KHÔNG ĐỢI ANH NGOẢNH LẠI

Đã gần đến hoàng hôn, ánh trời chiều yếu ớt nhuộm vàng những đám mây, phủ lên sân trường Yale, kiểu kiến trúc cổ điển của Gothic và vương triều Geogre hòa cùng kiến trúc hiện đại, trong làn gió thu se se lạnh từ New Jersey thổi về khiến lá rụng phủ kín đường. Những tốp sinh viên cười nói đi qua con đường lớn dưới hàng cây, tất cả tựa như bức tranh trên tờ bưu thiếp. Trên thực tế, nhìn ngắm cảnh đẹp như vậy hẳn là rất thoải mái, nếu như Kỷ Dược Phi không nhìn thấy Diệp Tiểu Du.

Đây là lần thứ hai anh bay đến New Jersey, lần trước, anh căn bản không có cách nào để hỏi thăm địa chỉ của cô, đứng chờ ở cửa trường đại học hai ngày, nhận được cú điện thoại khẩn cấp của Phó Cương thì anh lại vội vàng quay về.

Lần này, anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện trong công ty thật ổn thỏa, tìm nhà trọ ở xung quanh Yale, sau đó chờ trước cổng trường. Ông trời không khiến anh phải thất vọng, hoàng hôn ngày thứ hai anh đã gặp được cô rồi.

Cô xách túi xách bước xuống bậc thang, gió thổi tung áo khoác ngoài của cô, cô mỉm cười nắm chặt chéo áo, người đàn ông ngoại quốc kia chạy từ sau tới, sau đó đón lấy sách vở trên tay cô, cẩn thận kéo áo lại cho cô, không quên một nụ hôn ngọt ngào, cô nhón chân lên hôn lại anh ta, hai người tay nắm tay đi về phía bãi đậu xe.

Những thứ này cũng chưa phải là điều khiến người ta nín thở, khiến cho Kỷ Dược Phi trợn tròn mắt, ngây người như phỗng, không thể thở nổi chính là bụng Diệp Tiểu Du đã nhô cao.

Trước khi đến, anh đã tưởng tượng đủ thứ nhưng tuyệt đối không nghĩ sẽ là thế này. Anh biết người đàn ông nước ngoài kia đang theo đuổi cô nhưng không ngờ mọi thứ lại nhanh đến vậy.

Anh ngồi đờ người trên chiếc ghế bên đường, vùi đầu vào hai tay, không thể chấp nhận nổi.

Chẳng lẽ, khi anh bị tai nạn xe, cô đã ở cùng với người kia? Cô là người kín đáo sao lại trở nên tân tiến như vậy, vừa rời khỏi anh đã lao vào vòng ôm của người khác, cam tâm tình nguyện sinh con đẻ cái cho người ta. Người đàn ông kia tốt như vậy sao? Tốt đến độ khiến cô ném đi tình cảm 12 năm, liều lĩnh theo anh ta đi tới nơi đất khách quê người này? (Không phải Trọng Khải quá tốt mà vì anh giai quá tồi anh ạ:)))

Không có bất kỳ ai có thể trả lời câu hỏi của anh. Trước khi đến anh tràn đầy tự tin, giờ phút này lại giống như trò hề, tất cả đang cười nhạo sự cuồng vọng, tự cao tự đại của anh.

Bóng tối dần bao phủ, anh không nhìn được gì nữa, lá rụng bay lên vai anh, gió heo hắt tiêu điều, vùi lấp ở vùng đất xa lạ này, anh nên làm thế nào cho tốt đây? Chưa kịp chiến đấu đã nắm chắc phần thua.

Hẳn là cô đã kết hôn, anh hiểu rõ về cô, dù thế nào cô cũng sẽ không làm bà mẹ đơn thân. Sao anh có thể giành giật người đã có con với người khác?

Cô béo thêm một chút, nụ cười vẫn xinh đẹp như ngày nào, ở bên cạnh người đàn ông kia tự nhiên như vậy, giống như thói quen. Mang thai không khiến cô nặng nề hơn, trừ cái bụng kia, cô trông vẫn thanh tú như trước. Người đàn ông mắt xanh kia giống như vừa từ Nam Cực trở về, tản ra hơi thở ấm áp khiến cho anh rất đố kỵ.

Người đàn ông kia hình như rất thương cô, hiểu rõ đâu là báu vật, không như anh.

Anh chưa từng đi dạo cùng cô, rất ít khi nắm tay nhau bước đi trước mặt người khác, càng sẽ không ôm, hôn trên đường phố, anh bận rộn mà cũng cho rằng cô hay xấu hổ, sẽ từ chối nên chẳng bao giờ thử qua, không, những điều này đều chỉ là lấy cớ, là anh bước quá nhanh, không chờ đợi cô.

Anh không biết anh còn điểm mạnh nào nữa, ngoài lặng lẽ rời đi, không quấy rầy cô, để cho cô được bình yên.

Lần này, anh lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ quay về.

Bóng tối vùi lấp mọi thứ, chẳng ai hay biết từng có một câu chuyện cũ đã xảy ra.

Hôm nay là ngày sinh theo dự kiến, Diệp Tiểu Du không hề có cảm giác sắp sinh nhưng Trọng Khải lo lắng, sớm đã đưa cô vào bệnh viện, đã mời cả hộ lý tốt, vừa tay cầm công việc tay kia nắm chặt tay cô an ủi, cuối cùng anh xin nghỉ một tuần để luôn có thể ở bên cô.

- Giáo sư Trọng, vị trí của thai nhi hơi lạ, sáng mai sẽ mổ đẻ, yên tâm đi, không có bất kỳ nguy hiểm nào hết.

Bác sĩ đến kiểm tra phòng mỉm cười nhìn đôi vợ chồng tri thức này.

- Ông chắc chắn chứ!

Trọng Khải khàn khàn nói.

- Trọng Khải, nhất định là vậy rồi!

Diệp Tiểu Du đẩy anh một cái, câu này anh hỏi thật ngốc. Sinh con đâu phải là ngã bệnh, có nguy hiểm gì chứ, thời cổ, phụ nữ Trung Quốc cũng chỉ sinh ở nhà với bà đỡ cũng đâu có gì sai sót. Giờ bệnh viện đầy đủ trang thiết bị tân tiến như vậy, rất nhiều người sợ đau cũng chọn đẻ mổ. Chẳng qua là tiếc công cô tập luyện đẻ thường lâu như vậy.

Bác sĩ dặn dò những điều cần chú ý rồi cùng hộ sĩ đi ra ngoài.

- Em yêu, hay là chúng ta đổi bệnh viện khác, anh sợ bọn họ chẩn đoán sai.

Trọng Khải nhíu mày, đôi mắt màu lam tràn ngập sự bất an.

- Tiểu thư Allen, phiền cô mua giúp tôi hộp sữa tươi được không?

Diệp Tiểu Du mỉm cười nói với hộ lý.

- Được, vừa lúc tôi cũng có việc khác, có thể sẽ về muộn một chút.

Allen rời đi.

Diệp Tiểu Du mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng vươn tay ôm cổ Trọng Khải: "Trọng Khải, anh biết vì sao ngồi trong phòng toàn mùi thuốc sát trùng mà em vẫn có thể cười được không. Đó là bởi vì có anh, từ Bắc Kinh đến New Jersey, ban đầu em cũng rất sợ, sợ người xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, sợ không thể giao tiếp với mọi người, sợ không biết sống với anh thế nào. Nhưng đoạn đường này, anh đã chuẩn bị trước tất cả, chọn việc học, chọn giáo sư, công việc, nhà cửa, cả anh nữa, em có thể là một thai phụ vui vẻ. Anh từng nói cảm ơn em, nhưng người phải nói lời cảm ơn là em mới đúng, một người bình thường như em lại có thể may mắn như vậy. Chỉ cần có anh ở đây, em thực sự không sợ gì cả".

Trọng Khải nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng tựa sao kia một hồi lâu, sự lo lắng nơi cuống họng nhanh chóng bị hòa tan. Anh không hề biết lúc này ánh mắt anh dịu dàng cỡ nào, giọng nói của anh tràn ngập tình yêu thương, yêu chiều: "Em yêu, vậy anh không đi đâu nữa, ở đây bên em".

Anh tự tay vén tóc qua sau tai cho cô, động tác nhẹ nhàng mà nghiêm túc.

- Mặc dù đây không phải là con anh nhưng em nghĩ con nhất định sẽ rất vui vì có được một người cha như anh.

Diệp Tiểu Du vùi mặt vào lòng anh, khẽ nói.

Trọng Khải nhướng mày, nâng mặt cô lên: "Nói lung tung gì đó, rõ ràng là con của anh, không có con sao chúng ta có thể kết hôn".

"Đúng, là con của Trọng Khải, anh đã nghĩ tên cho con chưa?" Bụng bắt đầu đau đớn, cô sợ anh lo lắng, cố ý đổi đề tài để dời sự chú ý của anh.

Tính cách của anh rất nề nếp, gặp chuyện gì cũng đều suy xét kỹ càng rồi mới bắt đầu làm: "Chưa biết là con trai hay con gái, giờ anh chỉ định gọi con là baby. Nhưng tên thì cũng đã nghĩ, con trai sẽ là Trọng Mộ Du, con gái là Trọng Diệp. Anh đã nghĩ từ lâu rồi, em yêu, em có thích không?"

Cảm giác đau bụng chợt kéo đến như bài sơn đảo hải, càng lúc càng dữ dội, Diệp Tiểu Du đau đến chảy nước mắt, cô đột nhiên cảm giác được đây giống như một cơn ác mộng không có kết thúc, cô không khỏi kêu lớn.

"Em yêu, em sao vậy?” Trọng Khải kéo người cô ra, lúc này mới nhìn thấy vẻ đau đớn của cô.

“Đừng… đừng sợ, ấn chuông gọi bác sĩ đi”, cô dùng nụ cười bình tĩnh cuối cùng để dặn dò anh.

Người đàn ông đã quen chắn gió che mưa giờ đang ôm cô, bối rối không biết làm sao, tay run run hồi lâu mới ấn được chuông. Bác sĩ và y tá kéo xe đến, trong nháy mắt cô đã bị đưa lên giường sắt. Y tá lại nhanh nhẹn đưa áo cho anh mặc vào, kéo anh cùng vào phòng giải phẫu.

Cơn đau bụng đến rất nhanh, căn bản không kịp tiêm thuốc mê nữa, bác sĩ tiêm thuốc gây tê trên bụng cô, sau đó bắt đầu phẫu thuật, cô đau đến hôn mê bất tỉnh.

Em bé đã chào đời, cô dần dần tỉnh lại. Diệp Tiểu Du cảm thấy có người đang ôm lấy cô, vòng ôm dịu dàng đó cô đã rất quen, là Trọng Khải đang không ngừng gọi cô, nhẹ giọng an ủi cô. Sau đó, bất ngờ, anh bắt đầu khóc, nước mắt rơi lên cánh tay cô, từng giọt từng giọt, nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô: “Em yêu, anh yêu em”.

Giờ cô như con ếch bị mổ bụng, máu thịt mơ hồ, còn anh lại chọn lúc này để tỏ tình. Đây không phải là lời nói xã giao của người Mỹ, cô biết, anh chưa bao giờ nói câu này, anh là thật lòng.

Giờ khắc này, cô như quên đi mọi đau đớn, kinh hoàng. Cảm giác hạnh phúc trào dâng, cuốn trôi cô đi. Cô phát hiện, cô bỗng nhiên có cảm giác xúc động, tình cảm mãnh liệt trào dâng khiến cô sợ hãi.

Cô chỉ có thể nắm chặt tay anh mới dần hòa hoãn lại.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ. Sau một đêm mê man, cô lặng lẽ tỉnh lại, cảm giác đau đớn sau khi phẫu thuật vẫn còn, cô khẽ rên một tiếng.

Bờ môi ấm áp tiến đến: “Em yêu, là một cô bé xinh đẹp, giống em như đúc”, giọng nói của Trọng Khải không khống chế được sự hưng phấn.

“Thật sao?” Cô cố gắng nói.

“Vừa rồi anh đã gọi điện về nhà, nói cho cha mẹ biết, anh có một thiên thần xinh đẹp”.

“Bọn họ có vui không?”

“Bọn họ đang trên đường ra sân bay rồi, hai tiếng nữa sẽ đến. Em yêu, thật sự rất vui, cảm ơn hạnh phúc mà em mang đến cho anh.

Cô không khỏi cảm thấy có chút xót xa, nếu là Kỷ Dược Phi nói ra những lời này thì cuộc đời của cô đã hoàn mỹ cỡ nào. Nhưng cô đã quá cầu toàn rồi. Trọng Khải đã đem đến cho cô cả thế giới này, cô không còn lưu luyến ảo mộng hư vô nữa.

Y tá bế em bé đến, Diệp Tiểu Du rưng rưng nhìn, thực sự rất giống cô, nhưng đôi mắt kia lại là của Kỷ Dược Phi, vẫn còn lại dấu vết của anh, không thể xóa nhòa, không thể xóa nhòa. Nỗi đau thể xác và nỗi đau trong lòng cùng kéo tới, cô đau khổ nhắm nghiền hai mắt, nước mắt lăn dài qua khóe mi, rơi xuống.

Trọng Khải lau nước mắt cho cô: “Em yêu, thiên sứ của chúng ta rất đáng yêu, có đúng không?” Anh đã nhìn thấu sự thất thần của cô, yêu thương bế em bé: “Sau này anh sẽ cho con đi học ở nhà trẻ tốt nhất, nhận sự giáo dục tốt nhất nhưng sẽ để con phát triển tự nhiên, anh muốn con được vui vẻ mà trưởng thành. Nhưng chuyện cũ của mẹ cũng phải cẩn thận nói lại cho con nghe, chuyện cũ đã qua thì cứ thản nhiên mà đối mặt chứ đừng trốn tránh, đây là tôn trọng con, cũng là tôn trọng cha ruột của con bé”.

“Trọng Khải”, Diệp Tiểu Du vuốt ve gương mặt anh, vì sự bao dung, rộng lượng của anh, “Vì sao lại tốt với em như vậy?”

Mặt hồ màu lam thật dịu dàng: “Bởi vì anh yêu em, em yêu, anh đã nghĩ rằng anh không thể nhưng em đã cho anh khả năng yêu thương. Em không biết, có thể yêu em là điều ý nghĩa cỡ nào với anh đâu”.

“Em rất hân hạnh!”, cô học theo vẻ nghiêm túc của anh.

Thời gian hạnh phúc thấm thoát thoi đưa, dường như mới chỉ trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua, Diệp Tiểu Du nhẹ nhàng bước ra sân, gió lạnh đầu đông kéo tới mang theo hương thơm cỏ cây và cả sự lạnh lùng, trong trẻo. Diệp Nhi đã ngủ say, con nhóc rất ngoan, rất ít khi làm ồn, tuy nói cô đã làm công việc chăm sóc đã lâu, lần đầu tiên gặp một người có thể hiểu rõ trẻ em như vậy.

Sau khi mẹ Trọng Khải đến rồi ở lại, bà là người phụ nữ nhỏ xinh, rất giỏi việc chăm sóc trẻ em, làm hết mọi việc trong nhà, Trọng Khải vừa về tới nhà là lại giành phần bế Diệp Nhi khiến cho người làm mẹ như cô lại chẳng có việc mà làm, ngày nào cũng ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.

Trên con đường rợp bóng cây, đèn xe lóe lên, chiếu vào nhà cô, là Trọng Khải đã về.

Cô dựa bên hiên nhà, mỉm cười nhìn Trọng Khải xuống xe, nhìn thấy cô, vui mừng chạy tới, mở rộng vòng ôm, nụ hôn dịu dàng kéo dài thật lâu.

Gần đây, ngôn ngữ cơ thể anh càng ngày càng phong phú, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

- Trọng Khải, tiểu thư Allen còn ở trong phòng bếp đó!

Anh không cam lòng lại hôn một cái rồi mới buông ra: “Hôm nay Diệp Nhi có ngoan không?” Vừa nói anh vừa đi về phòng em bé.

“Diệp Nhi vừa mới ngủ, sáng mai qua với con cũng được!” Cô kéo anh lại, muốn bàn chuyện đi học lại.

Hai người nắm tay, lặng lẽ lên lầu, đi vào thư phòng, vì sợ đánh thức con nên cô khẽ đóng cửa lại.

Trọng Khải đặt cặp táp xuống, kéo cà vạt ra, ngồi xuống ghế salon. “Trọng Khải, em nên quay về trường học thôi”. Cô ngồi bên cạnh anh.

Anh kéo cô qua, tay phải ôm eo cô, để cô dựa đầu vào vai anh, cô vừa mới tắm, mùi hương trên tóc thơm ngát.

“Ừ, để mai anh làm thủ tục cho em, có người trông con giúp, em tạm thời có thể đi học, chuyện bên phòng nghiên cứu của anh thì cứ để đó đã”. Ôm cô như vậy khiến lòng anh rạo rực. Tay đặt bên eo cô hơi nóng lên.

“Cơ thể đã khỏe lại chưa?” Anh để mặc cho trái tim dẫn lối, nhắm mắt lại, hôn lên cần cổ mịn màng của cô.

Người Diệp Tiểu Du thoáng căng thẳng, nghĩ đến thân thể mình, anh thừa cơ kéo cô ngồi lên đùi mình, kìm lòng không đậu vươn tay xoa nắn ngực cô, vuốt ve nơi mềm mại đó.

Cô đỏ bừng mặt: “Trọng Khải, thế này không tốt lắm”.

Hàng mi dài của anh hơi chớp xuống, khuôn mặt anh trở nên thật đặc biệt trong mắt Diệp Tiểu Du, vẻ tuấn tú, chuyên chú, Trọng Khải gần sát như vậy… Tim cô bất giác đập loạn, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

“Em yêu, nhắm mắt lại.”

Cô nhất thời hiểu ra, ngoan ngoãn nghe lời.

Cô như nghe được tiếng cười khẽ, là Trọng Khải đang cười sao? Đôi môi lạnh như băng dịu dàng dán lên môi cô, trong nháy mắt đã cuốn quanh môi cô, ngón tay vươn vào từ cổ áo cô, từ từ dao động cho đến khi hơi nóng tỏa ra như thiêu đốt cô.

- Trọng Khải…

Cô thở gấp, mặt ửng đỏ.

- Em yêu, vì em mà anh đã lại thành người đàn ông thực sự, từ khoảnh khắc em đến bên anh, anh đã rất muốn em, rất muốn, vẫn luôn muốn…

Anh nói, giọng nói như xé tan tất cả những ràng buộc, hạn chế, lời tỏ tình không chút che đậy.

- Nhưng chúng ta…

Lý trí muốn kháng nghị nhưng cơ thể lại khát khao mà dán chặt vào người anh.

Thích nụ hôn của anh, thích cái ôm của anh và cả những vuốt ve thân mật.

“Chúng ta là vợ chồng.” Ánh mắt anh hơi trầm xuống nhưng không che dấu được hết khát vọng của anh, "Có đúng không?" Lý trí sớm đã bay lên mấy tầng mây, anh vẫn cố nắm lấy một chút tỉnh táo còn sót lại, đợi chờ lời khẳng định của cô.

"Vâng!" Cô thực sự không thể kháng cự nổi nữa, xấu hổ đỏ mặt, vùi sâu vào lồng ngực anh, ôm lấy anh. Anh trân trọng, thương yêu cô như vậy, sau này, giao cả cho anh đi.

Đêm lặng lẽ chìm sâu, người trong phòng ngủ lại say sưa, không thể khống chế…

Bình luận

Truyện đang đọc