KHÔNG THỂ CHIA XA

Sau khi chào tạm biệt vợ chồng Đào Mục Chi, Trì Cố Uyên dẫn Kiều Vãn đi gặp những người bạn khác của anh. Cô là bạn gái của Trì Cố Uyên, mặc dù ở bữa tiệc này xem như là người ngoài, nhưng vì thể diện của Trì Cố Uyên nên mọi người đều lịch sự với cô.

Những người bạn mà Trì Cố Uyên giới thiệu với Kiều Vãn cũng chẳng có mấy người, sau khi giới thiệu xong xuôi, Trì Cố Uyên trò chuyện với bạn anh, còn Kiều Vãn đứng bên cạnh lắng nghe.

“Cố Uyên.” Đang trò chuyện thì Duẫn Tuyết đến gọi Trì Cố Uyên một tiếng, cô ta mỉm cười gật đầu với mọi người rồi nói với Trì Cố Uyên: “Hôm nay nhà thiết kế kiến ​​trúc Lee ở Pháp cũng ở đây đấy. Cậu có muốn đi qua đó chào hỏi anh ấy không.”

Trì Cố Uyên làm thiết kế kiến trúc, nghe Duẫn Tuyết nói vậy, Trì Cố Uyên gật đầu: “Được.”

Nói đoạn, Trì Cố Uyên đưa Kiều Vãn đến chào hỏi Lee.

Trước khi đi qua, Kiều Vãn cũng đã nhìn thấy Lee đứng đó rồi, ngoài anh ta ra còn có vài người ngoại quốc khác. Duẫn Tuyết thấy ánh mắt của Kiều Vãn thì mỉm cười với cô.

“Họ là người Pháp, không nói tiếng Trung tốt lắm đâu. Đến lúc đó chúng ta nên nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp, hơn nữa các chủ đề sẽ liên quan đến kiến ​​trúc, có thể cô sẽ rất lúng túng đó.”

Sau đó cô ta quay sang nói với Trì Cố Uyên: “Từ lúc tới đây đến giờ cô Kiều vẫn chưa ăn gì nhỉ. Hay là chúng ta qua đó nói chuyện với họ, để cô Kiều qua bên kia ăn chút gì đi. Mấy món ăn hôm nay đều do đầu bếp nước ngoài tôi mời về làm đấy, mấy món tráng miệng do họ làm cũng rất ngon.”

Vừa rồi khi Trì Cố Uyên đưa Kiều Vãn đi chào hỏi bạn bè, ngoại trừ nói chuyện với Lâm Tố một hai câu thì những người khác nhìn thấy Kiều Vãn chỉ mỉm cười đáp lại. Trong một môi trường xa lạ như vậy, việc đi xã giao với anh không thoải mái bằng việc cô ở một mình. Hơn nữa cô cũng vừa nhận ra mình thật sự không hợp với chỗ này gì cả.

Nghe Duẫn Tuyết nói vậy, Trì Cố Uyên cúi đầu Kiều Vãn hỏi ý kiến ​​của cô: “Em có muốn ăn gì không?”

Lời Trì Cố Uyên cũng như mong muốn của Kiều Vãn, cô nhanh chóng gật đầu nói: “Vâng, vừa hay em cũng đang đói bụng.”

Dứt lời, Kiều Vãn định đi, Trì Cố Uyên nắm lấy tay cô, nói: “Đừng đi quá xa, anh sẽ ở bên đó nhìn em.”

Cho dù là để cô tự do hoạt dộng anh vẫn sợ cô không quen, vẫn muốn cô ở trong tầm mắt của anh. Trong lòng Kiều Vãn ấm áp, gật đầu đáp: “Vâng. Em đi ăn bánh ngọt đây.”

Trì Cố Uyên buông tay ra, Kiều Vãn mỉm cười với anh và Duẫn Tuyết rồi mới đi.

Trì Cố Uyên nhìn Kiều Vãn một lúc rồi mới quay sang nhìn Duẫn Tuyết, khẽ thở dài, cười nói: “Đi thôi.”

Nói xong họ cùng nhau đến chỗ Lee.



Sau khi Kiều Vãn tách khỏi Trì Cố Uyên thì quả nhiên thấy thoải mái hơn nhiều, cho dù ánh mắt của những người đàn ông và phụ nữ trong bữa tiệc vẫn đang lén quan sát cô.

Ở đây một thời gian, Kiều Vãn đã thích nghi với những ánh mắt kiểu vậy rồi. Cô đi tới bàn, nhìn thấy trên bàn bày ra hàng loạt món tráng miệng bắt mắt, mắt cô hơi sáng lên, chọn một món rồi bắt đầu ăn.

Xã giao một hồi, mọi người ai cũng có chút đói bụng. Trước bàn, ngoài Kiều Vãn ra, đối diện còn có mấy người cũng đang chọn món tráng miệng. Thấy Kiều Vãn, họ ngẩng lên nhìn cô, Kiều Vãn mỉm cười gật đầu với họ, xong lại cúi xuống ăn tiếp phần mình.

Phải nói rằng sau khi mặc chiếc váy này vào thì cảm giác thèm ăn của cô đã giảm đi rất nhiều, cô mới ăn được một miếng bánh ngọt đã sắp no đến nơi. Cô quay sang nhìn về phía Trì Cố Uyên đang đứng, như thể nhận ra ánh mắt của cô, Trì Cố Uyên cũng đưa mắt nhìn cô. Hai người nhìn nhau, khóe mắt Kiều Vãn cong lên.

Nhìn thấy Kiều Vãn cười, Trì Cố Uyên cũng cảm thấy yên tâm hơn, lại tiếp tục nói chuyện với mấy người bạn nước ngoài.

Đây là lần đầu tiên Kiều Vãn nhìn thấy một Trì Cố Uyên như vậy.

Một người đàn ông như vậy quả thực rất cuốn hút.

“Cô Kiều.”

Trong khi Kiều Vãn mê mẩn sắc đẹp của Trì Cố Uyên thì có ai đó ở đằng sau gọi cô. Kiều Vãn quay lại thì thấy hai người phụ nữ trạc tuổi cô.

“Chào các cô.” Kiều Vãn lịch sự đáp lại.

Cô gái mặc váy hồng liếc nhìn mấy chiếc bánh ngọt trên bàn ăn, nói với Kiều Vãn: “Đây là món bánh ngọt do đầu bếp mà chị Duẫn Tuyết đặc biệt mời từ Châu Âu làm đấy, hương vị không tồi nhỉ.”

Đối phương có vẻ như đang tìm được chủ đề tám chuyện với cô, Kiều Vãn nhìn bánh ngọt trên bàn ăn, gật đầu: “Quả thực rất ngon.”

Cô gái mặc váy đen đứng cạnh cũng mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, cô Kiều cứ ăn thêm mấy miếng nữa đi. Dù sao sau này cô cũng chẳng có cơ hội ăn nữa đâu.”

Cô váy đen nói xong thì quay sang nhìn cô váy hồng, cả hai cùng cười.

Kiều Vãn: “…”

Đối mặt với kiểu cười thế này của hai người họ, cho dù Kiều Vãn không đủ tinh ý cũng có thể nhận ra sự khinh bỉ và coi thường của họ, kết hợp với lời nói, cô dám chắc rằng họ đang có ý làm cô khó chịu

Kiều Vãn nhìn hai cô gái, sự thân thiện trên khuôn mặt dần biến mất. Nhưng rõ ràng cả hai chưa muốn dừng lại ở đây, thấy Kiều Vãn không phản bác lại, cô váy hồng còn bồi thêm với cô váy đen một câu: “Tiểu Lộ, cô đừng nói như vậy chớ. Cô Kiều là bạn gái của anh Trì, muốn ăn bánh ngọt bảo anh Trì mua là được mà. “

Cô váy hồng nhìn Kiều Vãn, ánh mắt không chút che giấu, cười nói: “Cô Kiều cao tay quá nhỉ, có thể làm bạn gái của anh Trì được thì bảo anh ấy mua cho cô vài cái bánh ngọt ăn sáng đã là gì. Có đúng không hả cô Kiều.”

Đợi cô ta nói xong, Kiều Vãn nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Cô muốn phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của cô Duẫn sao?”

Kiều Vãn đang nhắc nhở bọn họ đây là bữa tiệc sinh nhật của Duẫn Tuyết, nếu giữa hai bên có xung đột thì mọi người đều sẽ không vui vẻ đâu.

Nhưng rõ ràng bọn họ chẳng để lời nhắc của cô lọt vào tai chút nào, bấy giờ sắc mặt của cô váy hồng cũng rất u ám.

“Chúng tôi phá hỏng sao? Rõ ràng người đang phá hỏng bữa tiệc là cô Kiều mà.”

Thấy đối phương nói như vậy, Kiều Vãn hơi khó hiểu: “Tôi đã làm gì cơ chứ?”

Thái độ của Kiều Vãn rõ ràng là rất nghiêm túc, mà lúc cô hỏi, mấy người xung quanh cũng chú ý đến bên này. Cô váy đen nhìn xung quanh rồi kéo kéo cô váy hồng lại. Thế nhưng cô váy hồng vẫn bất chấp trả treo với Kiều Vãn:

“Cô biết rõ hôm nay là tiệc sinh nhật của chị Duẫn Tuyết rồi mà vẫn lấy thân phận bạn gái anh Trì đi dự. Đây không phải là đang phá hỏng buổi tiệc của người ta thì là gì?”

Cô váy hồng nói tiếp “Nếu không phải là cô thì hôm nay là sinh nhật chị Duẫn Tuyết bạn gái anh Trì rồi.”

Bấy giờ, Kiều Vãn mới hiểu bọn họ đang thấy bất bình thay cho Duẫn Tuyết. Duẫn Tuyết có tình cảm với Trì Cố Uyên và mời anh đến dự tiệc sinh nhật của cô ta. Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một Trình Giảo Kim làm hỏng hết dự định Duẫn Tuyết, cho nên họ mới đổ lỗi cho Kiều Vãn.

Kiều Vãn nhìn hai người họ, rất chừng mực giải thích: “Nếu đã nói như vậy thì người phá hoại ở đây phải là Trì Cố Uyên mới đúng. Sở dĩ hôm nay tôi đến dự bữa tiệc sinh nhật này là do anh Trì đích thân mời tôi.”

Lời nói cao cao tại thượng này của Kiều Vãn khiến cô váy hồng giận dữ, phì cười: “Anh Trì đích thân mời cô đến sao? Cô mạnh mồm phết nhỉ. Ai mà không biết rằng cô thủ đoạn thế nào, đầu tiên là tung tin đồn là bạn gái anh Trì, sau đó sợ chuyện bị lộ nên ra ngoài làm rõ, cứ như vậy xác định mối quan hệ với anh Trì, lại vừa được tẩy trắng. Lần này lấy thân phận bạn gái của anh Trì dự sinh nhật chắc cũng dùng thủ đoạn y hệt nhỉ. Thế mà cô còn dám nói anh Trì đích thân mời cô tới, cô dám làm mà không dám nhận sao?”

Trong mắt cô ta, thậm chí là ở trong mắt những người ở bữa tiệc này, để làm bạn gái của Trì Cố Uyên thì Kiều Vãn phải tâm cơ thủ đoạn lắm mới được. Một thời gian trước, trong giới có lời đồn cô là bạn gái của Trì Cố Uyên, mà cô cũng chính là người tung tin đồn này. Theo nhận thức của bọn họ thì cô chỉ là một người phụ nữ tầm thường, được Trì Cố Uyên để ý hẳn là do cô mưu mô chèo kéo chứ không phải do Trì Cố Uyên chủ động, hết thảy mọi tội lỗi đều là do cô cả.

Kiều Vãn bước lên một bước, định nói gì đó thì bả vai đã bị một bàn tay đè lại. Lòng bàn tay của người đàn ông to lớn, rơi xuống bờ vai trần của cô, nhiệt độ ấm áp khô ráo, như đang đè cơn tức giận đang dâng trào trong lòng cô xuống.

Kiều Vãn quay đầu lại thì thấy Trì Cố Uyên đã đứng bên cạnh cô. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, như thể muốn bọc cô vào lòng, bảo vệ cô trong vòng tay của mình. Kiều Vãn nâng mắt lên nhìn Trì Cố Uyên, lông mi khẽ run lên.

Lúc cô nói chuyện với hai cô này, Trì Cố Uyên vốn đang trò chuyện với một vài người trong văn phòng kiến ​​trúc, khi nhìn sang thoáng thấy sắc mặt Kiều Vãn có chút thay đổi, nên anh liền dừng cuộc trò chuyện, bước tới chỗ cô, vừa tới gần thì tình cờ nghe thấy mấy lời nói của cô gái mặc váy hồng.

Cô váy hồng thấy Trì Cố Uyên tới thì vẻ cao ngạo lập tức tắt ngủm. Ở trước mặt Trì Cố Uyên, cô ta không dám hống hách. Bây giờ Trì Cố Uyên  đứng bên cạnh Kiều Vãn, rõ ràng là muốn làm chỗ dựa cho Kiều Vãn, đương nhiên cô ta không dám bật Kiều Vãn nữa.

Nhưng cô ta không thèm nhắc lại không có nghĩa là chuyện này cứ thế cho qua, lúc cô ta định chuồn đi thì Trì Cố Uyên nói.

“Đúng là do tôi đích thân mời Kiều Vãn làm bạn gái đến dự buổi sinh nhật này đấy.”

Trì Cố Uyên dứt lời, không chỉ cô váy hồng mà cả những người xung quanh đang hóng drama cũng đổ dồn ánh mắt về phía Trì Cố Uyên và Kiều Vãn.

Cô váy hồng chất vấn Kiều Vãn mà Trì Cố Uyên lại tự mình giải thích, chỉ một lời mà vả thẳng vào mặt cô ta.

Bị bẽ mặt ở chốn đông người không thoải mái chút nào, gương mặt của cô váy hồng trở nên rất khó coi. Thế nhưng đối phương lại là Trì Cố Uyên, cô ta không dám nói gì, chỉ có thể thì thào đáp lại: “Tôi biết rồi.”

Kiều Vãn chỉ đứng nhìn mà không nói gì.

Rõ ràng là cô váy hồng muốn chuyện này tới đây thôi, cô ta đã thừa nhận rồi, muốn đi khỏi đây, nhưng Trì Cố Uyên vẫn chưa để mọi chuyện chấm dứt được.

“Cô vừa nói rằng tin đồn Kiều Vãn là bạn gái của tôi là do Kiều Vãn làn truyền à?”

Trì Cố Uyên lên tiếng, cô váy hồng muốn đi cũng không được, cô ta cắn răng nhìn anh, sau đó quay sang nhìn Kiều Vãn, nói lấp lửng: “Thì người trong giới mình truyền vậy mà.”

“Thế thì làm phiền cô giải thích cho người đó đó một chút, chuyện này không phải là do Kiều Vãn đồn, là tôi đồn đấy.” Trì Cố Uyên nói.

Lần này Kiều Vãn cũng quay sang nhìn anh.

Mà không chỉ Kiều Vãn, tất cả những ai nghe thấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Trì Cố Uyên. Trì Cố Uyên thật sự không hợp làm mấy chuyện đồn thổi này, có người phụ nữ nào anh muốn mà không có được chứ, tại sao lại phải lan truyền tin tức như vậy.

Cô váy hồng cũng bị Trì Cố Uyên khiến cho mù mờ, cô ta nhìn Kiều Vãn, ngờ vực nói: “Tại sao anh lại tung tin đồn này chứ? Cô Kiều này thực sự là bạn gái của anh sao?”

Trì Cố Uyên nói: “Không.”

Ánh mắt của cô váy hồng đó trở nên bình tĩnh hơn, nhưng lời nói tiếp theo của Trì Cố Uyên lại khiến cho cô ta chết đứng tại chỗ.

“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi vì cô ấy vẫn chưa chấp nhận sự theo đuổi của tôi.” Trì Cố Uyên nói.

Nói đến đây, Trì Cố Uyên ngập ngừng một lát, cúi xuống nhìn Kiều Vãn, gọi cô.

“Kiều Vãn.”

Kiều Vãn ngước lên nhìn anh: “Hửm?”

“Em có thể làm bạn gái anh không?” Trì Cố Uyên hỏi.

Trái tim Kiều Vãn như có muôn cánh hoa nở rội. Cô bình tĩnh nhìn anh, khóe mắt từ từ cong cong, gật đầu nói.

“Vâng.”

Bình luận

Truyện đang đọc