KHUYNH DƯƠNG

Ánh trăng mờ ảo bị phù vân che phủ, bầu trời tối tăm nuốt trọn những ngọn đèn lay lắt. Nằm trên giường, bị từng cơn nóng lạnh liên hồi hành hạ, Kình Dương khó khăn điều hòa khí tức nhưng chẳng mảy may giúp ích được phần nào.

“Két..” Tiếng cửa gỗ nhẹ nhàng hé mở rồi đóng lại, mi mắt nặng trĩu khiến hắn chẳng buồn mở ra, nhìn xem người đến là ai.

Bất quá, đối phương không có võ công là điều Kình Dương có thể yên tâm chắc chắn, phát giác người nọ bước chân nhẹ tênh tiến đến sát cạnh hắn.

Mảnh khăn ướt mát mẻ đắp lên thái dương, nhanh chóng giảm đi phần nào nhiệt hỏa trong thân thể Kình Dương đang tỏa ra.

Dòng nước mát được cẩn thận rót vào khóe miệng, Kình Dương ra sức nuốt từng ngụm, xoa dịu cơn khát tới đau rát cổ họng.

Vải áo dơ bẩn, đẫm máu dính vào vết thương, da thịt, người nọ tỉ mỉ, chăm chút tách nhẹ như sợ hắn bị đau.

Kình Dương đột nhiên khóe mắt cay xót, mỗi điểm đối phương làm, đều khiến hắn nhớ đến A Vũ quá cố, hắn thèm khát được cậu dịu dàng quan tâm, hắn tâm niệm những sự ủi an chia sẻ ấy.

Lâm Hiên tinh tế từng chút thoát ra y phục nát tươm của Kình Dương, thấy vết thương rợn người, y thổi thổi nhẹ nhàng: “Không đau, không đau.” 

Kình Dương cho rằng lúc bị thương là khi bản thân yếu đuối nhất, chỉ vỏn vẹn sự quan tâm của đối phương cũng khiến hắn dễ dàng mủi lòng, nhớ về người yêu nhất.

Cho đến lúc xử lý toàn bộ thương tích trên người Kình Dương, Lâm Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, chợt phát giác đã tiêu tốn hơn canh giờ, liền đắp chăn, rón rén trở về phòng.

Trước khi đóng cánh cửa gỗ lại, Lâm Hiên cảm giác nghe được hai từ “A Vũ” từ miệng vị kia, không thể nào, Lâm Hiên lắc đầu nguầy nguậy, hẳn là y suy nhược đến ảo giác rồi, thân thể này thực sự là quá yếu đuối rồi.

Trời bừng sáng rạng rỡ ngày đầu thu, khí trời ấm áp mát mẻ đến vô cùng dễ chịu, Kình Dương mở to đôi mắt sâu thăm thẳm, nghỉ ngơi một đêm dài khiến hắn tỉnh táo tinh thần.

Cúi đầu nhìn vết thương sâu được băng bó kỹ lưỡng, mùi dược thảo còn nồng đậm chưa tan, hắn hiếm thấy mà nhíu đôi mày kiếm, ngươi rốt cuộc là Lâm Hiên hay vẫn là Yến Kỳ? 

“A Dương, A Dương..” Lâm Hiên chạy lạch bạch tới trước cửa, chưa thấy người đã nghe tiếng từ xa, bỏ qua lễ nghi ‘gõ cửa’ tối thiểu nhất, xông thẳng vào trong phòng của vị kia.

Kình Dương ngước mặt đánh giá người vừa tới, mặt mày y còn trắng hơn hôm qua, nhưng trắng bệch do bệnh tình bất trị, không phải trắng trẻo hồng hào. Người này, đích thực không phải là Yến Kỳ hắn căm hận. 

“Ngươi xem, ta có mang tới thứ ngươi thích nè.” Lâm Hiên dứt lời, giơ lên xâu hồ lô ngào đường vì mua khá lâu trước đó mà nước đường chảy nhễ nhại, thấm ướt mu bàn tay gầy guộc của y.

Kình Dương:!!! Có lầm không vậy, hắn đường đường là nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất, sao có thể yêu thích loại đồ ngọt của đám nhi đồng?

Không để ý thái độ của Kình Dương có điểm ngờ nghệch, Lâm Hiên dí xâu kẹo hồ lô tới trước mặt hắn, “mau ăn a”.

Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, Kình Dương nhận mệnh, há miệng cắn lấy một viên mứt quả đã bị chảy hết nước đường.

Kình Dương: Đậu móe, sao mà chua dữ dội vậy? Chua đến chảy cả nước mắt, đầu lưỡi tê dại, hắn phải dặn lòng không được mất phong độ mà phun ra trước mặt y.

Lâm Hiên ở bên cạnh thỏa mãn liếm láp mu bàn tay dính nước đường, miệng tấm tắc liên tục: “Ngọt thật đấy, ngon quá.” 

Kình Dương: Tên ngu ngốc nhà ngươi, kiếp trước ta có thù với ngươi đúng không? Không chỉ mặt mày giống tên Yến Kỳ đáng chết kia, ngay cả tính cách cũng đáng ghét như nhau.

Lâm Hiên hí hửng định đút cho Kình Dương thêm viên mứt quả nữa thì bị thanh âm bên ngoài cửa cắt ngang: “Thật không ra thể thống gì!” 

Không tiến vào phòng, Lâm Trừng cau mày nhìn ái tử trời vừa rạng sáng đã xuất hành tới đầu phố, tìm kiếm người bán hồ lô ngào đường, mua về dỗ dành Cố Dương. Ông ta còn chưa được ăn viên nào đâu nhé!

“Phụ..phụ thân.” Lâm Hiên run run, giật mình đánh rơi xâu hồ lô, rồi nước mắt như chuỗi hạt trân châu đứt đoạn rơi từng hạt long lanh trên gương mặt trắng bệch.

Y theo phản xạ, lập tức nhặt lên, đã thấy mứt quả mình cất công mua được bị bẩn mất rồi, nhất thời mất mát, môi mỏng mím chặt, cố gắng nhịn khóc.

“Đưa ta.” Kình Dương vươn tay giành lấy xâu hồ lô đã bẩn, liền bị Lâm Hiên giữ lại: “Không được, không thể ăn.”

“Chẳng phải mua cho ta sao?” Kình Dương giật đi, từng ngụm cắn nuốt, mày kiếm sắc bén đăm chiêu, chua đến tâm can rối loạn, lại còn dính vài hạt bụi lộm cộm, chính là xâu kẹo hồ lô khó quên nhất cõi đời.

Hắn thực sự khó lòng lý giải vì sao chỉ cần nhìn thấy y tổn thương, tâm can đều khó chịu, trái tim lỗi nhịp. “Hừ!” Lâm Trừng bị một màn ‘tú ân ái’ của hai người trong phòng dội đến mù mắt cẩu, lão tự nhủ phải tìm lão bà khóc thương tâm một trận, chiêu này thấy ái tử sử dụng đến thuần thục, chắc mình cũng nên luyện tập chút ít rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc