KHUYÊN ANH NÊN SỚM THÍCH EM

Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra không nhanh không chậm, sau một thời gian chuẩn bị ráo riết, cuối cùng xã khu cũng đón ngày đại hội thể thao.

Sự náo nhiệt chưa từng có của xã khu Duyệt Lan, bầu không khí nhiệt tình trả lời câu hỏi của mọi người tăng cao, Ninh Uyển và Phó Tranh bận trước bận sau, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Dì Tiêu không chỉ là cao thủ trong nhảy quảng trường, cũng không chịu thua giải đố pháp luật, ở tất cả hạng mục bà đều thể hiện xuất sắc. Gần đây bà lại chia tay, hiện giờ trở lại hàng ngũ của bà cô độc thân hoàng kim, ở trên sân có mấy ông chú kêu gào cổ vũ cho bà ấy.

Bản thân dì Tiêu cũng không khiêm tốn: “Tôi ấy, tôi phải cho một số phụ nữ ghen tị với tôi trong xã khu này biết rằng tôi không chỉ biết khiêu vũ, mà còn là một phụ nữ có tri thức. Những hạng mục phổ cập pháp luật này, hoàn toàn không làm khó được tôi! Tôi muốn cho những người đàn ông theo đuổi tôi thấy rằng, người bình thường vốn không xứng với tôi!”

Dì Tiêu quả thực nói được làm được, vô cùng lợi hại, nhưng cũng đã có tuổi, tham gia liên tiếp năm hạng mục, lúc này có chút hụt hơi không thể không đứng nghỉ ngơi bên cạnh hai nhân viên công tác là Ninh Uyển và Phó Tranh, không thể tham gia hạng mục khác.

Lúc này đang tiến hành hạng mục mọi người yêu thích nhất: Chạy bộ thú vị.

Hạng mục này có giải thưởng vô cùng phong phú, nhỏ là đồ dùng hàng ngày, lớn là máy tính, điện thoại, thiết bị gia dụng thông minh, xe điện, xe đạp... Có đủ mọi thứ. Mà thể lệ hạng mục khá đơn giản, chỉ là sau khi người chơi nhận được hiệu lệnh bắt đầu thi đấu, có thể lấy bất cứ thứ gì từ đống giải thưởng, không giới hạn số lượng, không giới hạn giá cả, sau đó ôm trong tay, cả quãng đường ôm chúng chạy về phía trước. Một khi đồ trong tay rơi giữa chừng thì sẽ bị loại. Vì thế người chơi không được quá tham lam, nếu như lấy quá nhiều đồ, rất có thể không ôm được mà bị rớt ra, như vậy đến tư cách tham gia cũng không còn. Mà nếu như không có thứ gì rơi suốt chặng đường, còn có thể là người đầu tiên chạy về đích, vậy tất cả thứ ôm trong tay sẽ thuộc về người chơi.

Chuyện này khá giống ăn buffet. Miễn là bạn có thể ăn hết không thừa thức ăn, mọi thứ sẽ là của bạn. Chỉ cần bạn nắm được, không để rớt giữa đường và có thể giành vị trí đầu tiên, như vậy thứ trong tay sẽ là của bạn.

Chỉ riêng thể lệ và giải thưởng hào phóng đã khá hấp dẫn người khác, không ít người đã nhiệt tình tham gia.

Giải chạy bộ thú vị này tổng cộng tổ chức năm vòng, giờ đã tiến hành được ba vòng, chỉ tiếc là dì Tiêu chỉ có thể nhìn vị trí đầu tiên ôm nhiều giải thưởng hân hoan quay về mà cảm thấy chua chua: “Nếu không phải khi nãy tôi bị căng cơ trong hạng mục nhảy dây và nhảy xa, chắc chắc tôi còn giành được nhiều phần thưởng hơn anh ta...”

Cuộc thi chạy bộ thú vị này thực sự là hạng mục áp chót của đại hội thể thao xã khu, chủ nhiệm Quý “cáo già xảo quyệt”, cố ý sắp xếp hạng mục này đến cuối cùng, mục đích rất rõ ràng: Dùng các hạng mục khác tiêu hao sức lực của cư dân xã khu trước, đến hạng mục cuối cùng đa số mọi người đều giống như dì Tiêu, có lòng giết tặc nhưng lại bất lực.

“Quỷ tiết kiệm” chủ nhiệm Quý nhận xét thế này: “Những phần thưởng này tôi đều mua hàng đổi trả không lý do trong bảy ngày, để cho người chơi tiêu hao chút sức lực ở các hạng mục phía trước đã, đến khi có thể tham gia hạng mục cuối cùng thì cũng chẳng còn mấy người. Nếu không hạng mục này đặt ngay mở đầu, những phần thưởng này của tôi không phải bị ôm hết đi hay sao? Xã khu không có tiền, ngân sách rất eo hẹp! Như vậy rất tốt! Để những người còn sức tham gia ít đi, khống chế sức sát thương và sức lực kẻ địch từ nguồn, phần thưởng của tôi hao tổn cũng ít, tôi sẽ hoàn trả lại các giải thưởng còn lại và có thể tiết kiệm được một khoản tiền khá!”

Ninh Uyển nghe xong, thật sự phục sát đất. Chủ nhiệm Quý dự liệu cũng không sai, vốn cuộc thi chạy bộ thú vị tổ chức năm vòng, mỗi vòng có năm người chơi, kết quả đến vòng cuối cùng không đủ năm người, thiếu một người chơi... Mọi người đều không biết trước có hạng mục tốt như này ở cuối cùng, nên bọn họ đều cố gắng hết sức trong hạng mục trước, đang thở hổn hển nghỉ ngơi, có lòng giết tặc nhưng lại bất lực!

Nhưng vòng cuối cùng thiếu một người cũng không được, dù sao cũng phải kết thúc hạng mục một cách hoàn hảo, nghĩ đi nghĩ lại, chủ nhiệm Quý cũng hết cách, chỉ có thể nhìn Phó Tranh bên cạnh: “Tiểu Phó, hay cậu góp cho đủ người đi, vừa hay cố gắng, Mặc dù điện thoại máy tính đều bị những người ở vòng trước cướp sạch rồi, nhưng còn không ít đồ gia dụng không tệ, trong nhà thiếu cái gì thì lấy cái đó.”

Phó Tranh cười từ chối khéo: “Không thiếu gì cả.”

“Không sao, đây là trận cuối cùng rồi, những giải thưởng chưa dùng hết trong các hạng mục khác cũng được, cả sân đấu này có gì cậu nhìn trúng đều được hết! Chỉ cần cậu có thể ôm chạy đến đích đầu tiên đều thuộc về cậu!”

Phó Tranh vốn dĩ có vẻ không hứng thú, thế nhưng chủ nhiệm Quý nói như vậy, cũng không biết đã chọc trúng chỗ nào của anh, anh liếc nhìn Ninh Uyển một cách suy tư, sau đó gật đầu.

Ninh Uyển nhìn Phó Tranh đi đến vạch xuất phát, vừa có hiệu lệnh bắt đầu, cô đang chăm chú chờ xem Phó Tranh chuẩn bị đi giành phần thưởng gì, kết quả Phó Tranh lại không chạy tới đống phần thưởng, mà là.... đang chạy hướng về phía cô?

Nhìn Phó Tranh đã đứng trước mặt cô, Ninh Uyển ngây người: “Sao thế? Có phải không thoải...”

Hai chữ “thoải mái” của Ninh Uyển còn chưa nói xong, Phó Tranh đã khom người ôm cô, sau đó chạy về đích trong sự kinh hãi của Ninh Uyển.

Đột nhiên, quần chúng đang xem còn lại đều la ó, vỗ tay, huýt sáo, Ninh Uyển bỗng nhiên trở thành tâm điểm của mọi người, cô được Phó Tranh ôm công chúa trong lòng, nhất thời có chút xấu hổ: “Anh đang làm gì thế?”

Kết quả đã như vậy, nhưng Phó Tranh còn lý lẽ hùng hồn: “Chủ nhiệm Quý nói rồi, muốn thứ gì trong sân này đều được.”

Anh nhìn Ninh Uyển một cái: “Cho nên anh quyết định làm theo trái tim mình, ôm đi thứ duy nhất anh muốn ở sân này.”

Trong chốc lát, Ninh Uyển đỏ mặt tim đập nhanh, Phó Tranh là người gì thế này? Có thể phạm quy như vậy sao? Rõ ràng anh đang chạy với tạ, kết quả nhịp tim của anh nghe không quá kịch liệt, Ninh Uyển được anh ôm trong lòng, ngược lại nhịp tim của cô như đang tham gia vận động kịch liệt nào đó.

Tuy nhiên chủ nhiệm Quý mở cửa sau cho Phó Tranh không những không ngăn lại, ông còn dẫn đầu để cổ vũ cho Phó Tranh.

Phó Tranh đúng là “Chim không hay hót một khi đã hót kinh động người khác”, mặc dù anh ôm Ninh Uyển là người sống sờ sờ, kết quả lại chạy nhanh hơn bốn người chơi cùng nhóm còn lại, là người đầu tiên cán đích.

Chủ nhiệm Quý cười khanh khách ở đích, giống như một lão hồ ly, ông vỗ vai Phó Tranh nói sâu xa: “Tiểu Phó à, cậu phải chăm sóc tốt Ninh Uyển của chúng tôi đó.”

Gần như cùng lúc Phó Tranh đặt Ninh Uyển xuống từ trong lòng, trước khi hai người chưa có sự chuẩn bị gì, lão Quý đã làm động tác sau lưng ông, những nhân viên khác trong xã khu đã mang cờ thi đua cho Ninh Uyển và Phó Tranh.

“Tiểu Ninh à, tôi biết cô sắp về tổng bộ của hai người rồi mặc dù sau này cô không giúp đỡ ở xã khu nữa, áp lực của tôi sắp lớn thêm không ít, nhưng tôi thực sự vui mừng cho cô, cô là người chịu khó chăm chỉ như vậy, không nên chỉ chôn mình ở xã khu.”

“Kể từ khi biết cô sắp đi, chúng tôi đã nhận không biết bao nhiêu tin nhắn trong hộp thư diễn đàn xã khu, hy vọng có thể tặng cô lá cờ thi đua này.” Chủ nhiệm Quý vừa nói vừa mang ra một hộp giấy, “Trong cái hộp này là quà của không ít cô chú trong xã khu tặng cô, đều là tự họ làm. Có người đan khăn cho cô, có người tặng cô tranh thêu chữ thập. Đồ không đắt, nhưng quả thực là tấm lòng của mọi người, cảm ơn cô đã dành tâm huyết cho Duyệt Lan trong hai năm qua.”

Lão Quý nói đến đây, quay đầu nhìn Phó Tranh: “Tiểu Phó, mặc dù thời gian cậu đến xã khu ngắn ngủi, nhưng tôi cũng nhìn ra cậu và Tiểu Ninh cùng một loại người, có lý tưởng có năng lực cũng có tín ngưỡng, vốn mọi người còn oán trách tôi trong hai năm nay sao không giải quyết vấn đề độc thân của Tiểu Ninh, bây giờ cũng coi như đã kết thúc mỹ mãn, sau này Tiểu Ninh đều giao cho cậu.”

Chủ nhiệm Quý nói xong, có người mở ống bắn pháo hoa, trong giây lát pháo hoa đầy màu sắc đã rơi từ trên đầu, cũng không biết ai đã kéo băng rôn, nội dung trong đó càng khiến Ninh Uyển hơi bật cười.

“Chúc mừng hoạt động phổ cập pháp luật xã khu lần thứ tư kết thúc thành công, chúc mừng luật sư Ninh Uyển tốt nghiệp thành công Duyệt Lan.”

Thực sự cảnh tượng không quá khoa trương, có thể thấy vì chuẩn bị vội vàng cũng không có diễn tập, thậm chí còn chút hỗn loạn, nhưng trong lòng Ninh Uyển tràn đầy cảm động.

Có thể nhìn ra tất cả đều được mọi người chuẩn bị kỹ lưỡng vì cô.

Ninh Uyển chưa từng có sự thương yêu của bố, thế nhưng ánh mắt ấm áp và động viên của chủ nhiệm Qúy lúc này khiến cô lặng lẽ cảm thấy “lúc đầu mất tất cả, cuối cùng có tất cả”.

Mới đầu đến xã khu, lúc tay chân lóng ngóng là lão Quý đã nhiệt tình dẫn dắt cô hòa nhập thế nào, lúc cô giải quyết vụ án không thuận lợi lão Quý đã khuyên giải cô thế nào.... Hết cảnh này đến cảnh khác, giờ đây nghĩ lại, chỉ còn sự cảm động cả chặng đường dài...

Nhiều tình cảm không cần sáng chói, nhiều tình thương yêu chỉ âm thầm lẻn vào trong đêm cùng gió, cô đã không thể có một tuổi thơ hạnh phúc và một người cha có thể nương tựa, thế nhưng xung quanh cô còn có người ấm áp như vậy, rõ ràng bình thường tới mức không thể bình thường hơn, thế nhưng chính một người bình thường ấm áp nhiệt tình như Lão Quý mới chống đỡ được sự xoay chuyển của xã hội, ông đã vô tình mang lại nhiều sự động viên và dũng khí cho người khác.

Ninh Uyển nhận hộp giấy Lão Quý đã đưa, nhìn vào những món quà nhỏ bên trong, bức tranh thêu chữ thập ngoằn ngoèo này là của dì Ngô quán quân tán thủ; Găng tay đan len và khăn quàng cổ cùng kiểu là của dì Tiêu thời thượng yêu cái đẹp; Dưới cây sen đá dán tên của dì Sử; Trong hộp giấy thậm chí còn có một hộp trứng quên là của ông Vương...

Từ trước đến giờ, cho dù Ninh Uyển thật lòng chấp nhận công việc luật sư xã khu, nhưng nhiều khi cô cảm thấy hai năm ở đây hơi lãng phí. Cô luôn cảm thấy mình không thể tiếp xúc với những vụ án cao cấp thuộc lĩnh vực thương mại, có chút lãng phí đối với quá trình phát triển sự nghiệp. Thế nhưng lúc này cô mới nhận ra mọi hành trình và trải nghiệm trong cuộc đời đều có ý nghĩa, chỉ cần nghiêm túc sống thì có lẽ một phút một giây cũng sẽ không lãng phí.

Hốc mắt chủ nhiệm Quý hơi ướt, nhưng trong mắt ông rất vui mừng: “Tóm lại, sau này phải về thăm Duyệt Lan nhiều nhé, nếu cô gặp chuyện tức giận ở tổng bộ, thì cứ coi xã khu chúng tôi là nhà mẹ đẻ, có chúng tôi chống lưng cho cô, chúng tôi nhiều ông già bà cả thế này sẽ liên danh dâng thư giúp cô!”

Phó Tranh nắm chặt tay của Ninh Uyển: “Chủ nhiệm Quý yên tâm, có tôi ở đây, Ninh Uyển sẽ không có cơ hội như vậy đâu.”

Mặc dù Phó Tranh là một luật sư thực tập, không có khả năng che mưa chắn gió cho cô, thế nhưng chỉ với thái độ trịnh trọng này của anh, Ninh Uyển đã cảm thấy vô cùng dễ chịu, cũng là lúc này, trong lòng cô nảy ra một kế hoạch và ý tưởng mới, ngay cả sau khi gia nhập đội đại Par, chỉ cần cô có dư thời gian, nếu Duyệt Lan có bất kỳ vụ án phức tạp khó khăn nào, Ninh Uyển sẵn sàng giúp đỡ.

Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay và chúc mừng của mọi người, Ninh Uyển và mọi người đã cùng nhau chụp một tấm hình. Cô vẫn không kìm được mà mắt đỏ bừng, cô nhìn lão Quý cười mỉm trước mặt, nhìn dì Tiêu đang nhìn cô và Phó Tranh với vẻ mặt khó hiểu giống như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhìn rất nhiều gương mặt quen thuộc trong xã khu, lại nhìn lần nữa Phó Tranh đang đứng cạnh cô, chỉ cảm thấy mọi trải nghiệm đều là sự trưởng thành, mà sự nỗ lực của cô chưa bao giờ là vô ích.

Cuộc sống có thể không cần nhiều của cải, nhưng có những người yêu thương tri kỷ, có trưởng bối tốt bụng, có bạn bè cùng chung một con thuyền, có những lời động viên và khẳng định ấm áp xung quanh là có thể có được hạnh phúc đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.

Bình luận

Truyện đang đọc