KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ

Khi Phó Tự Hỉ dùng xong cơm trưa thì trở lại phòng chuẩn bị đi trưa, cô chợt nhớ đến điện thoại đang cắm sạc pin.

cô mở lên kiểm tra, phát hiện tối hôm qua Phó Tự Nhạc có gọi đến cho mình, nên bèn vội nhấn số gọi lại cho em gái.

Hai chị em hàn huyên một hồi thật lâu, khi kết thúc thì Phó Tự Hỉ lên giường đi ngủ.

Lúc thức dậy cô đi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy Lương San đang đứng cắt tỉa cây cảnh ngoài hoa viên.

Lương San thấy cô đang bước đến chỗ bà, cười thân thiết hỏi: "Tự Hỉ, nốt ban trên người con đã lặn hết chưa?"

Phó Tự Hỉ gật đầu "Phu nhân, con hết ngứa rồi ạ."

"Chờ ta đi rửa tay rồi giúp con kiểm tra một chút."

"Cảm ơn phu nhân." Sau đó nhìn thấy chậu hoa Lương San đang cầm trên tay, đóa hoa tím thẫm, cánh hoa viền trắng lượn sóng nhìn thật đẹp mắt, Phó Tự Hỉ lại hỏi: "Phu nhân, cái này gọi là hoa gì ạ? Nhìn thật là đẹp nha!"

"Đây là hoa Violet Châu Phi, ta cũng cảm thấy nó rất xinh đẹp." Lương San trông thấy bộ dáng ngạc nhiên thích thú của Phó Tự Hỉ, bà khanh khách cười: "Tự Hỉ thích à? Vậy thì ta sẽ tặng nó cho con nhé?"

Phó Tự Hỉ kinh ngạc trả lời: "Nhưng …con không biết cách chăm sóc chúng."

"Rất đơn giản, mang đặt ở cửa sổ, thỉnh thoảng tưới nước là chúng có thể sinh sôi phát triển tốt. Bồn hoa này là của một người bạn từ nước ngoài mang về tặng ta, những loài hoa trong nước cũng chẳng có mấy loại nhìn đẹp như vậy đâu."

Phó Tự Hỉ hai mắt sáng rỡ "Cảm ơn phu nhân."

"không cần khách khí. Ha ha khi trở về ta sẽ chỉ dạy con cách tưới nước chăm sóc nó."

"Vâng ạ."

Sau khi Lương San rửa tay xong liền lôi kéo Phó Tự Hỉ vào phòng ngủ, nhấc vạt áo cô lên kiểm tra, vui vẻ nói: "Nốt ban đã lặn gần hết rồi, đợi đến tối uống thêm một liều thuốc chắn chắn đến ngày mai chúng sẽ hoàn toàn biến mất."

"Vâng ạ." Biết những nốt mẩn đỏ đáng ghét ấy cuối cùng cũng biến mất, Phó Tự Hỉ lúc này thật yên tâm.

Sau đó, cô nàng chạy đến bồn hoa kia, ngồi xổm xuống cẩn thận ngắm nghía.

Đây là hoa của phu nhân tặng cho cô, chúng thật là xinh đẹp!

Nửa giờ sau, Tả Phóng gọi điện thoại đến, đầu tiên nói bóng nói gió hỏi chứng dị ứng của Phó Tự Hỉ ra sao, lúc sau lại đề nghị nếu không thể đi ra bãi biển thì cũng có thể đi dạo một vòng quanh khu vực này.

Lương San trong lòng ngầm hiểu hắn rất muốn gặp riêng Phó Tự Hỉ, cũng cảm thấy hắn quả thật không có nhiều cơ hội ở chung với cô bé, nên đã đáp ứng.

Tả Phóng vốn muốn cho Lương San và Phó Tự Hỉ ngồi xe của mình, nhưng lại bị Lương San khéo léo từ chối, bà gọi chú Hoắc lái xe đi theo xe Tả Phóng.

Đầu tiên Tả Phóng mang cả hai đi dạo quanh một vòng các khu mua sắm, hành động này rõ ràng là đang muốn lấy lòng Lương San. Lương San đối với việc đi dạo mua sắm rất thích thú, nhất là còn được đi cùng một cô gái trẻ.

Bà luôn tiếc nuối vì bản thân không sinh được con gái. Năm đó bà rất hy vọng và mong chờ, nếu sinh được bé gái, bà sẽ mua sắm đủ loại váy áo cho bé, để con trở thành một bé gái xinh xắn nhất trong mắt mọi người.

Nhưng đáng tiếc bọn họ lại sinh ra con trai, đã vậy thằng nhóc này còn rất nghịch ngợm chuyên đi gây rối, hễ cứ dời mắt một chút là nó lại làm loạn cả cái nhà này lên a...

Lương San chọn được một cái váy tơ tằm màu đỏ tươi, bèn lôi kéo Phó Tự Hỉ ướm thử "Nào nào Tự Hỉ, con mặc thử ta xem xem."

"Phu nhân, con không mặc váy đâu."

"thì lâu lâu thay đổi cũng được vậy."

Phó Tự Hỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm cái váy "Con mặc vào thật sự sẽ ổn chứ ạ?"

Lương San cười khanh khách nói: "Để ta chọn cho con một cái áo phối cùng… ưm, nào mặc cho ta xem thử!"

Tả Phóng đứng bên cạnh, không nhận xét, nhưng khi Phó Tự Hỉ bước ra từ gian thử đồ, ánh mắt hắn trở nên mờ mịt.

hắn sớm biết rằng dáng người Phó Tự Hỉ thật ra không hề béo.

cô luôn cảm thấy mình béo là vì bản thân luôn mặc quần áo rộng rãi, chỉ khiến bộ ngực cao vút nẩy lên mà hoàn toàn nhìn không ra dáng người.

Lương San lại chọn cho cô một cái thắt lưng bằng da mảnh, khi mang vào đường cong quyến rũ thường ngày bị bộ quần áo rộng thùng thình giấu đi đều được lộ ra trước mắt.

Tả Phóng thầm nghĩ: dáng người Phó Tự Hỉ so với cô diễn viên kia còn mê người hơn nhiều...

Lương San nhìn thấy cô mặc vào những món bà đã chọn rất hợp thì rất vừa ý, bèn định đi quét thẻ thanh toán.

Phó Tự Hỉ không dám nhận, khó xử nói "Phu nhân, quần áo này thật sự rất đắt tiền..."

Lương San kéo tay cô vỗ vỗ vài cái "Ta tặng cho con, Tự Hỉ thật là ngoan!"

"Tự Hỉ cảm ơn phu nhân..." Phó Tự Hỉ rất ngượng ngùng, lần trước đi mua áo tắm cũng được phu nhân thanh toán cho mình.

"Hay là để cháu thanh toán nhé." Tả Phóng giành trước mang đống quần áo đưa cho nhân viên cửa hàng.

Lương San ra vẻ ngạc nhiên.

Phó Tự Hỉ kinh ngạc nhìn Tả Phóng "Vì sao..."

hắn cười ôn nhu nói: "Chúng ta không phải đã là bạn tốt sao, tặng quà cũng chỉ là việc hết sức bình thường thôi."

"Ách... nhưng tôi vẫn chưa tặng gì cho anh..." cô rất xấu hổ, quạt nhỏ tìm được cô đều mang tặng Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh hết rồi...

"Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, về sau lại đưa cho anh cũng không muộn, có đúng không?"

Phó Tự Hỉ gật gật đầu, nếu vậy thì mình sẽ tìm thêm thật nhiều cây quạt nhỏ tặng cho Tả Phóng "Cảm ơn anh nhé!"

Khi vừa ra cửa hàng, Tả Phóng chợt nhìn thấy một cái biển quảng cáo bên cạnh "Mọi người có muốn chơi trượt băng không?"

Lương San tự cảm thấy mình là một bà lão trung niên mà còn cùng bọn trẻ chơi cái trò này thì quả là không hay ho gì, vì vậy rất thức thời nói "Hình như độ tuổi của ta có chút không phù hợp..."

Phó Tự Hỉ tò mò hỏi: "Trượt băng là cái gì vậy?"

Tả Phóng chỉ vào cái biển quảng cáo "Chính là dùng đôi chân vẽ hoa trên băng."

Phó Tự Hỉ lắc đầu "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua a."

"Tự Hỉ muốn chơi sao?" Lương San giương mắt nhìn theo biển quảng cáo, thằng nhóc Tả Phóng này sao lại may mắn như vậy chứ, như thế nào vừa vặn lại có thêm trò trượt băng để nó càng có thêm cơ hội tranh thủ tình cảm.

"Phó Tự Hỉ, thế em có muốn đi không?" Tả Phóng quay đầu ôn nhu nhìn Phó Tự Hỉ.

Phó Tự Hỉ bị ánh mắt đắm đuối của hắn bắn vào người thì có chút chột dạ, cúi đầu, không trả lời.

Kỳ thật cô rất muốn biết trượt băng là như thế nào, nhưng người bên cạnh lại không phải là Hạ Khuynh, vì thế nên cô cũng không dám.

Lương San lại cảm thấy khi trượt băng thì phải nắm tay, tay ôm thắt lưng rồi lại sờ soạn, tình huống này rất dễ dàng bị chiếm tiện nghi, cảm thấy có chút không ổn, bà chen ngang vào: "Có lẽ Tự Hỉ cũng không thích trượt băng."

"Vậy thì thôi." Tả Phóng thu hồi tầm mắt, ôn hòa nói: "Nếu vậy chúng ta đi ăn cơm? Cùng chọn món mà Phó Tự Hỉ thích ăn nhé."

Lương San cười nói: "Dì vẫn chưa đói bụng."

"Thế còn em?"

"À… tôi đói bụng." Phó Tự Hỉ thành thực nói.

"Vậy thì chúng ta sẽ đi ăn nhé?"

Những lời này của Tả Phóng khiến cho Lương San đột nhiên tỉnh ngộ hắn đang muốn ám chỉ bà là một cái bóng đèn, rất thức thời vì thế bà quyết định sẽ làm một người tốt "Nếu không hai đứa cứ đi ăn vài thứ, còn dì bảo chú Hoắc lái xe đưa về."

Tả Phóng nở nụ cười "Vậy thì cũng được ạ, sau khi ăn xong bữa tối cháu sẽ đưa Tự Hỉ trở về."

"Cháu đưa nó về sớm một chút."

"Được ạ, tạm biệt dì Lương!"

Phó Tự Hỉ còn chưa tiêu hóa được sự tình tại sao lại chuyển biến như vậy thì hiện tại chỉ còn lại cô cùng Tả Phóng ở đây.

Tả Phóng nhìn thấy cô nhìn mãi về hướng Lương San rời đi khẽ cười nói: "Phó Tự Hỉ, chúng ta đi ăn cái gì nhé, xong rồi anh sẽ đưa em trở về."

cô gật đầu đáp ứng.

Vẫn còn chưa đến tiệm ăn thì di động của Tả Phóng đột nhiên đổ chuông.

Hai ngày nay, đám bạn của Tả Phóng cũng đến đây nghỉ dưỡng, bọn họ đang đến một quán bar giải trí thì gặp một chút sự cố ở đây. Buổi chiều ngày hôm qua, chính là hắn đã đến đây hỗ trợ giải quyết sự việc. hiện tại sự tình đã ổn thỏa, bọn họ lại muốn tụ tập, đến một quán bar khác thuê phòng bao riêng.

hắn vốn định cự tuyệt, đột nhiên lại nghĩ nghĩ một lúc rồi nhìn sang bên cạnh dò hỏi Phó Tự Hỉ "Em có muốn đến quán bar chơi thử không?"

"Chính là khiêu vũ, uống chút rượu."

Phó Tự Hỉ lắc đầu "Tôi chưa từng đến những nơi đó."

"Vậy tôi đưa em đến đó xem một chút, rồi sau đó chúng ta đi ăn cơm nhé!"

Phó Tự Hỉ thật sự không biết nơi đó là nơi như thế nào, chỉ nghĩ sau khi đi một chút lại có thể đi ăn cơm thì tốt rồi.

không ngờ vừa đến nơi, Phó Tự Hỉ đã bị dọa cho hoảng sợ.

Lúc này trời đang nhá nhem tối, thật ra trong quán cũng không đông khách.

Nhưng cô chưa từng tiếp xúc với bầu không khí nhốn nháo hỗn tạp như những nơi này. Bốn phía ánh đèn lập lòe ám muội, nhiều tia laser bất chợt bắn ra xuyên thấu màn đêm mờ ảo, trong ánh đèn lung linh, huyền ảo cùng với tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, một đám người vì rượu và nhạc mà trở nên hưng phấn nhảy nhót hò hét loạn cả lên.

Phó Tự Hỉ sợ hãi gắt gao túm chặt góc áo của Tả Phóng.

Tả Phóng nhìn ra vẻ sợ hãi tràn đầy trong mắt cô, nhẹ nhàng trấn an: "không sao đâu, đi theo anh." Sau đó hắn dắt tay cô đi vào bên trong.

Khi đi đến phòng VIP, bọn người nhìn thấy hai người đang tay nắm nhau liền hú hét nháo nhào một trận.

Phó Tự Hỉ bồn chồn ngồi xuống một góc.

Có vài người đàn ông đến bắt chuyện với cô, ồn ào bảo là kính rượu chị dâu. Phó Tự Hỉ hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn bọn họ.

Tả Phóng đá văng những tên râu ria bên cạnh cô "Được rồi, đừng trêu chọc cô ấy nữa."

Phó Tự Hỉ bị bầu không khí hỗn loạn nhốn nháo dọa cho sợ mất mật. cô kéo kéo ống tay áo Tả Phóng "Tả Phóng, tôi muốn đi toilet."

Tả Phóng vừa định nói sẽ dẫn cô đi nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên "Em chờ một chút."

Phó Tự Hỉ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ, nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn treo máy.

Tả Phóng nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của cô, lại nhớ đến toilet cách đây rất gần, hẳn là cô sẽ không bị lạc đường, dành nói: "Ra cửa, quẹo trái thì sẽ có một cái bảng lớn."

Nếu là Hạ Khuynh, Phó Tự Hỉ khẳng định anh sẽ đích thân dẫn cô đến tận nơi.

Nhưng người này lại là Tả Phóng, nên cô nói không nên lời.

cô ghi nhớ kĩ lời hắn, lủi thủi đi ra ngoài.

Toilet quả thật cách phòng bao rất gần, Phó Tự Hỉ có thể tự đi được. Nhưng lúc vừa bước vào thì có một thím lao công đến ngăn cản cô "cô bé, ở đây vừa có người nôn một bãi, bẩn lắm. Tôi phải thu dọn một chút."

"Nhưng cháu muốn đi vệ sinh." Phó Tự Hỉ vừa vội vừa sợ, nơi này quả thật rất đáng sợ.

"Vậy cháu đi toilet tầng trên đi."

cô ghi nhớ theo sự chỉ dẫn của thím lao công, dọc đường đi còn lẩm bẩm lặp lại sợ mình quên mất.

May mắn cửa thang ở bên cạnh, lúc bước lên lầu cô lại phát hiện, tầng một đèn điện bật sáng không tối om mập mờ như ở phía dưới, dọc hành lang cũng không thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện. Phó Tự Hỉ cảm giác thoáng an tâm một chút.

đi vòng vòng một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy toilet. cô bèn đi vào phòng vệ sinh cuối dãy.

...

Thở phào một hơi, rốt cục cũng được thư thái.

Sau khi rửa tay xong đi ra cửa, Phó Tự Hỉ lại cảm giác trên lưng ngứa ngáy, cô lo lắng có phải những nốt nhỏ đáng ghét ấy lại xuất hiện nữa không, vì thế bèn đi vào phòng vệ sinh. Nhưng chỉ nghĩ kiểm tra một chút rồi đi ra ngay nên cũng không khóa cửa.

Vừa mới nhấc quần áo lên xem, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của vài người đàn ông.

cô cảm thấy kì quái, không phải nơi này là nhà vệ sinh nữ sao?

Ba người đàn ông đang ôm một cô gái tiến vào.

Vừa vào cửa, trông thấy bốn bề im lặng, một tên đàn ông lên tiếng: "Tốt lắm, không có ai ở đây cả."

"Nhanh lên! Tao sắp chịu hết nổi rồi!" một tên khác lấy tay đóng sập cửa khóa chốt lại, đặt cô gái lên bồn rửa tay.

Thần trí cô gái như không tỉnh táo, không có khả năng phân biệt phương hướng, một gã nhanh tay bóc sạch sẽ quần áo trên người cô ta.

Cả bọn vội cởi quần xuống, phun một ngụm nước bọt vào tay chà sát hạ thân, sau đó nhấn người vào cơ thể của cô gái kia, thô bạo ra vào...

cô gái tên Sơ Sơ kia không có phản ứng, chỉ chậm rãi đặt tay lên bả vai của gã đàn ông đè trên thân, mở rộng hai chân quắp lấy thắt lưng của gã, trầm luân vào cơn kích tình.

"Oh Shit! Thuốc này quả thật công hiệu ghê!"

Hai gã còn lại từ đầu đến cuối đều chứng kiến hết mọi chuyện, không khí ướt át đồi trụy, sốt ruột đứng ngồi không yên chờ đến phiên mình.

Từ từ vật đàn ông càng ma sát nhấp sâu vào cơ thể cô gái, âm thanh thống khổ rên rỉ càng lúc càng lớn dần, ngâm vang khắp phòng.

Lúc này Phó Tự Hỉ trốn ở trong phòng cách một cánh cửa cũng hoảng sợ chẳng còn bình tĩnh.

Trong lòng cô vừa sợ vừa thẹn đến cực độ.

Tiếng rên của cô gái kia càng ngày càng thê lương, Phó Tự Hỉ cứ tưởng cô ta đang bị ba gã đàn kia đánh đập.

Mẹ... Mẹ ơi cứu con...

Phó Tự Hỉ tuyệt vọng cố nhớ lại những lời mẹ đã căn dặn, khi gặp phải người xấu thì nên làm gì bây giờ...

cô gắt gao cắn chặt môi, tay run run lấy điện thoại từ trong túi ra, suýt chút nữa thì làm rơi xuống đất.

cô nhìn bàn phím nhấn lung tung, gửi đi một tin nhắn, sau đó lại ấn, lại gửi đi.

cô lo lắng không biết Hạ Khuynh có nhận được tin nhắn của mình không, anh có hiểu được nội dung hay không...

Nhưng tự trấn an chính mình, Hạ Khuynh thông minh như vậy, nhất định sẽ đến cứu cô.

Nhất định!

Tất cả tin nhắn Hạ Khuynh đều nhận được nhưng không hề thấy anh trả lời.

Cô lựa chọn nhắn tin để liên lạc với anh vì không muốn phát ra âm thanh khiến những người bên ngoài phát hiện.

Bên này, anh biết rõ điện thoại của cô không ở chế độ im lặng nên cũng không dám mạo hiểm trả lời.

Sau khi nhận được tin nhắn thứ ba, Hạ Khuynh liền gọi cho Lương San hỏi tình hình của Phó Tự Hỉ.

Lương San mang bộ dạng bát quái trả lời anh: "Là mẹ cố ý cho nó cùng với Tả Phóng bồi dưỡng tình cảm..."

Hạ Khuynh không khách khí cúp máy sau đó sắc mặt nghiêm trọng quay sang nói với Vương Thần:

"Tôi muốn đi tìm Phó Tự Hỉ."

Bình luận

Truyện đang đọc