KHÔNG ĐỢI ANH NGOẢNH LẠI

Suốt hai mươi bốn năm cuộc đời, hai chữ “đụng xe” đối với Diệp Tiểu Du chẳng khác gì một cơn ác mộng. Năm hai tuổi, tận mắt chứng kiến cảnh cha mình máu me bê bết nằm trong nhà xác của bệnh viện, khiến một đứa bé nhỏ xíu như Diệp Tiểu Du sợ đến nỗi không ngừng gào khóc. Cô không cách nào chấp nhận được sự thật người nằm đó là ba mình. Một khoảng thời gian dài sau này, cứ hễ nhắm mắt là trước mặt cô lại hiện lên cảnh tượng khủng khiếp đó. Đến giờ, đã rất lâu cô chưa mơ thấy lại cảnh tượng kia. Nhưng lúc này đây, ngồi trên xe taxi, cô không tự chủ được lại nghĩ đến tình cảnh đó.

Diệp Tiểu Du hoảng sợ tay không ngừng chà xát trên mặt ghế nệm, mắt khẩn trương nhìn về phía trước.

“Cháu gái à, người nhà cháu bị bệnh hả?” Bác tài xế đầu tóc hoa râm nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch qua kính chiếu hậu, cũng cảm thấy lo lắng theo, quan tâm hỏi.

Cô bất lực gật đầu.

“Đừng nghĩ lung tung nữa, trong bệnh viện có bác sĩ, có y tá, bệnh gì cũng sẽ chữa khỏi thôi mà.” Bác tài mỉm cười an ủi nói.

Diệp Tiểu Du cảm kích, cố nặn ra một nụ cười. Bệnh viện nếu có thể chữa khỏi mọi loại bệnh, chắc sẽ chật cứng người. Ở Bắc Kinh nhất định cũng không còn chỗ trống đâu.

Bác tài cũng cảm thấy mình nói hơi quá, ngại ngùng gãi gãi đầu, mỉm cười đôn hậu, rồi tập trung lái xe. Trên đường giao thông ách tắc khủng khiếp. “Xe cộ ở Bắc Kinh ngày một nhiều, không lái nhanh được!”

“Có chậm một chút cũng không sao đâu.” Diệp Tiểu Du nói khẽ.

“Uhm, uhm, điều này tôi hiểu. Tôi chính là trụ cột trong gia đình. Vợ con đều trông cậy hết vào tôi. Tôi cẩn thận thêm chút nào thì bọn họ bớt lo lắng đi chút đó. Không phải trong các quảng cáo công ích vẫn hay nói câu: ‘An toàn của bản thân chính là tình yêu thương mà bạn dành cho người nhà’ hay sao, phải không, cháu gái.”

“Dạ, để người thân không phải lo lắng cũng là một cách thể hiện tình yêu.” Diệp Tiểu Du kín đáo thở dài, mạng sống không chỉ thuộc về bản thân mình, bất cứ ai cũng không có quyền coi thường sinh mạng. Cho nên, trong lòng dù có đau đớn hơn đi chăng nữa, có thể sống được thì vẫn phải nỗ lực mà sống.

Xe dừng trước cổng chính của bệnh viện, Diệp Tiểu Du xuống xe. Thấy bên cạnh có rất nhiều cửa hàng hoa quả, sau một hồi do dự, cuối cùng cô quyết định mua một bó hoa lily, và một giỏ trái cây. Nhìn lại đống hoa quả đủ màu đủ sắc trong tay mình, Diệp Tiểu Du thấy hơi chua xót. Thông thường người mang những thứ này vào bệnh viện chỉ có thể là đồng nghiệp hay bạn bè xã giao, chứ còn người nhà và bạn thân sẽ không mang những thứ này đến. Cô bây giờ cũng lâm vào hoàn cảnh vô cùng xa cách với anh rồi.

Bệnh viện quanh năm suốt tháng đều có người ra vào tấp nập, thang máy đông nghịt người. Phòng bệnh đặc biệt nằm ở tầng trên cùng, vừa sạch sẽ lại yên tĩnh.

Phía ngoài hành lang yên ắng tĩnh lặng, thỉng thoảng lại có một vài cô y tá mang theo chai truyền dịch đi ngang qua. Diệp Tiểu Du tìm kiếm ở từng phòng một, đến tiếng tim mình đập cô cũng nghe được hết sức rõ ràng.

“Cô Diệp?” Phó Cương từ trong một căn phòng tiễn khách đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy cô.

Diệp Tiểu Du đứng lại, giọng nói hơi run rẩy, “Vào trong có tiện không?”

“Nói cái gì vậy, người khác thì không tiện, chứ cô thì có gì mà không tiện? Cô là người nhà, có lí do đàng hoàng mà.” Phó Cương mỉm cười, đón lấy giỏ trái cây và bó hoa trên tay cô, “Mau vào trong đi, Dược Phi vẫn luôn đợi cô đến đó.”

“Đợi tôi?” Diệp Tiểu Du nghi ngờ quay đầu lại, sau đó còn định nói, cô và anh đã li hôn rồi, không còn là người thân của nhau nữa. Nhưng Phó Cương chưa cho cô cơ hội để nói rõ, đã nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.

Phòng bệnh này là phòng đơn, rất rộng rãi, được trang bị các loại trang thiết bị điều trị tối tân. Kỷ Dược Phi đờ đẫn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, một cánh tay và một bên chân đều bị bó thạch cao, sắc mặt có hơi tiều tụy. Đối với những trường hợp bị xe đụng mà nói, tình trạng này thật ra cũng không tính là nghiêm trọng.

Diệp Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng chậm rãi đáp xuống.

Trong phòng bệnh chất đầy hoa tươi và quà tặng. Y tá đang giúp Kỷ Dược Phi rút ống truyền ra. Cát Tinh Nhi ngồi trước giường, vuốt ve cánh tay lành lặn còn lại của Kỷ Dược Phi, trong mắt hiện lên một chút tự trách.

Cảnh tượng này cũng không chướng mắt bằng những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng Diệp Tiểu Du chẳng thể ngờ được cô vẫn sẽ đau đớn đến nhường này, tựa như bị đâm, bị khoét ở trong lòng! Cô không ghen mà là tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng.

Phó Cương thấy sắc mặt cô mới đó mà đã thay đổi, thầm tự trách mình sơ suất, vội bước tới đứng chắn trước mặt cô, cố ý dời đi sự chú ý của cô, “May là mùa đông, quần áo dày, hơn nữa chiếc xe chỉ sượt ngang qua người anh ấy, không phải là tông thẳng vào, trong cái rủi còn có cái may, nếu không thì…” Phó Cương thấp giọng nói.

Nếu không thì sẽ như thế nào, trước mắt Diệp Tiểu Du lại hiện ra hình ảnh của cha mình. Cô không kiềm được cả người hơi lảo đảo, vẻ mặt cực kì đau khổ, hai chân không cách nào nhấc nổi về phía trước. Giờ phút này, Diệp Tiểu Du không muốn so đo bất cứ điều gì hết. Anh coi thường cô, anh châm biếm cô, anh đào hoa bay bướm, anh muốn như thế nào cũng được, cô chỉ cần anh khỏe mạnh đứng ở đó, chứ không phải giống như bây giờ nằm trên giường bệnh khốn đốn chẳng khác gì một con thú đang bị vây hãm.

Cát Tinh Nhi đã nhìn thấy Diệp Tiểu Du, cô ta trừng mắt tỏ ý đề phòng với Diệp Tiểu Du, vẻ mặt lộ rõ sự chất vấn ‘Cô đến làm gì?’

Diệp Tiểu Du cũng đưa mắt nhìn lại cô ta một cách lãnh đạm, rồi không để ý thêm, chuyển ánh mắt về phía giường bệnh của Kỷ Dược Phi. Thân hình của cô y tá đã che khuất tầm nhìn của anh, anh không biết cô đã đến.

“Kỷ Tổng, cô Diệp đến rồi nè.” Phó Cương đem bó hoa và giỏ trái cây để sang một bên, nhắc nhở.

Kỷ Dược Phi bỗng mở choàng hai mắt, rút tay ra khỏi bàn tay của Cát Tinh Nhi, đẩy y tá sang một bên, nhoài người dậy, ánh mắt của anh và cô đúng lúc chạm phải nhau.

Cô mỉm cười, đẹp hơn bất kì lúc nào so với trước đây.

Phó Cương âm thầm kéo Cát Tinh Nhi mặt mày chù ụ đi ra ngoài.

Kỷ Dược Phi tham lam nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, không nỡ bỏ qua một đường nét nào, tựa như hai người chưa từng quen biết nhau. Thì ra cô thanh nhã đến như vậy, trang phục màu xanh làm tôn thêm dáng vẻ tươi tắn không ai bì kịp của cô. Thậm chí nếu không có trước kia, ngay trong giờ phút này anh cũng sẽ yêu cô. Nhưng vì sao mãi cho đến lúc không còn cách nào để cứu vãn anh mới đột nhiên thức tỉnh, Kỷ Dược Phi bi thương nằm gục xuống gối, tim đau như bị xé vụn thàng từng mảnh.

Trong phòng chỉ có anh và cô, Diệp Tiểu Du có vẻ hơi mất tự nhiên, hai tay đan chéo, đứng trước giường bệnh, cố ý mỉm cười một cách thoải mái, “Hình như không được đẹp trai bằng trước kia, nhưng cũng không đến nỗi làm ảnh hưởng đến mĩ quan đô thị.”

Kỷ Dược Phi không cười, bờ môi khẽ động, muốn nói điều gì đó, nhưng do suy yếu nên không thốt ra được.

Ánh mắt Diệp Tiểu Du nhìn về phía Kỷ Dược Phi pha lẫn sự bi thương ảm đạm. Cô chưa từng thấy cảnh tượng một người ưu tú không ai bằng như Kỷ Dược Phi cũng có lúc bất lực đến như vậy. Diệp Tiểu Du vĩnh viễn nhớ rõ vào một ngày đầu thu năm cô 12 tuổi, Kỷ Dược Phi dáng người anh tuấn, hứng lấy ánh mặt trời, chạy thẳng về phía cô và Viện Viện. Anh từ trước đến giờ vẫn luôn tràn đầy tự tin, bất kể chuyện gì đều có thể khống chế trong lòng bàn tay. Ngoại trừ sự ra đi của Viện Viện, khiến anh có chút mất mát, bất kể chuyện gì khác, cũng không thể nào đả động đến tâm tình của anh. Mà hiện giờ, anh nằm đây với dáng vẻ suy nhược, mặt mày tái nhợt, giống như bộ dạng chán chường của một đứa trẻ, trong ánh mắt tràn ngập nỗi ưu thương.

Diệp Tiểu Du không kềm được, trong mắt ngân ngấn ánh lệ.

Nhưng cô cũng không biết mình có thể làm được gì cho anh nữa. Ở đây có Phó Cương, có Cát Tinh Nhi, những người nịnh nọt trong công ty cũng không thiếu, họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội để được biểu hiện này. Hơn nữa, ở đây còn có bác sĩ, có y tá, cô cũng chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đây làm một vị khách thăm bệnh theo phép lịch sự mà thôi.

“Tiểu Du!” Cuối cùng Kỷ Dược Phi cũng khó khăn thốt ra hai tiếng.

Diệp Tiểu Du gật gật đầu, bước đến gần một chút.

Anh nhìn cô sâu lắng, sau đó buồn bã khép mắt, một giọt lệ nơi hốc mắt lặng lẽ chảy xuôi.

“Anh Phi!” Cô luống cuống, vội khom người, dịu dàng giúp anh lau đi dòng nước mắt, rồi an ủi nói: “Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc. Tất cả những chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi. Một vài tháng nữa sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó anh vẫn có thể giống như trước kia mà.”

Giống như trước kia? Kỷ Dược Phi bi thương lắc đầu, trước đây cô là của anh, nhưng bây giờ cô còn thuộc về anh sao?

Kỷ Dược Phi mở trừng hai mắt, nhìn thẳng vào cô, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, vuốt ve mu bàn tay của cô, nói một cách chân thành: “Anh xin lỗi, Tiểu Du, anh sai rồi!”

Diệp Tiểu Du ngạc nhiên đến ngây người, anh xin lỗi cô sao? Vì chuyện xảy ra tối hôm qua?

Cô cười một cách yếu ớt, “Anh Phi, không sao đâu, lúc đó anh uống say mà, em không để bụng đâu.”

Anh thà rằng cô giận dỗi, thà để cô trách cứ, chứ không muốn cô nói ra một cách nhẹ hẫng như vậy. Chỉ có khi không yêu cũng không hận một người mới có thể hờ hững lãnh đạm như thế, cô đối với anh cũng như vậy sao?

Kỷ Dược Phi thất vọng rụt tay về, tan nát cõi lòng nhắm mắt lại, nét mặt vô cùng đau thương.

Diệp Tiểu Du ngỡ rằng anh không muốn nhìn thấy cô, dòng lệ cố ném trong đáy mắt rốt cuộc cũng tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Cần kêu Thư kí Cát vào không?”

“Tiểu Du, tại sao phải giao anh cho người khác, em không muốn quan tâm anh nữa sao?” Kỷ Dược Phi trừng mắt, chất vấn.

Diệp Tiểu Du lẳng lặng nhìn anh một cách chăm chú, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Anh là người đã nắm giữ những giấc mơ của cô trong suốt mười hai năm qua, theo cảm nhận của anh như thế nào mới được xem là ‘quan tâm’. Cô thẳng thắn nói: “Không đâu, em sẽ vĩnh viễn quan tâm đến anh Phi, nếu như anh thấy cần.”

Kỷ Dược Phi không khỏi vui mừng, nắm tay cô trở lại, trong mắt lấp lánh hi vọng, “Tiểu Du, ở lại có được không?”

Có lẽ anh đang bệnh nên thấy đơn độc, cô đã từng là người thân của anh, nên anh mới có thể nói ra những lời này với cô. Nhưng đã tận mắt chứng kiến anh cùng người phụ nữ khác âu yếm, cô không còn bất cứ dũng khí nào để tựa đầu vào một lồng ngực mà người phụ nữ khác đã từng ôm ấp vuốt ve. Yêu là một chuyện, tôn nghiêm lại là một chuyện khác. Cô không chịu được cái cảnh lúc nào cũng phải đề phòng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ anh bị người khác cướp đi. Anh về trễ một chút thì lại suy nghĩ vẩn vơ không biết có phải anh đang cùng người phụ nữ khác yêu thương nồng nàn hay không. Những ngày tháng như vậy sẽ khiến người ta phát điên lên mất. Cô đã yêu đơn phương suốt mười hai năm trời, sau khi chi tay, cũng vẫn còn yêu, nhưng cô không có tham vọng được anh đáp lại. Cô sống trong thế giới của chính mình, tự thêu dệt ra thứ tình yêu mà mình cho là mĩ mãn, vậy là được rồi.

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của anh, Diệp Tiểu Du không nỡ từ chối quá thẳng thừng. Cô không hi vọng để anh phải chịu một chút tổn thương nào, mỉm cười ngọt ngào, “Mỗi ngày em sẽ ghé qua thăm anh Phi. Công việc ở Trung tâm đào tạo cũng không quá bận, em sẽ bớt thời gian để đến đây.”

Nắm cát hi vọng từ trong tay Kỷ Dược Phi trôi tuột.

Anh mím chặt đôi môi, nhìn sang cô với đôi mắt vằn vện những tia máu, giống như đã chịu tổn thương đến tột độ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, cười tuyệt vọng, thả tay cô ra, thì thầm: “Là vì người đàn ông ngoại quốc kia sao?”

Tim Diệp Tiểu Du đau như cắt, vì sự hiểu lầm của anh, vì sự chỉ trích của anh, cô không muốn nhiều lời, cô lựa chọn im lặng.

