KHÔNG CHỌC NỔI NGÀI

Dạo này Ôn Nhã đã có nhận thức sâu sắc về hai cụm từ “ý chí kiên cường” và “thua keo này ta bày keo khác”, mà tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực miệt mài bằng tính mạng của Vu Mậu Thịnh.

Đây rốt cuộc là cái thứ tinh thần quái gì vậy, không ngờ lại khiến cho người ta cảm thấy nếu chỉ vùi dập anh ta một lần thôi là không đủ, mà phải đưa anh ta xuống tận địa ngục mới đã đời.

Có thể thấy là hoa hồng giấy được gấp rất tỉ mỉ và chăm chút, nhưng Ôn Nhã thì thơ ơ vò nát nó đi, sau đó ném vào thùng rác.

Xin lỗi nhé, tấm lòng mà lại khiến cho người khác thấy chán ghét thì chỉ đành giẫm đạp bằng cả tấm lòng mà thôi!

Lưu Vân líu lưỡi: “Ôn Nhã, dạo này em chọc phải bọn tiểu nhân à, sao lại xui xẻo thế.”

Ôn Nhã đang buộc miệng túi rác một cách nhanh gọn dứt khoát, nghe thấy vậy thì quay đầu lại, cười nham hiểm: “Nếu ngày nào đó em vào (tù) rồi, thì nhớ đến thăm em đấy.”

Kiều Mộc rón rén giơ tay lên: “Sao thế ạ, có một người thích mình như thế không tốt ạ?”

Hai người còn lại không hẹn mà cùng thở dài một hơi, Lưu Vân xua xua tay, chị ấy khá hiểu nỗi khổ của Ôn Nhã: “Cô em à, chỉ có crush thích mình thì mới khiến con người ta thấy vui vẻ thôi, còn mấy tên theo đuổi ABCD khác thì đều khiến người ta đau hết cả đầu… Nhưng mà, chắc em ở trường được nhiều người yêu thích lắm nhỉ?”

Hai người đánh giá Kiều Mộc đầy khó hiểu, bất luận là vẻ bề ngoài hay gu ăn mặc thì đều siêu đẹp, lẽ ra cô ấy phải hiểu cái đạo lý này chứ nhỉ.

Kiều Mộc bày ra vẻ mặt vô tội: “Nhưng em cảm thấy có người thích mình cũng khá hạnh phúc mà.”

Ôn Nhã rùng mình một cái, tự nhiên thấy hơi hơi muốn giới thiệu Vu Mậu Thịnh cho cô ấy.

Hãy để “sự yêu thích” đầy ngột ngạt của Vu Mậu thịnh đem đến niềm hạnh phúc vô bờ bến cho cô ấy đi!

… Tất nhiên đó chỉ là nói đùa mà thôi.

Ôn Nhã cầm túi rác lên rồi đi ra ngoài, đúng vậy, cô không những vứt hoa giấy vào trong thùng rác, cũng không chỉ buộc miệng túi rác lại, mà còn phải quăng nó ra bãi tập kết rác, cho nó mãi mãi không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời.

Đã gần nửa tháng Ôn Nhã không về nhà, cũng chẳng liên lạc thêm bất cứ lần nào với mẹ Ôn. Nhưng ba Ôn thì có gọi đến mấy lần, vẫn là mấy câu khuyên nhủ làm hoà như cũ, ông kêu cô phận là con thì nên cúi đầu trước người lớn đã ương ngạnh hơn nửa đời người, nhưng lần này Ôn Nhã đã quyết tâm thật rồi, mặc cho ông nói gì cũng vô dụng.

Có ích kỷ đến đâu cũng được, năm, sáu mươi năm còn lại của cuộc đời, cô muốn sống một cuộc đời mà mình mong muốn.

Dù Ôn Nhã đã cố gắng đối xử tốt với cuộc đời, nhưng có vẻ cuộc đời lại không muốn đối xử dịu dàng với cô.

Lết tấm thân mỏi mệt về đến căn nhà thuê chật hẹp nhưng lại vô cùng mát mẻ, cô xách chiếc bánh ngọt mua ở trên đường về, vừa vào cửa đã nói: “Mộng Mộng, chị có mua bánh ngọt về này, cùng nhau…”

Quần áo vứt tán loạn trên mặt đất, rải rác đến tận nơi hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha, tấm lưng trần của nam chính vẫn đang nhấp nhô, âm thanh mờ ám lọt vào tai Ôn Nhã tựa như bị kim đâm.

Chữ “ăn” mắc kẹt trong cổ họng không sao thốt ra được, Ôn Nhã chỉ cảm thấy hai mắt đau nhức, sau đó chui tọt ra khỏi cửa bằng tốc độ ánh sáng mà đến chính cô cũng không ngờ tới.

A a a a tôi đến chết non mất thôi…

Ôn Nhã mang vẻ mặt hằm hằm lao thẳng ra khỏi khu nhà, vịn chặt vào cột đèn rồi mới thở hắt ra một hơi thật mạnh.

Có lẽ cô đã biết nguyên nhân thực sự khiến cho cô gái trước đó chuyển đi rồi…

Liếc nhìn cái bánh ngọt trong tay, rồi lại cảm nhận nhiệt độ của một buổi chiều tối tháng sáu mà vẫn nóng phát khiếp, những điều này khiến cho Ôn Nhã nhíu mày lại, mong là bọn họ đã “chiến đấu” cả buổi chiều, đợi nửa tiếng nữa mình quay về thì phòng ốc đã được thu dọn sạch sẽ.

Nhớ lại mấy ngày hôm nay mình đều làm ổ trên ghế sô pha kia, Ôn Nhã giật mình thon thót một cái, cả người cô bắt đầu thấy không ổn rồi.

Bọn họ hành sự xong, chắc là cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ… nhỉ?

Nóng quá.

Ôn Nhã lấy tay quạt quạt, nhìn quanh bốn phía, bây giờ cô nên đi đâu đây?

A.

Cô vỗ vỗ đầu mình một cái, ngốc thế nhỉ, căn nhà lớn của anh Lâm vẫn còn đang bỏ trống mà! Quả nhiên, ban đầu lựa chọn chỗ này là quyết định đúng đắn ~

Năm phút sau.

Ôn Nhã lê lết đôi chân nặng như đeo chì, mặt mũi bơ phờ bước ra khỏi toà nhà một lần nữa.

Chìa khóa nhà bị cô tiện tay vứt trên tủ giày ở huyền quan mất rồi.

Đứng ngây người trong bóng tối một hồi lâu, một tay Ôn Nhã xách chiếc bánh, tay còn lại lấy điện thoại ra tìm quán gần nhất có thể ngồi xuống ăn bánh, sau khi tìm hết một lượt xung quanh, quả nhiên, có một quán đồ uống lạnh cách một cây số, khoảng cách thực tế là khoảng một cây số rưỡi.

Ôn Nhã cất điện thoại đi, thôi được rồi, đi bộ qua đó vậy.

Cô vô thức liếc nhìn hộp bánh một lần nữa, một mình ăn hết nó thì chắc cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Trong góc tối, nơi cuối phố.

“Sếp, hành động không?”

“Bình tĩnh đã, đừng nóng vội, để quan sát thêm một lúc nữa đi.”

“Nhưng sếp à, chứng cứ đã ở ngay trước mắt, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì công sức nằm vùng cả ngày hôm nay của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể mất!”

“Vẫn chưa thể xác định, đợi thêm đi.”

“Khó khăn lắm mới có một cơ hội này thôi! Tại sao không nắm bắt thời cơ tóm lấy đầu mối này?!”

“Sếp!”

“… Tất cả có mặt, hành động.”

Sau đó, Ôn Nhã đang xách bánh kem thì nhìn thấy một nhóm người lao về phía mình, một người giật lấy chiếc điện thoại và bánh kem trong tay cô, một người cầm thứ gì đó quay cô, còn có hai người nữa có động tác nhanh nhẹn, vô cùng dứt khoát ấn chặt cô xuống.

“Không được động đậy!”

Ôn Nhã bị áp sát mặt xuống mặt đất nóng ran, vừa đau đớn vừa chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, má nó, làm trò gì vậy?!!!!

Người đàn ông mặt vuông chữ điền tháo phăng hộp bánh ngọt ra, dùng tay không bóp nát chiếc bánh ngọt tốn hơn sáu mươi tệ của Ôn Nhã, đồng thời, anh ta ra sức dùng ngón tay đảo đi đảo lại.

Một phút sau, người đàn ông mặt vuông thu ngón tay về dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt chính trực mà nói: “Báo cáo, tạm thời không phát hiện ra vật chứng.”

“…”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, mọi ánh mắt đổ dồn lên người đàn ông lớn tuổi nhất trong số đó.

Người đàn ông đó nhìn Ôn Nhã, nhanh chóng phân tích hết trong đầu một lượt rồi đưa ra quyết định: “Dẫn về trước đã.”

Lúc bị đeo còng tay rồi nhét vào chiếc xe van, cuối cùng Ôn Nhã cũng bừng tỉnh khỏi cơn tức giận, bắt đầu thấy sợ hãi.

Đây là, cô gặp phải bọn buôn người chuyên nghiệp rồi!

“Cứu…”

Người đàn ông mặt vuông dùng một tay bịt chặt miệng cô: “Ngoan ngoãn đi, nếu không đừng trách chúng tôi thô bạo!”

Ôn Nhã không cựa quậy được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn tất cả những người trong xe van bằng sự tuyệt vọng, lũ cặn bã, khốn nạn, không được chết yên ổn!

“Twinkle twinkle little star, how I wonder what you are…”Tiếng nhạc chuông trẻ con vang lên trong không gian chật hẹp, cậu thanh niên bộp chộp đang cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào tên của người gọi đến, vỗ đùi cái đét, phấn khích không thôi: “Sếp, là biệt danh, chắc là không sai được đâu!”

Người đàn ông lớn tuổi nhất nhận lấy điện thoại, ánh mắt sắc bén quét qua màn hình, rồi lại nhìn về phía Ôn Nhã: “Nghe điện thoại đi, nói với anh ta rằng bây giờ cô đang không tiện nhận điện thoại, lát nữa gọi lại cho anh ta sau.”

“Cô đã không thể thoát được rồi, tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp đi.”

Nói rồi anh ta nhấn nghe máy, dí sát điện thoại vào tai Ôn Nhã đang không thể nhúc nhích được, sau đó người đàn ông mặt vuông mới buông tay ra.

Điện thoại đã bật chế độ rảnh tay, giọng nói lãnh đạm ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến.

“Ở đâu?”

Tốt quá, là anh Lâm siêu thông minh, Ôn Nhã nước mắt lưng tròng: “Anh Lâm mau báo cảnh sát đi, tôi bị bắt đi rồi!”

Lâm Tuyết Hà đã uống vài ba ly trong bữa tiệc xã giao, anh đang ngồi trên ghế phó lái khép hờ đôi mắt, nghe thấy vậy thì bừng tỉnh ngay lập tức, bắt cóc?

Mọi người trong xe sững sờ, sếp lớn quét mắt nhìn một lượt: “Các cậu không xuất trình thẻ cảnh sát sao?”

Thời khắc kích động như thế thì ai mà lo được cái chuyện này chứ!

Nhưng nói đến đây, người đàn ông mặt vuông lặng lẽ móc quyển sổ tay của mình ra, mở ra để trước mặt Ôn Nhã: “Đây là giấy chứng nhận, chúng tôi chính là cảnh sát.”

“Niềm vui” đến quá bất ngờ, Ôn Nhã không phản ứng kịp, ngược lại là Lâm Tuyết Hà đã nghe ra manh mối: “Bắt nhầm người rồi?”

Ôn Nhã lại rưng rưng nước mắt, tủi thân không thôi: “Tôi không biết…”

Cô chỉ là không thể về nhà nên đi lại ở bên ngoài lâu thêm một chút mà thôi, cô không biết cái gì cả…

“Cho nên đây là trò hề của những người đầy tớ tận tụy cống hiến vì nhân dân, rảnh rỗi hết chuyện làm nên đi bắt bớ người ta sao?”

Nếu như nói câu đầu tiên chỉ là một tông giọng không lên không xuống, thì hình như câu nói này đã kết thành băng, lạnh lẽo vô cùng, khiến mấy ông lớn đồng loạt rùng mình một phen. Nhưng cà cuống chết đến mông còn cay [*], bọn họ đã thấy lũ nghi phạm đến lúc gần chết mà vẫn còn cố giãy giụa quá nhiều rồi, trước khi xác định chắc chắn một trăm phần trăm rằng chuyện bắt người lần này là nhầm lẫn, kể cả có đến chín mươi chín phần trăm là bọn họ nhầm lẫn đi chăng nữa, thì cũng không thể cứ bỏ qua như thế được.

[*] Nguyên văn: 死鸭子嘴硬 (Vịt chết rồi mỏ vẫn cứng) tương đương với câu “cà cuống chết đến đít còn cay” trong tiếng Việt, dùng để chỉ những ai có thái độ ngoan cố, bảo thủ, cố chấp, cay cú trước sự thất bại hoặc cái sai rành rành của mình.

Hơn nữa, đã đến đồn cảnh sát rồi.

Động tác của người đàn ông mặt vuông nhẹ nhàng hơn một chút, cũng coi như là lịch sự mời Ôn Nhã xuống xe.

Người đàn ông đứng đầu tự mình nhận điện thoại: “Xin lỗi, bị tình nghi thì phải phối hợp điều tra, đây cũng là nghĩa vụ của công dân.”

Lâm Tuyết Hà chuyển từ ghế phó lái sang ghế lái, khởi động xe lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: “Đồn cảnh sát thành phố?”

“Phải, anh…”

Lâm Tuyết Hà cúp điện thoại, đạp ga hết cỡ.

Viên cảnh sát đang há miệng giữ nguyên tư thế cũ hồi lâu, sau đó mới nặng nề buông điện thoại xuống.

Anh ta cảm thấy, lần này gặp rắc rối lớn rồi.

Lúc Lâm Tuyết Hà đến nơi thì mọi thứ trên người Ôn Nhã đã bị khám xét hết một lượt, bánh ngọt cũng bị đem đi kiểm nghiệm, tất cả đều chứng minh cô vô tội, vô hại và không có ma tuý, một đối chất một trong phòng tiếp đón, Ôn Nhã đang phát cáu cả lên.

“Bởi vì sắc mặt tôi xấu? Bởi vì tôi xách bánh ngọt đi đi lại lại? Bởi vì tôi ngơ ngác nhìn trái ngó phải? Cho nên tôi trở thành kẻ buôn bán ma tuý sao?!”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý định giải thích: “Thời điểm cô xuất hiện quá trùng hợp, chúng tôi nhận được tin báo của người chỉ điểm nói trong khu nhà này có kẻ nghiện ma tuý, hơn nữa, hôm nay sẽ có giao dịch…”

“Sau đó các anh lại vì sắc mặt của tôi không tốt, bởi vì tôi xách bánh ngọt đi đi lại lại, bởi vì tôi ngơ ngác nhìn trái ngó phải nên cho rằng tôi buôn bán ma tuý?!”

Một vòng luẩn quẩn chết tiệt, đội trưởng đội phòng chống ma tuý đau hết cả đầu, con mẹ nó, họ đã bắt nhầm người, thất bại chỉ trong gang tấc nên vẫn còn đang cáu đây này! Sao mà, đến cả việc cãi nhau thôi mà cô gái này cũng chỉ biết nói mỗi một câu này thôi vậy?

Nhưng họ cũng không cần lo lắng làm gì, bởi vì đã xuất hiện người “không chỉ biết nói đúng một câu” rồi, phía sau còn có một viên cảnh sát giao thông đi theo cùng.

Lâm Tuyết Hà thẳng tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Có lẽ trong lòng anh cảnh sát đây, cứ đứng trên đường lâu một chút thì đều là tội phạm.”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý nhận ra giọng nói này, đầu tiên là kinh ngạc trước vẻ bề ngoài của đối phương, sau đó lập tức đồng tình với biệt danh mà Ôn Nhã cài trong điện thoại. Bộ trang phục giản dị nhưng xa xỉ này, vừa nhìn là đã biết không chọc nổi rồi!

“Đây là một sự hiểu nhầm, chúng tôi đã theo dõi vụ án này hơn nửa năm rồi, khó khăn lắm mới có được manh mối…”

“Vậy tức là đáng đời người dân vô tội bị vạ lây?”

“Xin hai người hãy hiểu cho, chúng tôi cũng chỉ vì hoàn thành tốt chức trách của mình mà thôi.”

Lâm Tuyết Hà cười khẩy: “Vì để các người hoàn thành tốt chức trách của bản thân mà phải chịu tội không đâu, hơn nữa, còn phải bấm bụng chịu đựng không được oán thán nửa lời, xin hỏi một chút, điều luật nào quy định như thế vậy?”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý hít sâu một hơi: “Nhưng cũng vì vậy mà chúng tôi đã để lỡ mất cơ hội vây bắt nghi phạm thật sự!”

“À, ý anh là sự xuất hiện của cô ấy cản trở các anh thi hành công vụ đúng không?”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý cạn lời, nếu không phải tại cô gái này thì chắc chắn hôm nay bọn họ có thể thuận lợi!

Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Thì ra là vậy, thời buổi này, bị đánh, bị dọa sợ thì thôi chưa nói, mà còn phải trả giá cho phán đoán sai lầm của nhân viên công chức nhà nước nữa mới đúng…”

“Tôi không có ý này!” Đội trưởng đội phòng chống ma tuý cuống cuồng lên, mông không ngồi yên trên ghế nổi nữa mà phải đứng bật dậy, hai tay ấn trên bàn định lấy chút khí thế, nhưng lại thấp hơn Lâm Tuyết Hà nửa cái đầu nên thành ra trông càng yếu thế hơn hẳn.

Ánh mắt Lâm Tuyết Hà trông càng lạnh lẽo hơn: “Vậy ý của anh là gì?”

“Tôi…” Đội trưởng đội phòng chống ma tuý nghẹn lời, ấp úng một hồi nhưng cũng không thốt ra được câu từ nào thích hợp, thế là dứt khoát từ bỏ: “Được rồi, thế bây giờ người đã bị đánh, bị dọa sợ rồi, mà nhiệm vụ của chúng tôi cũng thất bại nốt, anh muốn thế nào đây?”

“Tuy rất xin lỗi phải nói thế này, nhưng đến cả phán đoán cơ bản như vậy mà anh cũng không làm được.” Ánh mắt của Lâm Tuyết Hà nhẹ nhàng, anh nhìn vào đôi mắt của anh ta: “Vậy thì nhiệm vụ thất bại cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Bộp!

Một nắm đấm nện xuống mặt bàn, người đàn ông râu ria lún phún không chịu nổi sỉ nhục, viền mắt đỏ cả lên: “Anh thì biết cái gì, chúng tôi canh gác ngày đêm đến nhà cũng không về được, anh thì biết cái gì chứ?!”

Lâm Tuyết Hà ung dung từ tốn: “Vậy các anh có biết cảm giác của cô ấy khi đang yên đang lành tự nhiên bị bắt lên xe cảnh sát như một nghi phạm dưới con mắt của tất cả mọi người không?’

“Thái độ của các anh còn không đúng thì sao lại đòi hỏi những người dân vô tri như chúng tôi phải hiểu cho công việc của các anh đây.”

Ôn Nhã lại rưng rưng nước mắt lần thứ ba, sao anh Lâm vẫn có thể giữ vững logic của mình thế nhỉ, vừa nãy cô đã bị hai câu “anh thì biết cái gì” cảm hoá rồi, cô bắt đầu cảm thấy, so với những hành động cao cả của họ thì sự thủi thân mà cô phải gánh chịu chẳng đáng là bao cả.

Bình tĩnh nghĩ kỹ lại, vô duyên vô cớ tự nhiên bị quật ngã ra đất rồi còn bị còng tay giải về đồn cảnh sát đúng là khiến người ta bực mình vô cùng. Không chừng, sau khi cô về nhà còn bị những người xung quanh nhìn thấy rồi chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sau lưng nữa ấy chứ.

