KHÔNG HÒA HỢP

Chú cảnh sát! Ở đây bắt được một tên trộm!

Hạng Tây cảm thấy hôm nay không thoát khỏi bàn tay của thần xui xẻo rồi.

Người phía sau đã đuổi kịp, trên tay cầm cây gậy mà còn có thể nhìn rõ được nửa khúc, Trình Bác Diễn còn bình tĩnh ngồi trên ghế lái nhìn cậu.

“Anh không thấy có người hả!” Hạng Tây gấp muốn chết, xem ra Trình Bác Diễn không có ý định lái xe đi cũng không có ý định giúp cậu, cậu phải tự mình nghĩ cách.

Thái độ của Trình Bác Diễn làm cậu thấy có chút thất vọng, nhưng cũng không đả kích được cậu, đổi sang ai cũng thế này thôi, không lạ lắm.

Hạng Tây quyết định xuống xe, Trình Bác Diễn không định giúp cậu thì thôi, cậu phải xuống xe ngay lập tức, nếu không người kia đuổi kịp làm hư xe cậu đền khôngnổi đâu.

Trước khi xuống xe cậu lướt nhìn qua ghế sau, có mấy cây gậy đặt ở ghế sau, hai mắt cậu sáng lên, lập tức dấy lên một tia hy vọng, ít ra cũng có vũ khí!

“Tôi lấy cái này!” Cậu nhào tới ghế sau duỗi tay ra lấy một cây, mới về tới tay còn chưa nhìn rõ nó là cái gì thì cây gậy này đã gãy mất theo quán tính rồi!

“Á đậu!” Hạng Tây tuyệt vọng, hét lên một tiếng, “Cái này là cái quần gì đây!”

“Thiết côn sơn dược,” Trình Bác Diễn ngồi bên cạnh, tay vẫn còn đặt vững vàng trên vô lăng, mắt nhìn kính chiếu hậu.

“Cái gì?” Hạng Tây nghe thấy giọng lạc đi.

“(1) Chủ yếu là bổ hư, trừ hàn nhiệt tà khí, bổ trung ích khí…….” Trình Bác Diễn ung dung tiếp tục trả lời.

(1) Bổ hư trong Đông Y là bổ máu, nâng cao hệ miễn dịch,v.v. Bổ trung ích khí chủ yếu bổ lá lách và dạ dày……Chắc vậy.

Hạng Tây cắn răng, duỗi tay ra kéo cái móc khóa xe: “Tôi xuống xe!”

Cửa xe đã bị khóa, Hạng Tây kéo hai lần cũng không mở, đang định quay đầu bảo Trình Bác Diễn mở khóa để cậu xuống xe thì người kia đã đuổi kịp, một tay cầm gậy một tay hung hăng kéo cửa xe hai lần.

Hạng Tây cảm thấy sợ hãi một trận, cậu vốn muốn xuống xe để chịu đòn, không tình không nguyện, vừa thấy người này ra tay dữ quá, lập tức không muốn xuống xe nữa.

Trong vài giây do dự này, thế mà người kia giơ cây gậy trong tay lên, đập xuống cửa sổ xe.

“Đù mớ!” Hạng Tây hét một tiếng, cửa sổ chưa vỡ, nhưng thấy rõ một vết nứt đó, cái gã cầm là nửa ống thép!

“Tám trăm.” Trình Bác Diễn nói một câu.

“Gì cơ?” Hạng Tây ngây người.

Trình Bác Diễn không trả lời, mở khóa cửa ra, không đợi Hạng Tây kịp phản ứng lại thì người đã xuống xe rồi.

“Anh tìm chết đó!” Hạng Tây cuống lên, không để ý đến mình bây giờ mà xuống xe thì chính là dùng đầu nghênh tiếp ống thép, liền mở cửa xe ra.

Tốc độ Trình Bác Diễn rất nhanh, Hạng Tây mới dùng cánh tay che đầu thò ra được nửa người, anh đã đến bên cạnh ghế lái phụ, đi hai bước tới bắt lấy tay người kia đang cầm ống thép muốn nện xuống lần nữa.

Hạng Tây chớp thời cơ nhảy khỏi xe, đẩy cửa dùng sức đập vào thân người kia.

Đang suy nghĩ nê làm sao để đánh người ta thì Hạng Tây nghe được một tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu này làm Hạng Tây giật cả mình, xoay mặt nhìn qua, thấy cánh tay người kia đã bị Trình Bác Diễn vặn ra đằng sau, cậu vừa định khen hay thì nghe thấy tiếng ống thép rơi xuống, thế là nhanh chân chạy qua nhặt lên.

Người này mặt mày dữ tợn giãy ra, Hạng Tây nhìn chằm chằm mặt gã, lúc đi trên đường nhàn tản người cần phải chú ý né tránh ngoài cảnh sát ra thì ai Hạng Tây cũng biết, nhưng chẳng có ấn tượng gì về người này.

Chỉ có thể dựa vào miệng gã có hơi méo nên gã có thể là người của Mặt Lừa, cái miệng méo thế này cũng không biết do méo sẵn hay do vẻ mặt vặn vẹo này làm ra.

Đến gần gã hơn Hạng Tây ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đệt, uống nhiều quá mượn rượu làm càn hả!

Người Miệng Méo khá to, mở miệng ra mắng mấy câu không sạch sẽ gì cho cam, giãy dụa dữ dội, lúc Trình Bác Diễn đang định đẩy gã thì gã nghiêng người về phía sau vung một nắm đấm: “Ông đây phế chết mày.”

Trình Bác Diễn không đề phòng bị gã đấm vào khóe mắt, anh cau mày lại.

“Má mày phế ai đấy!” Hạng Tây đập vào mặt gã một cái.

Đang nhấc chân định đạp thêm phát nữa thì Miệng Méo lại hét thảm một tiếng, tiếng hét lần này nghe còn thảm hơn nhiều so với lần trước, Hạng Tây nghe thấy mà cùng muốn khóc chung với gã.

Khi Trình Bác Diễn buông Miệng Méo ra, Hạng Tây còn phát hiện cánh tay phải của Miệng Méo không nâng lên được, cả cánh tay buông thõng xuống, cong người dựa vào lan can bên đường gào lên.

“Ơ anh tháo khớp tay rồi?” Từ nhỏ đến lớn Hạng Tây thấy người ta đánh nhau nhiều lần lắm rồi, mà tháo khớp tay người ta sạch sẽ nhanh chóng như này thì vẫn là lần đầu tiên được thấy, liền có chút hứng thú.

Trình Bác Diễn không để ý tới cậu, vỗ vỗ tro trên ống quần xuống, xoay người lên xe.

“Ấy, anh ơi!” Hạng Tây đạp một phát lên mông Miệng Méo, cũng mở cửa xe ngồi vào trong, “Anh ngầu quá đi! Bác sĩ khoa chỉnh hình có khác, tháo cũng thật là chuyên nghiệp…….”

“Xuống xe.” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Anh ơi, bác sĩ Trình à,” Hạng Tây cười cười, “Đừng có giận mà, anh nghe nè……Mặt anh xước rồi…….”

“Xuống xe,” Trình Bác Diễn ấn còi xe một cái, “Sao hả, còn đợi tôi chở cậu về à?”

“………Cửa sổ xe hư rồi,” Hạng Tây không hề để ý tới thái độ của anh, chỉ chỉ cửa sổ, “Anh vừa mới nói tám trăm, là giá thay cửa kính hả?”

“Không cần, tôi đang gấp,” Trình Bác Diễn nhìn thời giờ trên điện thoại, “Cậu làm gì thì làm đi, đi ăn vạ kiếm tiền chữa bệnh cho ba đi.”

Hạng Tây không nói gì, nụ cười trên mặt cũng tắt đi, im lặng một chút rồi cậu xuống xe, xoay người lại nói với người trong xe một câu: “Em sẽ đền tiền cửa sổ xe cho anh.”

Trình Bác Diễn khởi động xe, Hạng Tây đóng cửa xe rầm một tiếng.

Nhìn cậu nhanh chóng biến mắt ở khúc ngoặt, Trình Bác Diễn cau mày thở dài, lấy khăn tay ra ấn ấn khóe mắt, xước một vết nhỏ, có chảy máu một chút.

Anh nhìn lướt qua người ôm vai ngồi dưới cây kia, tay cầm hộp cứu thương trên xe, mở ra lấy hai cái khăn tam giác xuống xe.

“Đừng cử động,” Anh ngồi xổm xuống cạnh người kia, bắt lấy cổ tay gã, “Thả lỏng, đau thì nhịn đi.”

Người kia không nhúc nhích nhìn anh chằm chằm, hình như còn chưa lấy lại được tinh thần.

Trình Bác Diễn nâng cùi chỏ gã lên, gập tay gã lại, chậm rãi kéo ra ngoài, lại kéo cánh tay gã xoay ra ngoài, sau đó lại đẩy khuỷu tay về ngực, cuối cùng xoay cái cánh tay, vai người kia vang lên một tiếng.

“Được rồi.” Trình Bác Diễn lấy khăn tam giác, nhanh chóng cố định cùi chỏ gã trước ngực rồi xoay người lên xe.

“Móa mày là bác sĩ à?” Lúc này người kia mới đỡ đau, đứng dậy hét to.

Trình Bác Diễn không để ý tới gã, lái xe rời đi.

Tối nay anh có ca trực, ra ngoài trước một tiếng, vốn là muốn tiện đường mua đồ ăn thì vẫn còn thời gian, có thể đi cho mẹ cái điện thoại, đồng ý tặng điện thoại cho mẹ từ năm ngoái đến giờ rồi, gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa mua được.

Bây giờ mới bị hành hạ xong, lại thành mua không được.

Anh nhìn mặt mình qua gương chiếu hậu, vết thương không lớn, dán băng cá nhân là được.

Khuôn mặt Triển Hoành Đồ dán băng cá nhân dưới khóe mắt thoáng qua mắt anh, anh muốn điên lắm rồi.

Vậy mà anh còn tin mấy lời thằng nhóc đó nói trước giờ!

Gì mà cha có khối u trong dạ dày! Gì mà vì chữa bệnh cho cha nên phải ăn vạ! Gì mà bị chủ nợ đuổi đánh! Còn sao mà gãy xương rồi không thể chăm sóc cho người cha nên không nằm viện được!

Còn tỏ ra chân thành tội nghiệp! Diễn xuất đúng là viên đan trường sinh bất lão được luyện từ lô hỏa thuần thanh *!

* ý chỉ thuần thục, lão làng

Trình Bác Diễn muốn nói với cậu ta rằng tranh thủ thời gian ăn vạ tích chút tiền sau đó báo danh một lớp diễn xuất tương lai có thể đại triển hoành đồ trong giới showbiz là cái chắc.

Đến thẳng bệnh viện sắc mặt anh vẫn không tốt lên tí nào, lúc gặp phải y tá Tiểu Giang, cô ấy còn nhìn anh chằm chằm một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Trình, trên mặt anh……..là bị va đụng hay là gặp người gây chuyện vậy?”

“Bị ngã một chút,” Trình Bác Diễn lấy ra một cái băng cá nhân dán lên, cười cười, “Sao mà lo lắng thế.”

“Ầy, tại anh không biết thôi,” Tiểu Giang cau mày, “Vừa nãy cấp cứu có một bệnh nhân thủng một lỗ ở dạ dày, người nhà sốt sắng muốn chết, xém chút nữa là đánh người rồi.”

“Bây giờ sao rồi?” Trình Bác Diễn hỏi một câu.

“Không sao rồi, đã đưa đến phòng bệnh,” Tiểu Giang thở dài, “Ài, cuối năm rồi mà.”

Trình Bác Diễn cười cười cũng không nói gì thêm, đúng đó, cuối năm rồi, có người ở nhà cả nhà đoàn viên, có người phải vào phòng bệnh, có người còn đang chạy trốn trên đường, có người bị đập hỏng cửa sổ xe……

Thật ra Trình Bác Diễn rất sợ phải trực ban ngày lễ, đặc biệt trong lúc ăn tết, đêm hôm khuya khoắt bị thương rất nhiều người, uống rượu ngã bị thương, uống rượu vào rồi đánh nhau, còn nhiều hơn bình thường.

Chưa tới mười một giờ đêm mà anh đã phải xử lý cho ba ca cấp cứu bị chấn thương xương, người thứ ba là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, nhìn cũng khá xinh đẹp, thế mà lại giơ chai rượu đánh nhau ở KTV, lúc được đưa tới đây người toàn là máu, gãy xương bàn tay và cẳng tay, lại nói hai câu không cảm thấy gì còn muốn vung tay lên.

“Cô đừng cử động,” Trình Bác Diễn có chút cạn lời, “Cô còn muốn cánh tay này hay không?”

“Không cần nữa, anh thích thì tặng cho anh đó! Anh xem chân tôi có đẹp không, tặng chung cho anh luôn!” Giọng cô gái rất lớn, lại đến trước mặt Trình Bác Diễn mà nhìn, “Ế chàng trai rất đẹp trai nha, cho số điện thoại đi, hôm nào hẹn uống rượu.”

Hai cô gái bên cạnh đưa cô tới bệnh viện nhanh chóng đi qua dỗ một lúc, cô mới yên tĩnh lại.

Sau khi Trình Bác Diễn xử lý cho cô xong, cô nắm chặt áo blouse trắng của anh nhìn thẻ tên trên ngực: “Trình Lấy Lệ (2)! Tên hay lắm!”

(2) Cô gái đọc tên anh là 敷衍/fūyǎn/ – Phu diễn, nghĩa là qua loa, lấy lệ.

Sau đó quay đầu nhìn các bạn cô: “Này, lưu số điện thoại chưa?”

“Lưu rồi lưu rồi,” Một cô gái khác nhanh chóng dìu cô ra ngoài, lại cười cười với Trình Bác Diễn, “Thật xin lỗi anh nhé bác sĩ.”

“Không sao,” Trình Bác Diễn cũng cười cười, “Chú ý các điều vừa viết trên giấy cho các cô, về nhớ đọc rồi chú ý.”

Nghe tiếng cô gái kia ngâm nga bài hát từ từ nhỏ đi, Trình Bác Diễn ngồi vào ghế, thở phào một hơi, ngửa cổ ra đằng sau, cử động chân một chút.

Hạng Tây về Triệu Gia Diêu một chuyến, nhưng không phải đến chỗ chú Bình, người nhà chú Bình còn chưa đi đâu, nếu cậu về đó, chú Bình chắc chắc sẽ nổi điên.

Nhưng cậu cũng không định qua đó, cậu vốn lớn lên ở Triệu Gia Diêu, quen thuộc mảnh đất này như cái đũng quần của mình vậy, nếu không phải chú Bình chỉ định cậu ở chỗ Đại Kiện thì ở Triệu Gia Diêu ít nhất có mười nơi cậu có thể ở.

Ví dụ như con ngõ Đồng Khuê cách khu Đại Oa ba con phố.

Nói là ngõ vậy thôi chứ thật ra sớm đã không còn giống con ngõ nữa rồi, giống trong khu Đại Oa vậy, nhà nào cũng cũ, đến nhà xây trái phép cũng cũ nốt, còn có người đặt ổ gà bên đường, sắp không tìm được lối đi luôn rồi.

Con đường sau lưng ngõ Đồng Khuê ấy, ở đó toàn là tòa nhà nguy hiểm, không ai ở, chỉ dùng để chất đồ linh tinh.

Hạng Tây vòng qua, đi đến trước một cái cửa, đưa tay ra kéo cái dây thừng nhỏ kẹp dưới cửa sổ, cửa sổ mở ra, cậu thò tay vào mở khóa cửa.

Dây thừng đó là cậu để đó, thắt một cái nút, nút buộc đặt trong cửa sổ, muốn mở cửa sổ ra thì chỉ cần giật dây thừng một chút, nút buộc sẽ mở cửa sổ ra, bình thường cửa đóng chặt nhìn không ra.

Căn nhà từng thuộc về một lão già mà khi còn bé Hạng Tây gọi là ông La.

Lần đầu tiên đến đây là lão già La dẫn cậu đến, giật quần cậu xuống muốn sờ mó, Hạng Tây sợ hãi bỏ chạy. Lần thứ hai là Hạng Tây gọi lão già đến, đái đầy mồm lão.

Sau lần đó lão già La không tìm cậu nữa, thấy cậu thì đi đường vòng, căn nhà này cũng không vào nữa.

Nhưng Hạng Tây lại thường xuyên đến đây.

Cậu giấu nhiều thứ ở chỗ này.

Toàn là mấy thứ đồ không đáng tiền, cuống vé xem phim, chiếc nhẫn nhặt được, ná cao su không nhớ ai tặng cậu, còn có không ít sách, nhưng mà Hạng Tây chưa có đọc.

Nhưng món đồ này đều lai lịch hết, giống cái băng cá nhân dán trên mặt, Hạng Tây chấp nhất cất giữ chúng nó, giống như nếu không có mấy thứ này, cậu sẽ quên rất nhiều chuyện, hay là nói……cậu sẽ quên rốt cuộc bản thân mình là ai.

Nhưng mà cậu vốn chẳng biết mình là ai.

Hôm nay Hạng Tây tới đây không phải để hoài niệm, cậu tới lấy tiền, tám trăm.

Tiền để Trình Bác Diễn đổi cửa kính.

Hạng Tây lục cả buổi trong cái tủ ở một góc hẻo lánh, đào ra một cái hộp sắt.

Bên trong có mấy cuộn tiền, là cậu lén lút để dành, cậu không có chứng minh thư, không làm được thẻ ngân hàng, cũng không yên tâm dùng chứng minh thư người khác làm thẻ, thế là cậu dùng cách nguyên thủy nhất để giấu tiền.

Sau khi đếm được tám trăm, cậu lại cuộn chắc lại rồi nhét lại vào hộp.

Khi Trình Bác Diễn ra khỏi cửa bệnh viện có chút chóng mặt, đứng ven đường vài giây mới nhớ mình phải lấy xe trước.

Cúi đầu đi về phía trước hai bước, một người từ phía sau nhanh chóng bước tới chặn trước mặt anh.

Anh mém chút nữa là đụng đầu, cau mày nhướng mắt, thấy rõ người chặn anh lại là Triển Hoành Đồ.

“Đừng có lần nào cũng làm người ta hết hồn có được không?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Em ở đằng sau gọi anh mấy lần mà anh cũng không nghe thấy, vẻ mặt này,” Triển Hoành Đồ cau mày nhìn anh, “Ai không biết cứ tưởng anh bị đập trúng não rồi ấy chứ…..”

“Có chuyện hả?” Trình Bác Diễn ngắt lời cậu.

“Ừm,”Triển Hoành Đồ kéo khóa áo lông xuống, lấy một cái phong thư bên trong ra, “Không biết có đủ không, không đủ thì anh cứ nói.”

Trình Bác Diễn thở dài: “Không phải đã nói là không cần rồi sao? Tự cậu cầm đi.”

“Yên tâm, tiền mỗi tháng ăn vạ em kiếm được nhiều hơn anh đó.” Triển Hoành Đồ nói.

Trình Bác Diễn không nói lời nào, ánh mắt Triển Hoành Đồ lộ ra chút khiêu khích lại thêm chút ngang ngược xem ra có chút thú vị.

Nhưng nhớ tới mấy lời nói dối trước đó của thằng nhóc này, anh lại thấy phản cảm, thế mà mình lại thông cảm vì tiếng “anh ơi” cùng với mấy lời nói dối kia.

“Được thôi kẻ lắm tiền,” Trình Bác Diễn cầm phong thư trong tay cậu, lấy điện thoại ra nhìn giờ, “Đi sửa xe với tôi, lỡ không đủ thì sao.”

“Được.” Triển Hoành Đồ trả lời rất dứt khoát.

Trình Bác Diễn dẫn Triển Hoành Đồ đi lấy xe, lúc đầu anh định đến chỗ sửa xe anh khá quen để đổi kính, giá rẻ mà, nhưng với cái đức tính này của Triển Hoành Đồ……….anh quyết định đến cửa hàng 4S hố người ta một phen.

Trên xe có một thùng sữa, anh lấy một hộp ra uống: “Uống không, tự lấy đi.”

“Không uống,” Triển Hoành Đồ lắc đầu, “Đau dạ dày.”

“Có khối u à?” Trình Bác Diễn nghiêng qua nhìn cậu một cái, “Rất ác hả?”

“Đệt,” Triển Hoành Đồ vui vẻ, “Thù dai vậy.”

“Sống như cậu, không đau dạ dày mới là lạ,” Trình Bác Diễn chỉ chỉ ghế sau, “Kia có đồ giữ ấm tay, cắm vào ôm một lát đi.”

“Cắm ở đâu?” Triển Hoành Đồ lấy đồ giữ ấm tay qua, “Trong ổ cắm phụ hả?”

“Ừ.” Trình Bác Diễn đáp lại một tiếng.

“Hiện đại thế…….” Triển Hoành Đồ rúc tay vào đồ giữ ấm, im lặng hồi lâu mới lên tiếng, “Bác sĩ Trình, con người anh tốt thật đấy.”

“Vậy sao,” Trình Bác Diễn cười cười, “Phải xem là với ai đã, cậu thấy vậy thì hiểu lầm rồi.”

Triển Hoành Đồ cũng không tức giận, chỉchậc một tiếng: “Tùy thôi, nhưng thấy anh tốt với người khác như thế, em nói anh biết một bí mật.”

Trình Bác Diễn không để tâm đến cậu, cậu nhéo nhéo đồ giữ ấm, quay đầu nhìn cửa sổ đã hư: “Tên em không phải là Triển Hoành Đồ.”

“Ồ.” Trình Bác Diễn rất bình tĩnh, bây giờ Triển Hoành Đồ nói cho anh thực ra cậu là nữ thì anh cũng không ngạc nhiên.

Triển Hoành Đồ đặt đồ giữ ấm xuống, xoa xoa đôi tay, đưa tay phải ra trước mặt anh: “Hạng Tây.”

“Muốn thỉnh kinh à (3)?” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Bây giờ đang đi về hướng đông, muốn thỉnh kinh thì chờ sửa xe hẵng đi.”

(3) 项西/xiàngxī/ đồng âm với 向西/xiàngxī/ – hướng tây.

“Em nói là em tên Hạng Tây.” Triển Hoành Đồ thu tay về, “Tên em là Hạng Tây.”

Hạng Tây? Tên này nghe hay hơn Triển Hoành Đồ một chút, còn khá phù hợp với dáng vẻ thằng nhóc này lúc không lên tiếng.

Nhưng anh không định tin.

Vào trong tiệm, thợ sửa xe nhìn cửa sổ một chút, nói rằng có thể thay ngay, có kính.

“Một ngàn mốt.” Thợ sửa xe đưa bảng giá nói một câu.

Trình Bác Diễn cười cười, dựa vào bàn không nói gì.

“Đệt, đắt thế, mấy người nhìn tôi rất có tiền nên độn giá lên à,” Hạng Tây cúi đầu lấy ví tiền trong túi ra, mở ra rút ba tờ một trăm ra, “Hay là nhìn tôi rất dễ bắt nạt hả?”

Trình Bác Diễn chỉ định làm dáng thôi, đừng nói ba trăm này, tám trăm kia anh cũng không định lấy, anh không muốn gặp lại tên này nữa.

Nhưng khi ánh mắt anh rơi vào ví tiền kia……lại nhìn thấy vết cắt bút bi sau bóp………lập tức muốn lấy điện thoại ra gọi 110.

Chú cảnh sát! Ở đây bắt được một tên trộm!

“Bóp tiền không tồi ha,” Anh nói, “Ngành nghề của cậu mở rộng rất được nhỉ, cái gì cũng làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc