KHÔNG LÀM TỐT CÔNG VIỆC NGHIÊN CỨU KHOA HỌC THÌ VỀ NHÀ THỪA KẾ GIA SẢN BẠC TỶ


Lục Dư Mặc khóc có chút thảm thiết.

Quần áo gọn gàng ban đầu đã xuất hiện mấy nếp gấp, vì vậy không thể vào bệnh viện thăm Lục lão phu nhân nhiều chuyện.

Phó Chi vẫy một chiếc xe taxi.

Đến lúc này rồi, cô muốn cùng anh cả về nhà ăn cơm.

Lại gặp phải tài xế rất lắm lời, qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lục Dư Mặc: "Chàng trai này, cặp đôi yêu đương cãi nhau là chuyện bình thường, đừng quá để trong lòng, có chuyện gì xảy ra thì nên nghĩ thoáng chút!"
Phó Chi gửi tin nhắn cho Hứa Vi: "Chúng tôi không phải là một cặp.

"
Lục Dư Mặc cũng lấy khăn tay lau nước mắt nói: "Nó là em gái của tôi.


"
Anh em?
Tài xế sửng sốt một chút, lỡ miệng nói ra: "Là không phải cùng một mẹ đẻ ra hả? Ngoại hình này của cậu còn kém xa em gái nhiều!"
Lục Dư Mặc: "! "
Sắc mặt của Lục Dư Mặc càng kém.

Tài xế ý thức được có gì đó không ổn, xấu hổ im lặng.

Bên trong xe không khí yên tĩnh đến rợn người.

Sau một lúc lâu, người tài xế mới tìm được một cái cớ để cứu rỗi tình hình hiện tại: "Nhưng tôi thấy anh em hai người cười lên đều có má lúm đồng tiền, điểm này rất giống nhau! "
Ánh mắt Phó Chi rời khỏi giao diện wechat, nghiêng người, khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh một cách kín đáo.

Lục Dư Mặc mím môi, thầm nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó vì khóc rất đẹp trai.

Còn chưa kịp ngồi thẳng lưng, đã nghe thấy Phó Chi nói với một giọng điệu hơi nghi hoặc: "Má lúm đồng tiền ở đâu?"
"Trên mặt anh ấy không phải toàn là nếp nhăn sao?"
Lục Dư Mặc: "! "
Ở phía bên kia, bệnh viện thành phố A.

Lúc Lục Sơ Uyển bước vào, liền thấy Hứa Vi và Lục Ngưng ngồi bên cạnh giường bệnh.

Lục Ngưng là cháu gái của Lục lão phu nhân, bằng tuổi với Hứa Vi, vài năm trước đã gả cho một doanh nhân giàu có ở Bắc Kinh, không phải ngày lễ hay ngày tết, hầu hết sẽ không quay về thành phố A.

Khuôn mặt người phụ nữ có chút lạnh lùng, bất ngờ đụng phải ánh mắt sắc bén kia, Lục Sơ Uyển hơi kinh ngạc, tim đập thình thịch, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi: "Cô nhỏ.

"

"Uyển Uyển tới, mau tới đây ngồi đi.

" Lục Ngưng và Bạch Dao có mâu thuẫn, thậm chí còn không muốn nhìn mặt người cháu gái ngoại này cho lắm, nhưng lần này đối diện với Lục Sơ Uyển, rõ ràng đã thân thiết so với lúc trước không ít.

Lục Sơ Uyển nhất thời không đoán được thái độ của cô ấy, chỉ có thể nghe lời ngồi xuống bên cạnh.

Ngược lại là Lục lão phu nhân rất quan tâm đến đứa cháu gái này: "Làm sao lại đến muộn thế này?"
"Trên đường đã xảy ra chút chuyện.

" Lục Sơ Uyển dường như đang suy nghĩ, giọng điệu có chút ấp úng: "Vừa rồi hình như con có nhìn thấy Chi Chi, nhưng vì xe cảnh sát đi qua quá nhanh, con không thể xác định được người bị còng tay bắt đi có phải em ấy hay không.

"
"Bị cảnh sát bắt đi?!" Sắc mặt của Lục lão phu nhân tối sầm, đang muốn hỏi Phó Chi có phải là đã ăn cắp gì không? lại nhớ đến Lục Ngưng cũng đang ở đây, kìm lại tức giận nói: "Con dâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Vi sớm đã nhận được tin nhắn của Phó Chi, giải thích: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là Dư Mặc bị lừa tiền, cảnh sát dẫn theo hai đứa nhỏ và đám lừa đảo kia về điều tra.

"
Chỉ cần không phải chuyện làm mất uy tín Lục gia, Lục lão phu nhân căn bản là không quan tâm.


Lục Sơ Uyển cười thẹn thùng, như thể tùy tiện nói: "Thì ra là thế.

Nhưng với tính cách của Dư Mặc, chưa bao giờ tiếp xúc với tam giáo cửu lưu, làm sao có thể bị lừa gạt được?"
Bởi vì hắn ngu xuẩn.

Lục lão phu nhân căn bản là không nghĩ nhiều.

Lục Ngưng lại nhíu mày, nghĩ đến kẻ gần nguời xa, cô ấy vẫn thông minh không có nói tiếp.

Trong phòng bệnh nổi lên một con sóng ngầm mãnh liệt, Lục lão phu nhân không để ý, bà ấy chỉ tiếc thương cho mình là một bà lão đáng thương chịu nhiều khổ cực.

Lấy thực phẩm chức năng từ trong ngăn tủ ra, đổ một viên ra trên tay.

.


Bình luận

Truyện đang đọc