KHÔNG ĐỂ TA CHẾT NỮA TA VÔ ĐỊCH THẬT ĐẤY



Ngày đó Diệp Ninh gây nên ba dị tượng lớn, đến hình chiếu thánh hiền cũng xuất hiện.

Một nhân vật như vậy, là người mà hắn chỉ là một Thông Phán Viện giám sát cũng có thể giết sao?Nếu như hắn thật sự có can đảm động thủ, những người đọc sách kia phẫn nộ, còn không xé nát hắn?“Phế vật!”Diệp Ninh rất thất vọng.

“Vốn dĩ cho rằng ngươi cũng coi như là một nhân vật, không ngờ được ta đã đưa đến tận cửa rồi, mà ngươi vẫn là không dám giết ta.

”Diệp Ninh là thật sự xem thường con hàng này.

Ngươi là một tên mãng phu, còn đã uống rượu, ta đều đã ức hiếp ngươi thành như thế này.

Mà ngươi vẫn là không dám giết ta?Không phải nói loại người như ngươi rất dễ dàng kích động giết người sao?Nếu như Ngụy Thông Phán biết được ý nghĩ của Diệp Ninh, nhất định sẽ vô cùng ủy khuất, hắn chỉ là dáng vẻ mãng phu, cũng không phải thật sự là mãng phu.

Ngược lại, hắn rất thông minh.

Đương nhiên hắn sẽ không biết ý nghĩ của Diệp Ninh, cho nên lúc này này hắn cảm nhận được, chính là vô cùng nhục nhã, hắn cắn chặt răng vang lên tiếng kẽo kẹt.


“Ta và đại nhân không oán không thù, tương lai còn là đồng liêu, đại nhân chỉ vì một tên dân đen, đã để cho hạ quan chịu nhục nhã vô tận như thế này, có phải là có chút quá mức rồi không.

”Dân đen.

Diệp Ninh ngơ ngẩn.

Hắn nhìn lão nhân quỳ sấp trên mặt đất, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và nhát gan.

Hắn cười ra tiếng.

“Nơi này là nơi nào?”Hắn lớn tiếng hỏi.

Không có người nào trả lời.

Bọn họ không biết Diệp Ninh muốn làm trò gì.

“Đây là Viện giám sát! Trên lý luận, chính là cơ quan tư pháp công chính nhất, nghiêm khắc nhất của triều đình Đại Chu!”Diệp Ninh nói ra từng chữ, nói vô cùng nghiêm túc.

“Nhưng mà ta đã nghe được cái gì? Thông Phán Viện giám sát, thế mà lại gọi lão bách tính là dân đen, ở trong lòng ngươi, đã có phân biệt giàu nghèo, vậy thì còn xử án thế nào? Còn tư pháp thế nào?”Chất vấn của Diệp Ninh, khiến cho thần sắc của tất cả mọi người cứng nhắc.

“Vạn năm trước, Thái Tổ đã viết xuống hai hàng chữ, xem như câu đối liễn treo ở cổng.

”“Lừa người như lừa gạt trời, cũng như lừa gạt chính mình.

”“Phụ nước cũng chính là phụ dân, sao có thể nhịn được.

”“Hôm nay, ta lại cho các ngươi mười sáu chữ.

”Diệp Ninh hít sâu một hơi, chính khí cuồn cuộn trong cơ thể cảm nhận được tâm tình chập chờn của hắn, theo lời hắn nói, bỗng nhiên dâng trào.


“Bổng lộc của ngươi, là mồ hôi nước mắt của nhân dân.

”“Hạ dân dễ bắt nạt, nhưng ông trời khó bắt nạt!”Lời nói của Diệp Ninh, không có gì nghi ngờ đã chấn động chính khí giữa trời đất.

Lại cộng thêm chính khí cuồn cuồn hùng hậu tích lũy trong cơ thể.

Lập tức dẫn phát đến hiệu quả không phải bình thường.

Đột nhiên chỉ thấy bên trong toàn bộ Viện giám sát cuồng phong gào thét, cơn gió này, cũng không khốc liệt, mà là gió nhu hòa của thế gian.

Ở trong mùa đông khắc nghiệt này, mang đến ấm áp vô tận.

Băng tuyết tan rã, cây cối khô khan, tỏa ra nhánh mới.

Toàn bộ Viện giám sát đều trở nên khác trước, lúc trước là cũ kỹ mà mục nát, bây giờ lại lộ ra một cỗ sức sống.

“Bổng lộc của ngươi, là mồ hôi nước mắt của nhân dân.

”“Hạ dân dễ bắt nạt, nhưng ông trời khó bắt nạt!”Diệp Ninh đã sớm không còn đọc nữa, nhưng mà giữ đất trời vẫn còn vang vọng câu nói này.

Câu nói này phảng phất như là cộng minh với một loại sức mạnh thần bí nào đó bên trong Viện giám sát, khiến cho mọi người ở đây, đều có thể cảm nhận được một cỗ ý nặng nề, thần thánh.

Nhất là Ngụy Thông Phán đứng cách Diệp Ninh gần nhất, càng là phun ra một ngụm máu tươi.

Trong mắt hắn đầy vẻ khó có thể tin, chếnh choáng men say hoàn toàn tiêu tán.

“Đây là thánh ngôn!”Hơn nữa còn hình thành cộng minh với sức mạnh của Thái Tổ tồn tại trong Viện giám sát.

”“Chuyện này sao có thể!”Tiếng gào thét của hắn, cũng đại biểu cho âm thanh trong lòng của mọi người.


Bọn họ hoảng sợ phát hiện, những chữ Thái Tổ đích thân đề bút kia, toàn bộ đều tỏa ra hào quang óng ánh.

Từ nơi sâu xa, phảng phất như có âm thanh đang thầm đọc.

“Lừa người như lừa gạt trời, cũng như lừa gạt chính mình.

”“Phụ nước cũng chính là phụ dân, sao có thể nhịn được.

”Đây là thanh âm của Thái Tổ.

Hắn khổ tâm thành lập Viện giám sát, đồng thời đặt quyền lực của Viện giam sát lên trên các nha môn khác, có thể thấy được hắn để ý chỗ này như thế nào.

Cho dù hắn đã chết lâu như thế, nhưng ở trong viện này, vẫn còn có lạc ấn của hắn.

Nhưng bây giờ, trong lạc ấn này, lại có thêm rất nhiều thứ mới.

“Bổng lộc của ngươi, là mồ hôi nước mắt của nhân dân.

”“Hạ dân dễ bắt nạt, nhưng ông trời khó bắt nạt!”Khi thanh âm uy nghiêm của Thải Tổ, đọc ra lời nói của Diệp Ninh, khiến cho toàn bộ đám người đều rơi vào trong ngây ngốc.

Điều này nói rõ cái gì.

Nói rõ lời nói này của Diệp Ninh, thế mà được Thái Tổ tán thành!.


Bình luận

Truyện đang đọc