KHUYẾT ẤN/DƯƠNG BÌNH NHI - QUYỂN 1: BẮC THÀNH SỤP ĐỔ

Cả chục bàn tay trơ xương của lũ Quỷ Xương cứ thi nhau thò vào trong khoảng trống giữa chín bức tượng thô bạo kéo lê tôi trên nền cát đáy biển. Chúng hè nhau thích thú khi tóm được tôi, vừa cười man rợ vừa lôi tôi xềnh xệch ra sát khoảng giữa hai bức tượng thần thú khổng lồ. Trong bóng tối âm u bao phủ toàn công trình, những hốc mắt đen xì của Quỷ Xương như sáng lên ánh nhìn sát khí.


Đột nhiên từ đâu một đường kiếm nháng lên khiến cả đống tay xương xẩu đang cật lực kéo lê tôi gãy vụn thành trăm mảnh mà văng tung tóe, có vài mảnh xương còn văng trúng vào mặt tôi. Rồi một bàn tay có da có thịt của con người thò vào nắm lấy tay tôi kéo mạnh. Mặt tôi đã bị bùn cát phủ quá nửa, tôi không nhận ra bàn tay người này ở đâu mà ra nhưng đường kiếm tàn sát thế này thì rất giống chiêu thức của thanh đoản kiếm mà Ngô Thông thỉnh thoảng sử dụng.


Mọi hình ảnh trước mắt tôi đều loang loáng không phân biệt được. Bàn tay người đang kéo tôi đột nhiên khựng lại, tuy không buông nhưng đã dừng lại, người đó đã bị bọn Quỷ Xương quây kín. Hắn một tay vung kiếm rất hung hãn, tôi nghe rõ tiếng kiếm xé nước rồi tiếng ré của những bộ xương ma quái bị vỡ vụn. Bàn tay người đang nắm chặt tay tôi cứ rung mạnh theo chiều chuyển động của toàn cơ thể hắn. Có vẻ như hắn đang rất bận rộn chống trả lại lũ Quỷ Xương vây hãm.


Tôi không còn đủ sức nhìn tiếp nữa. Cơ thể tôi đã cạn kiệt oxy, không còn kiểm soát nổi mớ óc vẫn còn cố hoạt động nãy giờ. Tay tôi dần buông thõng và hình như người kia cũng cảm nhận được điều đó, bàn tay người đó xiết tôi chặt hơn, tôi cơ hồ nhìn thấy ánh mắt hoang mang của hắn, gương mặt này đích thị là Ngô Thông rồi.


Bàn tay Ngô Thông còn chưa buông khỏi tôi thì có bàn tay khác cũng nắm lấy tay tôi, không phải là bàn tay xương xẩu mà là tay người. Người này chỉ dùng sức một chút đã hất tung cả người tôi lên bay qua cả bức tường xà lim tự nhiên bằng chín bức tượng thần thú cao gần ba mét trong nước dễ dàng. Cú lộn nhào quá ngoạn mục, còn hơn vận động viên Olimpic ấy chứ.


Thần thánh phương nào mà có pháp lực cao siêu thế này? Người này rõ ràng chỉ vẩy tay rất nhẹ mà đã biến tôi thành cái bánh tung lên dễ dàng. Toàn thân tôi một lực xé nước bay thẳng ra ngoài "xà lim". Rồi người đó phóng lên chộp lấy tôi trước khi bọn Quỷ Xương kịp bu vào tóm gọn, thật nhanh người đó kẹp lấy tôi và... truyền khí cho tôi thở.


Khi tôi chỉ mới hô hấp được chút khí thì đã nhận ra người này đang truyền khí cho tôi bằng môi. Không đùa chứ, tôi đang bị... hôn.


Tôi bất mãn cố đẩy người này ra nhưng tay chân thì đã nhũn oặt mất lực từ lúc nào rồi, chỉ còn biết trợn ngược mắt lên nhìn kẻ thô lỗ trước mặt. Người đó cũng đang mở mắt rất to nhìn tôi, cũng đúng thôi vì anh ta đâu có định hôn tôi, anh ta chỉ đang truyền khí cho tôi thôi. Đơn giản chỉ là đang truyền khí, đừng hiểu nhầm, ánh mắt người đó như đang cố giải thích với tôi cho hành động khiếm nhã của mình.


Tôi đã nhận ra. Gương mặt nam tính, thần thái phi phàm, làn da rắn rỏi này không phải ai khác mà chính là Vương của tộc Bạch Tượng, là Bạch Nguyên Vương.


Trong làn nước bồng bềnh gương mặt Bạch Nguyên hiện ra ngay sát mặt tôi thật mê dụ. Nhưng anh ta đang lợi dụng tôi, tôi chưa bao giờ lại bị ức hiếp thế này. Bạch Nguyên dường như thấu được biểu cảm từ ngỡ ngàng rồi chuyển sang bất mãn của tôi, đôi mắt anh khẽ nhấp nháy ra hiệu cho tôi ý nói hình như là hãy bình tĩnh. Phải mất vài phút tôi mới cảm giác phổi dễ chịu hơn. Bạch Vương thì hoàn toàn rất điềm tĩnh, không một chút bối rối, vẫn tiếp tục truyền khí cho tôi, một tay còn lại không ngừng đẩy những bộ xương ma quái đang hung hãn lao tới.


Tôi bị gì thế này, tự dưng bực tức vô cớ, chỉ là đang truyền khí thôi mà, giờ là thời khắc nào mà tôi còn suy nghĩ lung tung? Người ta vừa cứu tôi vừa phải đánh nhau, tâm trí đâu mà muốn lợi dụng tôi chứ. Bây giờ không phải lúc so đo với anh ta, có gì thì sẽ giải quyết sau, phải thoát khỏi tình cảnh này đã. Nếu cứ tiếp tục như này thì Bạch Nguyên sẽ mất sức rất nhanh, không những thế còn có thể bị thương nếu cứ phải giữ tôi... trong tư thế này.


Tôi nhìn xuống phía dưới thì thấy Ngô Thông cũng đang rất bận rộn với bọn Quỷ Xương. Kiếm của hắn cứ nháng lên là cả chục bộ xương bị chém tan nát bay tung tóe. Trên này thì Bạch Nguyên khỏi phải nói cũng biết là quá bận rộn rồi. Muốn thoát khỏi tình cảnh này và có thêm thời gian suy nghĩ thì chỉ có xuống chỗ chín bức tượng thần thú kia thôi, chỉ có vị trí đó bọn Quỷ Xương này không vào được.


Tôi lúc này đã cử động được. Môi tôi chủ động rời môi Bạch Nguyên và tự nín thở. Tôi ra hiệu cho Bạch Nguyên rồi chỉ chỉ xuống chỗ chín bức tượng. Anh ta liếc nhìn xuống đó rồi lắc đầu. Cái lắc đầu này khiến tôi không biết phải hiểu kiểu gì, anh ta không muốn xuống đó hay không thể vào trong khoảng trống đó?


Bỗng có một bàn tay xương xẩu phóng tới nhè trúng Bạch Nguyên. Nó nhanh đến nỗi tôi chỉ vừa nhìn thấy nó ở xa mà chỉ tích tắc nó đã chạm sát vào người Bạch Nguyên mà anh ta không hề hay biết. Thôi được rồi, có qua có lại, anh ta vừa đã cứu tôi thì giờ tôi cũng nên ra tay giúp lại. Những ngón tay ma quái sắc nhọn đó vươn dài như thứ ám khí tinh xảo có năm mũi khẽ xoay xoay ngoáy tung làn nước phóng tới. Tay tôi đang rảnh rỗi nhất, và cũng lâu rồi không được sử dụng hữu ích, tôi tùy tiện dùng nó bắt lấy bàn tay xương xẩu kia.


Vì mắt tôi nhanh nhạy hơn cả bàn tay ma quái kia nên việc có thể phán đoán chuẩn xác hướng của nó và bắt kịp nó với tôi không khó. Điểm khó là tôi không phải cao thủ nên dù có bắt kịp nó thì cũng không đủ khả năng khống chế. Tôi cũng đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nhưng không nghĩ kết quả lại thành thế này. Cả bàn tay xương xẩu ma quái với những ngón tay dài sắc nhọn vốn đã bị tôi túm gọn lại có thể bẻ ngược lại rồi quặp chặt lấy tay tôi. Tình huống đã bị đảo ngược thành ra tay tôi lại bị bàn tay xương xẩu đó nắm chặt. Tôi giật mình nhìn chủ nhân của bàn tay xương xẩu đang quặp chặt lấy tôi, hộp sọ này không có miệng cười ma quái như những hộp sọ khác, hốc mắt của nó rõ ràng có tồn tại ánh nhìn gì đó.


Tôi có đang nằm mơ không? Bộ xương này không lẽ có linh hồn? Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị nó dùng lực giật mạnh khỏi vòng tay Bạch Nguyên rồi kéo tôi thẳng xuống chỗ chín bức tượng thần thú. Bạch Nguyên vội vã phóng đuổi theo tôi. Chỉ một loáng bộ xương không cười này đã quăng tôi vào khoảng trống giữa chín bức tượng thần thú khiến tôi ngã lăn ra lớp bùn cát đáy biển mà chẳng hiểu gì cả. Bộ xương đó chỉ đứng ngoài giữa các khe bức tượng nhìn tôi. Tôi còn nghe thấy nó nói một câu, giọng nó hằm hè, méo mó nhưng vẫn có thể nghe được.


"Ở yên đó!"


Tôi ngớ ra chẳng hiểu chuyện quái quỷ này là gì cả. Ngô Thông và Bạch Nguyên cũng nhảy vào trong khoảng trống chín bức tượng ngay sau đó. Bạch Nguyên còn vẩy tay vẽ một đường lạ lùng trong không trung mắt anh hướng lên, lúc sau tôi mới hiểu là anh ta vừa tạo ra một kết giới ngay trong khoảng trống này. Toàn bộ nước biển đã rút đi đâu hết, quanh tôi không còn chút nước nào và còn có không khí để thở, cứ như thể chúng tôi vừa chui vào được một hang động kỳ ảo dưới đáy biển vậy. Tôi càng ngây ngốc không tin nổi, cứ giữ nguyên đúng tư thế vừa bị ngã trên lớp bùn cát đáy biển.


Những bộ xương ma quái kia tuyệt nhiên không làm càn như lúc nãy nữa, chúng chỉ im lìm đứng bên ngoài vòng tròn do chín bức tượng tạo thành, bao vây kín kết giới. Thật khó tin khi xương người như những thanh củi khô lại có thể xếp kín không còn khe hở nào như này. Với mật độ này phải tới hàng vạn bộ xương chứ không ít.


"Cô định cứ nằm đấy ăn vạ đấy hả?" Ngô Thông đột nhiên lên tiếng.


Tôi không vội trả lời Ngô Thông, mắt vẫn không dời được bộ xương với hộp sọ không cười kia. Nó vẫn đứng đó nhìn tôi qua khe giữa hai bức tượng. So với những bộ xương ma quái kia thì chỉ mình nó là đứng sát "xà lim" nhất. Nó như vậy thực làm tôi khó hiểu.


"Này, cô bị làm sao thế?" Ngô Thông sốt ruột.


Bạch Nguyên lúc này cúi xuống ngồi cạnh tôi, anh nhìn tôi rồi nhìn về phía bộ xương bí ẩn kia. Nó cũng nhìn anh, hộp sọ không cười đó khẽ nghiêng nghiêng đầu.


"Thứ đó là gì vậy?" Bạch Nguyên khẽ hỏi.


"Anh cứ làm như tôi biết được đấy." Tôi thì thào.


"Thứ đó vừa rồi dám kéo tay cô khỏi tôi phải không?" Bạch Nguyên thì thào lại.


"Anh bớt phiền toái đi." Tôi cau mày nhìn sang Bạch Nguyên, nhìn sang rồi mới thấy mình vô lý quá, khi không lại tỏ thái độ với Bạch Nguyên. Gương mặt nam tính nhưng biểu cảm dễ chịu này đúng là không thể khiến người khác nổi cáu được. Nhan sắc này ngang ngửa Dương Dương rồi.


"Tôi làm cô thấy phiền?" Bạch Nguyên khẽ nhếch môi giật giật.


Tôi vội vàng chống chế, tay chân cứ khua khoắng loạn cào: "Không, không, không, ý tôi không phải thế, mà là..."


"Ở yên đấy!" Bộ xương không cười đó lại cất giọng méo mó ra lệnh, khuôn hàm của nó khẽ nhếch lên, rồi nó lẩn vào trong đám Quỷ Xương kia biến mất.


Xung quanh chẳng mấy chốc lại vang lên điệu cười ma quái của những hộp sọ với bộ hàm ngoác rộng. Nó bảo tôi ở yên đấy là ở yên trong bộ dạng nằm bò ra đất thế này á? Nó muốn gì ở tôi?


Lúc này tôi mới nhìn sang Bạch Nguyên đúng lúc anh nhìn sang tôi, mặt anh cách mặt tôi chỉ vài centimet. Tôi giật mình vội lùi người lại. Lúc này tôi mới định thần được hoàn cảnh xung quanh mình.


"Biểu cảm của cô như vậy là ý gì?" Bạch Nguyên hỏi.


"Tôi..." Tôi vừa thở vừa suy nghĩ, thực tình không biết phải trả lời như nào, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.


"Cô không phải đi cùng Thái tử à? Sao bây giờ lại có mặt ở nơi quái quỷ này? Nơi nào cô xuất hiện là lại có rắc rối." Ngô Thông càu nhàu.


Tôi lập tức phản ứng lại: "Gã Thái tử chết tiệt đó dám bỏ tôi lại một mình. Cậu ta chạy trước tôi. Khó khăn lắm tôi mới đến được đây đấy."


"Gã Thái tử chết tiệt?" Cả hai người đó kinh ngạc đồng thanh nói khiến tôi càng bực mình thêm.


"Tôi mà gặp lại cậu ta tôi sẽ bóp chết." Tôi cực lực trút giận.


Bạch Nguyên lúc này mới phá lên cười: "Anh Vũ gặp phải oan gia rồi, chưa có ai dám nói Thái tử như thế mà còn sống đâu, không bị mất đầu thì cũng bị đi lưu đày đến hết đời, gan cô cũng to thật đấy, xem ra cô không phải hạng bình thường rồi."


Ngô Thông lạnh lùng bỏ qua điệu bộ khoái chí của Bạch Nguyên, hắn trầm giọng hỏi rất nghiêm túc: "Cô làm thế nào mà tới được tận đây?"


"Anh quên à, ở đâu có rắc rối ở đấy chắc chắn phải có tôi." Tôi gian xảo đáp lại.


Tôi vừa định nhổm dậy thì giọng nói méo mó kia lại cất lên rất gay gắt:


"Nằm yên đó!"


Lần này thì nó nói đích xác là phải nằm yên rồi, tôi lập tức nằm phục xuống nghe ngóng. Bạch Nguyên và Ngô Thông đều không hiểu hành động kỳ lạ của tôi. Ngô Thông lúc này bực tức gắt lên: "Cô có thôi làm cái trò gàn dở ấy đi không?"


Hắn xồng xộc kéo tôi dậy rất thô bạo, tôi thì cố kháng cự mà không biết giải thích thế nào. Thình lình bộ xương với hộp sọ không cười kia lại xuất hiện. Nó dí sát cái hốc mắt kỳ quái của nó qua khe hai bức tượng. Gương mặt nó có gì đó hoảng hốt, nó lớn giọng đe nẹt:


"Nằm xuống ngay, nằm xuống!"


Ngô Thông hình như không nghe thấy nó nói, hay hắn không hiểu nó nói gì, hắn vẫn dùng sức cố kéo tôi dậy. Bộ xương cảnh cáo tôi lần thứ ba thì tôi như cái lò xo lập tức dùng chân quặp chặt lấy người Ngô Thông. Hai tay tôi đang bị giữ cố gồng lên gạt ngang người Ngô Thông khiến hắn mất đà ngã nhào xuống đè lên người tôi. Lúc này tôi như con khỉ con nằm dưới đu chặt lấy khỉ mẹ, khóa cứng người khiến Ngô Thông không nhúc nhích được. Hắn thích thô bạo thì tôi cũng quyết hạ thủ không lưu tình.


Bạch Nguyên ngồi cạnh cũng ngớ người bất ngờ vì hành động của tôi, anh ta cứ ú ớ mãi mà không nói được thành câu gì rõ ràng. Chắc chắn vừa rồi Bạch Nguyên đã thấy bộ xương kia cật lực đe dọa bên ngoài. Nhưng có vẻ như anh ta cũng không hiểu nó nói gì.


"Cô muốn chết à? Sao lại có loại con gái vô liêm sỉ như cô, thật không có chút tư cách nào." Giọng Ngô Thông gằn lên tức tối.


Hắn dám chửi tôi sao, tôi cứu hắn mà hắn còn chửi tôi. Mặt tôi lúc này nhăn nhó hết sức khó tả. Còn chửi tôi nữa tôi sẽ cắn chết hắn, không thì nhân tiện cũng kẹp cho hắn tắt thở luôn.


Tôi cứ khóa chặt Ngô Thông rồi ngước mắt nhìn sang phía bộ xương không cười kia. Nó đã biến mất từ lúc nào rồi. Tôi hốt hoảng đảo mắt tìm kiếm xem bộ xương đó đã biến đi đâu, nó không tự dưng vô cớ cật lực cảnh báo tôi như vậy, chuyện này tất phải có lý do. Có nguy hiểm gì sắp xảy ra chứ?


"Bình tĩnh đi Ngô huynh." Bạch Nguyên thì thào.


"Người nói xem tôi có thể bình tĩnh được không?" Ngô Thông bất mãn, điệu bộ bối rối này không phải đây là lần đầu tiên hắn bị con gái ôm đấy chứ. Tôi có khiến hắn thiệt thòi gì đâu mà hắn phô cái bộ mặt ấm ức đó.


Bạch Nguyên cũng chẳng chịu thôi, cứ cố đùa lại: "Huynh không thích thì đổi chỗ cho ta, ta tình nguyện để cô ấy ôm."


"Các anh im hết cả cho tôi!" Tôi căng thẳng. Tôi thoáng nghe thấy tiếng gì đó rất bất thường vọng đến bên tai.


"Ấy, cô là con gái mà lại có kiểu khiếm nhã như vậy không đáng yêu chút nào. Lời nói cũng nên cẩn trọng chút chứ." Bạch Nguyên cười.


Tôi chẳng còn thần trí đâu mà đôi co, thứ âm thanh tôi đang nghe thấy giống như có rất nhiều thứ gì đáng sợ đang di chuyển nhanh khủng khiếp trong làn nước, nghe vô cùng nguy hiểm.


"Im hết cho tôi! Các anh không nghe thấy bộ xương đó cảnh báo à?" Giọng tôi run lên vì hoảng.


Bạch Nguyên nhìn điệu bộ thực sự sợ hãi của tôi thì không trêu đùa nữa. Ngô Thông cũng đã thôi không dùng sức giãy giụa. Hắn nhìn tôi khó hiểu. Tôi thì không ngừng nghe ngóng, mắt cố căng ra quét ra-đa truy tìm mối đe dọa đang đến rất gần.


"Bộ xương hung hãn vừa rồi ghé sát vào kết giới ấy hả, nó cảnh báo gì?" Bạch Nguyên hỏi, giọng đã có chút đề phòng.


Tôi vẫn không ngừng hốt hoảng đảo mắt tìm kiếm, miệng chỉ kịp lắp bắp vài từ: "Nó bảo nằm..."


Lời tôi còn chưa dứt thì tôi nhìn thấy ở đâu ra hàng trăm thứ vũ khí đang ồ ạt phóng tới chỗ chúng tôi với tốc độ kinh hồn. Với số lượng vũ khí đủ chủng loại như thế này chắc chắn sẽ phá vỡ kết giới và biến chúng tôi thành con nhím gai thê thảm nhất mọi thời đại.


Tôi thét lên kinh hãi. Bạch Nguyên phản ứng nhanh vặn người tránh né số vũ khí hung hãn kia. Cơ thể anh múa uyển chuyển đến kinh ngạc, cả đống vũ khí trút xuống đều bị hất văng, số còn lại thì thi nhau sượt qua tôi và Ngô Thông mà cắm phập kín bề mặt đáy khoảng trống giữa các bức tượng.


Bạch Nguyên đã rất khéo léo để không vũ khí nào rơi trúng tôi và Ngô Thông. Kết giới đã bị phá vỡ, nước biển lập tức ập vào chúng tôi xối xả, tôi cũng bị nước xô mạnh mà cả người cứ cuộn tung lên. Lũ Quỷ Xương lập tức chớp thời cơ tấn công chúng tôi.


Ngô Thông vội vã kéo tôi tránh những mũi lao mũi giáo của bọn Qủy Xương đang vây kín các khe giữa các bức tượng, chúng không ngừng đâm đâm chọc chọc vào chúng tôi, cái hàm chúng ngoác to với tiếng cười ma quái ghê rợn.


*LND*



Bình luận

Truyện đang đọc