KHÔNG THOÁT KHỎI RUNG ĐỘNG


Có lẽ là sợ Lương Hi không nghe rõ, sau khi anh bảo cô qua đây, lặp lại lần nữa.

“Anh ta nói chỉ còn lại một phòng thôi.


“Cả khách sạn này sao?” Đương nhiên là Lương Hi không tin, bật dậy lại dùng tiếng Anh hỏi người trước quầy xác nhận một lần.

Kết quả nhận được vẫn như cũ, chỉ còn lại một phòng thôi, hơn nữa bên trong chỉ có một chiếc giường King size.

Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ, một khách sạn lớn như vậy chỉ còn lại một phòng, không còn bất kỳ phòng nào trống khác.

Lại còn là phòng chỉ có một chiếc giường.

Nhưng mà khi cô nhìn về phía Kiều Sâm, anh nhướng mày: “Đừng nghi ngờ anh, em cũng biết khách sạn này là anh chọn bừa thôi.


Lời lẽ hùng hồn, thẳng thắn.

Mặc dù nói như vậy nhưng lúc đó cũng không chỉ có một lựa chọn?
“8 giờ 30 sáng mai anh có một cuộc họp.

” Thấy sắc mặt cô một lời khó nói hết, anh chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Bây giờ tìm một khách sạn nữa khả năng không thực tế lắm.


Anh vừa dứt lời, kim giây và cả kim giờ trong đồng hồ khách sạn vừa vặn tùng nhau, mười một tiếng chuông vang lên quanh quẩn trong đại sảnh của khách sạn.

Từng tiếng từng tiếng nhắc nhở Lương Hi nên làm thế nào.


Lương - lấy đại cục làm trọng - tố chất chuyên nghiệp cực cao - Hi bất đắc dĩ gật đầu.

Trên thực tế sau khi đến phòng rồi, cô phát hiện phỏng ở của khách sạn này còn lớn hơn trong ảnh chụp và trong tưởng tượng của cô nhiều.

King size cũng cực kỳ xứng đáng với cái tên này, cho dù cô và Kiều Sâm chia ra ngủ bên góc, ở giữa có thể chưa được ba bốn người, đồng thời có đầy đủ không gian hoạt động.

Nói cách khác, giống như hai người ngủ ở hai chiếc giường khác nhau, ở giữa còn đặt thêm một cái giường.

Không chỉ có giường lớn, trong phòng khách còn có một chiếc ghế sofa vừa rộng lại lớn, còn lớn hơn chiếc giường ở phòng cô thuê trước kia, làm giường ngủ hoàn toàn dư dả.

Nhìn thấy chiếc sofa này cũng “King size” tương tự, hai mắt Lương Hi sáng lên.

Kiều Sâm vào phòng tắm tắm rửa, sau khi cô chuyển toàn bộ phòng xong, ngồi trên ghế sofa đợi Kiều Sâm ra.

Trong lúc Kiều Sâm tắm rửa, Lương Hi lại lần nữa xem danh sách Văn Hạo gửi cho mình mấy lần, sau khi xác nhận mục “Đặt khách sạn” không có trên đó xong thì gửi tin nhắn WeChat hỏi Văn Hạo.

Có lẽ Văn Hạo đã ngủ rồi, từ lúc gửi tin nhắn đi mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cũng không trả lời tin nhắn của cô.

Lương Hi không dám trực tiếp chất vấn Kiều Sâm, ngộ nhỡ đây thật sự là sơ suất của Văn Hạo, cô vừa hỏi, tương đương với việc đẩy Văn Hạo ra thay.

Bình thường Văn Hạo giúp đỡ cô nhiều như vậy, một lần vô tình mà thôi, nếu như bởi vì cô quá tích cực bị trách phạt, vậy chính là cô không đúng.

Huống hồ vào căn phòng này rồi, còn có thể ra sao?
Cô đang nghĩ ngợi, tiếng bước chân sau lưng từ xa đến gần, rất nhanh chóp mũi thổi qua hương sữa tắm, có một chút hơi nóng được mang đến phòng khách, sau đó bị điều hòa thổi đi.

Lương Hi quay người lại, nhìn thấy Kiều Sâm đang đang buộc dây áo tắm.

Anh gội đầu, tóc ướt sũng dám trên gáy, có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng và lông mày đen rậm, áo choàng tắm thắt không quá chặt, lồng ngực cường tráng mộ ra hơn phân nửa, phía trên còn đọng mấy giọt nước chưa lau sạch.


Thấy Lương Hi ánh mắt trần trụi cứ nhìn mình chòng chọc như vậy, Kiều Sâm nhường mày, từ trong cổ họng rầu rĩ phát ra tiếng cười: “Thích?”
Câu của anh không đầu không đuôi, Lương Hi ngay từ đầu còn chưa thể phản ứng lại, sau khi tiêu hóa cả gương mặt đều đỏ bừng, vẫn còn muốn vịt chết còn cứng mỏ: “Không có hứng thú.


Ánh mắt tối đi mấy phần, Kiều Sâm muốn làm gì đó đồng thời lại nhớ đến một điều, bước chân mạnh mẽ về phái Lương Hi rồi rẽ hướng, từ trong giỏ đồ lấy ra máy sấy tóc.

“Em đi tắm đi.

” Trong lời anh nói có ý cười trêu chọc rõ ràng hơn: “Tắm xong rồi chúng ta lại thảo luận lại vấn đề hứng thú.


Lau súng cướp cò trong phòng làm việc khiến bây giwof Lương Hi cực kỳ mẫn cảm với kiểu chủ đề này.

Cô chợt đứng lên từ ghế sofa, ánh mắt nhìn về phía anh cảnh giác lại hoài nghi: “Kiểu tổng, tối nay tôi ngủ trên sofa là được.


Vấn đề này cùng câu trả lời căn bản chẳng khớp nhau, trọng tâm câu chuyện không quan hệ, xưng hô càng lạnh nhạt, mọi người đều là người trưởng thành, trong lòng biết đây là chuyện gì.

Ý cười trên mặt Kiều Sâm chưa giảm, lúc mở miệng lần nữa giọng nói rõ ràng đã nhạt đi mấy phần.

“Tối nay em ngủ trên giường, anh ngủ sofa.


“Nào đạo lý để ngài ngủ ở sofa được.

” Cô cười gượng hai tiếng: “Ngài đừng khiến tôi tổn thọ nữa.



Sau khi nói xong, có lẽ cũng sợ Kiều Sâm lại tìm lý do khuyên nhủ mình, cô cầm lấy quần áo vừa mới gấp gọn đặt ở bên cạnh sofa, sau khi ném câu “Nếu ngài không có chuyện gì khác thì tôi đi tắm trước đây”, vội vàng rời khỏi phòng khách.

Kiều Sâm vẫn duy trì tư thế lấy máy sấy tóc ra như cũ, sau khi bóng dáng Lương Hi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ý cười dẫn biến mất từng chút từng chút trên mặt.

Mặt anh không biểu cảm nhìn chằm chằm cửa phòng tắm đóng kín, sắc mặt u tối không rõ.

Hình như anh quá tự cho là đúng, cho rằng trải qua chuyện lần trước, hiểu lầm giữa bọn họ đã được hóa giải.

Lấy chuyện tối nay mà nói, Lương Hi có lo lắng, nhất định muốn ngủ sofa cũng không phải là hành động ngoài dự liệu, thật sự khiến anh cảm thấy không bình thường, bỏ qua phản xạ có điều kiện lúc ý thức cô không đủ tỉnh táo, cô đối với anh càng ngày càng cung kính, thái độ càng lúc càng lạnh nhạt, sự cảnh giác đối với anh càng lúc càng mãnh liệt.

Sự thật chứng minh, giữa anh cùng Lương Hi, còn có một bức tường chắn ngang không rõ, chặn đứng tình cảm giữa bọn họ, tiến độ vốn nên nhanh chóng tăng lên lại chững lại.

Càng chết hơn chính là, anh cũng không biết trở ngại chắn ngang tiến triển tình cảm của bọn họ là gì, không biết rốt cuộc là bước nào xuất hiện vấn đề.

Nhưng anh vẫn không thể theo đuổi quá gắt gao.

Lương Hi hiện tại với Lương Hi trước kia khi đối diện với chuyện có liên quan với anh, cách làm khác trước kia một trời một vực.

Trước kia cô luôn nhiệt tình như lửa, kiên nhẫn; bây giờ cô chỉ cần dính đến anh một chút luôn không nhịn được co mình, rồi lại co mình.

Thật ra chuyện năm đó anh đã có thể đoán được đại khái, bây giờ anh còn thiếu bước chứng cứ xác thực cuối cùng.

Đối với anh mà nói, gặp được Lương Hi thật sự không tình là chuyện ngoài ý muốn.

Trở về Lâm Giang, cho dù hai người không có làm việc cùng nhau như bây giờ, trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ có lúc gặp nhau.

Rõ ràng anh biết mình nhất định không nhịn được, nhưng vẫn trở về nơi này.

Bởi vì, cô chính là nghĩa vô phản cố (1) của anh.

(1) Vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.


-
Lương Hi từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện Kiều Sâm đã nửa nằm trên giường, đang đọc một cuốn sách nguyên tác tiếng Anh, nhìn qua hình như cũng không bị động tĩnh của cô ảnh hưởng, ngay cả ánh mắt cũng không liếc cô một cái.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng ngủ, đầu tiên Lương Hi rót cho mình ly nước, sau đó mới tiếp tục lấy máy sấy tóc ban nãy được Kiều Sâm đặt trên bàn sấy tóc.

Mãi cho đến khi cô đi ngủ, trong phòng ngủ cũng chưa có động tĩnh gì, Kiều Sâm cũng không ra ngoài tranh luận ngủ giường hay ngủ phòng khách với cô như cô tưởng tượng.

Hôm sau, lúc Lương Hi tỉnh lại có thói quen kiểm tra di động xem có tin nhắn mới nào gửi đến không.

Văn Hạo trả lời cô, nói xin lỗi với cô, nói là mình quên mất.

Đương nhiên, ở thời điểm hiện tại, cô đã không có tâm tư đi truy cứu tính thật giả ở chuyện này.

Lương Hi nhìn thời gian, trở mình, định ngủ thêm năm phút nữa.

Kết quả thân thể này nằm trên giường khẽ trở mình, rõ ràng cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Độ mềm mại dưới cơ thể cô, hình như không giống lắm?
Cho dù ghế sofa cao cấp xịn xò đến mấy đi nữa, cũng sẽ không thoải mái giống như giường được.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lương Hi nháy mắt tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa.

Lương Hi theo bản năng nhìn về phía gối bên cạnh, lúc cô ngủ có thói quen quấn chăn một vòng, căn bản không phân biệt rõ gì với gì.

Mà bây giờ vừa nhìn cái gỗi trống không bên cạnh…
Vị trí không ở bằng phẳng, ngược lại, có một cảm giác đã bị người khác dùng rồi, sau khi rời giường còn không chú ý sửa sang lại.




Bình luận

Truyện đang đọc