KHÔNG ĐỂ TA CHẾT NỮA TA VÔ ĐỊCH THẬT ĐẤY



Mấy câu nói này xuất phát từ những một số đoạn mắng người ở trên mạng của kiếp trước, bây giờ được hắn học rồi áp dụng.

Những lão thần cả đời đọc sách này làm sao đã từng gặp cái chuyện này?Trước mắt Lại bộ Thượng thư đen lại, trực tiếp phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Phù!Hắn ngã xuống mặt đất!Tê!Mọi người hít vào một hơi khí lạnh.

Diệp Ninh này….

Không dễ đối phó!“Ngươi… ngươi…”Miệng Lại bộ Thượng thư đầy tia máu, ngón tay chỉ vào Diệp Ninh, muốn nói cái gì đó, nhưng mà một chữ cũng không nói ra được.

Diệp Ninh mắng hắn mắng sai sao?Đương nhiên không sai!Nhưng đứng ở góc độ của hắn mà nói, lại không phải hoàn toàn đúng.

Hắn đúng là Lại bộ Thượng thư, nhưng hắn thật sự có quyền lực lớn như thế sao?Quyền lực bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên của Đại Chu, thật sự là do một mình hắn nói là tính sao?Bây giờ hoàng quyền cũng bị áp chế đủ đường, huống hồ gì hắn chỉ là một Lại bộ Thượng thư nho nhỏ.

Nắm giữ quyền lực trong thiên hạ là tiên môn!Là tiên môn muốn thế giới này biến thành bộ dáng như hiện nay.


Chuyện này là điều mà một Lại bộ Thượng thư nho nhỏ như hắn có thể thay đổi sao?Đương nhiên không rồi.

Vì thế hắn có chút ủy khuất, nhưng hắn lại không có cách nào phản bác.

Bởi vì hắn không dám chỉ ra thủ phạm phạm đầu sỏ thật sự.

Vì thế, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mọi người nhìn Lại bộ Thượng thư, có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

“Ở đâu có lý đó!”Lại có một đại thần đứng ra, hắn có một dáng vẻ rất dễ nhìn, tuy đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn là ôn nhuận như ngọc, tràn đầy phong độ của người trí thức.

Đặt ở thời hiện đại, là hình tượng đúng chuẩn của một ông chú đẹp trai.

Nhưng những lời hắn nói ra, lại khiến cho người khác khinh thường.

“Bất luận ngươi có lý do gì, ngươi chỉ là một Ngự Sử tứ phẩm nho nhỏ, không có tư cách sỉ nhục một Thượng thư như thế, ngươi là người đọc sách, lẽ nào không biết lễ tiết sao?”Diệp Ninh liếc hắn một cái, hỏi.

“Các hạ là sai?”Hắn lãnh đạm nói.

“Lễ bộ Thượng thư.

”“Ồ, lại có một Thượng thư đến.

” Diệp Ninh nhìn hắn, hỏi: “Ngươi hỏi ta có biết lễ tiết hay không, vừa đúng lúc, ta cũng muốn hỏi ngươi, có biết lễ tiết không?”Lễ bộ Thượng thư chau mày.

“Ngươi đứng có nói lời bậy bạ, ta là Lễ bộ Thượng thư, tại sao có thể không biết lễ tiết?”Nếu như hắn muốn, hắn có thể đọc thuộc lòng các lễ nghi liên quan.

Đây là chuyên nghiệp.

Hắn không cần thiết phải sợ Diệp Ninh.


“Rất tốt, vậy thì ta hỏi ngươi một vấn đề, ngày đó, khi sáu vương bức vua thoái vị, để cho bệ hạ sắc phong Cận Dương Lý thị làm Tấn Vương, ngươi có ở hiện trường không?”Diệp Ninh hỏi một câu hỏi.

“Đây…”Sắc mặt của Lễ bộ Thượng thư hơi thay đổi một chút.

Hắn ý thức được Diệp Ninh muốn nói cái gì rồi.

“Sao thế, không dám thừa nhận sao?”Diệp Ninh cười lạnh.

“Ta ở đó.

”Lễ bộ Thượng Thư nghiến răng nói.

Chuyện này thật sự không thể nào phủ nhận.

Diệp Ninh liên tục cười lạnh, tiếp tục nói.

“Rất tốt, ta lại hỏi ngươi, sáu Vương vào triều không đi nhanh, nói chuyện không xưng tên, cầm kiếm lên điện, những chuyện đó có phù hợp với đạo làm thần không? Những chuyện đó phù hợp với lễ nghi của thần tử gặp quân vương không? Lúc đó ngươi ở hiện trường, tại sao không lên tiếng?”Trên trán Lễ bộ Thượng thư túa ra mồ hôi.

Chuyện này bảo hắn trả lời như thế nào.

Đó là sáu Vương.

Hắn dám chỉ trích bọn họ sao? Chê tuổi thọ của mình dài rồi? Không muốn sống nữa?“… Dù sao sáu vị điện hạ cũng là tước Vương, không theo lễ nghi bình thường.

”Hắn miễn cưỡng tìm một lý do.

“Hay cho câu tước Vương!”Trong mắt Diệp Ninh phát ra ánh sáng lạnh, lại hỏi lần nữa.

“Vậy thì ta lại hỏi ngươi, tổ chế của Đại Chu, khác họ có thể phong Vương không!?”Vừa nói ra câu này, tất cả mọi người ở trong triều đều kinh hãi.


Diệp Ninh này, đúng thật là quá dám nói rồi.

Không có người nào dám tiếp câu nói này.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc đầu Đại Chu Thái Tổ đã định ra quy củ, người khác họ không được phong Vương!Tước Vương, thì sẽ có phong quốc.

Một khi có đất phong, nắm trong tay quân chính của một vùng, tương lai rất có khả năng sẽ trở thành nguyên nhân họa loạn.

Tiền triều chính là như thế.

Vốn dĩ là vương triều thống nhất, kết quả bởi vì mấy Vương gia tạo phản, khiến cho thiên hạ đại loạn.

Sau đó Thái Tổ lập nghiệp từ dân gian nổi lên, chấn giữ thiên hạ, tiếp thu bài học của tiền triều, định xuống quy củ này.

“Đây, đây, đây…”Lễ bộ Thượng thư hối hận rồi.

Hắn không nên đứng ra.

Một hồi chất vấn này của Diệp Ninh, hắn không phải là không trả lời được, mà là căn bản không dám trả lời.

Cơ Minh Nguyệt ngồi ở trên long ỷ, thấy Diệp Ninh khí thế hung hãn, liên tục áp chế hai vị Thượng thư, trong lòng cũng là dâng trào.

“Hai cho một câu hỏi linh hồn!”Nàng cũng cảm thấy sảng khoái.

.


Bình luận

Truyện đang đọc