KHÔNG HÒA HỢP

“Sờ cũng không cho sờ, em có còn là người không?”

Trình Bác Diễn hành động rất nhanh, sau khi nói chuyện với Tống Nhất, ngày hôm sau Tống Nhất đã gọi Hạng Tây vào phòng làm việc.

“Lương tháng này đây,” Tống Nhất ngậm điếu thuốc đưa một phong thư cho cậu, “Tính cả tháng cho cậu đấy, còn tính thêm cả tiền trợ cấp ca đêm nữa.”

“Em không làm đủ một tháng đâu.” Hạng Tây nhận phong thư, hơi chần chừ.

“Còn có một tuần à, có mấy ngày đâu,” Tống Nhất nói, “Cũng không phải chỉ làm thế với cậu, người nào nghỉ ở chỗ tôi, tôi cũng tính toàn bộ cho họ, mua bán không thành thì vẫn có tình nghĩa mà.”

“À,” Hạng Tây cười cười, “Cảm ơn Tống ca, khoảng thời gian này rất cảm ơn anh.”

“Không có gì, sau này đi làm có tiền rồi thì mời tôi ăn cơm,” Tống Nhất nhìn cậu, “Có điều tôi không dễ mời như Bác Diễn đâu, mì tôm đồ nướng không làm tôi hài lòng đâu đấy.”

“Không thành vấn đề,” Hạng Tây nhét phong thư vào túi, cười ha ha, “Đến lúc đó anh chọn chỗ.”

“Được,” Tống Nhất cầm chìa khóa xe trên bàn, “Dọn đồ xong chưa, tôi chở cậu qua đó.”

“Còn phải chở em à?” Hạng Tây ngây người, hôm nay lúc Trình Bác Diễn gần tan làm thì có bệnh nhân được đưa tới khoa cấp cứu cần phẫu thuật, lúc đầu cậu nghĩ mình gọi xe đến nhà Trình Bác Diễn là được, ông chủ cũ đột nhiên nói chở cậu về, làm cậu cảm thấy địa vị mình cao quá.

“Ừ, phải chở, có người bảo tôi dẫn cậu đi ăn cơm, sau đó chở cậu về tới nơi, còn muốn tận mắt nhìn thấy cậu vào nhà an toàn,” Tống Nhất phất tay, “Đi thôi, dẫn cậu đi ăn trước.”

Hạng Tây đành phải cầm đồ theo Tống Nhất lên xe.

Tống Nhất lái xe rất khác với Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn lái xe rất ổn định, không đuổi không rượt, Tống Nhất lái xe……cũng được, cũng không đuổi không rượt, nhưng sẽ chửi, trên đường có người vượt lên hoặc có người lái xe chậm chắn đường, y sẽ mắng chửi người ta sa sả.

“Nhìn thấy chưa, cái loại ngu xuẩn, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể thế này, cứ như là vượt lên đầu cậu thì thành được tiên ấy, thực ra qua ngã ba cậu nhìn xem, cũng còn phải tu luyện với ba chiếc đằng trước nữa, ngu thật,” Tống Nhất khó chịu nói, “Tên ngu thế này đột nhiên lao ra đường tìm chết với cái xe điện, tu luyện với người ta luôn, luyện xong thì cả hai đều thư thản.”

“Tống ca,” Hạng Tây nghe thấy vui vẻ, “Hôm nay em nghe thấy anh nói nhiều hơn mọi ngày đấy.”

“Bình thường tôi uy nghiêm lắm,” Tống Nhất nói, “Lái xe một cái là không nhịn được, phải chửi, không xả được cơn tức này ra thì khó chịu lắm, nếu không thì phải lao lên đụng lại, vậy thì không tốt lắm.”

“Giống anh với Lâm Hách trước kia hả?” Hạng Tây cười thuận miệng hỏi một câu, hỏi xong lại cảm thấy không thích hợp lắm, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

“Bác Diễn kể cho cậu rồi à?” Tống Nhất cười lên, “Lúc đó tôi lái xe máy, cũng không phải xe điện, Lâm Hách lại không cho tôi cãi lại được câu nào, không đánh cậu ta thì đánh ai.”

“Tính anh ấy cũng tốt thật, nếu em bị người ta kẹp đầu vào cửa sổ đánh một trận thì chắc chắn không nhịn được,” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Mất mặt lắm.”

“Cậu ta cũng có nhịn đâu, tôi vừa thả cậu ta ra thì cậu ta lại xoay người đạp tôi ba cước, cái tốc độ đó, quá âm hiểm rồi, cũng không phải kẻ tốt lành gì,” Tống Nhất cười nói, ngẫm nghĩ lại nói, “Người tốt duy nhất trong đám chúng tôi ấy à, bị cậu nhặt rồi.”

“Vậy ạ.” Hạng Tây nghe thấy câu này chợt thấy nóng bừng, nóng xong lại muốn cười, người tốt? Cái đức tính sau lưng kia mà để Tống Nhất biết được không biết sẽ đánh giá thế nào đây.

Tống Nhất dẫn Hạng Tây đến một quán cơm nhỏ rất tinh tế ăn cơm, lúc đang chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại Tống Nhất vang lên, y lấy điện thoại ra: “Chắc là Bác Diễn rồi.”

Có điều không phải Trình Bác Diễn gọi tới, Tống Nhất nghe hai câu thì cau mày lại, vừa đi vừa nói: “Anh lăn lộn đến bây giờ mà còn không đưa một cô gái ra được, làm chút chuyện mà khó khăn thế à, chỉ có hai ba người, một hai tháng, cũng có bảo anh đưa đội bóng đá đến Nam Cực đâu……”

Hạng Tây đi theo sau, không nghe rõ Tống Nhất nói cái gì, túm lại là vừa mắng vừa ép buộc, sau đó cúp máy.

Tống Nhất chắc chắn từng lăn lộn, Hạng Tây có thể nghe ra được cách y nói chuyện, mặc dù không đến mức như những người ở Triệu Gia Diêu, nhưng cảm thấy không những nói chuyện cẩu thả, thứ trên người cậu có, trên người Tống Nhất cũng có.

Hạng Tây nhìn bóng lưng y, dù trước kia Tống Nhất có là người thế nào, bây giờ y có siêu thị, lái xe hơi, sống những ngày tháng tốt đẹp……..

Có lẽ cậu cũng có thể, mở một cái siêu thị thì xa vời quá, cậu không dám nghĩ đến, nhưng chỉ cần có thể chống đỡ qua đợt này, hẳn là mình cũng có thể an định yên ổn.

Học trà, đến trà trang, ngày ngày chụp vài bức ảnh, không chừng có khi còn học được thêm gì đó, sau đó đi đến hướng đông đi qua hướng tây, còn có Trình Bác Diễn, tốt biết bao!

“Lên xe,” Tống Nhất ngồi trong xe gọi cậu, “Đang nghĩ gì thế?”

Hạng Tây cười cười, không suy nghĩ nữa, mở cửa lên xe.

Tống Nhất nghiêm túc làm theo yêu cầu của Trình Bác Diễn đưa Hạng Tây về đến tận cửa nhà.

“Tống ca vào ngồi chút không?” Hạng Tây lấy chìa khóa mở cửa.

“Tôi không vào nhà cậu ta đâu,” Tống Nhất nói, “Vào cửa mà tốn sức như lên long sàng vậy……..Tôi đi đây, cậu đừng ra ngoài, chú ý an toàn.”

“Ừm,” Hạng Tây cười cười, “Cảm ơn Tống ca.”

Tống Nhất phất tay, xoay người vào thang máy.

Hạng Tây đóng cửa lại, vứt balo xuống đất, thay giày, cất giày vào tủ, xoa tay, vào thư phòng thay đồ, trở ra treo quần áo lên cái tủ cạnh cửa.

Làm xong một loạt hành động này, cậu đứng trong phòng khách cười lên, đúng là tốn sức thật.

Sau khi lấy máy ảnh trong balo đặt lên bàn máy tính, mấy thứ còn lại đều là quần áo, suy nghĩ xem nên để đâu, thư phòng à?

Trong thư phòng không có tủ, trước kia cậu nhét quần áo vào balo vứt lên cạnh sofa, dù sao cũng không có mấy bộ…….Vậy bây giờ thì sao? Để đâu đây?

Suy nghĩ cả buổi, cậu vẫn xách balo vào thư phòng, ném lên mặt đất cạnh cái sofa.

Trình Bác Diễn vẫn chưa về, cậu ngồi trên sofa coi TV hơn một tiếng đồng hồ, tin hỏa hoạn đã được lên mấy kênh thời sự, vẫn chưa có tiến triển gì mới, nhưng giống như điều Trình Bác Diễn đang lo lắng, nghi phạm đang bỏ trốn.

Cậu khoanh chân lại, nhíu đôi lông mày coi TV, chú Bình và Nhị Bàn chạy cùng nhau mua một tặng một, hay là chia nhau ra chạy?

Có thể chạy đi đâu? Cậu theo chú Bình đã mười mấy năm rồi, chú Bình chưa từng chạy trốn, nhưng cũng từng bị bắt hai ba lần rồi, nhưng chú Bình thuộc loại côn đồ cấp bình dân, từ đầu đến cuối luôn thủ vững danh xưng đầu sỏ trong Triệu Gia Diêu đánh nhau ầm ĩ lừa gạt hãm hại, nên không phạm phải tội gì lớn, vào đồn không bao lâu thì sẽ được thả ra, không cần phải chạy trốn.

Chuyện lần này xảy ra, cậu thật sự không biết chú Bình có thể chạy đi đâu.

Suy nghĩ thêm một lúc lại có cảm giác không nói ra được gì, mấy năm này chú Bình xem trọng Nhị Bàn thế nào cậu không rõ, nhưng Hạng Tây chứng kiến địa vị của Nhị Bàn vững lên từng ngày, cuối cùng cũng thành công kéo chú Bình đến bước phải chạy trốn.

Nếu Nhị Bàn không phải là nằm vùng của cảnh sát, thì cũng là nội ứng của Mặt Lừa, đúng là cẩn tắc với cương vị làm cảm động trời đất người người rơi lệ……..

Mãi cho tới khi thời sự đã phát xong, đã không còn nội dung liên quan nữa, Hạng Tây mới đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.

Đồ vật trong phòng tắm được sắp xếp gọn gàng, cậu thấy cái bàn chải mình để lại đây và cái bàn chải của Trình Bác Diễn đang được mỗi bên một cái cắm trên kệ bàn chải thì thấy hơi buồn cười, Trình Bác Diễn có chứng sắp xếp đồ vật, mặc dù không cần trăm phần trăm nhưng cũng bắt buộc phải tận lực duy trì đối xứng.

Cậu cởi đồ trên người ra, bây giờ trời không còn nóng như lúc trước nữa, nước lạnh xối lên người cậu làm lông tơ dựng hết lên, nhanh chóng tắt đi vòi nước, định chỉnh lại nhiệt độ.

“Hạng Tây!” Giọng Trình Bác Diễn truyền từ ngoài phòng tắm, hình như đang ở phòng khách.

Về rồi à?

Hạng Tây vô thức giật cái khăn mặt xuống che phía dưới lại, che xong mới nhớ cửa phòng tắm đang đóng, thế là lại bỏ khăn mặt ra lên tiếng: “Em đang tắm!”

“Ăn cơm chưa?” Giọng Trình Bác Diễn đã đến cửa phòng tắm.

“Ăn rồi,” Hạng Tây nói, do dự một chút lại lấy cái quần mặc vào, qua đó mở cửa phòng tắm ra, “Tống Nhất chở em đến đây.”

“Ừ,” Trình Bác Diễn dựa vào cửa cười cười, “Chuyển hết đồ qua đây rồi à?”

“Chuyển hết rồi, để ở thư phòng ấy,” Hạng Tây thấy nụ cười của Trình Bác Diễn, cảm nhận được sự dễ chịu nói không thành lời, đến đó vươn tay ra ôm anh, dựa lên người anh duỗi eo, “Cũng không có đồ gì.”

“Vậy em tắm đi.” Trình Bác Diễn sờ lưng cậu, rồi nắm lấy lưng quần cậu kéo ra, sau đó thả tay ra, lưng quần thun bộp một phát lên mông cậu.

“Anh bị điên hả!” Hạng Tây buông anh ra, lui một bước nắm quần.

“Tắm đi.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Ừm,” Hạng Tây vịn cửa đứng chờ hai giây, thấy Trình Bác Diễn không có ý định rời đi, cậu lắc cửa, “Em đi tắm đó.”

“Thì tắm đi.” Trình Bác Diễn bình tĩnh nói.

“Em phải đóng cửa, anh tránh ra đi.” Hạng Tây nói.

“À,” Cuối cùng Trình Bác Diễn cũng không dựa khung cửa nữa, “Không cho xem à?”

“Tắm rửa thì có gì hay mà xem!” Hạng Tây trừng mắt, đôi khi Trình Bác Diễn đúng là làm người ta cạn lời.

“Vậy tắm đi, anh di xem TV một lát đây.” Trình Bác Diễn nói, lúc định rời đi thì lại đột nhiên xoay người sải bước vào phòng tắm, nhanh tay nhéo đầu ti của cậu một cái.

Cậu còn chưa kịp phản ứng được, Trình Bác Diễn đã nhảy ra khỏi phòng tắm, trong phòng khách lười biếng nói một câu: “Ôi, ca phẫu thuật hôm nay làm anh mệt chết, còn mệt hơn nghề thợ mộc nữa…….”

“Trình Bác Diễn!” Lúc này Hạng Tây mới hồi thần lại, cơn tê dại ngứa ngáy khó tả lan nhanh từ ngực xuống khắp cơ thể, lẫn với khiếp sợ khiến cậu hét xong tiếng này rồi cũng không biết nên nói gì nữa, tay che ngực lại, thấy động tác này quá ngốc nên lại nhanh chóng bỏ tay xuống, “Anh có bệnh thì mau uống thuốc đi!”

“Đang uống nè.” Trình Bác Diễn cầm cái ly đi tới, trong tay có vài viên thuốc.

Đó là viên vitamin Trình Bác Diễn uống mỗi ngày, Hạng Tây thật sự cạn lời, vung tay đóng cửa phòng tắm lại.

“Nhẹ thôi,” Trình Bác Diễn ở bên ngoài cười nói, “Vừa mới sửa đấy.”

Hạng Tây tắm xong rồi đi ra, Trình Bác Diễn đang dựa vào sofa, tay chống đầu xem TV.

“Anh ăn chưa?” Hạng Tây đi qua hỏi một câu.

Trình Bác Diễn không trả lời, cậu đến trước mặt Trình Bác Diễn nhìn, phát hiện mắt Trình Bác Diễn nhắm lại, nhìn giống như đang ngủ.

“Trình Bác Diễn?” Hạng Tây nhỏ giọng gọi anh, “Bác sĩ Trình? Uống thuốc…….trị bệnh tâm thần đi…….”

Trình Bác Diễn không nhúc nhích.

Hạng Tây đưa tay ra đẩy vai anh: “Trình…..”

Chưa nói xong lời, Trình Bác Diễn như bị giật mình, đột nhiên mở mắt ra, không đợi Hạng Tây lui lại, anh đã bắt lấy cổ tay Hạng Tây, kéo tay cậu vặn xuống.

Hạng Tây chỉ cảm thấy tay tê lại, sau đó bị vặn xuống ghế sofa, mặt trực tiếp đập lên đệm.

“Võ công……tốt.” Hạng Tây úp mặt lên đệm nói, giơ ngón cái tay kia lên.

“Có làm em bị thương không?” Trình Bác Diễn hốt hoảng, nhảy xuống ghế sofa, đúng là anh ngủ mất, sống ở nhà một mình trong thời gian dài bỗng có người đẩy anh một cái, anh liền phản xạ có điều kiện là có trộm vào nhà.

“Không có,” Hạng Tây đứng dậy, vung cánh tay, “Trước khi em kịp sợ thì đã ngã xuống rồi.”

“Chỗ anh luôn không có ai,” Trình Bác Diễn ôm lấy cậu, xoa đi xoa lại trên cánh tay và bả vai cậu, “Bị đẩy thình lình thế làm anh giật cả mình.”

“Anh không quen trong nhà có thêm một người nhỉ.” Hạng Tây nhìn anh.

“Có người khác thì không quen,” Trình Bác Diễn dùng chóp mũi cọ lên trán cậu, “Có em thì sẽ quen nhanh thôi.”

“Anh ăn chưa?” Hạng Tây cười cười.

“Chưa ăn,” Trình Bác Diễn lại đổ về sofa, “Tí nữa anh nấu mì ăn là được.”

“Em nấu nhé?” Hạng Tây lập tức nói.

“……Tự nhiên anh không đói nữa.” Trình Bác Diễn nằm lên sofa nở nụ cười.

“Mì trứng gà?” Hạng Tây không để ý đến anh, tiếp tục hỏi.

“Em nhiệt tình thế này không bằng lau sàn giúp anh…….” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy mì trứng gà nha,” Hạng Tây vào phòng bếp, “Thêm chút rau xanh.”

Hạng Tây hăng hái phấn khởi vọt vào phòng bếp nấu mì, đồng thời xin miễn tham quan, Trình Bác Diễn cũng không muốn tham quan, quá trình nấu cơm của Hạng Tây rất có tính khiêu chiến đối với anh, cắt rau nhất định sẽ bã rau rơi khắp nơi, dưới lò bếp thì chắn chắn sẽ là nước tung tóe……..

Anh vào thư phòng, cầm balo của Hạng Tây nhìn xem, lấy quần áo cậu ra khỏi balo, lại đi vào phòng ngủ, treo đồ vào tủ quần áo.

Lại trở về thư phòng, nhìn cái sofa giường, không biết nên mở cái giường này ra hay là khỏi.

Hạng Tây thích sát bên anh, chỉ cần anh không bị kìm nén đến chết, đương nhiên nằm chung phòng ngủ tương đối tốt, nhưng vừa nãy tay mới nhéo Hạng Tây một cái, anh không xác định Hạng Tây còn muốn nằm với anh hay không.

Cuối cùng anh vẫn không mở ra, trở về phòng khách ngồi xuống.

Hạng Tây bưng tô mì đi ra phòng bếp, đắc ý nói: “Không cháy cũng không vỡ nồi, em thấy trong tủ lạnh còn có hành lá nên rắc một ít lên, ngửi thơm lắm, anh nhanh thử đi!”

“Được.” Trình Bác Diễn đi rửa tay rồi ngồi xuống.

Mùi không tệ, nhìn cũng…….tạm được, trứng không nát, nhìn rau xà lách và hành lá rất thích mắt, chỉ là nước mì nhìn như nước suối vậy.

Anh gắp một miếng lên bỏ vào miệng, nhai nhai, lại gắp một miếng lên nhai, sau đó uống nước mì.

“Thế nào?” Hạng Tây ngồi đối diện anh hỏi.

“Rất ngon,” Trình Bác Diễn dựng ngón cái, “Vị rất được, chỉ là…….”

“Làm sao?” Hạng Tây ngồi thẳng người dậy.

“Vị giác của anh mất hoàn toàn rồi hả?” Trình Bác Diễn lại uống một ngụm nước mì, “Hay là em không bỏ muối?”

“Có bỏ chứ,” Hạng Tây nói, “Bỏ ít lắm, không phải anh nói một ngày ba đến năm gam muối sao, em rắc mấy viên à.”

“……..Mấy viên? Em còn đếm à?” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ cười lên, “Nếu bỏ bột ngọt thì khỏi đếm luôn.”

“Nhạt hả? Em bỏ thêm cho anh nha.” Hạng Tây đứng dậy chạy vào phòng bếp.

“Lấy nước tương đi,” Trình Bác Diễn nói, “Cho thêm chút màu sắc.”

“Được,” Hạng Tây cầm chai nước tương, vặn nắp ra đổ ra tô anh, vừa đổ vừa hỏi một câu, “Bao nhiêu thì được?”

“Được rồi!” Trình Bác Diễn hô một tiếng.

Hạng Tây thu tay lại, nhìn cái tô: “Có thấy màu đâu?”

Trình Bác Diễn không nói gì, cầm đũa khuấy mì trong tô lên, nước mì biến thành màu nâu, anh nhìn Hạng Tây một chút, nhéo họng nói: “Wow ngạc nhiên thật!”

Hạng Tây cười: “Đậu xanh màu gì thế này! Em có biết đổ nước tương bao nhiêu đâu…….Làm sao đây, đổ đi à?”

“Không sao,” Trình Bác Diễn trộn mì, lại thở dài một hơi, “Cũng may không đổ nước tương đen.”

“Mặn rồi……hả?” Hạng Tây nhìn anh.

“Không mặn,” Trình Bác Diễn cúi đầu ăn, ăn mấy miệng lại ngẩng đầu, “Còn nước mì không?”

Hạng Tây thở dài, vào phòng bếp bưng nồi ra đổ nước vào trong tô: “Có phải từ nay về sau em phải đoạn tuyệt duyên nghĩa với nấu ăn không?”

“Em muốn nấu thì nấu đi,” Trình Bác Diễn vừa ăn vừa nói, “Dù sao anh sẽ ăn hết.”

Cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một hồi, Trình Bác Diễn đi tắm, Hạng Tây ngồi trong phòng khách tiếp tục xem thời sự buổi tối, so với buổi chiều thì đã có tiến triển rồi, nói rằng cảnh sát đã bắt đầu đuổi bắt tại các trạm xe và các ga tàu cao tốc phụ cận, còn công bố ảnh chụp của nghi phạm, xin các thị dân nếu thấy thì báo cáo ngay.

Hạng Tây nhìn chằm chằm ảnh chụp chú Bình và Nhị Bàn trên TV.

“Lương Xuyên Bình, Tiêu Tuấn,” Trình Bác Diễn tắm xong đi ra, đứng cạnh sofa đọc tên trên màn hình, “Thì ra trông thế này.”

“Lần đầu tiên em thấy ảnh chứng minh của hai người này,” Hạng Tây khẽ giọng nói, “Xấu quá đi, với cái tính của Nhị Bàn mà còn chưa đập nát cái tiệm chụp ảnh à……..”

Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ đi qua vò đầu cậu.

“Cái mặt dây chuyền của em,” Hạng Tây ngẩng đầu, “Còn không?”

“Còn đây, anh khóa ở trong tủ rồi,” Trình Bác Diễn gật đầu, “Muốn nhìn hả?”

“Ừm, tự nhiên muốn nhìn.” Hạng Tây nói.

“Đợi nhé,” Trình Bác Diễn xoay người đi vào phòng ngủ, một lát say đặt một cái hộp nhỏ lên tay cậu, “Sao thế?”

“Nếu chú Bình bị bắt,” Hạng Tây mở hộp ra, nhìn chòng chọc vào cái mặt dây chuyền, “Người bình thường không được gặp chú ta đâu nhỉ.”

“Em muốn gặp chú ta?” Trình Bác Diễn nhìn cái mặt dây chuyền.

“Không biết nữa, thực ra không muốn gặp,” Hạng Tây cau mày, “Nhưng em vẫn nghĩ rằng, có cơ hội thì đi hỏi chú ấy…..Rốt cuộc em……..là nhặt được hay là trộm về hay là……em chỉ muốn biết em từ đâu đến……..”

Trình Bác Diễn không lên tiếng, ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ hai cái.

Hạng Tây dựa vào người anh, vẫn cau mày: “Nhưng thực ra nghĩ lại, có hỏi cũng như không, chú ấy sẽ không nói cho em, em hiểu rõ chú ấy lắm, chú sẽ không để em sống thoải mái đâu, hễ có cơ hội là chú ta sẽ hy vọng cây gai này sẽ đâm trong lòng em suốt đời, không biết mình là ai, không biết từ đâu đến.”

“Hạng Tây, anh nói cái này có thể em không muốn nghe,” Trình Bác Diễn xoa tóc cậu, “Em nên cắt tóc đi, tóc dài ra rồi này, còn dựng thẳng lên nữa.”

“Ơ, nói cái này hả?” Hạng Tây cười lên.

“Con người ấy à, ai cũng sống có phương hướng, đường ở phía trước, hy vọng cũng ở phía trước, nghĩ chuyện gì làm việc gì đều phải nhìn về phía trước,” Trình Bác Diễn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, “Triệu Gia Diêu, em đến từ đâu, tất cả đều ở phía sau, suy nghĩ mấy chuyện đó cũng không sao cả, nhưng đừng để những thứ ấy níu lấy bàn chân em.”

Hạng Tây không nói gì, im lặng rất lâu, rồi ngửa đầu lên, nhìn Trình Bác Diễn nở nụ cười: “Em là ai?”

“Em là Hạng Tây, cũng là Tiểu Triển, còn là con trai anh, những cái này không xung đột với nhau, mặc kệ em đến từ đâu, tới thế giới này như thế nào, đã trải qua những gì, em vẫn là em,” Trình Bác Diễn cúi đầu hôn lên môi cậu, “Em……”

“Đừng có chiếm tiện nghi của người ta lúc giảng đạo lý,” Hạng Tây nhanh chóng nhón chân lên, cắn một cái lên môi Trình Bác Diễn, “Anh nghiện làm cha rồi hả?”

“Không phải vì anh chưa làm cha bao giờ sao, sau này cũng không làm được,” Trình Bác Diễn cười cười, “Đành phải bắt em lại cho đỡ nghiện.”

Hai người không nói tiếp, Hạng Tây rất hưởng thụ cảm giác dính chung một chỗ với anh, không cần lên tiếng, cũng không cần động đậy, chỉ ôm nhau như vậy, là hài lòng lắm rồi.

Chỉ là không biết hôm nay Trình Bác Diễn quá mệt hay là vì ăn tô mì kia xong bị trúng độc, ngoẹo đầu sang một bên được một lúc thì mắt díp lại.

“Anh buồn ngủ rồi hả?” Hạng Tây hỏi.

“Hả?” Trình Bác Diễn mở mắt, “Hơi hơi.”

“Vậy……ngủ thôi.” Hạng Tây ngồi thẳng dậy.

Trình Bác Diễn đi rửa mặt, lúc đi ra thì thấy Hạng Tây đang đứng ở cửa thư phòng.

“Em ngủ không?” Trình Bác Diễn qua đó chọc tay lên lệ chí của cậu.

“Em cũng ngủ chứ, em cũng có đọc sách đâu, anh ngủ rồi thì một mình em làm gì?” Hạng Tây nói.

“Ngủ ở thư phòng à?” Trình Bác Diễn ôm cậu, chậm rãi ôm về phòng ngủ, “Ngủ trên giường lớn đi, không phải em thích giường của anh sao.”

“Ước pháp tam chương trước kia nói là không được phép ngủ trên giường anh mà.” Hạng Tây chậc một tiếng.

“Bây giờ sửa lại,” Trình Bác Diễn cười cười, “Em không nhắc thì anh quên mất, làm một ước pháp tam chương mới thôi.”

“Giờ em sắp nghiện sạch sẽ theo luôn rồi mà còn cần ước pháp à? Còn tam chương nữa chứ?” Hạng Tây nghiêng đầu.

“Tam chương không đủ, tật xấu của em không ít đâu, ở chung lâu dài khẳng định sẽ hiện hình, anh từ từ nói ước pháp cho em,” Trình Bác Diễn cười nói, lắc lư đẩy cậu vào phòng ngủ, chậm rãi đến bên giường, “Tắm xong, không giặt lại khăn mặt mà treo lên thì xong đời rồi.”

“Sao anh biết em không giặt lại?” Hạng Tây nói, suy nghĩ rồi trợn tròn mắt, “Anh nha, anh nhìn lén em tắm hả?”

“Em nha lần nữa đi,” Trình Bác Diễn sau lưng đẩy cậu một cái, thuận thế đè xuống, xếp chồng lên nhau trên giường, “Anh không cần nhìn trộm em tắm, em rửa mặt toàn thế thôi, lau xong thì treo lên, không lẽ tắm xong thì sẽ giặt lại à?”

“Phiền thật đấy.” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.

Trình Bác Diễn cũng cười, hôn lên mặt cậu một cái, tay mò vào áo sờ eo cậu, lại sờ xuống đùi.

“Anh không ngủ à?” Hạng Tây vặn người, duỗi tay ra phía trước muốn bò xuống dưới ra khỏi Trình Bác Diễn.

“Anh nói này, Hạng Tây à,” Trình Bác Diễn đè vai cậu lại, ghé vào tai cậu khẽ nói, “Không cho ngủ thì thôi đi, sờ cũng không cho sờ, em có còn là người không? Không sờ được thì anh sắp không còn là người nữa rồi.”

Hạng Tây ngây người, sau đó liền cười lên: “Anh nói tào lao gì thế, vậy anh sờ lung tung rồi nổi hỏa thì làm sao đây?”

“Thì anh vào nhà vệ sinh tự sờ mình thôi.” tay Trình Bác Diễn lại sờ đùi cậu mấy cái, cúi người xuống dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc