KHÔNG THỂ BUÔNG EM


Thời Vi và Sơ Niệm Dao khá hả dạ, việc này rõ ràng đã cho Tưởng Ngữ Hàm đả kích không nhỏ, suốt bốn ngày Tưởng Ngữ Hàm cũng chưa xuất hiện ở trường học.
Trên đời này khó khống chế nhất chính là miệng người, không biết ai truyền ra, rất nhanh, toàn bộ khoa hóa học đều đã biết chuyện này, mọi người thêm mắm thêm muối, cuối cùng phiên bản liền biến thành "Tưởng Ngữ Hàm bị nước muối dọa sợ tới mức tè ra quần", Tưởng Ngữ Hàm hoàn toàn trở thành trò cười cho toàn khoa hóa học.
Bởi vì chuyện này, thứ tư, Thời Vi bị thầy Trâu gọi vào văn phòng nói chuyện, nhờ đó Thời Vi mới phát hiện, hình như là lần đầu tiên cô biết rõ thầy Trâu.
Thầy Trâu tên đầy đủ là Trâu Đào, vóc dáng không cao, nhỏ nhỏ gầy gầy, đeo kính gọng bạc, vừa mới bắt đầu còn rất uyển chuyển: "Giáo sư Tưởng với thầy là bạn tốt nhiều năm, cũng tìm thầy nói chuyện này, Tưởng Ngữ Hàm ở nhà đã vài ngày không ăn cơm, ai cũng không để ý tới, giáo sư Tưởng sợ con bé tâm lý có vấn đề, đều là bạn học, không cần thiết nháo thành như vậy.

Tưởng Ngữ Hàm cũng nói, chỉ cần em ở trước mọi người trong phòng thí nghiệm xin lỗi con bé, nó sẽ tha thứ cho em."
Cuối cùng đảo thành tất cả đều là Thời Vi sai.
Trong lòng Thời Vi rất rõ ràng, Tưởng Ngữ Hàm nào có yếu ớt như vậy, đơn giản là mặt mũi tốt, hôm nay cô nhận sai, ngày mai Tưởng Ngữ Hàm sẽ còn tiếp tục ức hiếp cô, thậm chí còn tệ hơn trước, phỏng chừng ảnh chụp và video cô cúi đầu xin lỗi Tưởng Ngữ Hàm sẽ lập tức lan truyền trong diễn đàn trường, Tưởng Ngữ Hàm chính là muốn khiến cô vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.
Giọng Thời Vi rất bình tĩnh: "Em không sai, cũng sẽ không xin lỗi."
Cô còn gợi ra ý tưởng sớm đã được tính toán: "—— hay là, em rời khỏi phòng thí nghiệm cũng được."
Thời Vi trong thời khắc hắt ống nước muối đó đã nghĩ kỹ tới kết cục, cô biết việc này không thể giải quyết, nhưng cô cũng chịu đủ Tưởng Ngữ Hàm rồi, ở cùng phòng thí nghiệm với Tưởng Ngữ Hàm, giống như là nuốt phải ruồi bọ, nuốt hay không nuốt đều rất ghê tởm.
Ngữ khí thầy Trâu đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Em cần phải nghĩ kỹ, việc này rất nghiêm trọng, nếu em muốn rời khỏi phòng thí nghiệm thầy cũng sẽ không ngăn cản, nhưng thầy sẽ trình bày với trường học, bạn học Thời Vi ở phòng thí nghiệm gây hấn gây chuyện, hành vi ác liệt, yêu cầu xử phạt Thời Vi cũng như hủy bỏ học bổng, hủy bỏ tư cách."
Thời Vi thiếu chút nữa bị tức cười: "Vậy mời thầy nói xem tình hình nghiêm trọng như thế nào?"
Thầy Trâu nghiêm túc nói: "Sao em có thể đảm bảo trong ống nghiệm chính là nước muối, nếu là chất lỏng khác thì sao? Điều này cực kỳ không an toàn, hơn nữa hành vi này của em đã khiến tâm lý Tưởng Ngữ Hàm thương tổn, không những không xin lỗi còn muốn thông qua phương thức rời khỏi phòng thí nghiệm để trốn tránh trách nhiệm, vô luận như thế nào đều không đúng."
Thời Vi nhất thời á khẩu không trả lời được.

Là nước muối cô đã chuẩn bị, cô rất rõ ràng, thậm chí khi cầm lấy ống nghiệm cô còn ngửi nhẹ, bảo đảm mùi trong ống nghiệm là natri clorua, nhưng Thời Vi biết, vô luận cô nói cái gì, thầy Trâu đều đứng về phía Tưởng Ngữ Hàm.
Đây là ấn đầu xin lỗi.
Thật mẹ nó......
Có hậu đài có khác.
Thời Vi nhịn không được cười lạnh, đừng nói đến học bổng, xử phạt là phải ghi vào hồ sơ cả đời, nếu cô muốn tiếp tục đi con đường nhà điều hương này, muốn tiến vào công ty xa xỉ cao cấp, vậy vết nhơ trong hồ sơ khả năng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai phát triển của cô.
Giọng điệu thầy Trâu dịu đi, lại bắt đầu khuyên cô: "Cho nên nói xin lỗi, cũng không sao đúng không? Tưởng Ngữ Hàm tính cách đáng yêu, các đàn anh đàn chị đều rất thích con bé, sao khi em đến liền có mâu thuẫn với con bé lớn như vậy? Có phải em nên suy nghĩ lại xem mình có quá lạc lõng hay không.

Như vậy đi, em về trước, ngẫm lại cho kỹ, thứ năm Tưởng Ngữ Hàm sẽ đến trường, em nghĩ kỹ sau đó tới phòng thí nghiệm, nói lời xin lỗi là được."
......
Thời điểm Thời Vi từ văn phòng thầy Trâu đi ra, đầu óc còn có chút hỗn độn.

Cô cho rằng rời khỏi phòng thí nghiệm đã là kết cục kém cỏi nhất, không nghĩ tới còn có điều tồi tệ hơn đang chờ mình.
Thật sự phải đi xin lỗi sao?
Sau đó từ nay về sau, vẫn phải bị Tưởng Ngữ Hàm tiếp tục không ngừng nghỉ mà ghét bỏ?
Tâm trạng cô cực kém, mơ màng mà đi tới căng tin, không phải giờ cơm, người ở căng tin không nhiều lắm, Thời Vi đi đến cửa sổ bán món Mao Cai* của Thành Đô, tùy tiện gắp vài thứ vào trong cái bát trong suốt, đưa cho bác gái sau cửa sổ: "Cay đặc biệt ạ."
* Mao Cai: có nguồn gốc từ Thành Đô và là món ăn nhẹ truyền thống mang đặc trưng của tỉnh Tứ Xuyên.


Maocai được làm từ thịt, đậu, rau xanh, hải sản và nấm, có vị cay bùi.
Bác gái kinh ngạc một chút, vội vàng dò hỏi: "Cay đặc biệt rất cay, người Hồ Nam và người Tứ Xuyên có thể ăn cay đều chỉ gọi cay bình thường, cháu thật sự muốn cay đặc biệt sao?"
Thời Vi mặt không biểu tình mà lặp lại: "Cay đặc biệt ạ."
Kỳ thật cô rất thích ăn cay, chỉ là vì bảo đảm khứu giác nhanh nhạy, cô sẽ có ý thức khống chế mà ăn thanh đạm, nhưng khi cảm xúc kém con người thường muốn phóng túng bản thân, cô muốn sảng khoái ăn một bữa cay, khiến ớt cay mang đi những ưu phiền của cô.
Mao Cai rất nhanh đã được làm xong, một bát đỏ rực hấp dẫn, lá rau thấm đầy bột ớt, Thời Vi cúi đầu, ăn từng miếng, đầu lưỡi bị cay đến chết lặng, cô lại phảng phất không hề hay biết.
Vẫn kích thích.
Thời Vi tự giễu mà nghĩ, khi cao trung chịu nhiều giáo huấn còn chưa đủ sao? Rõ ràng cô sớm đã biết rằng, nhân tài có tư bản thì có tư cách tùy hứng, loại người như cô chỉ có chịu đựng.
Thời điểm kiên nhẫn nhưng không nhịn được, chính là loại kết cục này.
Ăn được một nửa Mao Cai, đối diện đột nhiên có người ngồi xuống, Thời Vi ngẩng đầu lên từ bát Mao Cai, nhìn thấy chính là ánh mắt lạnh lùng của Mục Thần.
Thời Vi khóe miệng hơi cong lên: "Tới chê cười em sao?"
Khi vừa mới từ văn phòng thầy Trâu ra, cô gặp được học trưởng Lộ Dịch Dương, chắc Lộ Dịch Dương nghe được cô và thầy Trâu nói chuyện, sau đó đi nói với Mục Thần, vì vậy giờ phút này cô mới có thể nhìn thấy Mục Thần.
Mục Thần lẳng lặng nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt đen ẩn chứa cảm xúc mơ hồ: "Nhìn thấy em không tốt, dường như tôi cũng không vui như vậy."
Thời Vi dùng thìa chậm rãi khuấy súp đỏ tươi trong bát: "Vậy không được, nếu em nhìn thấy anh không tốt, khẳng định em sẽ vui đến chết."
Tuy rằng ngữ khí của cô vẫn bình thường, nhưng Mục Thần nhìn ra, Thời Vi rõ ràng không vui, bởi vì ăn cay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô hơi ửng hồng, màu môi cực diễm, tóc mái có chút ướt, vốn nên có một bộ dạng khiêu khích, nhưng không hiểu sao lại mang theo vài phần buồn bã cùng suy sụp.
Thời Vi hoàn toàn ăn không vào nữa, cô vốn ăn uống không tốt, ăn cay chỉ đơn thuần là để phát tiết, hiện tại nhìn thấy Mục Thần, phát tiết cũng không cảm thấy thú vị nữa.

Cô mới vừa buông thìa, đuôi mắt đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện là Mục Thần, anh đang dùng đầu ngón tay lau đi đường kẻ mắt lem luốc của cô, động tác rất tự nhiên, tư thế hai người thân mật mà ái muội, Thời Vi ngẩn ra một khắc.
Cô rất nhanh phản ứng lại, nghiêng người muốn trốn, Mục Thần lại không cho cô cơ hội trốn, đầu ngón tay anh mạnh mẽ cọ xát chỗ da thịt non mịn ở đuôi mắt cô, thậm chí cô cảm thấy có chút đau, không khỏi nhíu mày mắng: "Anh bị bệnh tâm thần hả."
Mục Thần không chút nào để ý, nhìn đuổi mắt Thời Vi rốt cuộc sạch sẽ, thấp giọng nói: "Vẫn là như vậy đẹp."
Đôi mắt đào hoa của Thời Vi rất quyến rũ, ngày thường cô có kẻ mắt dài và nhướng lên, khiến khí chất bản thân tăng thêm mười phần, nhưng kỳ thật Mục Thần thích mặt mộc của cô hơn.
Giống khi cao trung, cười rộ lên mị ý lan rộng, còn mang theo chút phong tình ngây thơ, cực kỳ động lòng người; lúc yếu ớt lại giống như động vật nhỏ mềm mại cô đơn, chọc người thương tiếc.
"?" Thời Vi không rõ Mục Thần đột nhiên làm động tác ái muội này là vì cái gì, cô cũng không muốn biết, đứng dậy: "Còn có việc gì không? Không có việc gì thì em đi."
Mục Thần không nói chuyện, Thời Vi xem anh diễn xong rồi, cũng không quản anh, tự mình rời đi.
Một buổi trưa, Thời Vi trốn học, lang thang không mục đích trong khuôn viên trường, hiện tại cô cũng không biết mình phải vì một thân ngạo cốt* kiên định mà rời khỏi phòng thí nghiệm, hay là phải vì tương lai mà đi đến trước mặt Tưởng Ngữ Hàm ăn nói khép nép xin lỗi.
* Ngạo cốt: ngông nghênh; cứng cỏi; kiên quyết
Cô cũng không biết cô có cái gì để kiêu ngạo, nhưng cô không muốn cúi đầu.
Cô đứng ở ven đường, muốn gọi điện thoại cho cha mẹ hỏi một chút, nghĩ đi nghĩ lại, cha mẹ căn bản không chút nào quan tâm cô, không cần thiết; nghĩ hay là hỏi Hứa Tinh Nghiêu, rồi lại không muốn Hứa Tinh Nghiêu biết khốn cảnh của mình, khiến cậu ta lo lắng.
Bỏ đi, con đường của mình vẫn là tự mình lựa chọn, cô ngồi ở bên hồ một buổi trưa, cuối cùng hạ quyết tâm ——
Rời khỏi phòng thí nghiệm đi.
Ngay cả khi cô biết rõ, ngạo cốt sẽ bị đánh gãy.
Mọi người đều nói, chung quy cuộc sống sẽ bị mài nhẵn các góc cạnh, khiến bạn biến thành tầm thường, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng cô vẫn như cũ không muốn mài góc cạnh của mình.
Nếu cuộc sống có thể bị mài mòn, vậy cứ việc tới mài đi.
Đem niềm kiêu ngạo của cô một tấc một tấc đập tan thành tro bụi, cô sẽ không cúi đầu trước thứ phá hoại cuộc sống của mình.

Sau khi Thời Vi suy nghĩ cẩn thận, hít một hơi thật sâu, về ký túc xá trước, kết quả lúc về ký túc xá, bầu không khí trong ký túc xá lại tràn ngập niềm vui, Sơ Niệm Dao hưng phấn đến hai mắt phát sáng, thiếu chút nữa bổ nhào lên người Thời Vi: "Chúc mừng cậu! Chị gái Thời Vi của chúng ta thật lợi hại!"
Quách Cẩn Đồng cũng cười hì hì nói: "Cũng không biết ôm cái đùi này khi nào?"
Thời Vi không hiểu các cô có ý gì, ho nhẹ hai tiếng: "Tớ có chuyện muốn nói."
"Cậu nói đi."
Thời Vi đang định trực tiếp nói với bạn cùng phòng về quyết định của mình, cho dù suy nghĩ một buổi trưa, hiện tại muốn nói ra vẫn có chút gian nan: "Tớ......!Lựa chọn rời khỏi phòng thí nghiệm của thầy Trâu."
"Chúng tớ biết rồi, nhưng sao sắc mặt cậu kém vậy?" Sơ Niệm Dao vẻ mặt không thể lý giải.
Quách Cẩn Đồng dường như đoán được gì đó, Thời Vi một chút cũng không vui, chỉ sợ còn chưa biết chuyện, cô hỏi Thời Vi: "Cậu vẫn chưa biết sao, di động cậu đâu?"
"Buổi chiều hết pin rồi."
"Tớ biết ngay mà," Quách Cẩn Đồng thần bí hề hề nói: "Cái này vẫn phải để cậu tận mắt nhìn thấy mới tốt, chúng tớ không thể nói cho cậu, mau, mang điện thoại đi nạp pin, diễn đàn khoa hóa chất có bất ngờ."
Thời Vi không hiểu gì đem điện thoại đi nạp pin, cô khởi động máy, mở phần mềm thông tin ra, đầu danh sách tin tức chính là diễn đàn nhóm hóa chất, chỉ thấy trong diễn đàn Mục Thần đăng lên một tin tức ——
"Từ nay về sau, Thời Vi chính thức rời khỏi phòng thí nghiệm của Trâu Đào, gia nhập phòng thí nghiệm của Từ Trường Phong.

@ Thời Vi"
- ------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thời Vi: Nhân tài có tư bản có tư cách tùy hứng, tôi không có tư bản
Mục Thần: Tôi chính là tư bản của em
Cuộc sống tương ái tương sát trong phòng thí nghiệm bắt đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc