KHÔNG THOÁT KHỎI RUNG ĐỘNG


Cuối cùng Lương Hi vẫn vào ở nhà Kiều Sâm.
Kiều Sâm cho cô nửa ngày nghỉ, bảo cô quay về phòng trọ thu dọn hành lý của mình, sau đó chuyển qua.
Cũng may đồ đạc của Lương Hi cũng không nhiều, đóng gói lên cũng sẽ không quá tốn sức.
Biệt thự Kiều Sâm mới mua cùng trong một tiểu khu với nhà Phó Ý, cách nhau không xa.

Sau khi Lương Hi sắp xếp xong đồ đạc, đúng lúc Khương Như Vũ hỏi cô có muốn qua ăn cơm tối hay không, cô vui vẻ nhận lời.
Vừa vào trong nhà Khương Như Vũ, công chúa nhỏ đã lộc cộc chạy tới, trực tiếp cọ cọ trên người cô, giọng điệu non nớt làm nũng: “Cô Hi Hi, cô Hi Hi, lâu lắm rồi cô không đến thăm cháu, cháu thật sự siêu cấp siêu cấp siêu cấp nhớ cô!”
Lương Hi bị cô bé nhào vào lòng, thiếu chút nữa không thở nổi: “Cô Hi Hi cũng siêu cấp siêu cấp siêu cấp tiểu Ý Mễ, nhưng trước tiên tiểu Ý Mễ có thể buông cô ra được không, cô sắp không thở nổi rồi.”
Lúc này tiểu Ý Mễ mới lưu luyến buông cô ra.
Cô bé năm nay 3 tuổi, tên thật là Phó Gia Hòa, biệt danh là tiểu Ý Mễ.

Từ nhỏ đã được bố cô bé là Phó Ý cưng chiều đến vô pháp vô thiên, ở nhà sẽ làm nũng hơn bất kỳ ai khác, ở bên ngoài lại là đại ma vương không ai sánh bằng.
Nghe Khương Như Vũ nói, cô bé mới vừa đi nhà trẻ ngày thứ ba đã đánh bạn nam trộm véo mặt cô bé một trận.
Ngày hôm đó tiết học của cô ấy nhiều không có cách nào đi qua nghe khuyên bảo, chỉ có thể bảo Phó Ý đi.

Khi hai bố con về nhà nhìn qua rất thành khẩn, nói là có thể xin lỗi bạn nam tử tế, ai ngờ buổi tối giáo viên nhà trẻ gọi điện thoại đến, khiếu nại Phó Ý đi qua dạy dỗ bạn nam và cả phụ huynh nhà người ta một trận, bảo bọn họ đừng động tay động chân với con gái nhà mình, nhất quyết nói đây là tiểu Ý Mễ phòng vệ chính đáng.
Trên thực tế, mặt con trai nhà người ta bị con gái của anh cào nát.

“Hi Hi…”
Lúc này Lương Hi mới được tiểu Ý Mễ buông ra, bên kia mẹ của tiểu Ý Mễ cũng đến, tư thế giống với con gái xông đến ôm lấy cô, vuốt ve mặt cô một hồi: “Trời ơi, cậu cũng gầy đi rồi! Gần đây có phải ăn không ngon không?”
“Gần đầy không có khẩu vị gì.” Ở trước mặt bạn thân, cuối cùng cô cũng không cần trưng ra nụ cười, mệt mỏi xoa cổ, mặc cho Khương Như Vũ kéo cô đến ghế sofa ngồi xuống, chỉ huy tiểu Ý Mễ lấy nước trái cây cho cô.
“Đúng rồi, hôm nay là thứ sáu, tiểu Ý Mễ không cần đến TSo?” Lương Hi thoáng nhìn chiếc cặp sách nhỏ Anpanman hơi nghiêng trên sofa, khó khăn lắm mới phản ứng kịp.
“Hôm nay con bé có hơi sốt, tớ bèn giúp con bé xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, có điều lúc 2-3 giờ đã đỡ sốt rồi.” Khương Như Vũ nói.
Cô cùng Khương Như Vũ trò chuyện một lát, giữa chừng Khương Như Vũ nhận điện thoại, sau khi cúp máy nói với bảo mẫu trong nhà: “Cô Điền, hôm nay trong nhà sẽ có thêm hai khách đến ăn cơm, cô nhớ làm thêm nhiều đồ ăn chút.”
Nghe vậy, Lương Hi tò mò hỏi: “Không phải chỉ có một mình tớ sao?”
“Phó Ý nói dẫn một người bạn về nhà ăn cơm.” Cô ấy ngáp một cái, mềm nhũn dựa vào đêm dựa: “Anh ấy không nói là ai, đoán chừng tớ cũng không quen biết đâu.

Đúng rồi, có phải gần đây cậu đổi một ông chủ mới không? Người đó thế nào? Đối xử với cậu có tốt không?”
Lương Hi nghĩ đến mấy ngày này ở PCC, có chút tích tụ: “Dù sao cũng không vui vẻ như làm trợ lý cho An Nhiên.”
Khương Như Vũ không chút lưu tình vạch trần hiện thực: “Đó là điều chắc chắn rồi, cậu đi ra ngoài hỏi thử, ngoại trừ An Nhiên, có tổng giám đốc công ty nào mỗi ngày ngoại trừ đi dạo phố chính là uống rượu nhảy nhót?”
“Haizzz.” Cô vùi đầu vào trong gối, trong lòng không ngừng xoắn xuýt, rốt cuộc có cần nói chuyện ông chủ mới của mình là ai cho Khương Như Vũ biết không.

Mấy năm gần đây, hai người vẫn luôn im lặng không nhắc đến Kiều Sâm.
Bất kể là khoảng thời gian chuyện xảy ra, hay là sau này cô đã biết toàn bộ chân tướng.
Hai chữ “Kiều Sâm” này, vẫn luôn là một vết sẹo ở trong lòng cô, mỗi lần nhắc đến, đều giống như có người đích thân siết chặt tay cô đâm một nhát thật mạnh về phía trái tim.

Lúc đầu cô vốn nghĩ, dù sao cô cô ký cũng là hợp đồng ba năm, nhận xong khoản tiền một năm này sẽ không gặp mặt với Kiều Sâm nữa, vậy dứt khoát không nói với Khương Như Vũ, tránh để tâm tình cô ấy cũng căng thẳng bực bội giống mình.
Nhưng chuyện xảy ra gần đây thật sự khiến cô không kịp chuẩn bị, đặc biệt là hàng loạt lời nói và hành động có thể nói là “báo thù rửa hận” của Kiều Sâm.
Khiến cô khó chịu, khiến cô bất an, khiến cô cảm thấy bản thân không thể cùng người khác dốc bầu tâm sự được nữa, có lẽ hôm nào đó phải đi bệnh viện tâm lý báo cáo.
“Vũ Vũ, không tớ từng nói với cậu, cái vị tổng giám đốc với kia là nam sao?” Hạ quyết tâm, Lương Hi giống như vô tình nhắc đến.
“Ừm, hình như cậu từng nói rồi.” Khương Như Vũ chậm rãi nhớ lại một chút, gật đầu: “Sao thế, là người rất khắt khe rất khó đối phó sao?”
“Là có một chút.” Cô thành thật đáp.
“Vậy có phải anh ta còn rất xấu xí không?” Nghe thấy cô bạn tốt của mình bị người ta bắt nạt, Khương Như Vũ lập tức không vui, cau mày hỏi cô: “Người khắt khe khó đối phó thường rất xấu xí, chắc chắn là kiểu Địa Trung Hải, bụng còn lớn hơn khi tớ mang thai tiểu Ý Mễ 7 tháng.”
“...” Lương Hi nhớ lại cảnh tượng chiều này bị chủ nhà có thể coi như là đuổi ra ngoài, mặt không biểu cảm đồng ý nói: “Phải, anh ta không chỉ có hói đầu bụng bia trông thì xấu xí, còn bị hôi miệng.”
“Vậy cũng quá buồn nôn rồi.” Khương Như Vũ làm biểu cảm nôn mửa: “Ra ngoài cũng không thể sửa soạn cho bản thân chút sao?”
Mạnh mẽ bôi đen hình tượng Kiều Sâm một phen, trong lòng Lương Hi thoải mái hơn nhiều, lúc chuẩn bị giúp bạn trai cũ giải thích chút thì ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa mật mã.
“Bố bố bố bố! Là bố đã về rồi!” Tai Tiểu Ý Mễ thính, vốn còn đang ở trong phòng ăn xem phim hoạt hình, lúc này vừa nghe thấy tiếng động đã từ trên ghế nhảy dựng lên, lạch bạch chạy về phái huyền quan.
Khi cô bé đang bước chân nhỏ chạy đến huyền quan, cửa nhà vừa vặn được người từ bên ngoài kéo ra, người đàn ông có bảy tám phần giống tiểu Ý Mễ theo thói quen tiếp lấy tiểu Ý Mễ nhảy lên về phía mình: “Nhớ bố như vậy sao?”
“Siêu cấp siêu cấp nhớ!” Để chứng minh bản thân, tiểu Ý Mễ lập tức “chụt” một một cái lên gương mặt Phó Ý.
“Bố thấy con không rất nhớ bố lắm.” Phó Ý trêu chọc nói: “Bình thường con đều phải nói ba lần “siêu cấp”, hôm nay mới nói hai lần.”
“Bởi vì hôm nay con nhìn thấy cô Hi Hi mà.” Tiểu Ý Mễ vô cùng chân thanh giải thích với anh: “Hôm nay con nhớ cô Hi Hi hơn, cho nên bố chỉ có hai từ “siêu cấp” thôi, cô Hi Hi có ba từ “siêu cấp”.”
Nói xong, cô bé cười hì hì đặt cằm trên vai Phó Ý: “Bố ôm con vào đi, hôm nay con mệt mỏi lắm, không muốn đi…” Lời còn chưa nói xong, hai mắt tiểu Ý Mễ chợt sáng lên, ngạc nhiên hô lên: “Chú Kiều!”

Cùng lúc đó, Lương Hi nhìn thấy bóng hình quen thuộc, từ chỗ huyền quan bước vào.
Anh mặc bộ vest lúc gặp cô buổi sáng, áo khoác treo ở trên khuỷu tay, khi nghe thấy tiểu Ý Mễ gọi, anh cười đến giữa lông mày đều là cưng chiều: “Tiểu Ý Mễ còn nhớ chú sao.”
“Nhớ chứ!” Tiểu Ý Mễ liếc nhìn bố cực nhanh, rướn cổ hạ thấp giọng nói: “Cháu lặng lẽ nói cho chú biết nha, trong các bạn của bố cháu thì cháu chỉ nhớ chú, bởi vì cháu cảm thấy chú đẹp trai hơn bố cháu nhiều, chính là cái kiểu mà mẹ cháu xem trong phim truyền hình ấy, chú có thể mặc trang phục diễn màu vàng, bố cháu chỉ có thể mặc màu xanh lam.”
Phó Ý: “...”
Gần đây Khương Như Vũ xem một bộ cung đấu, trong phim truyền hình, hoàng đế mặc long bào sắc vàng sáng, người mặc trang phục trong cung màu xanh lam đậm ở bên cạnh hầu hạ hoàng đế là thái giám.
Phó Ý: “Tiểu Ý Mễ, hôm qua con còn nói bố nên mặc trang phục màu vàng.”
“Con… Con…” Tiểu Ý Mễ khó xử hít mũi: “Mẹ con nói, phụ nữ đều dễ thay đổi.”
Phó Ý: “...”
Khi Lương Hi vừa mới nghe tiểu Ý Mễ nói câu “Chú Kiều” kia còn không thể phản ứng kịp, chờ giọng nói và tiếng cười của người đàn ông quen thuộc vang lên, giật mình đến mức nước hoa quả trong tay cô thiếu chút nữa bắn ra ngoài.
“Vũ… Vũ Vũ,” Cô theo bản năng nắm lấy tay Khương Như Vũ: “Không phải cậu nói là người cậu không quen biết sao?”
“Nếu như Phó Ý dẫn người quen về bình thường đều sẽ nói cho tớ biết,” Khương Như Vũ cũng rất mờ mịt: “Anh ấy cũng không nói là Kiều Sâm mà.”
Khi hai người nói chuyện, Kiều Sâm đi theo sau Phó Ý và tiểu Ý Mễ vào phòng khách, khi ánh mắt quét đến Lương Hi thì dừng lại một chút, rồi sau đó giống như không có chuyện gì dời đi, chào hỏi với Khương Như Vũ: “Chị dâu.”
“Đàn anh Kiều đến rồi.” Khương Như Vũ phản ứng nhanh: “Sao không để Phó Ý báo trước với em một tiếng, em cũng không chuẩn bị trước gì cả…”
Nói đến hai từ “chuẩn bị”, cô ấy vô thức liếc nhìn Lương Hi.
Kết quả cái nhìn này của cô ấy trực tiếp khiến cả phòng khách cũng rơi vào yên tĩnh.
Người kia vẫn luôn cúi đầu không biết suy nghĩ gì, mãi cho đến khi phát hiện phòng khách yên tĩnh quá lâu, cô mới ngước mắt, phát hiện tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn cô.
“Đàn anh Phó, lâu rồi không gặp.” Lương Hi bị ép không còn cách nào khác, đứng lên chào hỏi: “...!Đàn anh Kiều, lâu rồi không gặp.”
Sau khi Kiều Sâm nghe thấy phần sau, ý cười trong mắt từ từ thu lại.
“Lâu rồi không gặp, đàn em.” Rõ ràng là cười, lại có thể khiến người ta rõ ràng cảm nhận được sự chuyển biến đột ngột trong tâm tình của anh.
-

Người đến đầy đủ, cơm tối cũng rất nhanh đã làm xong bưng lên.
Không thể không nói tay nghề của bảo mẫu nhà họ Phó này quả thực không nhiều, nếu không thì cũng không có cách nào nuôi tiểu Ý Mễ trắng trẻo mũm mĩm.
Trên bàn cơm ngoại trừ tiểu Ý Mễ ríu ra ríu rít, ngoại trừ người bị công chúa nhỏ cue đến không thể không trả lời câu hỏi kỳ lạ của cô bé, đều tách biệt ra nói chuyện.
Cơm ăn được một nửa, Khương Nhữ Vũ rốt cuộc không nhịn được thở dài, tính vì bọn họ điều hòa không khí một chút: “Đàn anh Kiều trở về lâu như vậy rồi, hẳn là còn chưa gặp mặt Hi Hi phải không.”
Lương Hi giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục ăn rau xào mộc nhĩ trong bát.
“Là rất lâu rồi không gặp.” Chỉ chốc lát sau, cô nghe thấy người đàn ông nói tiếp, âm thanh trong trẻo: “Đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn chưa từng liên lạc.

ban nãy anh nghe A Ý nói cô ấy đang ở một công ty ở đây làm…?”
Anh dừng lại đúng lúc, tỏ vẻ bản thân thật sự chưa từng liên hệ với người cũ.
Cùng lúc đó, Phó Ý ngước mắt, tặng anh một ánh mắt ngờ vực.
Khương Như Vũ ngược lại không phát hiện tương tác nhỏ giữa hai người, chỉ vì rốt cuộc có thể tiếp tục câu chuyện mà thở phào.
Bốn người bọn họ vẫn luôn là một vòng quan hệ nhỏ thân thiết, thói quen còn giữ lại thời đại học vẫn luôn cắm rễ thật sâu ở trong tiềm thức, vì thế cô ấy cực kỳ thuận miệng mà nói tiếp: “Làm trợ lý cho tổng giám đốc, vốn dĩ là một việc rất nhẹ nhàng, nhưng em nghe Hi Hi nói gần bọn họ thay đổi tổng giám đốc.”
Đầu óc Lương Hi đang ngây ngốc hậu tri hậu giác ý thức được gì đó, nhưng khi cô muốn ngăn cản Khương Như Vũ đã không còn kịp nữa rồi…
“Một ông già lôi thôi lếch thếch không biết từ đâu đến, trông xấu thì cũng thôi đi, hói đầu bụng bia cũng không phải không thể chấp nhận, nhưng anh ta lại còn hôi miệng!”
Lương Hi: “...”
Kiều Sâm: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Kiều thật sự thảm quá.
Nói một chút, tôi không viết được ngược văn, cho nên chắc chắn là ngọt văn hơn nữa nhìn tên tôi mà xem!!!!


Bình luận

Truyện đang đọc