KHÔNG THỂ BUÔNG EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cuối tuần, Thời Vi nhận được tin từ Giang Dịch Phàm: Cô và Sơ Niệm Dao đều thành công vào phòng thí nghiệm của thầy Trâu.
Phòng thí nghiệm của thầy Từ quả thực giống suy đoán của các cô, không nhận bất kỳ sinh viên năm ba nào.
Sơ Niệm Dao thở phào nhẹ nhõm: "Thi thí nghiệm vòng hai tớ đã làm rất tệ, cuối cùng mơ hồ làm xong, luôn cảm thấy khi làm thí nghiệm bên cạnh có người nhìn cả người đều không thoải mái, vẫn may không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng."
Nghĩ đến đây, Sơ Niệm Dao nhìn về phía Thời Vi, nghi hoặc nói: "Nhưng cậu bị sao vậy, cảm giác cậu làm thí nghiệm siêu lâu, vốn dĩ tớ muốn chờ cậu, đợi nửa ngày cậu vẫn chưa ra, tớ đành phải về ký túc xá một mình trước."
"Hôm đó trạng thái không tốt lắm," Thời Vi không giải thích nhiều, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài: "Tớ đi gia sư đây."
Sơ Niệm Dao bất đắc dĩ: "Gần đây cậu vất vả quá rồi, buổi tối cơm cũng không ăn đi làm part-time chuyển phát nhanh, buổi chiều không có tiết đi làm ở quán trà sữa, sau đó buổi tối lại thức đêm viết báo cáo thí nghiệm, cậu thiếu tiền sao? Muốn tớ cho mượn không?"
Thời Vi đuôi mắt khẽ nhếch, liếc cô ấy một cái: "Cậu thấy tớ giống thiếu tiền lắm sao."
Sơ Niệm Dao nhớ tới một ngăn tủ đựng nguyên liệu tinh dầu của Thời Vi, liền im lặng, nhìn thấy Thời Vi sắp phải đi, Sơ Niệm Dao vội vàng dặn dò: "Cậu đừng quên 5 giờ chiều phòng thí nghiệm có liên hoan, các phòng thí nghiệm lớn đều sẽ đến, nhớ về sớm nhé!"
"Biết rồi."
Ra cửa ký túc xá, Thời Vi tìm trạm xe buýt trên bản đồ điện tử, cô dựa theo hướng dẫn lộ tuyến đi, trong lòng nghĩ, quả nhiên cô vẫn không thích tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Không muốn mọi người biết về hoàn cảnh khó khăn của mình, cũng không thích những ánh mắt thương cảm của người khác.

Cho dù Sơ Niệm Dao có quan hệ tốt với cô, cũng không biết hoàn cảnh gia đình cô.
Có một số thứ, nói ra chính là đạo đức giả.
Lúc trước nếu không phải Mục Thần gặp được cô trong lúc chật vật và lúng túng như vậy, còn cho cô một chút ấm áp, cũng rất khó đi vào trái tim cô.

Cô làm gia sư môn hóa học cao nhị*, học sinh là nữ, cô bé không tập trung học bài, vẫn luôn hỏi về màu son môi của Thời Vi, Thời Vi khóe môi hơi cong: "Hôm nay bộ đề này đạt 80 điểm trở lên sẽ nói cho em."
* Cao nhị: Lớp 11 bên mình
Cô bé ôm cánh tay Thời Vi làm nũng: "Chị, chị thật biết cách gây khó dễ, 80 điểm sao em có khả năng làm được, Chị nói với em đi mà! Nếu không chị dạy em vẽ lông mày đi, em vẽ toàn giống con sâu róm, mỗi ngày bị bạn bè cười nhạo, chị, làm ơn đó."
Thời Vi dùng bút chỉ chỉ bài thi: "Làm bài đi, xem thành tích, nếu không không bàn nữa."
"......!Tức thật!"
Gia sư xong đã nhanh đến 12 giờ trưa, cô bé làm bài rất tốt, 82 điểm, thành công biết Thời Vi dùng son môi màu nào, vui vẻ bắt đầu lên mạng tra, mẹ cô bé rất vui tiễn Thời Vi ra cửa: "Làm phiền cháu rồi, đứa nhỏ này tùy hứng vô cùng, tìm rất nhiều gia sư đều không quản được nó, không nghĩ tới nó nghe lời cháu như vậy."
Ban đầu dì ấy có chút không tin Thời Vi, khuôn mặt quyến rũ như vậy, thấy thế nào cũng không giống sinh viên Thiên Đại, nhưng mắt thấy thành tích của con gái ngày một tiến bộ, hiện tại thái độ dì ấy xoay 180° với Thời Vi, mỗi lần Thời Vi tới gia sư đều mang lên các loại trái cây, đồ ăn nhẹ, sợ sơ suất với Thời Vi.
Thời Vi cười khách khí: "Là con bé thông minh, chỉ cần nỗ lực có thể cải thiện điểm số."
Dì ấy càng cười giống như trên mặt nở hoa: "Vẫn là do cháu dạy tốt."
Dì hướng ngoài cửa nhìn thấy, trước cửa có một nam sinh, nam sinh kia đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo khoác cao bồi màu xanh biển, chân dài chống chiếc xe mô tô màu đỏ thẫm sành điệu, dưới vành mũ là một khuôn mặt trẻ và đẹp trai, dì sớm đã thấy nhiều nên không lạ: "Bạn trai lại tới đón cháu kìa, vậy dì không tiễn cháu nữa."
Thời Vi liếc mắt một cái nam sinh trước cửa, cũng lười giải thích nhiều, sau khi tạm biệt dì, cô đạp xe máy cậu ta: "Không phải đã nói không cần tới đón tôi sao?"
Hứa Tinh Nghiêu nhíu mày: "Chị, đá nhẹ chút, xe bạn tôi, đá hỏng sẽ phải đền đấy."
Thời Vi bị cậu ta chọc cười, cũng không hề khách khí, ngồi vào yên sau xe máy: "Được, đi thôi."
Nam sinh là Hứa Tinh Nghiêu, đại khái có thể xem như là bạn khác giới tốt nhất của Thời Vi.
Thời Vi tính tình lạnh lùng, không thể nào phí thời gian cho tình bạn, cho nên bạn bè không nhiều, Hứa Tinh Nghiêu là người bạn duy nhất từ cao trung đến nay.
Cao nhị sau khi xích mích với Mục Thần, cô chuyển trường, đến một trường nội trú học lại một năm, cũng là ở trường mới quen Hứa Tinh Nghiêu.


Hứa Tinh Nghiêu khi đó luôn thích đi theo phía sau cô, đuổi cũng không đi, nhưng đối với cô cũng rất tốt, Thời Vi không chịu nổi nhất là sự thiệt tình của người khác, trong lòng chậm rãi tiếp nhận cậu ta.
Cậu ta thi đậu đại học Thiên Công, gần nhà cô gia sư, sau một lần tình cờ gặp, Hứa Tinh Nghiêu mỗi cuối tuần đều đến đón cô, biết buổi chiều cô còn có gia sư nên sẽ tới đưa đón, giữa trưa cậu ta sẽ dẫn cô đến trường mình ăn cơm, Thời Vi cự tuyệt thế nào cũng vô dụng, sau đó cứ mặc kệ, dù sao trong thâm tâm cô luôn biết, mình nợ nhân tình của Hứa Tinh Nghiêu.
Trên đường đi, Hứa Tinh Nghiêu lái motor rất nhanh, tiếng xe máy rất lớn, nơi đi qua thỉnh thoảng có học sinh quay đầu lại nhìn họ, giọng Hứa Tinh Nghiêu từ phía trước truyền đến: "Sợ thì có thể ôm eo tôi."
Gió thổi tung mái tóc của Thời Vi, không khí tươi mát và thoải mái, Thời Vi trong lòng cũng mang theo cảm giác vui sướng, cô nắm lấy tay lái phía sau xe máy: "Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ?"
"......"
Tới phố buôn bán ở đại học Thiên Công, Hứa Tinh Nghiêu mới dừng xe, hai người chọn một tiệm ramen kiểu Nhật, tiệm đầy những sinh viên trẻ trung năng động, mùi thơm của ramen kích thích khẩu vị, Thời Vi chọn cơm chiên cà ri, hỏi Hứa Tinh Nghiêu: "Cậu muốn ăn gì, bữa này tôi mời."
"Tới trường tôi lại để chị mời ăn cơm, như vậy không ổn."
Thời Vi nhìn cậu ta: "Lần trước cậu nói như vậy, lần trước nữa cậu cũng nói như vậy."
Biểu cảm của Hứa Tinh Nghiêu mang theo chút bất đắc dĩ, cậu ta cởi mũ lưỡi trai xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, khi cười rộ lên má phải có một lúm đồng tiền, trên người mang theo cảm giác thiếu niên mềm mại: "Được, chị muốn mời thì mời.

Tôi đây muốn Tonkotsu ramen* nguyên bản."
* Tonkotsu ramen: là ramen có nguồn gốc từ tỉnh Fukuoka trên đảo Kyushu, Nhật Bản.

Tonkotsu ramen còn có tên khác là Hakata ramen.


Thời Vi gật đầu, bắt đầu gọi món, lướt thực đơn, món tonkotsu ramen là món rẻ nhất.
Cô trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chọn một món bình dân, cơm gà cà ri.
Nhà hàng này khá nổi, khi món lên Hứa Tinh Nghiêu còn đang ù ù cạc cạc: "Hình như tôi không gọi cái này?"
"Mì ramen nguyên bản đã hết rồi, tôi liền gọi cho cậu cái này."
Bản thân Hứa Tinh Nghiêu là sinh viên trường này, ngày thường không thiếu lúc cùng bạn bè tới ăn, sao có thể không biết Thời Vi đang nói dối, tiệm này gần như không có tình trạng hết đồ, cậu ta không vạch trần lời nói dối của Thời Vi, có một loại tình bạn, gọi là tương trợ lẫn nhau.
Tôi không thể tham gia vào cuộc sống của bạn mọi lúc, cũng không thể bất cứ lúc nào chia sẻ những tâm sự cùng bạn, nhưng ở bên nhau trong khoảng thời gian này, tôi hy vọng có thể dành cho bạn sự ôn nhu nhất có thể.
Hứa Tinh Nghiêu ăn hai miếng, ngữ khí bỗng nhiên trở nên có chút cảm khái: "Chị còn nhớ thời cao trung, lúc chị mới vừa chuyển tới trường, rất rất khó ở chung."
Làm sao cô không nhớ, biến cố lúc cao nhị đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, chuyển đến trường mới cũng không vượt qua được, không còn kiêu ngạo như trước, cũng không có tâm tư ái muội với nam sinh như trước kia, cô để mặt mộc, buộc tóc đuôi ngựa cao, mỗi ngày đều là đi học và làm đề, bất luận kẻ nào đến gần cũng không để ý tới.
Hứa Tinh Nghiêu làm như nhớ tới cái gì, trong mắt hiện lên chút ý cười: "Trường học ra quy định, để học sinh ký túc xá 5 giờ sáng dậy chạy thể dục, 6 rưỡi lên lớp, buổi sáng nào mọi người cũng mệt như cún, sau đó giáo viên chủ nhiệm còn mắng chúng ta không có tinh thần, không giống học sinh chuẩn bị thi đại học, tôi nhớ rõ giáo viên điểm danh phê bình chị, chị lúc ấy đứng lên nói, này là cái chế độ chó gì vậy? Trường học không coi chúng ta là con người còn trông cậy chúng ta lấy thành tích? Lúc ấy mọi người đều bị chị dọa, tôi liền nghĩ, hóa ra cô gái này thú vị như vậy."
Thời Vi cũng không nhịn được cong môi cười rộ lên, chuyện đó khiến cô thanh danh truyền xa, sau đó có rất nhiều chàng trai đến tán tỉnh nhưng đều bị sự thờ ơ của cô làm cho sợ hãi bỏ đi, chỉ còn lại Hứa Tinh Nghiêu, bỏ thế nào cũng không xong, cô phát hỏa với cậu ta thế nào, cậu ta đều không phản bác cũng không tức giận, tiếp thu hết thảy, tính tình tốt lại rất trâu bò, Thời Vi thật sự rất nhanh bị cậu ta đánh bại.
Thời gian đã lọc đi tất cả, hiện tại Hứa Tinh Nghiêu vẫn như cũ còn ở bên cạnh cô.
Thời Vi nhếch khóe miệng: "Khi đó tôi còn rất thẳng thắn mà nói, cậu đừng đi theo tôi nữa, cậu không phải kiểu tôi thích, cậu nên sớm chặt đứt tâm tư kia đi.

Sau đó cậu mang vẻ mặt tổn thương, nói tôi muốn làm bạn với chị mà thôi."
"Đúng vậy, chị nói chuyện khá thẳng thắn, nhưng tôi cảm thấy chị rất ngầu."
Thời Vi nhấp một ngụm canh trứng rong biển, tiếp tục hỏi cậu ta: "Lúc ấy sao cậu chịu đựng được tôi thế?"
Tầm mắt Hứa Tinh Nghiêu dừng trên mặt đẹp đến nhiếp hồn* của cô, trầm mặc một hồi: "Bởi vì chị đẹp."

* Nhiếp hồn: Gọi hồn người chết về.
"......" Chó con khen người đều khen đến chân thành như vậy, Thời Vi nhất thời không biết nói gì, đành phải xua tay nói: "Rắm cầu vồng* tôi nghe nhiều rồi, không hiệu quả.

Được rồi, ăn cơm thôi."
* Rắm cầu vồng: dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng
......
Cùng Hứa Tinh Nghiêu cơm nước xong, Thời Vi lại vội vàng đi đến nơi gia sư tiếp theo, nam sinh cô gia sư buổi chiều có chút ngốc, lại là cao tam*, cô tạm thời tăng thêm hai giờ dạy, điều này trực tiếp khiến cô bỏ lỡ tiệc liên hoan buổi chiều của phòng thí nghiệm.
* Cao tam: lớp 12 bên mình
Trên bàn cơm, Sơ Niệm Dao nhận được tin Thời Vi không thể đến, nói xin lỗi với mọi người: "Thời Vi nói hiện tại cậu ấy có việc không tới được, bất quá sau khi ăn xong đi KTV có thể tới tham gia, chúng ta bắt đầu ăn đi."
Có học trưởng trêu ghẹo nói: "Đàn em Thời Vi có phải ngày nào công việc cũng bận rộn, mỗi ngày không ngừng hẹn hò chứ?"
Lời nói đùa này kỳ thực có chút không đúng, Sơ Niệm Dao lúng túng nói: "Không phải......"
Học trưởng khác nói tiếp: "Năm ba các em nào có bận như vậy, không cần giải thích, chúng ta đều hiểu ha ha ha."
Mục Thần nghe bọn họ trêu đùa, tầm mắt không tự giác mà rơi xuống chiếc ghế trống, ánh mắt dần dần tối sầm xuống.
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nam phụ kỳ thật là có tuyến, làm cún con của ngự tỷ cũng khá tốt.
Nhưng tôi thích nam chính cường thế cho nên rất xin lỗi.
Em trai Tinh Nghiêu, cậu chỉ có thể là nam phụ thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc