KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 83:
Sau khi hiểu rõ tâm ý của nhau, sinh hoạt của Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa so với lúc trước không còn giống nữa.
Tuy rằng công tác vẫn rất bận, nhưng khi rảnh rỗi cơ bản đều sẽ ở bên nhau.
Có đôi khi Tần Dĩ Hằng còn sẽ đi thật xa cũng chỉ để cùng Sở Nghĩa ăn một bữa cơm, hơn nữa còn sẽ đi đường khác đến công ty của mình, dù không tiện cũng phải vòng đến phòng làm việc của Sở Nghĩa chỉ để uống một ngụm trà Sở Nghĩa pha rồi lại đi.
Sở Nghĩa cũng thường xuyên đi đến chỗ Tần Dĩ Hằng, thậm chí vì để công việc Sở Nghĩa thuận tiện, trong văn phòng Tần Dĩ Hằng còn chuẩn bị riêng cho Sở Nghĩa một cái bàn để làm việc.
Chuyện hai người ân ái, rất nhanh đã truyền đến công ty, mọi người từ lúc bắt đầu còn tò mò về sau sau lại tập mãi thành thói quen.
Buổi tối cũng có nhiều thời gian, Sở Nghĩa không muốn để sinh hoạt lại như cũ, thường xuyên cùng Tần Dĩ Hằng làm một ít chuyện bình thường người yêu hay làm, đi xem phim, tản bộ, bơi lội.
Không biết là bởi vì bị bậc phụ huynh hay bạn bè cho lời khuyên, Sở Nghĩa rõ ràng phát hiện tần suất Tần Dĩ Hằng đi công tác càng ngày càng ít.
Từ lần trước đi Q thị trở về cho tới hôm nay Tần Dĩ Hằng vẫn luôn ở thành phố A.
"Lão đại, hôm nay chồng anh không lại đây tìm anh ăn cơm sao?"
Ở giữa trưa, Sở Nghĩa ra văn phòng tìm Dung Dung cùng nhau đi ăn cơm, bị Dung Dung hỏi một câu như vậy.
Sở Nghĩa lắc đầu: "Anh ấy còn đang mở họp, vừa mới nói khả năng còn phải hơn một giờ mới xong."
Dung Dung à một tiếng, đưa điện thoại qua: "Anh muốn ăn cái gì? Chọn đi."
Sở Nghĩa cầm lấy điện thoại: "Hai người lại đổi cửa hàng khác sau?"
Dung Dung: "Mới mở đó ạ, em ăn hai ngày thấy cũng không tệ lắm."
Sở Nghĩa gật đầu, ngón tay cái lướt xuống xem món ăn của của hàng này.
Nhưng đang lướt, trên điện thoại Dung Dung đột nhiên hiện ra tin nhắn.
Sở Nghĩa đọc tin nhắn: "Ngày mai sinh nhật tiểu Tuệ sao."
Dung Dung cười: "Anh không cần phải để ý đến nó, lão đại anh chọn trước đi."
Sở Nghĩa không chọn bao lâu, rất nhanh liền chọn xong rồi trả điện thoại lại cho Dung Dung.
Hắn sau khi nói cảm ơn vốn muốn trở về văn phòng, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người quay lại.
"Cái app lúc nãy là cái gì vậy?" Sở Nghĩa hỏi.
Dung Dung: "App ghi chú ngày."
Sở Nghĩa: "Gọi là gì?"
Dung Dung: "Em gọi xong cơm rồi gửi cho anh xem, dùng cũng khá tốt."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Sở Nghĩa trở lại văn phòng, app của Dung Dung cũng đã gửi lại đây.
Không bao lâu, Sở Nghĩa liền tải cái app này xuống, hắn mở ra tìm hiểu một phen, phát hiện cái app này có công năng về ngày rất nhiều.
Không chỉ có thể nhắc nhở các loại ngày cho mình, còn có thể ghi lại những ngày quan trọng, và dán nhãn.
Sở Nghĩa trước tiên ghi sinh nhật Tần Dĩ Hằng cùng mẹ mình vào, sau đó lại bấm mở ngày hắn cùng Tần Dĩ Hằng đi đăng ký kết hôn, viết một câu"Ngày kết hôn.".
Ghi xong rồi bấm xác định, hắn nhìn thấy con số phía trên biểu hiện con số 100.
Sở Nghĩa cầm điện thoại ngạc nhiên một lúc.
Hóa ra hôm nay là ngày thứ 100 từ lúc bọn họ kết hôn đến bây giờ.
Tuy rằng trước kia chưa có yêu nhau, nhưng Sở Nghĩa vẫn đã nghe nói qua, những người yêu với nhau thường có kỉ niệm 100 ngày , một năm hay hai năm, như vậy thì là ngày kỷ niệm có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
Nếu Tần Dĩ Hằng đã nói hắn không chỉ là tiểu tiên sinh, hắn còn là người tình là người yêu, như vậy bọn họ cũng coi như là người yêu đúng không.
Cho nên Sở Nghĩa nhìn đến con số 100 này, cảm xúc tràn lan, hẳn là không phải chuyện đáng xấu hổ gì.
Sau khi tự sắp xếp lời muốn nói của mình hợp lý, Sở Nghĩa vui vẻ gửi tin nhắn cho Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: Buổi tối anh rảnh không?
Tần Dĩ Hằng mở họp rất lười biếng, rất nhanh liền trả lời hắn: Có
Sở Nghĩa: Xác định nhanh như vậy sao?
Tần Dĩ Hằng: Em muốn anh rảnh thì anh khẳng định có rảnh
Tần Dĩ Hằng: Có an bài gì sao?
Sở Nghĩa: Nếu em chỉ là thuận miệng hỏi thôi thì sao
Tần Dĩ Hằng: Vậy để anh sắp xếp
Tần Dĩ Hằng: Nhìn xem em hiện tại đã đặt gì cho anh
Sở Nghĩa giương mắt nhìn trên giao diện nói chuyện ba chữ "Đại bại hoại", nuốt một chút nước miếng.
Sở Nghĩa: Không có an bài cũng phải an bài
Đại bại hoại: Buổi tối gặp
Ai.
Rõ ràng quan hệ là bọn họ hiện tại Tần Dĩ Hằng chiều hắn, nhường hắn, mọi việc đều phải nghe ý kiến hắn.
Nhưng vẫn không chống cự được vận mệnh của mình bị Tần Dĩ Hằng đặt dưới thân.
Sau khi cất điện thoại, Sở Nghĩa mở cửa văn phòng ra đi ra ngoài.
Dung Dung thấy hắn đi ra, tò mò "quào" một tiếng: "Lão đại anh ngửi được mùi đồ ăn thơm sao? Vừa vặn cơm vừa đưa đến, em đang định đi gọi anh đó."
Sở Nghĩa hàm hồ ồ một tiếng, cầm cơm cùng Dung Dung đi ăn.
Hôm nay Tiểu Triển đi ra ngoài có nhiệm vụ cho nên phòng làm việc cũng chỉ có hai người Dung Dung cùng Sở Nghĩa.
Vừa lúc thật thuận tiện.
Sở Nghĩa hỏi: "Em cùng bạn trai em ở bên nhau đã bao lâu?"
Chiếc đũa của Dung Dung bộp một tiếng mở ra: "Lão đại anh sao lại hỏi nữa?"
Không chờ Sở Nghĩa kịp nói cái gì, Dung Dung đã a một tiếng: "Em biết rồi, anh cứ việc nói thẳng đi, anh muốn hỏi cái gì?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Hai người lúc trước ở bên nhau được 100 ngày có chúc mừng hay không?"
Dung Dung cười một tiếng: "Đó là nhất định phải có đó anh."
Sở Nghĩa nhướn mày: "Em nói cũng thật trùng hợp."
Dung Dung a một tiếng, lặp lại: "Em nói cũng thật trùng hợp!" Sau đó Dung Dung kích động: "Hai người đã 100 ngày rồi sao."
Sở Nghĩa gật đầu: "Kết hôn 100 ngày."
Dung Dung: "Kỷ niệm lớn!"
Sở Nghĩa: "Phải không?"
Dung Dung: "Đời người có thể có mấy lần kết hôn 100 ngày a? Chỉ có một lần! Tốt quá rồi!"
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Thật ra cũng không có khoa trương như vậy, sau khi kết hôn ngày đầu tiên, ngày hôm sau, ngày thứ mười, mỗi ngày đều chỉ có một lần."
Dung Dung nghi hoặc một tiếng: "Tại sao em lại có cảm giác rất có đạo lý?"
Sở Nghĩa không thèm cùng nàng vô nghĩa, trực tiếp hỏi: "Có kiến nghị gì hay không?"
Dung Dung nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Em cùng bạn trai em ở bên nhau lâu lắm, chúng em lúc ấy, ách, hình như chỉ là ăn cơm xem phim mà thôi,a, ảnh còn tặng em một bó hoa, không có gì đặc biệt."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Còn phải đưa hoa?"
Dung Dung: "Cũng vậy, vừa mới đưa không bao lâu, cứ đưa hoa sẽ đem giá trị việc đưa hoa thấp xuống."
Nghĩ nghĩ, Sở Nghĩa đột nhiên liếc tới ngón tay Dung Dung, hắn chỉ vào một chút: "Nhẫn?"
Dung Dung kinh ngạc: "Hai người không có nhẫn sao?"
Sở Nghĩa: "Không có."
Dung Dung gật gật đầu: "Cũng đúng, hôn lễ hai người còn không làm mà."
Sở Nghĩa ừ một tiếng, nhìn chằm chằm nhẫn Dung Dung, lập tức có ý tưởng.
Cứ như vậy, Sở Nghĩa từ trước đến nay đều hành động rất nhanh, ăn cơm xong liền đi đến thương trường lớn nhất thành phố A.
Chọn quà cho Tần Dĩ Hằng trước nay chính chủ yếu là nhờ vào mắt duyên, hôm nay hắn cũng được nhân viên mua sắm hướng dẫn đề cử, rất có mắt duyên chọn một đôi nhẫn nam.
Bình thường đều có thể mang, loại rất thoải mái , kiểu dáng đơn giản lại hào phóng, không ảnh hưởng đến hôn lễ sang năm của bọn họ.
Sau khi chọn xong, Sở Nghĩa vui vẻ trở lại phòng làm việc, cũng chờ mong buổi tối.
Nhưng hôm nay đơn đặt hàng thật sự là quá ít, Sở Nghĩa buổi chiều nhàn rỗi không có việc gì liền bắt đầu lâm vào suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến lúc Tần Dĩ Hằng nhìn thấy sẽ có biểu hiện gì, sẽ như vậy như vậy như vậy như vậy hắn sao?
Còn nghĩ chỉ đưa nhẫn có phải có điểm quá mức đơn giản hay không? Tần Dĩ Hằng cũng có thời gian cả đêm.
Làm cơm cho anh ấy.
Đã lâu cũng chưa có xuống bếp.
Làm cả một bàn!
Làm món Tần Dĩ Hằng thích ăn.
Nếu không lại làm bánh kem?
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, rất nhanh liền bỏ ý định làm bánh kem này đi.
Đầu tiên Tần Dĩ Hằng không thích ăn bánh kem.
Tiếp theo Tần Dĩ Hằng nếu muốn ăn bánh kem thì ăn đi, cùng làm bánh kem cũng chả có quan hệ nào.
Cuối cùng, làm bánh kem quá phiền toái.
Nhưng thật ra làm bánh kem cũng rất đơn giản.
Trong đầu Sở Nghĩa nghĩ xong đủ thứ rồi một mình bật cười.
Thời gian trôi qua, lại qua một giờ.
Sở Nghĩa thật sự là nhịn không được, rốt cuộc lấy di động ra gửi cho Tần Dĩ Hằng một vài cánh hoa.
Sở Nghĩa: Anh biết hôm nay là ngày mấy không?
Tần Dĩ Hằng bên kia rất nhanh liền seen tin nhắn, nhưng seen thật lâu cuối cùng lại chỉ gửi qua câu: Ngày mấy?
Sở Nghĩa: Chúng ta kết hôn 100 ngày
Tần Dĩ Hằng: Ồ
Tần Dĩ Hằng: Đây cũng là ngày kỷ niệm?
Sở Nghĩa:......
Tư duy của thẳng nam đã ăn sâu và bén rễ, kiểu gì cũng không thay đổi được.
Sở Nghĩa: Kỷ niệm lớn!
Sở Nghĩa: Đời người có thể có mấy lần kết hôn 100 ngày? Chỉ có một lần!
Tần Dĩ Hằng: Mỗi ngày sau khi kết hôn đều chỉ có một lần
Sở Nghĩa nhìn xong tại chỗ nở nụ cười.
Ngay sau đó, Tần Dĩ Hằng lại gửi tin nhắn:Nếu em đã nói vậy thì cứ vậy đi
Tần Dĩ Hằng: Cho nên mới muốn anh buổi tối phải rảnh?
Sở Nghĩa: Đúng
Sở Nghĩa: Mấy giờ nữa thì anh về nhà?
Sở Nghĩa: Buổi tối em nấu cơm cho anh
Tần Dĩ Hằng: Hiện tại cũng có thể về nhà
Sở Nghĩa: Thật ra cũng không cần nhanh như vậy
Sở Nghĩa: Cho em một chút thời gian chuẩn bị đi
Tần Dĩ Hằng: Em hy vọng anh mấy giờ về nhà?
Sở Nghĩa: 6 giờ đi
Tần Dĩ Hằng: Được
Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng nói xong lập tức thu thập vài thứ rồi lái xe đi về nhà.
Ở trên đường hắn cũng đã nghĩ qua những món ăn phải làm, cho nên khi đến siêu thị mua đồ ăn thập phần nhanh chóng.
Cách 6 giờ còn có một ít thời gian, Sở Nghĩa không nhanh không chậm bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi có việc làm, thời gian liền nhanh hơn rất nhiều.
Hắn canh thời gian rất vừa vặn, sau khi tất cả đồ ăn đều được dọn lên bàn, kim phút của đồng hồ chỉ ở con số 11.
Cũng giống với lần trước, lần này Sở Nghĩa cũng ghé vào bên cửa sổ đợi Tần Dĩ Hằng trở về.
Chỉ qua một phút đồng hồ, Tần Dĩ Hằng từ trước đến nay đều đúng giờ đã trở về.
Sở Nghĩa lại chạy nhanh ra cửa chờ, cũng bỏ nhẫn vào trong túi.
Trong lúc chờ, hắn lại nở nụ cười.
Không phải chỉ là 100 ngày thôi sao? Tại sao lại khẩn trương như đi thổ lộ vậy.
Hắn khụ khụ, cửa liền mở.
Sở Nghĩa lập tức đứng thẳng.
Tần Dĩ Hằng đẩy cửa ra nhìn thấy Sở Nghĩa ở cửa cũng chỉ kinh ngạc nửa giây, sau đó rất bình tĩnh cúi đầu đổi giày.
Trong quá trình Tần Dĩ Hằng đổi giày, trong đầu Sở Nghĩa lại có ý tưởng khác.
Hắn im lặng không lên tiếng lui về phía sau vài bước, cách Tần Dĩ Hằng một khoảng cách, chờ Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu một lần nữa, Sở Nghĩa duỗi tay với Tần Dĩ Hằng: "Anh đừng nhúc nhích."
Tần Dĩ Hằng đứng bất động.
Sở Nghĩa lại nói: "Phải đón được em đó nha."
Sở Nghĩa nói xong lấy đà một đoạn ngắn rồi chạy đến, sau đó nhảy lên trên người Tần Dĩ Hằng.
Có lẽ không dự đoán được Sở Nghĩa sẽ đột nhiên nhảy lên như vậy, Tần Dĩ Hằng đón được hắn đồng thời cũng lui về sau một bước nhỏ.
"Tần tiên sinh," Sở Nghĩa đặt tay trên vai Tần Dĩ Hằng, cúi đầu nhìn Tần Dĩ Hằng cười nói: "Chúc mừng anh đã kết hôn 100 ngày."
Tần tiên sinh cười rộ lên: "Em cũng vậy."
Sở Nghĩa hé miệng cười, tiếp theo rũ mắt nhìn môi Tần Dĩ Hằng.
Không có thể nhìn bao lâu bởi vì bọn họ hôn môi.
Một nụ hôn ướt át lại thật sâu, thật lâu mới kết thúc.
Tuy rằng không có làm bánh kem nhưng Sở Nghĩa đã mua bánh kem.
Cho nên sau khi hôn xong, Sở Nghĩa năng mặt Tần Dĩ Hằng lên hỏi: "Bánh ga tô nhỏ ngọt không anh?"
Tần Dĩ Hằng: "Ngọt."
Sở Nghĩa cười ha ha: "Là sau khi ăn xong điểm tâm ngọt."
Tần Dĩ Hằng nghe xong nghiêng đầu, Sở Nghĩa hiểu được ý hắn, cúi đầu cùng hắn hôn một cái.
Sở Nghĩa hỏi: "Anh có thể đưa tay ra không?"
Tần Dĩ Hằng một bộ dáng em nghiêm túc sao: "Em nói xem?"
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Không thể," hắn bỏ tay vào túi: "Nhưng em có quà muốn đưa cho anh."
Tần Dĩ Hằng có chút kinh ngạc: "Còn chuẩn bị quà sao."
Sở Nghĩa: "Đúng vậy."
Tần Dĩ Hằng không thả Sở Nghĩa xuống đất, mà là ôm hắn đi hai bước rồi để Sở Nghĩa ở trên tủ giày.
Hai chân Sở Nghĩa ở trên không, bị người đẩy ra, sau đó hắn lấy chân vòng qua người Tần Dĩ Hằng ôm lại, cúi đầu từ trong túi lấy hộp ra.
"Nhẫn?" Tần Dĩ Hằng hỏi.
Sở Nghĩa ừ một tiếng, mở hộp ra: "Hôn lễ còn một đoạn thời gian nữa, nhưng trong khoảng thời gian này nếu có người muốn dụ chồng em thì làm sao bây giờ, dù sao cũng phải có thứ gì có thể chứng minh anh ấy là người đã kết hôn chứ."
Sở Nghĩa lấy chiếc nhẫn của Tần Dĩ Hằng ra: "Đúng không chồng?"
Tần Dĩ Hằng cười một tiếng, đưa tay ra: "Đúng."
Sở Nghĩa đeo nhẫn vào ngón tay áp út của Tần Dĩ Hằng, cũng đưa tay mình ra cho Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng rất phối hợp lấy một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón tay áp út của Sở Nghĩa.
Sau khi đeo xong Sở Nghĩa nắm tay lại, Tần Dĩ Hằng cũng nắm tay lại theo, Sở Nghĩa cụng tay với Tần Dĩ Hằng.
Nhẫn cùng nhẫn va chạm, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Không có sự cho phép của em không thể tháo nhẫn ra."
Tần tiên sinh nhìn đôi mắt nai con của Sở Nghĩa, nói: "Được."
Sở Nghĩa lại nói: "Chúc Tần tiên sinh cùng tiểu tiên sinh của anh vĩnh kết đồng tâm lâu dài."
Tần Dĩ Hằng: "Nhất định."
( Hoàn chính văn)

Bình luận

Truyện đang đọc