Bộp bộp bộp.

Tiếng vỗ tay mạnh mẽ truyền đến từ ngoài cửa, người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bước vào: “Nói hay lắm, đây là đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất, người khác không hiểu thì cũng thôi đi vậy, nhưng chúng ta không thể không hiểu được.”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý sững sờ: “Đồn phó…”

Đồn phó thở dài thườn thượt, lắc đầu: “Quả nhiên, để một mình cậu dẫn dắt đội vẫn còn quá sớm, mãi không sửa được cái tật người ta mới khích bác một câu thôi là không kiềm chế được, tôi hỏi cậu, giả sử cô gái này thật sự là nghi phạm, thì hoàn cảnh khi ấy có thật sự là thời cơ thích hợp nhất để thực hiện bắt giữ không?”

“Tôi…”

“Muốn xứng với phù hiệu trên người thì đừng giải thích bất cứ điều gì, sai là sai, xin lỗi họ đi.”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải cúi đầu: “Xin lỗi, là do tôi phán đoán sai lầm, khiến hai người phải hoảng sợ rồi.”

Ôn Nhã siết chặt quần áo, vô thức nhìn Lâm Tuyết Hà một cái, nhưng anh thì thờ ơ từ chối “sóng ánh mắt” của cô.

… Anh Lâm đúng là anh Lâm, đẹp trai quá thể.

Đồn phó vẫn chưa hài lòng: “Còn gì nữa?”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý càng cúi thấp đầu hơn nữa: “Tôi sẽ bồi thường chiếc bánh, còn phí tổn thất về mặt tinh thần chúng ta có thể thương lượng.”

Đồn phó gật gật đầu, sau đó nhìn về phía người có quyền quyết định là Lâm Tuyết Hà: “Anh thấy xử lý như vậy có được không, tất nhiên là chúng tôi vẫn sẽ tiến hành xử phạt nội bộ đối với cậu ấy nữa.”

Ôn Nhã lại nhìn Lâm Tuyết Hà một cái, phí tổn thất tinh thần nên đòi bao nhiêu mới phải đây…

“Bỏ đi.”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý ngẩng phắt đầu lên, bỏ đi?

Lâm Tuyết Hà giữ biểu cảm thờ ơ: “Xin lỗi bồi thường là nghĩa vụ sau khi phạm sai lầm, còn nhận lời xin lỗi và miễn các khoản bồi thường khác mới chính là sự thấu hiểu của những công dân như chúng tôi đối với sự nóng lòng phá án của các anh.”

Đồn phó nhìn người đội trưởng đang xúc động một cái, nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với Lâm Tuyết Hà: “Cảm ơn.” Cảm ơn cậu đã dạy cho cậu ấy một bài học.

Ôn Nhã nhìn cảnh họ tay bắt mặt mừng mà tự thấy thẹn trong lòng, so sánh với anh Lâm thì nhân cách của cô đúng là quá lom dom nhỏ mọn mà…

“À đúng rồi.” Cuối cùng đồn phó cũng có thời gian để ý đến viên cảnh sát giao thông đang đứng cung kính ở cửa: “Sao người bên đội giao thông các cậu cũng đến đây?”

Cậu cảnh sát giao thông vừa tốt nghiệp ưỡn thẳng lưng, tự hào nói: “Anh đây uống rượu lái xe bị chúng tôi bắt được, vốn dĩ phải nộp phạt hai nghìn tệ và tước bằng lái xe sáu tháng, nhưng vì anh ấy vội chạy đến đồn cảnh sát, đội trưởng xuất phát từ tình người nên linh động, đặc biệt kêu tôi đưa anh ấy qua đây giải quyết vấn đề rồi xử phạt sau!”

Lâm Tuyết Hà mặt mũi tỉnh bơ: “Tài xế lái hộ của tôi ở đây.”

Đồn phó: “…”

Đội trưởng đội phòng chống ma tuý: “…”

Ôn Nhã: “…”

Nói chung, ai cũng có nỗi niềm khó nói, cảm xúc ngổn ngang của riêng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc