KHUYÊN ANH NÊN SỚM THÍCH EM

Nhận được sự cổ vũ của Thiệu Lệ Lệ, Ninh Uyển cảm thấy rất có động lực. Hai ngày nay bắt đầu liều mạng thể hiện tốt với Phó Tranh. Đầu tiên là lo bữa sáng cho anh, sau đó là hoa quả sau bữa ăn, còn tranh thủ giờ nghỉ trưa cùng Phó Tranh đi sắm thêm không ít đồ dùng hàng ngày, còn đến nhà Phó Tranh ở Duyệt Lan nhiều lần.

Đáng tiếc là ngoài sự mong đợi của Ninh Uyển, Phó Tranh không giống hầu hết đàn ông. Trong nhà ngoài có chút bụi, căn nhà gần như còn sạch sẽ hơn nhà của cô, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nệm cũng rất phẳng phiu. Nếu không phải nửa tách cà phê trên đầu giường mang lại chút hơi thở cuộc sống, Ninh Uyển thậm chí sẽ nghĩ rằng từ đầu tới cuối Phó Tranh chưa bao giờ ở trong ngôi nhà khó khăn lắm mới vào tay này.

Nhưng điều này đương nhiên không thể.

Xét cho cùng sống trong xã khu Duyệt Lan, vừa cách văn phòng làm việc gần, vừa có thể đi bộ đi làm, không những tiết kiệm thời gian, còn có thể tiết kiệm một khoản phí giao thông, mà số tiền thuê nhà tiết kiệm được nhờ sở hữu căn nhà cho riêng mình lại là một khoản lớn trong số khoản lớn. Phó Tranh không thể nào có một căn nhà tốt như vậy lại không ở.

Chỉ là bình thường Ninh Uyển khá quan tâm Phó Tranh, cô bình tĩnh nghĩ ngợi, cảm thấy sự nhiệt tình vụng về và đối xử tốt của cô chưa chắc có thể khiến Phó Tranh hiểu được, thậm chí có thể coi đó là điều hiển nhiên khi luật sư hướng dẫn quan tâm cấp dưới của mình.

Trong sự khổ não, Ninh Uyển lại gọi điện thoại cho Lệ Lệ.

“Lệ Lệ, có phải lần trước cậu bảo tớ tốt với Phó Tranh hơn một chút? Cậu nói xem có phải nên thể hiện rõ hơn một chút? Tớ và anh ấy...”

Kể từ lần trước, có lẽ cô ấy đã quan tâm chuyện chung thân đại sự của cô, Thiệu Lệ Lệ vừa nhắc đến Phó Tranh đã đặc biệt nghiêm túc, giọng của Ninh Uyển còn chưa hết đã nghe thấy Lệ Lệ ở đầu kia nhiệt tình hướng dẫn nói: “Đúng! Thể hiện rõ hơn một chút! Không vấn đề gì cả! Tóm lại cậu nghe tớ nói một câu, tốt với anh ấy cũng không có gì quá đáng, cậu chỉ cần nhớ kỹ, người chị em là tớ sẽ không gạt cậu đâu.”

...

Cúp điện thoại của Thiệu Lệ Lệ, Ninh Uyển thầm nghĩ cảm thấy cô ấy nói có lý. Nếu bản thân cô vẫn đối xử với Phó Tranh như cách cũ, chưa chắc anh ấy sẽ nhận ra tâm ý của cô. Vậy chi bằng ám chỉ khéo léo một chút? Thăm dò thái độ của Phó Tranh?

Cũng thật trùng hợp, giờ nghỉ trưa hôm nay Ninh Uyển phát hiện siêu thị giảm giá đặc biệt, cô mua rất nhiều vì để gom đủ giảm nhiều mua không ít hoa quả rau xanh, vì thế muốn chia cho Phó Tranh một chút.

Mặc dù Phó Tranh đúng hôm nay phải ra ngoài lấy chứng cứ của vụ án, nhưng bình thường anh đều để cho Ninh Uyển chìa khóa dự phòng nhà anh. Vì thế sau khi Ninh Uyển nhắn tin cho anh xin sự đồng ý mới đem rau quả đến nhà.

Trong tủ lạnh của Phó Tranh ngoài vài quả trứng gà và chuối cũng không có đồ tươi sống gì khác. Sau khi Ninh Uyển dần chất đầy tủ lạnh, cuối cùng mới cảm thấy căn nhà này có chút ấm áp.

Vốn đã làm xong tất cả những chuyện này, Ninh Uyển chuẩn bị quay người rời đi, nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến hay linh quang hiện ra, tóm lại trước khi rời đi, trong đầu Ninh Uyển bỗng lóe lên một kế hoạch khó phân biệt là tuyệt diệu hay tuyệt ngốc nữa.

Chẳng phải muốn ám chỉ tâm ý của cô dành cho Phó Tranh sao?

Vậy đây chẳng phải là thời điểm cực tốt sao?

Vào lúc này, một sự thúc đẩy không rõ lý do đã thay thế lý trí. Ninh Uyển thậm chí còn không đấu tranh nội tâm, đã lấy ra những quả anh đào cô vừa tiện tay mua...

Mười lăm phút sau, đến khi cô rời khỏi nhà Phó Tranh quay về văn phòng, lý trí khi nãy bị tống giam mới trở lại lồng, chỉ là làm cũng đã làm rồi...

Ninh Uyển lắc lắc đầu, một mặt nhịp tim cô đập như trống, như thể cô đã gây ra một chuyện phi pháp nào đó, mặt khác vừa thấp thỏm vừa căng thẳng con ôm chút mong đợi...

Chính vào mười lăm phút trước, Ninh Uyển đã cẩn thận sắp xếp anh đào cô mua trên bàn bếp nhà Phó Tranh, sau đó xếp thành một hình trái tim.

Mặc dù điều này nghe có vẻ hơi quê mùa và giống học sinh tiểu học, nhưng nó thực sự là gợi ý khéo léo duy nhất có thể nghĩ ra trong trí tưởng tượng nghèo nàn của Ninh Uyển.

Tuy Ninh Uyển dũng cảm xông xáo khi xử lý vụ án, nhưng trong tình cảm Ninh Uyển không phải loại người dũng cảm như vậy. Cho dù không muốn thừa nhận, hôn nhân của bố mẹ cô đã tạo cho cô một số bóng đen tâm lý.

Nhưng cô không muốn bỏ lỡ Phó Tranh.

Sự dịu dàng của Phó Tranh, sự nho nhã của Phó Tranh, sự ôn hòa của Phó Tranh, sự bảo vệ của Phó Tranh, tất cả mọi thứ giống khe nhỏ sông dài, đến khi Ninh Uyển ý thức được, cô đã quen với sự bầu bạn của Phó Tranh.

Cô không có cách nào để phủ nhận những nhịp đập phá vỡ cuộc sống đó, không có cách nào ngăn cản ánh mắt của mình vô thức nhìn vào đối phương, cũng không có cách kiềm chế sự phấn khích mỗi lần nhìn thấy Phó Tranh.

Dùng anh đào xếp hình trái tim đã là việc dũng cảm nhất của Ninh Uyển rồi.

Chỉ là Phó Tranh nhìn thấy rồi sẽ thế nào? Tối nay tan làm về nhà anh đã có thể nhìn thấy rồi, sẽ lập tức gọi điện cho cô sao? Sẽ đồng ý? Sẽ xấu hổ? Hay là sẽ chần chừ?

Cả một buổi chiều, Ninh Uyển bồn chồn không yên. Phó Tranh ra ngoài thu thập chứng cứ, bởi vì tắc đường nên tan làm vẫn chưa thấy về. Cả một ngày Ninh Uyển không nhìn thấy anh, chỉ có thể nhắc nhở ám chỉ trên wechat rằng anh về nhà đừng quên ăn hoa quả trong nhà bếp.

***

Lúc nhận được tin nhắn của Ninh Uyển, Phó Tranh thực sự đang tắc đường, nhưng anh không phải đang trên đường về xã khu, hôm nay là sinh nhật mẹ anh, Phó Tranh phải nhanh chóng về nhà dùng bữa cùng mẹ.

Gần đây vì thời tiết thay đổi lớn, mẹ Phó Tranh lại có chút không thoải mái. Vì thế gần đây Phó Tranh trực tiếp ở nhà với mẹ, để đề phòng mẹ gặp vấn đề gì anh có thể lập tức đưa bà đến bệnh viện.

Chỉ là chuyện này đương nhiên che giấu Ninh Uyển. Đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra thẳng thắn thế nào, do đó chỉ có thể tiếp tục duy trì nhân vật nghèo khó trong mắt Ninh Uyển, nói dối mình ở căn nhà xã khu Duyệt Lan, mà cũng vì thế lúc Ninh Uyển nhiệt tình mua nhiều hoa quả thuận tiện mang đến cho anh, Phó Tranh không thể nào từ chối, anh không muốn tỏ ra quá nghi ngờ.

Vì thế, định kỳ mỗi tuần Phó Tranh sẽ tìm một ngày đến căn nhà ở xã khu Duyệt Lan, làm ra một vài chi tiết cuộc sống chẳng hạn như pha cà phê để đầu giường... để chứng minh anh thật sự đã sống ở đó. Bình thường mỗi lần Ninh Uyển mang cho anh rau quả tươi, Phó Tranh cũng sẽ đến lấy. Mặc dù không phải đồ đắt đỏ, nhưng chỉ cần Ninh Uyển mua cho anh, anh đều không muốn lãng phí.

Nhưng lần này hơi đặc biệt, hôm nay là sinh nhật của mẹ Phó Tranh, lần đầu tiên Phó Tranh không thể về căn nhà ở Duyệt Lan lấy đồ ăn tươi. Mà sau khi qua sinh nhật, đêm đó tình trạng khó chịu của mẹ anh càng nghiêm trọng, anh càng bận sứt đầu mẻ trán, Phó Tranh không thể không lập tức đưa mẹ đi viện, kế hoạch đến Duyệt Lan chỉ có thể tạm gác lại...

***

Nhưng ở bên này, Ninh Uyển đợi trước đợi sau, trằn trọc cả đêm, không đợi được bất cứ phản hồi nào của Phó Tranh.

Ngày hôm sau đi làm, Ninh Uyển mang theo hai quầng thâm mắt lớn. Ngược lại mặc dù dáng vẻ Phó Tranh có hơi mệt mỏi, nhưng trạng thái tinh thần tổng thể rất tốt.

“Anh đào tối hôm qua, anh đã ăn chưa?” Ninh Uyển khẽ ho hơi thiếu tự nhiên, “Là... Anh đào không thể để lâu, không ăn sẽ nhanh chóng bị hỏng.”

Đối mặt với câu hỏi của Ninh Uyển, Phó Tranh nở một nụ cười tự nhiên: “Đã ăn xong rồi.”

Ninh Uyển mở to mắt nhìn anh, nhưng đợi một lúc lâu, Phó Tranh không nói thêm một lời nào ngoại trừ một nụ cười dịu dàng với cô.

Cô đã bày ra một trái tim lớn như thế, chỉ cần không mắt mù tâm què, đều có thể hiểu ý của cô.

Nhưng Phó Tranh im lặng không nói gì về chuyện này, một câu cũng không...

Lạnh rồi.

Ninh Uyển nhất thời chỉ có hai chữ này trong đầu.

Cô lạnh trong làn sóng này.

Lạnh thấu...

Những mong đợi, lo lắng, hồi hộp của đêm qua đột nhiên bị thay thế bởi sự mất mát và khó chịu cực lớn này. Mặc dù nói chỉ cần tỏ tình, là có khả năng bị từ chối, nhưng có lẽ trong lòng Ninh Uyển vốn không muốn chấp nhận khả năng này. Vì thế cô thậm chí còn không nghĩ đến cái kết này...

Cô thích Phó Tranh là một chuyện, không thể vì thế mà ép Phó Tranh chấp nhận cô, lý trí rất rõ ràng, nhưng Ninh Uyển lại nhận đả kích lớn về tình cảm, khó chịu đến mức không ăn nổi cơm...

Đây là lần đầu tiên cô thích một người như thế.

Nhưng may thay Phó Tranh là người ôn hòa, từ chối khéo cũng rất dịu dàng, không khiến cho cô xấu hổ, dùng việc không trả lời giữ thể diện trực tiếp cho qua chuyện này, đối xử với cô vẫn bình thường như trước.

Nhưng Ninh Uyển vẫn hơi muốn khóc.

Chính bởi vì Phó Tranh rất tốt, sau khi bị từ chối Ninh Uyển càng buồn hơn.

Người đàn ông tốt như vậy, còn thường xuyên gặp nhau, nhưng cứ thế không thuộc về mình.

Thực sự giống như món ngon qua cửa kính nhà hàng, mỗi ngày nhìn thấy thứ không mua nổi, không ăn nổi, quả thực khiến người khác vừa tức vừa khó chịu. Vừa nghĩ đến cuối cùng món ngon này sẽ bị người khác mang về nhà, trong lòng càng xót càng khổ, hận không thể đập cửa kính vào nhà cướp của, chiếm lấy thứ cho riêng mình.

Ninh Uyển trừng mắt nhìn trộm Phó Tranh, vừa cảm thấy buồn, trong lòng vừa lóe lên nhiều ý nghĩ phạm tội nguy hiểm...

May mà tiếng chuông điện thoại văn phòng đã cắt ngang ý nghĩ.

“Alo! Ồ! Được được, tôi biết rồi. Cảm ơn! Chúng tôi lập tức qua đó.”

Ninh Uyển cúp điện thoại chuyển về trạng thái làm việc: “Đồn cảnh sát gọi điện tới, nói rằng đã đối chiếu những người tiêm phòng dại ở bệnh viện xã khu gần đây sau chuyện con chó xảy ra, cũng khá trùng hợp, điều tra xong có một người ở xã khu Duyệt Lan.”

Hiện giờ Trần Thước vẫn nằm trong bệnh viện, nhưng may mắn thay chuyện này cuối cùng cũng có manh mối, nắm chắc thời cơ, Ninh Uyển và Phó Tranh cùng đến đồn cảnh sát một chuyến.

Mà đến khi hai người tới đồn cảnh sát, mới phát hiện Đào Hạnh đã có mặt, cô ta đang trao đổi với cảnh sát với vẻ mặt phẫn nộ.

“Nếu đồng chí nói là anh ta, vậy tôi hoàn toàn hiểu ra rồi. Ngô Liệt này là hàng xóm đối diện nhà tôi, đặc biệt ghét chó. Tôi rõ ràng luôn dắt chó bằng dây xích, Đa Đa nhà tôi cũng rất ngoan, trước giờ chưa từng sủa bậy, nhưng người này bới lông tìm vết tố cáo tôi lên xã khu nhiều lần, xã khu đã kiểm tra mấy lần tôi nuôi chó đều hợp pháp, cũng đã xin giấy chứng nhận tiêm phòng mọi vắc xin cần thiết. Nhưng anh ta luôn làm phiền tôi, mấy lần nói không cho tôi nuôi chó, nói nhà anh ta có trẻ con, trẻ con sợ chó.”

Có lẽ cảnh sát đã điều tra rõ ràng sự thật, vì thế ngoài thông báo với Ninh Uyển và Phó Tranh, cũng đã thông báo với đương sự liên quan đến vụ việc là Đào Hạnh: “Cô Đào, chúng tôi đã gọi điện cho Ngô Liệt, lúc đầu anh ấy giả ngốc, nhưng sau đó cảnh báo anh ta hai câu, anh ta cũng đã thừa nhận, nói người đồ đen hôm đó đúng là anh ta.”

“Sao có thể không phải là anh ta?” Đào Hạnh vừa ôm chó, càng nói càng tức giận: “Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ, tôi cũng không kết thù với ai, sao bỗng nhiên lại có người đồ đen xông ra cướp chó đánh chó của tôi chứ, nhưng hiện giờ thấy các anh điều tra như vậy, coi như tôi đã hiểu rồi.”

“Trẻ con nhà anh ta ghét chó, hận tôi nuôi chó, nhưng tôi nuôi chó hợp pháp, anh ta không tìm được cớ vì thế dứt khoát muốn cướp chó của tôi, khiến chó của tôi chết, muốn ngụy tạo chó của tôi là tự nó nhảy lầu, anh nói người này độc ác như vậy? Mọi người đều phải sống theo sở thích của anh ta sao? Trẻ con nhà anh ta là trẻ con, chó nhà tôi cũng là đứa trẻ có lông! Đa Đa chính là người nhà của tôi, sao anh ta có thế đối xử với trẻ con nhà tôi như vậy chứ?”

Đào Hạnh nói đến đây, nhìn Ninh Uyển và Phó Tranh: “Hai vị luật sư, hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, tôi muốn hỏi hai người có thể đại diện cho tôi không? Ngô Liệt này tự ý trộm Đa Đa còn ném nó xuống từ lầu cao như vậy, không phải nên bồi thường sao? Cũng may oan có đầu, nợ có chủ, vị đồng nghiệp bị thương của hai người cũng không cần tìm Ngô Liệt bồi thường tiền sao?”

Nếu Ngô Liệt làm con chó bị thương hoặc ném con chó từ trên cao thực sự gây ra tổn hại cho con chó và sau đó phát sinh phí điều trị, xét về pháp luật chó cưng cũng là tài sản của chủ sở hữu và đương nhiên yêu cầu bồi thường theo xâm quyền tài sản, nhưng trước mắt trạng thái con chó của Đào Hạnh vẫn khỏe mạnh, hiện tại luật xâm quyền đương nhiên cũng không hỗ trợ việc bồi thường cho những tổn thất tinh thần của con chó, Ninh Uyển giải thích cặn kẽ một lượt cho Đào Hạnh, cuối cùng cô ta mới từ bỏ.

Vậy tiếp theo phải xử lý vụ án xâm quyền chó rơi trên cao do Ngô Liệt ném chó gây nên.

“Ngô Liệt đâu rồi?”

Cảnh sát có chút bất đắc dĩ: “Vốn muốn tìm anh ta đến đây lập biên bản, kết quả sau đó không liên lạc được với người, cũng may điện thoại lúc đầu đã ghi âm, có thể đem làm chứng cứ.”

Đối với chuyện này Đào Hạnh rất hồ hởi, mặc dù khuôn mặt phờ phạc nhưng tinh thần rất kích động: “Nhà anh ta sống cạnh tôi! Mọi người cứ đợi một chút đến bốn rưỡi chiều, lúc đó anh ta đón con tan học đưa về nhà, cứ bắt là chuẩn.”

Lúc này cách bốn rưỡi còn một khoảng thời gian, Ninh Uyển và Phó Tranh đành quay về văn phòng.

Dĩ nhiên khoảng thời gian rảnh rỗi này cũng không lãng phí. Sắp tới cần tổ chức một đại hội thể thao thú vị phổ cập pháp luật của xã khu, với tư cách là luật sư xã khu, Ninh Uyển đương nhiên cần làm việc với chủ nhiệm Quý và các nhân viên xã khu khác để thu xếp dự án và chuẩn bị hậu cần. Sau khi giao công việc tư vấn điện thoại trong văn phòng cho Phó Tranh, Ninh Uyển đã đến giúp đỡ tại địa điểm thuê đại hội thể thao.

Tuy nói là giúp đỡ nhưng Ninh Uyển cũng mang tâm tư riêng. Cô cố ý tránh mặt Phó Tranh, hiện giờ vừa bị Phó Tranh từ chối khéo, cô lại là cấp trên của người ta, Ninh Uyển sợ rằng mỗi ngày cô còn ở cạnh anh, trong lòng Phó Tranh sẽ có áp lực. Đương nhiên, mặt khác Ninh Uyển cũng vì muốn mình dễ chịu hơn.

Bản thân cô thèm muốn Phó Tranh, ngày ngày còn nhìn người ta, vậy không phải càng bực mình hơn sao?

May là công việc chính là thuốc điều tiết tốt nhất. Vừa làm chuyện chính, Ninh Uyển đã đá bay tâm tư nhỏ đó với Phó Tranh, sau khi bố trí xong đại hội thể thao, lúc về xã khu cũng vừa đúng tầm bốn giờ, nắm bắt thời gian khá chuẩn.

Để thuận tiện Ninh Uyển và Phó Tranh đã hẹn trực tiếp gặp nhau ở cửa nhà Ngô Liệt khoảng bốn rưỡi, thế nhưng vừa đi đến tầng dưới tòa nhà Ngô Liệt sống, đã nhìn thấy một hàng người nhỏ túm tụm ở hành lang.

Những người này xếp thành nhóm đôi nhóm ba, dường như một số ít biết nhau và một số ít thì không quen biết, nhiều người trong số họ đeo khẩu trang, dù không nhìn rõ tướng mạo cụ thể nhưng Ninh Uyển có thể phân biệt ra đây hầu hết là những gương mặt lạ lẫm, cô ở xã khu lâu như vậy, hầu như chưa gặp những người này, mà một số người trong đó còn cầm vòng hoa và câu đối phúng điếu trên tay.

Là nhà nào có tang trong tòa này sao?

Ninh Uyển ban đầu không quan tâm, nhưng cô tùy tiện liếc nhìn lúc mấy người trong đó chuẩn bị tiến về phía trước, kết quả liếc thấy sự chấn động kinh hồn.

Chữ viết trên vòng hoa và câu đối phúng điếu đó, không phải là tên của Ngô Liệt sao?

Lẽ nào Ngô Liệt xảy ra chuyện rồi?

Liên tưởng tới chuyện cảnh sát không gọi được cho đối phương, Ninh Uyển có chút nôn nóng. Chuyện đời khó đoán, đôi khi người ta thực sự không thể biết được tương lai đến trước hay bất ngờ đến trước.

Lúc này Phó Tranh vẫn chưa đến, Ninh Uyển gạt đám người ra, muốn trực tiếp chạy đến cửa nhà Ngô Liệt tìm hiểu tình hình, mà càng đi đến cửa nhà anh ta, bầu không khí chia buồn càng mạnh mẽ, cũng không biết hiện trường có ai đang dùng điện thoại phát nhạc tang, mà đến khi Ninh Uyển đến cửa nhà Ngô Liệt, lại phát hiện có người thắp nến trước nhà anh ta, còn có người đang đốt giấy.

“Đang làm cái gì đó? Nhanh chóng dập lửa đi!”

Đây là tiểu khu mật độ dân số cao, đốt lửa ở đây rõ ràng sẽ có nguy cơ hỏa hoạn!

Đáng tiếc lời của Ninh Uyển không những không nhận được đồng tình, hiện trường ngược lại còn có vài thanh niên trẻ trừng mắt nhìn cô giận dữ: “Cô là ai? Cô tự lo chuyện mình đi, chúng tôi tìm Ngô Liệt, không phải chuyện của cô thì tránh ra.”

Gần như cùng lúc đó có một người thanh niên đeo khẩu trang bắt đầu lấy một thùng sơn và viết những chữ lớn lên cửa nhà Ngô Liệt.

“Tội phạm giết người.”

“Tên hèn sẽ bị trời phạt.”

...

Ninh Uyển nhìn những câu chửi rủa khó coi và lộn xộn này, mặc dù không hiểu tình hình nhưng có lẽ đã mơ hồ nhận ra, xem ra Ngô Liệt không xảy ra chuyện, những người đưa vòng hoa đốt giấy phun sơn, hiển nhiên là kẻ thù gì đó của anh ta.

Chỉ là Ninh Uyển vừa lên tiếng ngăn cản, đã gặp phải sự tấn công của đám người ô hợp này.

Hiện trường hầu hết là thanh niên, tâm trạng kích động, cũng không biết ai hét lên câu “cchắc chắn ô ta là người nhà Ngô Liệt”, bất ngờ Ninh Uyển trở thành mục tiêu chỉ trích của đám người, một vài người không thấy Ngô Liệt đang nóng lòng không có ai trút giận, lúc này nhìn thấy Ninh Uyển lập tức đẩy cô...

Ninh Uyển hoàn toàn không ngờ đến tình cảnh này, hiện trường nhiều người như vậy, cũng không biết ai đẩy cô một cái, mắt thấy Ninh Uyển sắp ngã xuống đất.

Đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trong biển người hỗn loạn, có người đỡ eo cô từ phía sau, bảo vệ Ninh Uyển, sau đó mạnh mẽ đẩy những thanh niên đang vây quanh cô.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tản ra tản ra! Hành lang không cho phép đốt lửa!”

Cùng lúc này, theo tiếng của cảnh sát có vài người bảo vệ của xã khu đã đồng thời chạy đến, ngay lập tức giẫm lên đống giấy đang cháy, sau đó bắt đầu truy tội: “Ai phun sơn? Ai đốt lửa? Ai treo câu đối phúng điếu và vòng hoa? Còn trẻ không chăm học, tất cả đến đồn cảnh sát lập biên bản!”

Đến khi cảnh sát kéo hết đám người trẻ hỗn tạp này đi, hiện trường bừa bộn chỉ còn lại Ninh Uyển và Phó Tranh.

Bởi vì tư thế khi nãy, lúc này Phó Tranh chỉ cách Ninh Uyển trong gang tấc, gần tới nỗi dường như có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, Ninh Uyển vô thức thoát ra khỏi vòng ôm của Phó Tranh lập tức, sau đó nhảy sang một bên như thể cô bị bỏng.

Sau khi bị Phó Tranh từ chối, cô càng cẩn thận tránh bị nghi ngờ hơn Phó Tranh, sợ rằng khoảng cách quá gần cô sẽ nắng mưa thất thường, khiến cho luật sư hướng dẫn như cô không quá chuyên nghiệp, thế nhưng cho dù cô tự cảnh cáo thế nào, trái tim Ninh Uyển lại càng đập nhanh hơn, trên mặt dấu vết nóng bỏng.

Kết quả cô còn chưa mở lời bằng dáng vẻ cấp trên của mình, Phó Tranh lại mở lời trước.

“Lần sau không được hành động một mình.”

Giọng nói anh nghiêm túc trịnh trọng, hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Uyển, trong con ngươi của anh phản chiếu hình bóng cô: “Sau này phải đợi tôi cùng làm.” Phó Tranh mím môi, “Tôi sợ em gặp chuyện.”

Tâm trạng Ninh Uyển vừa rồi mới bình tĩnh một chút hiện giờ lại không bình tĩnh nổi.

Trong lòng cô một mặt thích sự dịu dàng của Phó Tranh, mặt khác cô hơi hận sự dịu dàng của anh.

“Người đàn ông ấm áp rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của tôi” câu nói này một chút cũng không giả. Loại sinh vật như đàn ông ấm áp thực sự giống như một điều hòa trung tâm, rõ ràng đã từ chối khéo cô, còn mọi lúc tỏa ra sự ấm áp mập mờ.

Chỉ là Ninh Uyển không thể không thừa nhận, điều vô cùng tuyệt vọng là cô thật sự đã mắc bẫy, không có một chút sức phản kháng đối với người dịu dàng.

Phó Tranh không nhận ra tâm trạng của Ninh Uyển, hiển nhiên anh bị thu hút bởi đám hỗn loạn vừa rồi, anh giải thích ngắn gọn đơn giản với Ninh Uyển: “Đào Hạnh quá tức giận, lén ghi âm ở đồn cảnh sát, sau đó cắt ghép với đoạn video người đồ đen cướp chó của cô ta tung lên mạng, chỉ trích hành vi tổn thương đến con chó của Ngô Liệt.”

“Khi trước “con chó rơi từ trên trời” đã quá nổi tiếng trên weibo, hiện giờ lại có đoạn kế tiếp, bỗng chốc độ hot rất cao. Mặc dù Đào Hạnh không công khai thông tin các nhân của Ngô Liệt, nhưng những cư dân mạng nhiều chuyện đã nhanh chóng tiết lộ người thật Ngô Liệt.”

Ngay khi nói về vụ án, Ninh Uyển lập tức đá bay “phong hoa tuyết nguyệt” trong đầu, lập tức lên tinh thần: “Cho nên những người này đều là cư dân mạng? Cư dân mạng gì lại rảnh rỗi như vậy? Anh hùng bàn phím còn chưa đủ sao, còn phải ra tận cuộc sống thực?”

Phó Tranh mím môi: “Là fan của chó.”

Anh nói như vậy Ninh Uyển liền hiểu được, weibo có hội yêu chó vô cùng cực đoan, mặc dù ý định ban đầu là tốt, nhưng hình thức thể hiện lại rất kịch liệt, thậm chí một số người cực đoan đặc biệt cường điệu hóa quyền của loài chó còn lớn hơn loài người, có rất nhiều người trong đó luôn miệng nói giúp đỡ những người bạn động vật không biết nói, thế nhưng không coi trọng lợi ích của những người bạn loài người biết nói, hoàn toàn không chú ý sự an nguy của dân chúng làm ra loại chuyện chặn xe cứu chó trên đường cao tốc, thậm chí còn có hành vi đánh tài xế bị thương.

“Cho nên những người này xem video trên mạng, qua đây ra oai?”

Phó Tranh gật đầu: “Đúng vậy, họ đều là những người trẻ tuổi, cảm xúc khá nóng vội. Bản thân đều nuôi chó, đặc biệt có thể đồng cảm với nhau, vừa nhìn thấy tiếng khóc lóc kể lể của Đào Hạnh trong video là nhập tâm, Đào Hạnh trong video còn nói bởi vì không có tổn thất tài sản thực nên không thể khiến đối phương bồi thường tiền. Do đó những người này đã lập nên cái gọi là liên minh chính nghĩa, nói sẽ khiến Ngô Liệt phải trả giá vì tổn thương đứa con có lông, trong đó có hai người thậm chí không ở thành phố Dung, thật sự đã đến “chấp pháp” xuyên khu vực.”

Ngô Liệt công khai cướp chó ném chó đương nhiên không đúng, nhưng nhân danh chính nghĩa tự ý tiến hành hình phạt riêng với người khác lại càng sai. Khía cạnh đạo đức không bao giờ được đi vào lĩnh vực phán quyết pháp luật.

Muốn duy trì quyền lợi thay chó, thúc đẩy bảo vệ và xây dựng luật động vật là chuyện tốt, nhưng đến tận cửa tặng vòng hoa và phun sơn thực sự quá đáng, phương thức dụng bạo lực trị bạo lực có vẻ đơn giản trực tiếp khiến mọi người sảng khoái, nhưng không có điểm tốt cho việc bảo vệ quyền lợi thực sự và thể hiện lập trường của mỗi người. Hơn nữa bất kỳ tin tức hoặc video nào có thể không hiển thị toàn cảnh vụ việc, cũng có thể nó mang tính thiên vị và xúi bẩy, ngộ nhỡ Ngô Liệt không phải đương sự, mà là cư dân mạng đã chỉ điểm sai, vậy chẳng phải tiến hành hình phạt riêng hoàn toàn đã xâm phạm đến quyền lợi của người ta sao?

Ninh Uyển chỉ nghĩ về điều đó một cách tình cờ, nhưng cô không ngờ rằng suy nghĩ của mình giống một lời tiên tri...

Cô và Phó Tranh gặp Ngô Liệt ở đồn cảnh sát, trông anh ta rất hốc hác: “Tôi nói rồi, cái người đồ đen lúc đầu đó thực sự là tôi, tôi cũng đã thừa nhận trong điện thoại, nhưng tôi thực sự không ném con chó đó, tôi cũng không nói là tôi ném con chó đó! Con chó chết tiệt đó cắn tôi bị thương, lực lớn muốn chết, giẫm lên tôi rồi bỏ chạy!”

Khi nói đến đây, anh ta không khỏi chửi rủa: “Tôi đã nói rồi, chó có gì tốt, đúng đúng đúng, tất cả chó trước khi cắn người đều ngoan ngoãn! Nhưng chó chính là loại biết cắn người! Không có con chó nào là vô tội!” Anh ta vừa nói vừa duỗi cổ tay ra, “Mấy người nhìn đi, không phải tôi bị cắn hay sao? Anh còn nói con chó này hiền lành sao? Tôi không thể để con mình sống trong môi trường có chó!”

Ngô Liệt luyên thuyên về câu chuyện, từ lời kể của anh ta Ninh Uyển mới biết sự căm ghét chó của anh ta bắt nguồn hoàn toàn từ chính đứa con của mình. Con anh ta khi mới bốn tuổi, lúc đó hàng xóm cũng nuôi một con chó thường ngày hiền lành, kết quả không ngờ có một ngày đột nhiên phát điên suýt nữa cắn chết đứa trẻ, đến mức đứa trẻ sau khi lớn vẫn luôn sợ chó, Ngô Liệt cũng có thành kiến với chó, cảm thấy rằng bất kể những con chó trông có vẻ ngoan thế nào, chưa biết chừng chúng sẽ phát điên.

“Nhưng tôi thực sự bị oan, con chó đó thật sự không phải do tôi ném từ trên lầu cao xuống, con chó chết dẫm đó có sức lực vô cùng lớn, vừa vùng vẫy vừa muốn cắn người, tôi vốn không thể ôm được, sau đó con chó đó tự chạy mất, không liên quan gì đến tôi!”

Ngô Liệt vừa nói đến chuyện này ngược lại bật khóc: “Tôi đánh chó cướp chó thật sự là không đúng, nhưng tôi thật sự không ném con chó đó. Hôm đó tôi có uống chút rượu, nghĩ đến dáng vẻ con tôi hốt hoảng lo sợ mỗi khi vào cửa nhìn thấy con chó của Đào Hạnh liền đau lòng, vì vậy mới nóng đầu đi cướp con chó đó.”

“Kết quả hiện giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra, trên mạng đều nói tôi ném con chó xuống lầu, nói tôi độc ác. Mấy người cũng thấy rồi đó, một đám người chạy đến cửa nhà tôi phun sơn tặng vòng hoa, còn có nhóm người gửi tin nhắn quấy rối nhục mạ tôi, đây là những chuyện gì vậy? Lúc con tôi về đến nhà bị trận chiến dọa quá sợ, tôi còn muốn tìm xem là ai đã ném con chó kìa.”

Con người Ngô Liệt khá thẳng thắn, cũng không giấu giếm nội tâm: “Tôi còn muốn hỏi người này nghĩ cái gì, ném chó thì ném gọn gàng một chút, sao vẫn còn chưa ném chết con chó này đi? Sao không ném nó ở nơi ít người? Chưa nói đến ném trúng người ta, mẹ nó vậy mà con chó này chưa chết? Bây giờ hại tôi bị bạo lực trên mạng! Cái người này gây chuyện kiểu gì thế?”

Anh ta phẫn nộ nói: “Nếu người này thật sự khiến con chó này chết, tôi chịu oan ức còn có thể nhịn, ít nhất con của tôi không cần lo sợ hốt hoảng, kết quả chó chưa chết, còn phải chịu oan! Đồng chí cảnh sát, mọi người phải lấy lại sự trong sạch cho tôi!”

Bỗng chốc Ngô Liệt từ hung thủ trở thành nạn nhân, anh ta cũng đã đưa ra được bằng chứng chứng minh mình không phải nghi phạm ném chó, thời gian quay đoạn video con chó rơi từ trên trời, Ngô Liệt chính vì bị chó cắn mà chạy đến siêu thị gia đình bên ngoài tiểu khu mua băng cá nhân.

“Cũng ở chính nơi đó, cô gái trong siêu thị nói với tôi bị chó cắn nhất định phải tiêm phòng dại, tôi mới chạy đến bệnh viện xã khu.”

Cửa siêu thị gia đình lắp đặt camera, sau khi cảnh sát trích xuất cam và kiểm tra, xác nhận lời nói của Ngô Liệt rằng anh ta thực sự không phải người ném chó.

Ninh Uyển choáng váng trước diễn biến đầy sóng gió này, cô không ngờ rằng một vụ án vật rơi trên cao đơn giản cuối cùng lại trở nên khó biết rõ đầu đuôi, không phải Ngô Liệt làm, vậy ai đã làm?

Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể giúp Trần Thước “Oan sâu được rửa, đại thù đến báo”, kết quả diễn biến vụ án đến lúc này lại “cành cây chen ngang”.

Bình luận

Truyện đang đọc