KHÔNG PHẢI EM! TÔI SẼ KHÔNG LẤY



Cuối cùng buổi cơm của hai người lại thành ra thế này, ngồi đối diện với cô và Thẩm Ngạn Triết là Kim Dương Y và Dụ Trạch Dương, Dụ Trạch Dương lại luôn hướng khuôn mặt đầy ý cười chói lọi đến Tịch Lạc Khuê, làm cô cũng không biết phải hình dung con người này ra sao, vì khi cô xem anh ta đóng phim toàn là khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng, ai dè con người ngoài đời thật của anh ta lại hoạt bát, sôi nổi thế này, thật đúng là một trời một vực, nếu nói vậy thì hắn quả là một diễn viên chuyên nghiệp."Mắt của cậu là không muốn dùng nữa rồi đúng không?"Chợt giọng đầy đe dọa của Thẩm Ngạn Triết vang lên.Dụ Trạch Dương vẫn giữ nguyên nụ cười chuyển sang Thẩm Ngạn Triết, "Tất nhiên là dùng chứ, tôi kiếm cơm là nhờ đôi mắt này đó."Thấy Dụ Trạch Dương khá bình thản mà Thẩm Ngạn Triết thái độ cũng không phải đùa, Kim Dương Y tót mồ hôi, hắn là bạn của Thẩm Ngạn Triết từ thời thơ ấu và hắn cũng hiểu rõ Thẩm Ngạn Triết là người thế nào trong nhiều năm qua, sự máu lạnh của Thẩm Ngạn Triết nếu Dụ Trạch Dương chưa được trải qua thì vẫn chưa biết sợ đây mà!.Nhanh tay hắn gấp một miếng tôm bao cơm bỏ vào miệng Dụ Trạch Dương, "Ăn đi, đừng nói nữa."Dụ Trạch Dương bất ngờ nên ưm một tiếng, hắn tròn mắt nhìn Kim DươngY, định mở miệng không ngờ hắn chưa kịp nói thì một miếng tôm bao cơm khác lại dồn vào miệng hắn lần nữa, kèm theo đó bàn tay của Kim Dương Y đã bụm miệng hắn lại, mặt cũng biểu hiện ý cười bất đắc dĩ."Đã bảo lo ăn đi."Lần này làm Dụ Trạch Dương như mắc nghẹn đến nơi, hắn cố nhai mà nuốt trong khó nhọc, một màn chật vật của hắn làm Tịch Lạc Khuê ngồi đối diện cũng thấy tội, càng không hiểu sao Kim Dương Y lại chơi ác vậy."Anh...!không sao chứ! Uống nước đi" Vừa nói tay Tịch Lạc Khuê đã đưa ly nước qua cho hắn.Tay bắt lấy ly, Dụ Trạch Dương một hơi uống cạn, vừa xong vẻ mặt đầy bất mãn của Dụ Trạch Dương đã đâm thẳng vào Kim Dương Y."Này! Cậu muốn mưu sát người nổi tiếng như tôi hả?"Kim Dương Y chưa kịp trả lời thì điện thoại hắn lại vang lên, hắn thấy tên người gọi đến theo phản xạ lại nhìn Thẩm Ngạn Triết một cái rồi mới bắt máy."Tôi nghe đây Linh Nhi."Hai từ đó vừa thốt lên đã làm tâm Tịch Lạc Khuê nhói lên cảm giác có chút khó chịu, cô cũng bất giác nhìn sang Thẩm Ngạn Triết xem hắn có biểu hiện gì không, nhưng hắn cũng chẳng biểu hiện gì ra mặt, không những không để ý mà còn gấp đồ ăn vào dĩa cho cô."Không phải đến đây để ăn sao? Em còn ngồi thừ ra đó làm gì?"Tịch Lạc Khuê bối rối, cô nhanh gấp một miếng bỏ vào miệng xem như câu trả lời, chưa kịp nuốt thì lại nghe tiếng Kim Dương Y."Ừ Ngạn Triết đang ở đây với tôi."Nghe cũng hiểu Đường Linh Nhi kia đang tìm Thẩm Ngạn Triết hắn, Tịch Lạc Khuê cố gắng không để tâm, nhưng thật lạ giờ đồ ăn trong miệng lại khó nuốt đến vậy.Dụ Trạch Dương đang quan sát, hắn cũng biết Đường Linh Nhi đã về nước, chuyện tình trước kia của cả hai hắn cũng am hiểu phần nào, lúc mới đầu biết tin Đường Linh Nhi trở về, hắn còn nghĩ Thẩm Ngạn Triết sẽ nối lại tình xưa ai ngờ hắn đã bóng hồng mới, mà hắn xem lại thì nữ nhân trước mắt hắn đây cũng có thể là Thẩm phu nhân sau này cũng nên.Kim Dương Y nghe xong điện thoại lại nhìn đến Thẩm Ngạn Triết mở lời, "Linh Nhi nói có chuyện muốn gặp cậu."Thẩm Ngạn Triết nghe xong đã thẳng thừng từ chối, "Không gặp.""Tại sao? Cô ấy nói điện thoại thì cậu không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, cô ấy hình như có chuyện cần nói đó, cậu nhính chút thời gian cho cô ấy đi."Lần này Kim Dương Y thành công chọc giận Thẩm Ngạn Triết rồi, hắn đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Kim Dương Y, giọng điệu cũng âm lãnh đến cực độ."Bớt xen vào chuyện của tôi đi, tôi có muốn gặp cô ta hay không là chuyện của tôi, cậu là cái thá gì mà cứ nhúng vào."Kim Dương Y dù muốn giúp Đường Linh Nhi nhưng xem đến tâm trạng của Thẩm Ngạn Triết hiện tại, cũng thật làm hắn e dè, hắn biết giờ có nói gì cũng là thừa thải, căn bản Thẩm Ngạn Triết không để vào tai.Cả căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, Tịch Lạc Khuê cũng không biết phải nói gì vì dù sau chuyện này cũng không liên quan gì đến cô nhưng thấy thái độ cương quyết kia của Thẩm Ngạn Triết lại khuyến cô an tâm hơn, còn Dụ Trạch Dương cũng chỉ ngồi hóng chuyện thôi!.Ngay sau đó Thẩm Ngạn Triệt lại đứng dậy còn không quên nắm lấy tay cô, làm Tịch Lạc Khuê cũng ngớ người vì còn chưa ăn xong kia mà!."Tôi đi trước đây!""À! Đi thông thả, hẹn gặp cậu lần sau..."Hắn quay người cũng không thèm nhìn đến Dụ Trạch Dương đang gượng cười, Tịch Lạc Khuê cũng bất đắc dĩ cúi nhẹ đầu rồi nhanh chân theo sự vội vàng của hắn.***Vừa từ nhà vệ sinh nữ đi ra thì Đường Linh Nhi như chết điếng tại chỗ, mắt cô trợn lớn nhìn người đàn ông đang cần điếu thuốc hút khá thông thả, vẻ mặt cũng rất đổi thản nhiên nhìn đến cô."Lâu rồi không gặp, em chốn kỷ quá đấy!"Đường Linh Nhi xanh mặt sợ hãi phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, nhưng đã bị anh ta bắt lại, hắn ép người cô vào tường, vẻ mặt khá ung dung, môi nhếch cao."Chạy sao? Em chạy thoát khỏi tôi không?""Đồ...!khốn! Anh còn không tránh tôi...!báo cảnh sát đó." Giọng cô đã run lên.Miệng người đàn ông càng kéo cao hơn, hắn đưa tay đẩy nhẹ chiếc kính cận của mình rồi áp sát mặt Đường Linh Nhi hơn, "Em gọi đi, em còn lạ gì con người của Cửu Bá Minh tôi sao?"Cảnh tượng trước mắt của cả hai cũng bị vài người nữ trong nhà vệ sinh đi ra trông thấy, còn sì sào to nhỏ khi lướt qua, làm Đường Linh Nhi rất khó chịu, lời hù dọa của Cửu Bá Minh đã thành công đe dọa được cô, vì cô thừa hiểu hắn là con người như thế nào, mặc dù không cam tâm nhưng vẫn nghe lời hơn."Anh...!Muốn gì?"Cửu Bá Minh chợt bật cười khanh khách, càng làm Đường Linh Nhi hãi hùng hơn, xong hắn lại thu đi ý cười, vẻ mặt trở nên âm lãnh như một tên tử thần muốn lấy mạng người đến nơi vậy."Tôi muốn gì em không biết sao?"Dứt câu tay hắn thô bạo nắm chặt lấy cổ tay Đường Linh Nhi lôi đi.Đường Linh Nhỉ hoảng sợ nên đã la lớn, "Thả tôi ra...""Bốp! Một tiếng, cái tát như trời giáng đã tiếp đến mặt bên trái của cô, Đường Linh Nhi đau đớn, không đứng nổi nữa mà ngã quỵ, cô ôm khuôn mặt đã trắng bệch của mình, mà không dám nhìn lấy hắn.Lúc này cũng có ba người đến, một trong số đó đã lên tiếng, "Đây là chỗ làm ăn của tôi, ông bạn đây là kiếm chuyện."Cửu Bá Minh nhìn tên trước mặt, vẻ mặt vô cảm đó làm hắn cũng biết không nên tạo thêm rắc rối, hắn lại dùng tay chỉnh lại kính, môi lại nhếch lên."Xin lỗi! Tôi hơi say, tôi nên đưa bạn gái mình về rồi!" Tiếp đó hắn cuối xuống ân cần đỡ Đường Linh Nhi dậy, "Chúng ta về thôi em yêu."Thời Thiếu Lãnh đã nhận ra được Đường Linh Nhi, hắn không quan tâm tên kia nói mà lên tiếng với cô, "Linh Nhi tỷ lâu rồi không gặp."Đường Linh Nhi nhìn ngay đến chủ nhân giọng nói, cô có chút kích động vui mừng khi gặp được Thời Thiếu Lãnh, nhưng cô cũng đồng thời cảm thấy cơn đau từ trên vai mình, Cửu Bá Minh như đang cảnh cáo cô, Đường Linh Nhi cố gắng tỏ ra bình thường hơn, "Ừm lâu rồi không gặp.""Vị này là bạn trai chị sao?"Nghe hắn hỏi vậy, Đường Linh Nhi cũng nhẹ gật đầu, "Đúng...!Đúng vậy!"Không để sự việc đi quá xa Cửu Bá Minh kéo sát người Đường Linh Nhi lại, "Em yêu, em mệt rồi, chúng ta về thôi nào."Đường Linh Nhi liếc nhìn Thời Thiếu Lãnh, "Hẹn...!Gặp cậu lần khác nhé!""Được!" Thời Thiếu Lãnh nhếch môi, giơ tay như tạm biệt.Thấy bóng lưng của cả hai người đã đi xa, nụ cười của hắn càng sâu hơn, rồi tự lẩm bẩm, "Hình như sắp có kịch hay xem rồi!".



Bình luận

Truyện đang đọc