Kỷ Dược Phi cho rằng cô làm vậy là thừa nhận, nản lòng lui về với thế giới ảm đạm của chính mình. Tình yêu chua xót trong lòng, Kỷ Dược Phi lại một lần nữa không dám thổ lộ…

“Cám ơn em đã đến thăm anh, anh muốn ngủ một lúc.” Kỷ Dược Phi công khai lên tiếng đuổi khách. Anh chấp nhận thua cuộc, tình yêu không chiếm được ngoài việc buông tay thì còn có thể làm được gì.

Cô nhận ra sự xa cách trong ánh mắt anh, cố giấu cảm giác lẻ loi của chính mình, những lời nói quan tâm nghẹn lại nơi cổ họng, đã lặng lẽ tan biến hết. Ánh mắt nhìn anh đầy trìu mến, trong lúc xoay người còn nói một câu: “Anh Phi, chúc anh sớm ngày bình phục, em nói thật lòng đó.”

Khoảng cách giữa cô và Kỷ Dược Phi từ nay về sau sẽ càng trở nên xa xôi dịu vợi.

Ra đến trước thang máy, cô muốn chào Phó Cương một tiếng, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu, ngược lại tại cửa thang máy lại gặp một người khác… … Cát Tinh Nhi.

“Mấy lời tâm tình sướt mướt kết thúc rồi à!” Cát Tinh Nhi nhếch mép cười, vẻ mặt có chút sốt ruột.

Diệp Tiểu Du không trả lời, vẫn nhìn thang máy đang đi lên.

“Đã biết gì chưa? Tối qua tôi và Kỷ Tổng cùng qua đêm ở chỗ nào?” Cát Tinh Nhi nói một cách đắc ý. “Từ nhà hàng đi ra, Kỷ Tổng gấp đến độ không kịp về tới nhà, ngay ở trên xe mà quấn lấy tôi. Tôi chưa từng thấy anh ấy vội vàng đến mức giống như một đứa trẻ như thế, thật sự không nhịn được nữa. Trong lúc vội vã, biện pháp an toàn gì chúng tôi cũng không sử dùng, nếu như không có gì trục trặc, hôm qua là thời kì ‘nhạy cảm’ của tôi, cô nghĩ liệu có ‘đơm hoa kết quả’ được không nhỉ?”

Diệp Tiểu Du lạnh lùng xoay người lại, “Tôi nghĩ người mà cô muốn cùng chia sẻ tin mừng này không phải là tôi.”

“Hả,” Cát Tinh Nhi hơi sững sờ, cười mỉa, “Dĩ nhiên rồi, tôi quên mất cô là người đàn bà đã bị Kỷ Tổng bỏ rơi, cho nên phải tự biết thân biết phận, tránh xa những chỗ không nên tới. Chuyện giữa tôi và Kỷ Tổng, không phải ai muốn chia cắt là có thể chia cắt đâu, nói cho cô biết, sự si mê của anh ấy đối với tôi đã vượt trên mức bình thường rồi.”

Phụ nữ quả thật phải mạnh mẽ như vậy, mới có thể ở trong một đám phụ nữ đạt được ‘vòng nguyệt quế’, rất tán thưởng sự dũng cảm và phương thức săn mồi này của cô ta, nhưng Diệp Tiểu Du lựa chọn không đếm xỉa đến loại hành vi này. Không thèm nói chuyện cùng cô ta, cửa thang máy vừa mở, Diệp Tiểu Du bước thẳng vào trong, không muốn nhìn cô ta thêm một giây phút nào.

Mưa gió chỉ xối xuống kẻ cùng đường, tuyết vừa ngừng rơi trời lại đổ mưa, quả thật là đúng lúc.

Không có ý định bắt xe, Diệp Tiểu Du lắc lắc đầu, khẽ rụt người lại, vươn tay đón lấy những hạt mưa mờ mịt, đầu cũng không buồn ngoảnh lại, cứ vậy mà tiến thẳng về phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc