KHÔNG THỂ CHIA XA

Edit: Khánh Vân

Beta: Hoa Tuyết

Kiều Vãn sửng sốt 3 giây.

“Vậy nên anh đã nhận ra em từ trước rồi à?” Kiều Vãn hỏi.

Mẹ của bọn họ là chỗ quen biết, vậy nhất định trước đây hai người đã từng gặp nhau. Thế thì Trì Cố Uyên đáng lẽ phải nhận ra cô ngay từ lần đầu tiên gặp ở SHO. Cho dù không, sau đó tại nhà hàng Eide, khu nghỉ dưỡng, khi uống trà sữa, nhiều lần như vậy, không thể nào không nhận ra cô.

Anh biết cô, vậy mà tại sao không nói? Có khi nào ba mẹ cô tìm đến cô là do anh nói cho họ biết?

Ánh mắt Kiều Vãn trăm mối nghi ngờ, Trì Cố Uyên nhìn cô, nói: “Không phải, chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây.”

Kiều Vãn: “…”

Cho nên bọn họ chỉ đơn thuần nhờ vào duyên phận mà gặp nhau hết lần này tới lần khác rồi trở thành đối tượng hẹn hò của nhau à?

Kiều Vãn cũng không biết hai người họ nên nói là có duyên hay duyên chưa đủ nữa. Nếu nói có duyên thì mẹ hai người là bạn học, thế mà trước đây họ lại chưa từng gặp nhau, nói không có duyên, thì họ sao lại tình cờ gặp nhau nhiều lần như vậy.

Mà so với sự nghi vấn của cô, Trì Cố Uyên càng thắc mắc hơn. Một cô gái nhà nghèo mồ côi cha mẹ, thế nào lại nhảy vọt thành tiểu thư nhà giàu, con gái của bạn mẹ anh?

Trì Cố Uyên hỏi Kiều Vãn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiều Vãn giải thích đơn giản: “Chẳng phải em nói với anh là em bị mất trí nhớ sao? Thật ra mẹ của em không phải mẹ ruột, mà là người đã cứu em, bà có một cô con gái tên Kiều Vãn, diện mạo giống em, mà em lại mất trí nhớ nên bà nhận nhầm em con gái bà. Còn mẹ ruột của em chính là bạn học của mẹ anh.”

Thân thế của cô trở nên thật ly kì, đến người đã gặp qua bao sóng gió như Trì Cố Uyên cũng không tin.

“Chắc chắn là vậy sao?”

“Chắc chắn.” Kiều Vãn nhấp một ngụm nước: “Đã làm xét nghiệm DNA.”

Không tin vào cái gì chứ không thể không tin vào gen, cũng chính vì bản báo cáo xét nghiệm DNA đó, cô tin mình là con gái của bọn họ.

“Thì ra là vậy.” Phản ứng của Trì Cố Uyên rất bình thản, như là nghe qua một câu cũ rồi nhanh chóng chấp nhận câu chuyện cũ này.

Kiều Vãn nở nụ cười nói: “Là thế đó.”

Hai người đều đã nói xong lời mình muốn nói, thế là trên bàn ăn chỉ còn lại sự im lặng. Họ đã quen nhau được một thời gian, nhưng giờ lại trở thành đối tượng hẹn hò của nhau, bỗng chốc dường như không tìm ra chủ đề để nói.

Kiều Vãn đặt ly nước xuống, hỏi Cố Trì Uyên đang ngồi đối diện: “Tới buổi xem mặt này, anh có biết đối phương là em không?”

Trì Cố Uyên nhìn cô đáp: “Anh không biết.”

Cũng phải, Trì Cố Uyên chắc cũng không thể nào ngờ được lại là cô. Kiều Vãn nở nụ cười: “Em cũng không ngờ lại là anh.”

Nếu ngay từ đầu, mẹ của hai bên đưa ảnh đối phương ra thì có lẽ đã tránh được chuyện lúng túng này rồi. Nhưng bây giờ mẹ của bọn họ đã sắp xếp buổi xem mặt này, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đấy thôi.

Nghĩ tới đây, Kiều Vãn quay sang hỏi Trì Cố Uyên: “Chúng đã đều đã tới buổi xem mặt này rồi, vậy anh cảm thấy thế nào?”

Thấy Kiều Vãn chủ động nhắc đến đề tài này, Trì Cố Uyên ngước mắt nhìn cô một lúc rồi nói: “Chúng ta có thể thử xem, còn em nghĩ thế nào?”

Kiều Vãn cứ nghĩ Trì Cố Uyên có thể sẽ khéo léo từ chối, không ngờ anh vậy mà lại uyển chuyển đồng ý. Cô thoáng sững sờ, nhắc nhở anh: “Anh biết đó, tôi có một đứa con trai.”

Về chuyện Kiều Tiểu Kiều không phải do cô sinh, Kiều Vãn không tính nói cho người ngoàI, ngoại trừ ba mẹ cô. Cô sẽ coi Kiều Tiểu Kiều là con trai ruột mà nuôi nấng. Còn nếu như cô kết hôn, cô hy vọng tương lai người đó cũng sẽ coi Kiều Tiểu Kiều như con trai ruột của mình.

“Anh biết.” Trì Cố Uyên nói, “Nhà anh cũng không quá để ý đến vấn đề này.”

Kiều Vãn nhướn mày. Hầu hết những đại gia tộc đều rất xem trọng mối quan hệ thống thống gì đó, không ngờ nhà họ Trì lại thoải mái như vậy, khác biệt hoàn toàn so với nhà họ Dương.

Sau khi Trì Cố Uyên nói xong, anh lại hỏi: “Còn em thì sao?”

Kiều Vãn ngẩng đầu lên hướng mắt về phía Trì Cố Uyên.

Cô muốn quan sát anh một chút.

Thật ra không cần quan sát, dáng vẻ Trì Cố Uyên đã sớm khắc sâu trong tâm trí cô, trí nhớ của cô chỉ có ngắn ngủi bốn năm, nhưng trong bốn năm này, Trì Cố Uyên là người đàn ông đẹp trai ưu tú nhất mà cô từng gặp.

Cô còn từng nói đùa là muốn gả cho anh, Nhưng hiện tại có cơ hội thì Kiều Vãn lại không hề có sự quyết đoán như thế.

Nói thật, cô có thiện tình với anh, nhưng chưa đến mức thích. Có điều giống như Trì Cố Uyên đã nói, có thể thử xem.

“Em cũng nghĩ có thể thử xem.”

Đáp án của hai người đều như nhau, vậy cơ bản đã có thể hiểu tâm tư của đối phương. Trì Cố Uyên gật đầu nói: “Vậy anh giới thiệu qua về tình trạng của mình nhé.”

Quy trình của một buổi xem mắt chính là  quá trình đôi bên hoàn toàn không có chút tình cảm nào, tới gặp mặt nhau rồi trình bày về lý lịch của mình, qua đó, nếu như hai bên phù hợp thì sẽ tiến tới hẹn hò, trong quá trình này nếu nảy sinh tình cảm sẽ đi đến kết hôn, nếu không, sẽ tiếp tục hẹn hò với đối tượng tiếp theo.

Hiện tại bọn họ đang ở giai đoạn đầu tiên.

Mà xét về lý lịch, thì Trì Cố Uyên thật sự nổi bật hơn nhiều so với cô.

Trì Cố Uyên là con cưng của trời, anh nắm trong tay hai bằng học là kiến trúc và quản lý. Bằng quản lý là để kế thừa gia nghiệp khổng lồ, còn bằng kiến trúc là học theo sở thích. Vậy nhưng văn phòng kiến trúc anh tự mở lại rất nổi tiếng ở cả trong ngoài nước, bản thân anh cũng là một kiến trúc sư rất ưu tú.

Kiều Vãn so với anh, thứ duy nhất có thể xứng chính là gia thế.

Mà không chừng gia thế cũng không thể sánh được.

Sau khi Trì Cố Uyên kết thúc màn giới thiệu, Kiều Vãn hỏi: “Chuyện tình cảm trước đây của anh thì sao?”

Trì Cố Uyên ngước mắt nhìn cô, Kiều Vãn cũng nhìn anh, mỉm cười nói: “Nếu anh không muốn nói cũng…”

“Anh từng có một mối tình.” Trì Cố Uyên nói, anh nhìn cô, “Thế nhưng sau đó cô ấy đã rời đi.”

Chuyện tình như vậy trong cuộc sống thực tế cũng rất phổ biến, đối tượng của người đàn ông như Trì Cố Uyên chắc hẳn là một người phụ nữ rất xuất sắc. Những người phụ nữ xuất sắc thường có ý chí mạnh mẽ, không thỏa hiếp với ai, hai người họ ở chung, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, rất có khả năng sẽ chia tay.

Điều mà Kiều Vãn không ngờ là một người đàn ông tốt như Trì Cố Uyên lại chỉ có một mối tình. Quanh anh thiếu gì phụ nữ xuất sắc, chỉ có một mối tình, chứng tỏ là anh là người trọng tình cảm và có tinh thần trách nhiệm cao đối với chuyện tình cảm. Đây là một ưu điểm rất nổi bật của một người đàn ông.

Trì Cố Uyên giới thiệu xong, đến lượt Kiều Vãn, không đợi anh hỏi, Kiều Vãn đã tự giới thiếu: “Em là con gái duy nhất trong nhà và có một cậu con trai, hiện đang làm việc trong một trung tâm dạy đàn piano. Vì mất trí nhớ nên em vừa mới nhận ba mẹ đẻ của mình cách đây vài ngày. Em đã quên mất ba mẹ mình làm nghề gì, quên mất những gì em đã làm trước đây, cũng như đã có bằng cấp gì. Hiện tại chính là như vậy.”

Kiều Vãn vừa dứt lời, Trì Cố Uyên liền hỏi: “Còn chuyện tình cảm thì sao?”

Kiều Vãn: “…”

“Chuyện tình cảm à.” Kiều Vãn tìm kiếm trong những ký ức trống rỗng của mình, rồi lắc đầu: “Không có, mấy năm sau khi em mất trí nhớ thì không có. Đáng lẽ là có thể có, nhưng mẹ của người kia không đồng ý, vì vậy không có kết quả. Việc này anh cũng biết đấy.”

Cô đang nói đến Dương Bách và bà Dương.

“Nhưng mà trước khi mất trí nhớ chắc chắn là có.” Trì Cố Uyên nói.

“Hả?” Kiều Vãn sững sờ một lúc.

“Con trai của em có phải được sinh ra trước khi em bị mất trí nhớ không?” Trì Cố Uyên hỏi.

Nghe anh hỏi thế, Kiều Vãn nghĩ đến Kiều Tiểu Kiều, nghĩ xong mỉm cười, đáp: “À, vâng, đúng vậy, trước khi em mất trí nhớ chắc là có. Anh có phiền không …”

“Anh không bận tâm.” Trì Cố Uyên nói, “Em đã quên anh ta, vì vậy anh sẽ không để ý. Chỉ cần em không nhớ tới anh ta là được.”

Đôi mắt Kiều Vãn chuyển động, cô đưa tay sờ lên lông mày của mình, nói: “Việc này hẳn là như vậy, bởi vì mẹ em nói, bác sĩ bảo khả năng em lấy lại trí nhớ gần như bằng không.”

Nói rồi Kiều Vãn bật cười: “Nếu ba mẹ đẻ của em không tới tìm em, thì có lẽ em sẽ sống cả đời dưới thân phận Kiều Vãn.”

“Em có thích thân phận thật của mình không?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Thích chứ. Em đã tìm được ba mẹ ruột của mình, họ yêu em, thương em, còn giàu có nữa.” Kiều Vãn cười nói: “Anh có nhớ em đã nói với anh rằng em muốn có một người cha giàu có không? Bây giờ đã có, vậy tất nhiên là em rất vui rồi.”

Kiều Vãn nói rồi chớp chớp mi, dường như cô đang nghĩ đến điều gì đó, nhìn Trì Cố Uyên và nói: “Nhưng em cũng thích thân phận Kiều Vãn này. Trong kí ức về bốn năm mất trí nhớ, tất cả những điều tốt đẹp hạnh phúc trong cuộc sống của em đều đến từ Kiều Tiểu Kiều và mẹ em. Họ là tia sáng le lói trong ký ức ít ỏi của em.”

Tất nhiên sẽ có người nói Kiều Vãn không nhận ba mẹ ruột của mình, mà vẫn sống với mẹ nuôi và con trai của người khác, thì thật là không nhớ nguồn cội. Nhưng dưới góc độ của Kiều Vãn, cô mong rằng mình có thể mang lại sự ấm áp và hạnh phúc cho cả hai bên gia đình.

Cô cũng đang cố gắng hết sức để làm được điều đó.

Trì Cố Uyên ngồi trên ghế dài, nhìn biểu cảm thỏa mãn và hạnh phúc của Kiều Vãn khi nói về gia đình, anh khẽ mím môi, cầm lấy thực đơn và nói: “Em muốn ăn gì?”



Hai người còn chưa được coi là đã chính thức yêu đương, nhưng xem ra đã thiết lập quan hệ, dù sao sau này cũng sẽ trở thành bạn trai bạn gái của nhau, trong quá trình cần vun đắp tình cảm.

Sau bữa tối ở nhà hàng, Trì Cố Uyên đưa Kiều Vãn về nhà. Hai người rời khỏi nhà hàng, Trì Cố Uyên đi trước, bước đến cửa hàng bán đồ hiệu ở tầng một. Kiều Vãn thấy anh đến đó, cũng theo anh vào.

“Anh muốn mua gì à?” Kiều Vãn hỏi.

Trì Cố Uyên nói, “Anh muốn mua một món quà cho Kiều Tiểu Kiều.”

Kiều Vãn: “…”

Suy cho cùng, Trì Cố Uyên giờ cũng coi như cha dượng dự bị của Kiều Tiểu Kiều, theo quan điểm của Trì Cố Uyên, quả thực anh cần phải làm gì đó để củng cố mối quan hệ của họ trước.

Nhưng thật ra trẻ con không mấy quan tâm đến giá cả của những món đồ yêu thích, có thể đồ chơi vài đồng tiền đã có thể dỗ dành chúng vui vẻ. Nghĩ đến điều này, Kiều Vãn nói với Trì Cố Uyên: “Chỗ này đắt quá. Chúng ta lên tầng 4 chọn cho nó một con khủng long là được rồi.”

Trì Cố Uyên nói: “Lần đầu tiên gặp mặt phải hoành tráng mới được.”

Kiều Vãn: “…”

Đây là chuyện giữa Trì Cố Uyên và Kiều Tiểu Kiều, với tư cách là một người mẹ, cô thực sự không nên can thiệp quá sâu. Thấy Trì Cố Uyên kiên trì, Kiều Vãn không thuyết phục anh nữa, dù sao anh cũng không thiếu tiền.

Thế nhưng anh cũng không cần bỏ ra hơn năm vạn nhân dân tệ để mua một món đồ trang trí chứ!

Sau khi cô đồng ý để anh mua một món quà cho Kiều Tiểu Kiều, quá trình mua sắm của Trì Cố Uyên thậm chí còn đơn giản hơn cô. Anh vừa ý một chiếc xe ngựa đồ chơi nên trực tiếp gọi người bán hàng bọc nó lại. Đây là một cửa hàng cao cấp nên Kiều Vãn nghĩ món đồ chơi này thể nào cũng tầm mấy ngàn tệ. Khi hóa đơn được đưa đến, người bán hàng báo giá, Kiều Vãn thật sự muốn ấn huyệt nhân trung.

Cô bây giờ dù đã là con nhà tài phiệt mà còn không dám tiêu tiền một cách bữa bãi như vậy.

Kiều Vãn không không kìm lòng được khuyên nhủ: “Trẻ con không cần thiết phải chơi những thứ đắt tiền như vậy đâu.”

Trì Cố Uyên nhìn cô một cái, nói: “Không đắt.”

Kiều Vãn: “…”

Được rồi, anh là một tỷ phú mà.

Mặc dù bây giờ Kiều Vãn đã trở thành đại tiểu thư nhà giàu, cô vẫn giữ thói quen siêng năng và tiết kiệm, nhưng sự siêng năng và tiết kiệm của người nghèo không giống như sự tiết kiệm của người giàu. Có lẽ đối với Trì Cố Uyên, mua một món đồ chơi trị giá năm vạn nhân dân tệ này đã là tiết kiệm.

Kiều Vãn nói: “Thôi được rồi.”

Trì Cố Uyên đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ đi.”



Sau khi mua quà xong, Trì Cố Uyên lái xe đưa Kiều Vãn về nhà.

Trên đường trở về, Kiều Vãn giải thích với Trì Cố Uyên rằng cô tạm thời sẽ sống dưới thân phận Kiều Vãn, vì nếu Kiều Tiểu Kiều và mẹ cô biết được thân phận thật sự của cô, cô sợ rằng họ sẽ không thể chấp nhận được. Trì Cố Uyên tin vào lời giải thích này, không hỏi gì thêm nữa.

Sau nửa giờ lái xe, Trì Cố Uyên đậu xe ở cổng khu nhà Kiều Vãn.

Đã ba ngày chưa gặp Kiều Tiểu Kiều, nỗi nhớ như ùa vào tim Kiều Vãn. Sau khi Trì Cố Uyên đậu xe, Kiều Vãn cảm ơn anh và nhanh chóng xuống xe. Trì Cố Uyên xuống xem theo cô, giúp cô lấy đồ đưa cho cô.

Hai người hôm nay bắt đầu xem mắt, nhưng so với việc ở bên anh, vị trí của Kiều Tiểu Kiều trong lòng Kiều Vãn càng quan trọng hơn. Tình trạng này có thể kéo dài cả đời, nhưng vì anh đã chấp nhận Kiều Tiểu Tiểu, anh cũng sẽ tự nhiên chấp nhận cách đối xử này.

“Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, vậy em lên trước đây.” Kiều Vãn nhận lấy đồ Trì Cố Uyên đưa cho rồi vội vàng rời đi.

Trì Cố Uyên nhìn theo bóng lưng của cô, hỏi: “Khi nào chúng ta gặp nhau nữa?”

Kiều Vãn: “…”

Cả hai đã quyết định tiếp tục liên lạc, nên họ cần gặp nhau thường xuyên để vun đắp tình cảm. Nghe vậy, Kiều Vãn quay đầu lại, nói: “Tối mai em không có tiết, chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé?”

Kiều Vãn vừa dứt lời, cô liền cảm thấy thời gian vậy có chút vội. Hôm nay mới gặp nhau, ngày mai lại cùng nhau ăn tối. Liệu có gây áp lực quá với Trì Cố Uyên không?

Nghĩ đến đây, cô định sửa lời, nhưng Trì Cố Uyên đã đồng ý: “Ngày mai anh sẽ đón em ở trung tâm dạy đàn.”

Nghe Trì Cố Uyên nói thế, Kiều Vãn mỉm cười: “Được.”

Nói xong, Kiều Vãn quay đầu rời đi, vừa quay đầu lại, thì nghe thấy giọng nói trong trẻo và vui vẻ của một bé trai cách đó không xa.

“Mẹ!”

Kiều Vãn dừng bước, quay lại lần nữa thì nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều đang phấn khích chạy về phía cô như một con gà nhỏ. Nhìn Kiều Tiểu Kiều càng ngày càng gần, dáng vẻ của cậu càng ngày càng rõ ràng, Kiều Vãn bèn ôm Kiều Tiểu Kiều vào lòng, trái tim thoáng chốc được lấp đầy.

“Kiều Tiểu Kiều!” Kiều Vãn ôm con trai mình thật chặt. Nhịp tim vẫn đập nhanh, cô cảm nhận được nhiệt độ và cân nặng của con trai, ngửi thấy mùi sữa trên người con trai, mắt Kiều Vãn đỏ hoe.

Kiều Tiểu Kiều được cô nuôi dạy từ khi còn nhỏ. Cô đã làm mẹ của thằng bé trong toàn bộ thời gian bốn năm tuổi của thằng bé, và hy vọng tương lai mình vẫn có thể là mẹ của cậu, cô không quan tâm Kiều Tiểu Kiều có cùng huyết thống với cô hay không.

Kiều Tiểu Kiều được mẹ ôm, mặc dù sau ba ngày không gặp cậu rất nhớ mẹ, nhưng sức lực của mẹ quá lớn, Kiều Tiểu Kiều bị ôm có chút nghẹt thở. Cậu bé ngẩng đầu lên, dùng tay vỗ nhẹ mẹ một cái rồi cất tiếng gọi.

“Mẹ?”

Giọng nói của cậu bé như cố thoát ra từ lồng ngực, kéo Kiều Vãn tỉnh lại từ trong sự kích động, nhanh chóng buông con trai ra. Cô mỉm cười ha ha, nói: “Xin lỗi con, do mẹ nhớ con quá.”

Nói xong, cô ôm lấy mặt con trai hôn lấy hôn để.

Kiều Tiểu Kiều vừa cảm nhận được tình yêu vô bờ bến từ mẹ, vừa chú ý tới người đàn ông đứng sau mẹ. Trong bốn năm tuổi đời ngắn ngủi của mình, chú Trì này đúng là người thường xuyên xuất hiện.

“Con chào chú Trì.” Kiều Tiểu Kiều  lễ phép chào Cố Trì Uyên.

Thấy con trai gọi chú, Kiều Vãn mới nhớ tới Trì Cố Uyên, cô nhanh chóng xoay người lại nhìn Trì Cố Uyên, cười nói: “Xin lỗi, giới thiệu với anh đây là con trai em.”

“Không sao.” Trì Cố Uyên nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Kiều Vãn, “Anh về đây.”

“Được.” Kiều Vãn cười nói:  “Cảm ơn anh đã đưa em về.”

“Tạm biệt.” Trì Cố Uyên nói, còn gật đầu chào tạm biệt Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Tiểu Kiều trong vòng tay của mẹ vẫy tay chào chú Trì, nói xong cậu quay lại và nói với mẹ: “Bà ngoại vẫn đang đợi chúng mình đó mẹ.”

“Được rồi! Về nhà thôi!” Kiều Vãn ôm Kiều Tiểu Kiều, xách túi lớn túi nhỏ đi trở về nhà với Hồ Mân.



“Sao con lại mua nhiều thứ như vậy?” Hồ Mân không thể không phàn nàn về việc Kiều Vãn mua quá nhiều thứ.

Nhưng Kiều Vãn biết rằng Hồ Mân không thực sự trách cô mà chỉ cảm thấy có lỗi khi cô tiêu tiền cho mình.  Kiều Vãn đặt tay lên vai mẹ, cười nói: “Ai da, con đi công tác có rất nhiều tiền nên mới mua một ít mà. Được rồi, mẹ khiêu vũ người toàn mồ hôi, mẹ nên đi tắm trước đi, sau đó ra mắng con sau cũng được, nếu không sẽ khó chịu lắm.”

Nghe con gái nói vậy, ánh mắt Hồ Mân mang theo chút oán trách, đưa tay chọt lên trán cô một cái rồi bất lực đi vào nhà tắm.

Thấy mẹ đi tắm, Kiều Vãn bế Kiều Tiểu Kiều lên ngồi trên đệm trong phòng khách, đặt tất cả những món quà mua cho Kiều Tiểu Kiều trước mặt cậu và nói: “Tất cả đều là của con đó, mở ra xem đi.”

“Oa!” Sau khi Kiều Tiểu Kiều thể hiện tình cảm thắm thiết với mẹ mình, lại vô cùng kinh ngạc bởi những món quà này, đôi mắt to tràn đầy ngạc nhiên cùng vui mừng.

Thu nhập từ nghề giáo viên dương cầm của Kiều Vãn không thấp, nhưng vì phải nuôi một gia đình ba người nên sinh hoạt không mấy dử dả. Kiều Tiểu Kiều thích chơi đồ chơi, nhưng bé chưa bao giờ chủ động đòi hỏi. Nếu cô mua cho, thằng bé sẽ hạnh phúc đến mức cả đêm không ngủ được.

Mà lần này mua nhiều như vậy, thằng bé chắc có thể sẽ vui điên cuồng suốt vài ngày. Nghĩ đến niềm vui của Kiều Tiểu Kiều, Kiều Vãn còn thỏa mãn hơn cả cậu.

“Bumblebee!” Kiều Tiểu Kiều vui mừng lấy hộp lego ra, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Cậu đã muốn món đồ chơi này từ lâu, chỉ là không biểu hiện ra trước mặt mẹ. Vậy mà, mẹ con bọn họ lại có thể thấu hiểu lòng nhau đến vậy, cậu muốn gì mẹ vừa nhìn đã biết, nên đã mua cho cậu.

(*Bumblebee là phim điện ảnh khoa học viễn tưởng của Mỹ năm 2018 tập trung vào nhân vật cùng tên của thương hiệu Transformers. Đây là phần phim thứ sáu của loạt phim người đóng Transformers và đồng thời cũng là phần tiền truyện của bộ phim Transformers năm 2007.)

Ngoài Bumblebee, còn có mô hình Godzilla và Ultraman các kiểu, Kiều Tiểu Kiều lập tức vui vẻ quay vòng vòng.

Kiều Vãn nhìn con vui vẻ liền ôm lấy con, hôn Kiều Tiểu Kiều vài cái: “Con trai, con có yêu mẹ không?”

“Yêu chứ!” Kiều Tiểu Kiều vui vẻ nói.

“Hahaha.” Kiều Vãn cười bậu má con.

Kiều Tiểu Kiều bị mẹ bậu má, hỏi: “Nhưng sao mẹ lại mua nhiều đồ chơi cho con vậy mẹ?”

“Mẹ kiếm được ít tiền từ chuyến công tác, nên mẹ mua cho con đó.” Kiều Vãn nói.

Sau khi nghe vậy, Kiều Tiểu Kiều nói: “Con cảm ơn mẹ.”

Kiều Vãn trong lòng ngọt ngào, nói: “Không có chi đâu ~”

Sau một hồi khách sáo xã giao, hai mẹ con cười khúc khích ôm nhau. Kiều Vãn buông Kiều Tiểu Kiều ra, nói: “Còn chưa hết đâu, chúng ta tiếp tục bóc quà đi ~”

“Dạ~” Kiều Tiểu Kiều ngay lập tức bắt đầu mở quà mới.

Đứa trẻ Kiều Tiểu Kiều này có một điểm đặc biệt, đó là mọi điều tốt đẹp đều phải để sau cùng. Vì vậy món xe ngựa nhỏ của Trì Cố Uyên đương nhiên được bóc cuối cùng.

Bao bì của món quà này rất lộng lẫy, Kiều Tiểu Kiều chỉ cần nhìn vào bề ngoài đã thích nó. Cậu bé mở hai ba lớp ruy băng rồi mở hộp quà ra, sau khi mở ra, Kiều Tiểu Kiều dường như rất kinh ngạc, lúc đầu thì im lặng, cuối cùng khẽ  oa lên một tiếng.

Kiều Vãn quan sát biểu cảm của con trai mình rồi mỉm cười hỏi, “Con có thích nó không?”

Kiều Tiểu Kiều quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vui sướng, hai má ửng hồng.

“Con rất thích ạ.”

Vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa cẩn thận lấy chiếc xe ngựa nhỏ trong hộp quà ra. Trên thân ngựa có hoa văn rất đẹp, chế tác rất tinh xảo, đẹp hơn cả xe ngựa trong phim hoạt hình.

“Con thích cái này nhất.” Kiều Tiểu Kiều nói với Kiều Vãn.

Nghe Kiều Tiểu Kiều nói như vậy, Kiều Vãn hơi ngạc nhiên. Những món quà cô mua đều là những thứ Kiều Tiểu Kiều muốn có, còn Trì Cố Uyên mua món này trong khi anh không hề biết sở thích của Kiều Tiểu Kiều, vậy mà không ngờ Kiều Tiểu Kiều lại thích món này nhất.

Thấy Kiều Tiểu Kiều thích món quà mà Trì Cố Uyên mua, Kiều Vãn có chút vui mừng không giải thích được. Cô nhìn Kiều Tiểu Kiều, nói: “Thích là tốt rồi. Đây là quà của chú Trì, người vừa đưa mẹ về nhà mua cho con đó.”

Kiều Vãn nói với Kiều Tiểu Kiều về nguồn gốc của món quà. Ngay khi cô nói xong, Kiều Tiểu Kiều liền quay đầu lại nhìn nhìn cô.

Sự phấn khích và hào hứng trong mắt Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng biến mất, cậu bé nhìn mẹ, sau đó đặt chiếc xe ngựa nhỏ trong tay sang một bên, nhặt Bumblebee mẹ mua cho cậu bé lên lại rồi bắt đầu chơi.

Kiều Vãn: “…”

Uh, con trai cô có vẻ không thích đối tượng xem mắt của cô cho lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc