KHÔNG LÀM TỐT CÔNG VIỆC NGHIÊN CỨU KHOA HỌC THÌ VỀ NHÀ THỪA KẾ GIA SẢN BẠC TỶ


Lục Sơ Uyển không nói chuyện, Từ Đồng Đồng bên cạnh cô ấy xấu hổ siết chặt cái quạt nhỏ.

Bạch Dao liếc nhìn chiếc sườn xám màu đen đặt trên bàn, so sánh với chiếc váy trên người con gái, cảm thấy vô cùng ngớ ngẩn: "Em dâu, em như thế này cũng quá bất công đi! Tự đặt váy tốt nhất cho con gái của mình, rồi lại đặt cho Uyển Uyển nhà chị bộ váy cho có lệ!"
Mười ngón tay còn có cái dài cái ngắn, Hứa Vi yêu thương Lục Sơ Uyển, nhưng làm sao có thể so sánh được với con gái của chính mình?
Huống hồ quan trọng là không phải Hứa Vi keo kiệt không cho nổi một cái váy, mà là cô ấy đã thức trắng hai đêm để may chiếc váy này cho Phó Chi, từng đường khâu mũi chỉ đều dành toàn bộ tâm huyết của cô ấy.

Cũng được xem như là món quà đầu tiên Hứa Vi dành cho con gái.

Kết quả lại bị Lục Sơ Uyển giành mất.

Hứa Vi không tranh cãi với Bạch Dao, trong lòng trầm mặc, nhìn cháu gái, cố hết sức bình tĩnh nói: "Cuộc thi còn chưa bắt đầu, con cứ đi cởi váy ra đi, trả lại cho Chi Chi nhà chúng ta.

"
Mấy nữ sinh xung quanh đều nghe thấy toàn bộ, liền quay đầu về phía này.


"Thì ra chiếc váy này là do mẹ của Phó Chi làm cho cậu ấy, khó trách nhìn lại đẹp như vậy, trên lưới vải còn đính cả đá quý!"
"Lục Sơ Uyển lúc nãy nói cũng ghê lắm, còn nói muốn đem váy tặng cho người khác, hóa ra lại là tu hú chiếm tổ, lấy váy mà mẹ nhà người ta may cho con gái để khoác lên giả làm thần tiên?"
"Loại váy này làm mất rất nhiều thời gian nha, cậu ấy cũng đã mặc qua rồi, trả lại có khi còn khiến Phó Chi chán ghét hơn! Làm thế nào Phó Chi có thể mặc tiếp được?"
Lục Sơ Uyển cắn môi, nghe thấy tiếng thảo luận xung quanh, đôi mắt đỏ hoe, dứt khoát nói: "Con sắp lên thi rồi, không có thời gian đổi lại!"
"Vòng eo váy này là 56, còn chiếc sườn xám màu đen kia là 62.

"
Giọng điệu của Hứa Vi có chút lo lắng: "Con hơi quá cỡ, không thể mặc đồ của Chi Chi được! Chút nữa lên trên sân khấu mà váy bị rách thì phải làm sao?!" Huống hồ Lục Sơ Uyển đã mặc váy của con gái của cô, vậy lát nữa con gái của cô sẽ mang cái gì?!
"Uyển Uyển nhà chúng ta thon thả thế này, làm sao có thể nói là quá cỡ!" Bạch Dao kéo người ra sau lưng che chở: "Chị nói cho em biết Hứa Vi, hôm nay em không cho Uyển Uyển mang bộ váy này lên sân khấu, chị sẽ càng để cho con bé mang! Em không phục, chúng ta liền đến chỗ lão phu nhân nói chuyện, xem thử ai đúng ai sai!"
Lục Sơ Uyển thở d.ốc, ngồi trên ghế trang điểm, giọng nói lãnh đạm: "Bộ váy này rất vừa người con, giống như là may riêng cho con vậy, cô hai không cần lo lắng.

Đương nhiên, cô hai, nếu cô hai cảm thấy tiếc tiền, sau khi thi xong con sẽ trả lại tiền cho chiếc váy này!"
"Không phải là vấn đề tiền nong!" Hứa Vi nói không xong, mặt đỏ bừng tức giận, hận không thể giật lại được: "Đây là váy mà cô tự tay may cho Chi Chi! Toàn bộ đều dựa theo kích cỡ của Chi Chi mà may, Lục Sơ Uyển, sao con lại giống với mẹ mình, không chịu nói lý như vậy!"
Đây là lần đầu tiên Hứa Vi nặng lời với Lục Sơ Uyển, còn làm điều đó trước mặt rất nhiều người.

Sắc mặt Lục Sơ Uyển tái nhợt, tức giận quay đầu đi: "Nhị thẩm, con đã nói rất có lý rồi, con nói là bây giờ con sắp lên sân khấu thi rồi, không có đủ thời gian để thay đồ!"
Giống như là xác minh lời nói của cô ấy, giáo viên hướng dẫn liền kéo màn che: "Lục Sơ Uyển, em chuẩn bị đi, sắp lên sân khấu.

"
"Vâng.

" Lục Sơ Uyển kéo váy lụa đứng dậy.

Hứa Vi hồi lâu vẫn không nói nên lời, trong ánh mắt mông lung một tầng sương mù, nhìn chiếc sườn xám màu đen trên bàn trang điểm: "Chi Chi, đều là mẹ không tốt, đáng lẽ mẹ phải đích thân mang váy đến cho con, sườn xám này làm sao con có thể mặc được đây!"

Lục Dư Thâm ngập ngừng di chuyển bàn tay đang cầm bảng vẽ về phía Phó Chi, còn chưa chạm tới ngón tay của em gái, đã ngay lập tức thu lại, vành tai đỏ bừng.

Chưa kịp an ủi em gái, ngược lại làm cho chính mình ngại chết.

Cậu mím môi, đứng vào một góc kéo lấy áo của Hứa Vi, bộ dáng không mấy vui vẻ.

"Mẹ đã làm tốt lắm rồi.

" Phó Chi nắm lấy tay Hứa Vi, lời ít mà ý nhiều: "Chị ấy nhất định sẽ hối hận.

"
Bạch Dao phớt lờ lời nói khùng điên của Phó Chi, vén một góc nhỏ của tấm màn, nhìn về phía Lục Sơ Uyển đang bước lên sân khấu.

Tất cả ánh đèn trên sân khấu đều chiếu vào người cô ấy, khiến làn cô ấy trở nên mỏng manh như ngọc trắng.

Dưới khán đài, vô số ánh mắt đều đổ dồn vào cô ấy, có kinh ngạc cũng có ngưỡng mộ.


Lục Sơ Uyển nghe thấy có nam sinh ở kêu tên cô, khen cô mặc váy rất xinh đẹp.

Cô ấy mấp máy môi, một tay cầm lấy micro nói lời cảm ơn mọi người.

Đi đến trước mặt của các giám khảo, đang muốn cúi xuống bốc chủ đề từ hòm giấy.

"Xoạt " một tiếng.

Toàn bộ chiếc váy bị rách làm đôi từ chỗ eo tới cánh tay.

Ngay sau đó chính là tiếng "lách cách" của những viên đá quý được đính trên váy rớt xuống sân khấu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc