại lại mở ra, ngữ khí nhàn nhạt: "Được."
Hắn đi tìm trong ngăn tủ một bao thư, đưa cho Sở Nghĩa, Sở Nghĩa lấy xong ở trên bao thư viết "Về Tần Dĩ Hằng" rồi đứng lên.
Sở Nghĩa lấy ra điện thoại ra mắt nhìn: "Đã 12 giờ."
Tần Dĩ Hằng gật đầu, hiểu được ý hắn: "Em đi tắm trước đi, tôi còn có chút việc."
Sở Nghĩa dừng một chút: "Anh còn phải làm việc?"
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Sở Nghĩa nghiêng đầu: "Vậy anh vì sao vừa rồi không trở về nhà? Còn cùng em đi đánh bóng bàn."
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa, nói: "Em so với công việc quan trọng hơn."
Sở Nghĩa gật gật đầu: "Nga, được." Hắn đối với Tần Dĩ Hằng cười cười: "Vậy anh đừng làm việc quá muộn, về phòng sớm một chút."
Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt: "Ừ."
Sở Nghĩa cảm thấy mình đã quen phương thức nói chuyện của Tần Dĩ Hằng , mà cái duy nhất hắn muốn khắc phục chính là không cần tự mình đa tình.
Những hành động mà Tần Dĩ Hằng làm vì hắn đều do Tần Dĩ Hằng nghiêm túc kinh doanh hôn nhân, hơn nữa thường xuyên yêu cầu giải quyết nhu cầu thân thể, hết thảy đều dễ dàng giải thích. ( Tuôi mệt hai người á =.=)?
Sở Nghĩa lặng lẽ rời khỏi thư phòng, sau đó về phòng tắm rửa, tắm rửa xong vừa ra liền thấy Tần Dĩ Hằng đã về phòng, đang ở lấy đồ ngủ trong ngăn tủ.
Sở Nghĩa đi ngang qua người hắn, thuận miệng nói câu: "Làm việc xong rồi à?."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng.
Tắm rửa xong Sở Nghĩa liền thấy buồn ngủ, hắn vốn là muốn chờ Tần Dĩ Hằng cùng nhau ngủ, nhưng mí mắt thật sự không mở ra nổi, nằm lên giường không bao lâu liền ngủ mất.
Bởi vì trong lòng còn nhớ Tần Dĩ Hằng còn chưa có lên giường, hắn ngủ rất ngắn, khi thì tỉnh, khi thì ngủ.
Lần đầu tiên tỉnh lại là bởi vì nghe được âm thanh phòng tắm, sau đó hắn lại ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại đèn phòng ngủ đèn đã tắt, Tần Dĩ Hằng đã ở bên cạnh hắn.
Sở Nghĩa trong lòng kiên định rất nhiều, đang chuẩn bị an tâm ngủ, đột nhiên cảm giác Tần Dĩ Hằng giống như tới gần hắn một chút.
Mắt hắn đối diện với Tần Dĩ Hằng bên kia, Tần Dĩ Hằng đến gần một chút liền bất động, Sở Nghĩa buồn ngủ đến mức không đủ để chống đỡ mở đôi mắt, cũng không đủ để chống đỡ để hỏi Tần Dĩ Hằng làm sao vậy.
Không bao lâu, hắn hoàn toàn đã ngủ.
Nhưng Tần Dĩ Hằng không có thể nhanh như vậy liền đi vào giấc ngủ, hắn lúc này đối mặt với Sở Nghĩa, nhìn hắn.
Không bao lâu, hô hấp của Sở Nghĩa liền đều đều, Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm thật lâu trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, sờ cằm Sở Nghĩa .
Sau đó lại sờ đến mũi Sở Nghĩa.
Tiếp theo lại sờ đến tóc Sở Nghĩa .
Cũng do tóc chạm đến mặt, lông mày của Sở Nghĩa nhăn lại, tay Tần Dĩ Hằng lập tức thu lại.
Sở Nghĩa nhăn xong lúc sau rất nhanh lại yên tĩnh, Tần Dĩ Hằng lúc này mới chậm rãi hô hấp.
Tần Dĩ Hằng thu tay lại, nhưng vẫn chưa có ngủ, từ trong ổ chăn tìm được tay Sở Nghĩa rồi liền nắm lại.
Tay Sở Nghĩa so với tay hắn nhỏ hơn một chút, cũng ngắn hơn một chút, nhưng rất thon dài, nhỏ nhắn như vậy, Tần Dĩ Hằng một bàn tay là có thể cầm cả hai tay hắn.
Sau đó dễ như trở bàn tay mà đặt ở trên đầu hắn.
Lúc này, ngón tay của Sở Nghĩa tự nhiên co lại môt chút, có thể bởi vì cảm giác ngón tay động một chút, kích thích đến thần kinh thị giác của Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng cúi đầu, hô hấp có chút nặng nề.
Lúc này đánh thức Sở Nghĩa hình như không tốt lắm.
Hắn khẽ nghiêng người, nằm thẳng lại, sau đó đem tay Sở Nghĩa đặt trên ngực, cầm lấy hắn ngón tay, phát ngốc nhìn trần nhà.
Tần Dĩ Hằng không biết mình ngủ lúc nào, nhưng ngày hôm sau hắn so với Sở Nghĩa dậy sớm hơn, hơn nữa nháy mắt vừa tỉnh, liền phát hiện Sở Nghĩa đang nằm trong lồng ngực hắn, mà tay hắn rất tự nhiên mà đặt ở trên eo Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng thoáng giật giật, phát hiện tay bị Sở Nghĩa gối lên đã tê rần.
Hắn muốn thu tay lại, nhưng vừa động, Sở Nghĩa cũng động theo.
Mắt thấy Sở Nghĩa muốn lui về phía sau một chút, Tần Dĩ Hằng nhanh chóng ôm eo hắn, đem hắn một lần nữa ôm vào lòng.
Sở Nghĩa lại động vài cái, tìm cái tư thế thoải mải liền an ổn ngủ.
Tần Dĩ Hằng cũng mặc kệ tay đã tê rần, đồng hồ báo thức cũng không có vang, hắn hạ đầu xuống, cằm đặt lên đầu Sở Nghĩa, tiếp tục ngủ.
Trên giường lần nữa có động tĩnh là do Sở Nghĩa tỉnh lại.
Hắn đầu tiên là mở to mắt, cảm giác cổ có điểm đau nhức, sau đó mới phát hiện mình gối lên cánh tay của Tần Dĩ Hằng, chân còn đặt ở trên đùi hắn.
Sở Nghĩa trở nên có chút luống cuống.
Sau đó hắn lặng lẽ và chậm rãi nâng chân lên.
Lại lặng lẽ và chậm rãi ngẩng đầu.
Vẫn lặng lẽ và chậm rãi lui về phía sau một chút.
Trong cả quá trình này, hắn vẫn nhìn chăm chú vào mặt Tần Dĩ Hằng, sợ hắn bị đánh thức.
Hắn không biết mình khi gối lên tay Tần Dĩ Hằng ngủ khi nào, cũng không biết như thế nào liền chạy đến nằm trong lồng ngực hắn, hắn hiện tại chỉ hy vọng Tần Dĩ Hằng không biết tất cả những chuyện này.
Lúc trước Tần Dĩ Hằng đã có nói qua với hắn, ngủ đừng cử động, đừng đụng hắn.
Lần này thì tốt rồi, cử động khẳng định là cử động, còn làm động tĩnh lớn như vậy, trực tiếp nằm trong lòng hắn luôn.
Trong lúc Sở Nghĩa đang lui đến vị trí của chính mình, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở mắt ra.
Sở Nghĩa lập tức nín thở, cũng cảm thấy mình hiện tại có giả bộ ngủ hình như cũng không kịp rồi.
"Sớm a." Sở Nghĩa mở miệng trước.
Tần Dĩ Hằng một bộ không giống như là mới vừa tỉnh, cũng nói: "Sớm."
Sở Nghĩa theo bản năng nắm chăn lại, đối với Tần Dĩ Hằng cười gượng : "Anh tại sao lại tỉnh? Đồng hồ báo thức còn chưa có vang ."
Tần Dĩ Hằng ăn ngay nói thật: "Bị em đánh thức."

Sở Nghĩa trong lòng lộp bộp vài tiếng: "Thật xin lỗi a."
Tần Dĩ Hằng cũng hỏi hắn: "Em tại sao lại tỉnh?"
Sở Nghĩa cũng ăn ngay nói thật: "Cổ đau."
Tần Dĩ Hằng thu tay lại: "Tay của tôi quá cứng sao?"
Sở Nghĩa: "Hẳn là không phải đâu."
Sở Nghĩa nói xong lời này liền cắn đầu lưỡi.
Hắn này còn không phải là thừa nhận mình vừa mới gối lên tay của Tần Dĩ Hằng sao?
Không đúng, không phải hắn thừa nhận trước, là Tần Dĩ Hằng hỏi trước.
Cho nên Tần Dĩ Hằng biết a.
Sở Nghĩa cẩn thận mà liếc nhìn Tần Dĩ Hằng, thấy hắn không có tức giận, liền cảm thấy có chút yên tâm.
Sở Nghĩa nuốt nước nước miếng, xin lỗi: "Thật xin lỗi a, em cũng không biết làm sao lại nằm qua như vậy," Sở Nghĩa đối diện đối mắt Tần Dĩ Hằng : "Em trước kia ngủ rất thành thật, ngày hôm qua không biết làm sao vậy."
Tần Dĩ Hằng biểu tình đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới cười rộ lên: "Tôi nói cái gì sao?"
Sở Nghĩa nhấp miệng.
Tần Dĩ Hằng lại nói: "Không có việc gì."
Hắn nói xong lời này, rất tự nhiên mà vươn tay đặt ở trên đầu Sở Nghĩa đè một chút: "Thật nhỏ nhắn."
Sở Nghĩa tâm tình nháy mắt từ hoảng loạn biến thành động lòng.
Tần Dĩ Hằng nói lời này thật khó có thể tin, Sở Nghĩa thật sự không có cách miễn dịch, nghe một lần bị động tâm một lần.
Hơn nữa chiều cao của Sở Nghĩa là 1m78 , lần đầu tiên bị người khác nói nhỏ.
Cũng là Tần Dĩ Hằng nói.
Thật nhỏ nhắn.
Thật nhỏ nhắn.
Sở Nghĩa trộm cười rộ lên.
Đồng hồ báo thức của Sở Nghĩa so Tần Dĩ Hằng muốn muộn hơn năm phút, hắn ngày hôm qua mới vừa đặt, năm phút đồng hồ này là để lại cho Tần Dĩ Hằng rửa mặt xong, sau đó hắn rời giường là vừa vặn Tần Dĩ Hằng bước ra từ phòng tắm.
Bất quá hôm nay nếu đều đã tỉnh, đơn giản trước tiên rời giường thay quần áo.
Bởi vì lúc trước bị Tần Dĩ Hằng dạy dỗ, cho nên hiện tại Sở Nghĩa mỗi ngày rời giường chuyện thứ nhất chính là nghe dự báo thời tiết cùng tin tức ngày hôm nay của thành phố A.
Tần Dĩ Hằng đi phòng tắm rửa mặt, hắn từ tủ quần áo lấy quần áo ra, thuận tiện thay quần áo luôn.
Hôm nay độ ấm rất thấp, hơn nữa còn có mưa, cho nên khi Tần Dĩ Hằng vừa đi ra từ phòng tắm, Sở Nghĩa liền nói: "Hôm nay hạ nhiệt độ, anh nên mặc nhiều quần áo."
Tần Dĩ Hằng gật gật đầu, chỉ vào đài tin tức còn đang nói: "Đem dự báo thời tiết lặp lại một lần nữa."
Sở Nghĩa đi qua, một lần nữa chỉnh đài lặp lại dự báo thời tiết, sau đó liền vào phòng tắm.
Đến lúc bước ra, Tần Dĩ Hằng đã thay xong quần áo, Sở Nghĩa thấy hắn đứng ở trước tủ quần áo, đang chọn cà vạt.
Sở Nghĩa bỏ tay vào trong túi, cứ như vậy đứng ở phía sau Tần Dĩ Hằng phía sau, nhìn động tác của Tần Dĩ Hằng từ gương.
Chậc.
Này cũng quá bổ mắt đi.
Hắn không có lấy điện thoại lại đây, bằng không cứ như vậy tùy tiện chụp lại, đều có thể đem ra đấu giá a.
Bên này Sở Nghĩa đang nghĩ, bên kia Tần Dĩ Hằng đã chọn được cà vạt, cũng từ trong gương phát hiện Sở Nghĩa đang nhìn mình.
Sở Nghĩa không trốn, trực tiếp đối với Tần Dĩ Hằng cười cười, sau đó hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào một cái, lại nói với Tần Dĩ Hằng : "Em có thể giúp anh thắt cà vạt không?"
Tần Dĩ Hằng dừng tay một chút, trước tiên ở trong gương đối với Sở Nghĩa cười, sau đó mới quay đầu, đối với Sở Nghĩa nói: "Lại đây."
Sở Nghĩa lập tức ngoan ngoãn qua đi, đứng ở trước mặt Tần Dĩ Hằng, nắm cà vạt.
Tần Dĩ Hằng cúi đầu xem người trước mắt thoạt nhìn rất vui vẽ, hỏi: "Em biết sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Chắc biết." Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng một chút: "Không biết đi, em thời điểm đại học có tham gia qua thi đấu thắt cà vạt ."
Sở Nghĩa cúi đầu tiếp tục thắt: "Bất quá không phải thi đấu đúng đắn gì, chính là tổ chức hoạt động thắt, tùy tiện chọn em đi , tùy tiện học," Sở Nghĩa cười cười: "Em quá chậm."
Quả nhiên là chậm, lúc này Sở Nghĩa còn đang tìm cách vòng như thế nào.
Rốt cuộc tự mình thắt cà vạt cùng thắt cà vạt cho người khác quả là không giống nhau, Sở Nghĩa cũng chỉ có ấn tượng một lần.
Sở Nghĩa vòng nửa ngày, nghiêng đầu: "Không xong, hình như có chút đã quên."
Hắn đang muốn từ bỏ để cho Tần Dĩ Hằng tự mình làm, Tần Dĩ Hằng đột nhiên nói: "Hướng sai rồi, vòng hướng bên kia ."
Sở Nghĩa vì thế vòng lại hướng bên kia.
Một vòng như vậy , chi tiết Sở Nghĩa trong ấn tượng đột nhiên hiện lên ở trước mắt: "Đúng đúng, chính là như vậy, em khi đó cũng làm cho người kahcs như vậy."
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn tay Sở Nghĩa , hỏi hắn: "Em khi đó cũng giúp nam sinh khác thắt cà vạt?"
Lực chú ý của Sở Nghĩa tất cả đều nằm trên tay: "Ân."
Tần Dĩ Hằng chớp đôi mắt một cái: "Ai?"
Sở Nghĩa đem cà vạt xỏ qua : "Một học trưởng."
Tần Dĩ Hằng nhíu mày một chút, ba chữ Hứa Trí Minh thiếu chút nữa liền hỏi ra miệng, lại bị Sở Nghĩa đánh gãy: "Cái này đúng rồi."
Sở Nghĩa trước mắt nhìn chính mình, sau đó mới dời đi một chút, để Tần Dĩ Hằng tự nhìn chính mình trong gương.
Sở Nghĩa vỗ cà vạt của Tần Dĩ Hằng một cái: "Được chứ?"
Tần Dĩ Hằng không có trả lời vấn đề của hắn, đột nhiên gõ đầu hắn một cái , sau đó cúi đầu hôn lên.
Nụ hôn này giằng co thật lâu, Tần Dĩ Hằng còn dùng tay đặt sau đầu Sở Nghĩa đem hắn đè xuống ở trước gương.
Tay Sở Nghĩa vốn đặt ở trước cà vạt trước, đến lúc sau, liền biến thành nắm chặt cà vạt.
Mới sáng sớm, thật là.
Choáng váng.
Cho nên cái thích cùng Sở Nghĩa hôn môi, xác thật là thật lòng.
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy Tần Dĩ Hằng hình như nghiện hắn.
Thời điểm tách ra, rất rõ ràng, cà vạt có điểm nhăn.
Sở Nghĩa mắt nhìn ách một tiếng, hỏi: "Anh muốn đổi cái khác hay không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu, cầm áo âu phục mặc vào.
Cài nút áo lại sau đó chỗ nhăn nhúm liền không còn thấy nữa.
Sở Nghĩa gật đầu: "Cũng đúng."
Tần Dĩ Hằng mặc xong âu phục sau đó lại từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo gió dài, sau đó cứ như vậy mặc trước mặt Sở Nghĩa, phủ thêm phi thường suất khí.
Sở Nghĩa không tự kìm được khen câu: "Tần tổng thật đẹp trai."
Tần tổng mang theo cười nhìn Sở Nghĩa, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi Sở Nghĩa một chút.
A!
Được Tần tổng khen thưởng.
Tần Dĩ Hằng mặc xong áo khoác, đối với Sở Nghĩa nói: "Em mặc vậy không đủ."
Sở Nghĩa gật đầu: "Ân, tí nữa em sẽ mặc thêm áo lông vũ."
Tần Dĩ Hằng vỗ đầu Sở Nghĩa: "Ngoan."
A!
Được lão công khen ngợi.
Tần Dĩ Hằng: "Còn có một việc, tôi hôm nay phải đi công tác."
Sở Nghĩa còn đắm chìm trong vui sướng , bị Tần Dĩ Hằng vừa nói như vậy, ngây ngẩn cả người: "A?" Sở Nghĩa chớp chớp mắt: "Đột nhiên đi công tác, vậy anh, khi nào trở về a?"
Tần Dĩ Hằng: "Ba ngày sau."
Sở Nghĩa gật đầu, không phải rất lâu.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Nghĩa : "Ngoan ngoãn ở nhà, chờ tôi trở lại."
Sở Nghĩa biết Tần Dĩ Hằng là đang nói đến chuyện lúc trước hắn thừa dịp Tần Dĩ Hằng đi công tác mà trở về nhà.
Hắn lập tức gật đầu ba lần:" Vầng vầng vầng, nhất định ở nhà."
Tần Dĩ Hằng lúc này mới vừa lòng.
Sau đó hắn lại cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa cảm thấy, Tần Dĩ Hằng mà còn như vậy, là đến hắn nghiện.
Tần Dĩ Hằng: "Có việc nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Sở Nghĩa: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Bất luận chuyện gì đều có thể gọi điện thoại cho tôi."
Sở Nghĩa gật đầu: "Vầng."
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Không có việc gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."
Sở Nghĩa cười gật đầu: "Vầng."
Một lát sau, Tần Dĩ Hằng lại nói: "Như vậy đi, một ngày ít nhất phải một cuộc điện thoại, tốt nhất là buổi tối, tôi chờ em."
Sở Nghĩa gật đầu gật đầu: "Vầng."
Sở Nghĩa không nhịn được muốn cười.
Nghiêm túc kinh doanh hôn nhân thì cứ nghiêm túc kinh doanh hôn nhân đi.
Hắn rất hưởng thụ.

Bình luận

Truyện đang đọc