KHÔNG CÓ NGƯỜI NHƯ ANH

Edit: Mẫn Mẫn

Beta: Mạn Mạn

Mãi đến mười một rưỡi Trần Ngật mới về đến nhà. Anh có một căn hộ ở phía Đông thành phố B, được ông bà ngoại hùn vốn mua cho năm anh 18 tuổi, bình thường nghỉ phép mới về đây ở hai ngày.

Lúc xuống xe cầm di động lên thấy tin nhắn của Nguyễn Miên, anh tưởng có việc quan trọng nên vừa đi vừa trả lời, hóa ra có người muốn đào góc tường còn cô ở đây bắc thang cho người ta.

Trần Ngật cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại cũng bình thường, dù sao quan hệ của hai người hiện tại chỉ là bạn bè bình thường, cô chịu nhắn tin một câu thôi đã là tốt rồi.

Đang định trả lời thì nhận được điện thoại của bà ngoại, anh trò chuyện với bà cụ một lúc rồi mới cúp máy.

Lúc này đã gần mười hai giờ, Trần Ngật đứng trong phòng khách được bao phủ bởi ánh trăng, cẩn thận trả lời, vừa là từ chối vừa là ám chỉ.

Nguyễn Miên khách sáo đáp “Được”.

Anh không rõ cô có hiểu ẩn ý của tin nhắn đó không, chờ một lúc mà không nhận được câu trả lời, anh đặt di động xuống đi vào phòng tắm.

Lúc ra khỏi phòng tắm thì đã sang ngày mới rồi. Thành phố B lúc này vẫn đèn đuốc sáng trưng cả đêm không tắt, tiếng xe chạy trên đường rầm rầm náo nhiệt.

Trần Ngật đóng cửa ban công vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, tiếng chuông di động chợt vang lên giữa đêm khuya có vẻ hơi đột ngột.

Là điện thoại của Thẩm Du.

Cha mẹ Thẩm Du đã chuyển đến thành phố B được nửa năm, hôm nay gọi anh ta về nhà, đột nhiên sắp xếp một cuộc xem mắt. Vì giữ thể diện cho cha mẹ, Thẩm Du nhịn đến buổi tối về nhà mới bùng nổ, cãi nhau đến tận bây giờ, anh ta đẩy cửa ra ngoài luôn.

Giờ quay về quân đội cũng không tiện, anh ta nghĩ đến Trần Ngật, cho nên mới có cuộc điện thoại này.

“Để cửa cho tao, nửa tiếng nữa đến.” Thẩm Du nói: “Uống bia không? Uống đi, để tao mua mấy lon bia, tốt nhất là ăn thêm ít thịt nướng, tối nay tao tức quá nên vẫn chưa ăn gì.”

“Tao lạ gì mày nữa.” Trần Ngật cười, “Tới quán nướng lúc trước tao với mày hay đi đi, tao chờ mày ở đấy.”

“Cũng được, không nói nữa, tao lên xe đã.”

“Ừ.” Cúp điện thoại, Trần Ngật quay về phòng mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen. Anh thích đồ tối màu, hầu hết quần áo hằng ngày của anh đều là màu đen.

Ra khỏi tiểu khu, ngoài đường phố náo nhiệt hẳn lên, hai bên đường có đủ loại cửa hàng, quán thịt nướng ở ngay bên kia đường, cách vài trăm mét.

Ở thành phố B hai năm, Trần Ngật và Thẩm Du thường đến đây, thỉnh thoảng trong đội có liên hoan cũng tới đây. Ông chủ biết anh, thấy anh tới một mình, cười hỏi, “Hôm nay vẫn giống mọi khi hả?”

Trần Ngật gật đầu trả lời: “Vẫn như mọi khi, suất hai người.”

“Ok có ngay!”

Trần Ngật ra chỗ đất trống bên ngoài tìm bàn trống, ngồi ở đó chơi điện thoại. Vợ ông chủ mang hai chai bia ra, anh ngẩng đầu nói cảm ơn, sau đó đặt di động xuống.

Vừa nãy anh thấy tấm ảnh Lý Chấp mới đăng trên vòng bạn bè, vị trí là ở Sahara. Từ bài đăng này, Trần Ngật nhấn vào vòng bạn bè của Lý Chấp.

Mỗi tháng Lý Chấp sẽ cập nhật trạng thái một lần, lần nào vị trí cũng khác nhau. Anh kéo xuống, nhanh chóng kéo đến mùa đông năm trước.

Là tấm ảnh chụp chung của Lý Chấp và Nguyễn Miên trong một quán lẩu. Trần Ngật và anh không có bạn chung, ở dưới chỉ thấy câu trả lời của Lý Chấp, chắc có người hỏi người trong ảnh có phải bạn gái anh không.

Anh trả lời: Đừng hỏi nữa, không phải bạn gái, chỉ là bạn tốt thôi, hỏi nữa block cảnh cáo. /mỉm cười//mỉm cười//mỉm cười/

Trong bức ảnh đó, Nguyễn Miên buộc tóc, để lộ cái trán trơn bóng, hơi mím môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Trước khi gặp lại nhau, đó là ấn tượng gần nhất của Trần Ngật đối với Nguyễn Miên, so với Nguyễn Miên trong khoảng thời gian này, hình như có hơi khang khác.

Lúc này, Trần Ngật thoát khỏi vòng bạn bè của Lý Chấp, nhấn vào vòng bạn bè của Nguyễn Miên, trên giao diện hiển thị “Chỉ có thể xem vòng bạn bè trong một tháng gần nhất”.

“..…”

Thẩm Du đến nhanh hơn dự tính, Trần Ngật thấy anh ta bước xuống xe taxi, cầm chai bia lên rót cho anh ta một cốc.

Thẩm Du bước nhanh tới, nét mặt cũng không vui vẻ cho lắm, ngồi xuống uống một hơi xong thì thở dài: “Xong đời, tao lớn chừng này rồi, chưa bao giờ giận ba mẹ tao đến vậy.”

Trần Ngật không đáp, để anh ta kể khổ. Thẩm Du huyên thuyên một hồi, bực bội cào tóc, “Sao tao không thấy ba mẹ mày thúc giục mày vậy? Hai bác không thấy gấp à?”

“Có.” Trần Ngật nói: “Nhưng mà họ ở xa, không gấp như ba mẹ mày.”

Thẩm Du thở dài một cái, nói được vài câu, lại nhớ ra gì đó, anh ta hỏi với vẻ hóng hớt: “Ơ, hôm nay mày đến gặp Nguyễn Miên đúng không, thế nào rồi?”

Động tác rót bia của Trần Ngật thoáng ngừng lại, miệng chai và cốc chạm vào nhau phát ra tiếng loong coong. Anh rũ mắt, nét mặt tự nhiên, “Không thế nào cả.”

Thẩm Du cười khẽ, tư thế ngồi lười nhác, uống một hớp bia rồi nói: “Nhưng tao thấy hơi tò mò, sao mày đột nhiên có suy nghĩ ấy với Nguyễn Miên vậy?”

Lời này khiến Trần Ngật trầm mặc ngồi đó không nói gì, lúc ấy trên bàn chợt yên lặng, chỉ còn tiếng Thẩm Du uống bia ăn thịt nướng.

Thẩm Du ăn hết xiên thịt dê cuối cùng, ngón tay gõ lên bàn hai cái. Đến khi anh ta tưởng không đợi được câu trả lời của Trần Ngật, người ngồi đối diện đột nhiên cử động.

“Tao cũng không rõ, nếu như hỏi tại sao thì —” Trần Ngật quay đầu nhìn sang nơi khác, khẽ cười: “Chắc là do vận mệnh đã sắp đặt sẵn.”

Hôm ấy vận mệnh đã định sẵn anh không ở bên ngoài làm nhiệm vụ, có nhiều địa phương cần cứu viện như vậy, anh lại vừa vặn được cử đến Lạc Lâm.

Lúc dư chấn xảy ra một lần nữa, anh cũng ở đó, thấy hành động liều lĩnh của Nguyễn Miên, lại nghe thấy những lời cô nói sau đó.

Sau đó Trần Ngật đã suy nghĩ thật lâu, nếu người đó không phải Nguyễn Miên, thật ra anh sẽ không quá chú ý đến một bác sĩ chưa từng gặp mặt bao giờ.

Nhưng đôi khi duyên phận lại kỳ diệu như vậy đấy.

Một người mà anh không nghĩ sẽ có nhiều cơ hội giao lưu, một người bạn cũ anh không ngờ sẽ gặp lại, lại đột nhiên cho Trần Ngật một niềm vui ngoài ý muốn.

Anh ngạc nhiên với sự thay đổi của Nguyễn Miên mấy năm nay, thậm chí còn đắm chìm vào sự thay đổi ấy, trong lúc vẫn chưa nhận ra, anh đã vô thức đặt sự chú ý của mình vào cô rồi.

Mà nguyên nhân khiến người ta rung động thường chính là do ban đầu quan tâm và để ý quá nhiều, đợi đến khi anh hoàn hồn lại, mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.

Nhưng câu chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

…..

Tối hôm đó, Thẩm Du và Trần Ngật nói chuyện với nhau đến quá nửa đêm. Tửu lượng của cả hai đều khá, nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy, về đến cửa nhà suýt nữa không cắm nổi chìa khóa vào.

Đẩy cửa ra, Trần Ngật vào phòng tắm rửa mặt trước. Sau khi tỉnh táo lại một chút, anh đi ra thấy Thẩm Du ngủ say như chết trên ghế sô pha nên cũng không đánh thức, chỉ ôm chăn từ phòng cho khách ra đắp lên người anh ta.

Sau khi tắm lại một lần nữa, lúc nằm xuống giường đã là gần bốn giờ sáng, Trần Ngật lười sấy tóc, cứ để tóc ướt lên giường ngủ luôn.

Vừa mới sáng ra, anh bị tiếng động của Thẩm Du ở bên ngoài đánh thức, vươn tay lấy di động bên cạnh, mới tám giờ.

Trần Ngật vừa xoa huyệt thái dương đau nhức sau khi tỉnh rượu vừa ngồi dậy, tiện tay lấy quần dài và áo ngắn tay bên cạnh mặc vào. Anh đi ra mở cửa, Thầm Du đang vừa xoa cánh tay vừa từ trên đất đứng dậy.

“Mẹ nó sao bàn trà nhà mày cứng thế.” Vừa nãy anh ta xoay người không cẩn thận ngã xuống đất, nửa người đập vào bàn trà.

Trần Ngật lười nói chuyện với anh ta, xoay người vào phòng tắm rửa mặt, thu dọn xong thì lấy chìa khóa chuẩn bị ra khỏi nhà, “Hôm nay tao đến chỗ đại viện, tối nay mày tự về đi.”

Thẩm Du vẫn nằm trong phòng khách, nghe thấy thế cũng chẳng thèm đứng lên, giọng điệu lười biếng, “Điện thoại của tao hết pin rồi, mày đặt mua giúp tao bữa sáng đi.”

Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa không hề lưu tình của Trần Ngật.

“…..”

Ông bà ngoại của Trần Ngật ở đại viện quân khu phía Tây thành phố. Lúc anh ra khỏi nhà vừa kịp giờ cao điểm buổi sáng, lúc tắc đường, anh tiện tay đặt mua cơm hộp cho Thẩm Du luôn.

Đến nơi đã hơn mười giờ, bà ngoại anh – Liễu Văn Thanh đang cầm vòi nước tưới hoa ngoài sân. Thấy anh đi vào, bà đưa vòi nước cho dì giúp việc, cười nghênh đón, “Đi đường có tắc lắm không?”

“Có hơi ạ.” Anh để bà cụ kéo tay mình, “Ông ngoại đâu bà?’

“Đang ngồi trong phòng khách, sáng sớm đã chờ cháu rồi, ai biết cháu đến muộn vậy.” Liễu Văn Thanh cầm dép lê ra cho anh, nhìn vào trong nói: “Ông nó ơi, Tiểu Ngật tới rồi.”

Trần Ngật đi vào, ông cụ đang ngồi nghiên cứu bàn cờ vây, anh ngồi vào chỗ đối diện, bắt đầu bày thế cờ.

Hai ông cháu đi qua đi lại, Liễu Văn Thanh đứng một bên hỏi han, cuối cùng lại hỏi đến chuyện chung thân đại sự của Trần Ngật, “Hai ngày trước mẹ cháu gọi điện cho cậu cháu bảo cậu để ý cháu một chút. Cháu nói với bà xem xem thích kiều người như thế nào? Bà giúp cháu kiểm tra cho.”

Trần Ngật cầm quân cờ đen trên tay, thản nhiên đáp, “Xinh ạ.”

Ông cụ ăn được của anh một con, ngước mắt nhìn, “Làm người không được nông cạn như vậy.”

Anh vuốt mũi cười, đặt hai quân xuống rồi mới nói: “Bà nói với cậu một tiếng đi ạ, việc này không cần cậu lo lắng đâu, trong lòng cháu tự hiểu.”

Liễu Văn Thanh và bạn già nhìn nhau, trong lòng có vô số câu hỏi, bà ngồi xuống ghế bên cạnh, “Thế cháu có người mình thích rồi à? Con gái nhà ai vậy, sao trước giờ không thấy cháu nhắc tới, hay là hôm nào cháu rảnh mời người ta tới nhà ăn cơm?”

Trần Ngật bị điệu bộ chỉ hận hôm nay biết ngày mai lập tức kết hôn của bà cụ làm cho dở khóc dở cười, từ chối: “Bát tự còn chưa xem đâu ạ, chờ sau này rồi nói.”

Hai cụ già thấy vậy thì không hỏi nhiều nữa. Đến tối Tống Hoài trở về nghe thấy chuyện này, lúc ăn cơm chợt hỏi: “Con gái nhà ai thế, đừng bảo thằng nhóc cháu vì trốn tránh việc xem mắt nên mới bịa ra nhé?”

Trần Ngật suýt thì bị sặc, đặt đũa xuống uống một hớp canh: “Cậu, cháu có bao giờ làm bậy như cậu nghĩ đâu?”

“Ai mà biết được.”

“…..”

Ăn cơm xong, Trần Ngật theo Tống Hoài về quân khu. Trên đường về anh thấy chán nên lôi di động ra chơi, đến lúc nhận ra thì đã mở vòng bạn bè của Nguyễn Miên lên rồi.

Nhưng giao diện bây giờ không trống trơn nữa, hai tiếng trước Nguyễn Miên vừa chia sẻ trạng thái mới, đó là một tấm ảnh chụp đồ ăn.

Trần Ngật nhấn vào bức ảnh, đó là một bàn đồ ăn Nhật, trên bàn chỉ đặt hai bộ dụng cụ ăn.

Trừ cái đó ra, góc trên bên phải của bức ảnh còn có một bàn tay.

Một bàn tay mang đồng hồ kiểu nam.

Bình luận

Truyện đang đọc