KHÔNG PHẢI EM! TÔI SẼ KHÔNG LẤY


Nói hắn khốn nạn, tay Thẩm Ngạn Triết đã bóp lấy mặt Tịch Lạc Khuê, mặt Thẩm Ngạn Triết trở nên lạnh đi.

"Để tôi cho cô xem khốn nạn là như thế nào!""A.

.

!" Tịch Lạc Khuê chưa kịp phải ứng đã bị hắn nhấc bổng, như vác bao gạo.

Cô cả kinh dùng sức giãy giục, tay đánh mạnh vào lưng hắn "Thả tôi xuống, tên biến thái, bệnh hoạn.

"Mặc cho Tịch Lạc Khuê nháo, chân Thẩm Ngạn Triết hướng đến giường mà tiến, tiếp theo đó là cả người của Tịch Lạc Khuê bị ném xuống giường chẳng chút thương tiếc.


"Cởi áo ra" Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Tịch Lạc Khuê theo bản năng bấu chặt lấy áo khoác ngoài hơn, mặt cô giờ đã trắng bệch.

"Tránh! tránh xa tôi ra.

""Cô muốn tự cởi hay để tôi kêu vệ sĩ vào cởi giúp cô?"Ngữ khí của hắn chẳng chút gì là đùa, Tịch Lạc Khuê nhìn hắn như nhìn một con quái vật, không để Tịch Lạc có thêm cơ hội lưỡng lự, tay của Thẩm Ngạn Triết hạ xuống cái chuông, chỉ một giây sau, vệ sĩ bên ngoài đã mở cửa bước vào.

"Thiếu gia có gì dặn dò?"Tịch Lạc Khuê chết lặng, người cô không rét mà run.

Thẩm Ngạn Triết bước lại sofa, ngồi xuống cầm ly rượu còn uống dỡ dang uống cạn, xong hướng đến Tịch Lạc Khuê một câu âm trầm "Cởi.

"Lời nói đó không phải nói với Tịch Lạc Khuê mà nói với hai vệ sĩ kia, bọn hắn có hơi hoang mang nhưng chân cũng tiến đến bên giường, Tịch Lạc Khuê trợn mắt trong khiếp sợ, cô cố gắng lùi lại, đến khi tay của vệ sĩ sắp chạm đến cô, cô nhắm nghiền mắt hét to.

"Tôi cởi.

"Thẩm Ngạn Triết giơ tay lên ra hiệu, hai vệ sĩ thấy vậy cũng cúi người lui ra ngoài, cửa lại được đóng lần nữa, giờ chỉ còn hai người, Thẩm Ngạn Triết không động cứ nhìn chằm chằm vào Tịch Lạc Khuê, còn Tịch Lạc Khuê ngồi trên giường đã bắt đầu cởi áo khoác form dài ra, tay cô run run mở dây buộc eo rồi từ từ mở từng chiếc nút, tốc độ cứ như rùa bò có cảm giác như chiếc áo khoác này bị dính chặt lên da thịt của cô vậy, Thẩm Ngạn Triết không gấp vẫn đủ kiên nhẫn ngồi đó xem cô diễn trò.

Cuối cùng thì chiếc áo khoác cũng đã rời khỏi người Tịch Lạc Khuê, lộ ra trước mặt hắn là một thân hình đầy gợi cảm, bộ đầm dây siêu ngắn ôm sát thân hình nhỏ nhắn mà trắng mịn của cô.


Tịch Lạc Khuê chỉ có thể dùng đôi tay trần che trước ngực mình lại, cô vừa ức và xấu hổ, mặt đã quay sang một bên trực tiếp nhìn xuống gường.

Thẩm Ngạn Triết mắt đã sâu không thấy đáy, cổ hắn khẽ động.

"Cởi tiếp.

"Tay siết chặt, Tịch Lạc Khuê cắn môi đến bật máu, lần này cô đã dời ánh mắt đến hắn, ánh mắt tủi nhục mang theo căm hờn cùng phẫn nộ, nước mắt cũng đã ứa đầy.

Con ngươi hắn khẽ động, Thẩm Ngạn Triết đứng lên đi đến bên giường, tay hắn nâng càm cô lên, nhìn đôi môi hồng nhuận đã rớm chút máu, ngón tay cái nhẹ lướt qua môi cô, không dừng ở đó những ngón tay thon dài của hắn từ từ mà lướt xuống cổ, cổ cô nhỏ nhắn, chỉ bằng một cái nắm của hắn cũng nắm hết, thấy cơ thể của Tịch Lạc Khuê vì hành động đó của hắn mà đã cứng đơ, hắn nhẹ nhếch môi, hắn khom người giờ mặt cô cách mặt hắn chỉ cách ba lóng tay.

"Đây là do đêm hôm qua em đã tự nộp mạng đến tìm tôi, trước khi tôi chán, thì em cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện được thả.

" "Đây là! giam giữ người trái phép, giờ chắc mẹ tôi đã cảnh sát rồi! Anh đợi mà ngồi tù đi.

"Nghe đến đó miệng Thẩm Ngạn Triết chợt kéo cao mang theo đầy mỉa mai.


"Ngồi tù! Vậy đợi đến khi tôi ngồi tù thì có chơi chết em không.

"Tịch Lạc Khuê khiếp sợ nhìn khuôn mặt cách một lóng tay của hắn, khuôn mặt anh tuấn như vậy lại chỉ là lớp mặt nạ của một tên biến thái bệnh hoạn.

Ngay sau đó chưa kịp hiểu gì, thì Tịch Lạc Khuê đã bị hắn đẩy ngã xuống giường, cơ thể to lớn của hắn đang ở phía trên cô, hai tay cô bị một bàn tay hắn nắm giữ trên đỉnh đầu, qua đôi mắt đầy dục vọng kia, cô thấy rõ sự ham muốn của hắn.

"Ưm! !"Tay còn lại giữ mặt cô, môi hắn mạnh mẽ áp xuống, mặc cho Tịch Lạc Khuê có chống cự cũng hoàn toàn vô dụng, với sức lực của cô bây giờ cứ như trứng chọi đá, lưỡi hắn càn quét, khuấy đảo miệng cô, càng hôn càng hung hăng càng sâu hơn, cứ như muốn nuốt chửng Tịch Lạc Khuê vào bụng mới thoả mãn vậy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc