KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ

Phó Tự Nhạc nhìn thẳng về phía trước, hỏi.

" Anh đã từng theo đuổi các cô gái?"

Giọng nói không hề gợn sóng.

" Chuyện này chưa từng có."

" Có thể thấy được."

Chu Phi Lương lại cười ha ha.

" Anh không thích quanh co lòng vòng."

Có một mục tiêu liền theo đuổi, đây là nguyên tắc của anh. cô tiếp tục hỏi.

" Gần nhất anh có đi chơi gái không?"

Anh thầm mắng một tiếng, nói thẳng.

" Gần nhất thật không có."

" Gần nhất là bao lâu."

"… Chừng mười ngày."

Chu Phi Lương nói xong liền tự cắn lưỡi mình một chút. Phó Tự Nhạc âm u nhìn anh.

" Chờ anh có thể chịu được ba tháng rồi hãy đến theo đuổi em."

" Tôi khinh."

Anh suýt nữa văng ra.

" Chịu đựng cùng theo đuổi có thể tiến hành đồng thời không."

cô quay người nhìn ra ngoài cửa xe, không trả lời.

" Này, anh đang nói chuyện thành thật với em đấy."

Ánh mắt cô lóe lên.

" Em cũng đang cùng anh nói chuyện thành thật a."

" Được, 3 tháng đúng không."

Anh hào khí to lớn thêm vào một câu.

" Em chờ."

Nói thì nói như thế, có điều, Chu Phi Lương cũng không có đi tìm qua các cô gái, anh đi hỏi Vương Thần mấy chiêu.

" Theo đuổi con gái rất đơn giản, không biết xấu hổ là được. Cậu xem Hạ ca ca, mọi thủ đoạn phiền toái, buồn nôn đều đã vận dụng, cho nên cậu ta cùng cô bé đáng yêu đã kết hôn."

Vương Thần một bên ăn dưa hấu, một bên cười đến híp mắt lại, không có dưa hấu thì mùa hè không hoàn chỉnh.

Chu Phi Lương hỏi ngược lại.

" Cậu không biết xấu hổ như vậy sao lại chưa kết hôn?"

" Bởi vì tôi thiện lương, không đành lòng để cậu làm người độc thân cuối cùng."

Vương Thần trả lời rất đương nhiên. Chu Phi Lương thật muốn đem dưa hấu đập lên đầu Vương Thần.

Cuối cùng, Vương thần lưu loát nói một tràng, Chu Phi Lương nghe xong thì cau mày.

Công việc của Chu Phi Lương rất bận rộn, không có nhiều thời gian để theo đuổi Phó Tự Nhạc.

Anh đi tới tiệm bán hoa của Phó Tự Hỉ, mua một chậu hoa tú cầu. Phó Tự Hỉ nhận ra anh là bạn Hạ Khuynh, cũng không sợ như người lạ, có thể cười cùng anh chào hỏi.

Chu Phi Lương cảm thấy, đây là cô gái cực kỳ hạnh phúc. cô có người em gái tốt nhất, có thể thay cô gánh vác mọi chuyện.

Anh không ở lại quá lâu, liền đi tới trường học của Phó Tự Nhạc.

Phó Tự Nhạc thấy anh liền đau đầu, nhắc nhở anh còn chưa qua ba tháng. Anh chỉ đem chậu hoa đưa xong liền đi.

" Anh đây rất bận rộn, cứ như vậy đi."

Phó Tự Nhạc liếc mắt đã biết đây là hoa trong cửa hàng của chị mình, trên tấm thiệp đi kèm là chữ viết ngay ngắn của chị.

Chu Phi Lương chọn hoa này là rất đúng, nếu anh đưa những thứ linh tinh khác, độ thành công sẽ không còn cao nữa. Nhưng đây là hoa của Phó Tự Hỉ, Phó Tự Nhạc nhất định sẽ coi như trân bảo.

Vương Thần có chút điểm kỳ quái, có điều Chu Phi Lương nghĩ lại, vẫn là dựa theo thói quen của mình thì hơn. Chu Phi Lương tan ca liền qua trường học của Phó Tự Nhạc.

Cứ như thế ngẫu nhiên gặp nhau mấy lần, Phó Tự Nhạc rốt cục phá lệ, ngày nào đó rỗi việc sẽ ngồi cùng anh trên bậc thang của trường nói chuyện. Kỳ thực, nếu không liên quan đến vấn đề tình cảm thì anh và cô trò chuyện tương đối hòa hợp.

Anh liền thấy kỳ quái.

" Anh có một thắc mắc, có phải em có chướng ngại về tình cảm không?"

Phó Tự Nhạc mặt lanh.

" Hiện tại anh đang theo đuổi em, hỏi em câu này anh nghĩ anh có phần thắng sao?"

" không phải, bầu không khí giữa chúng ta không giống như vậy."

Mặc dù Chu Phi Lương không nói là tình yêu, nhưng khi thấy Hạ Khuynh cùng Phó Tự Hỉ ngọt ngào không sợ ngấy.

Mà anh cùng Phó Tự Nhạc hoàn toàn không có loại cảm giác đó, nói trắng ra, giống như là loại hai người anh em nói chuyện. Phó Tự Nhạc thấy sắp tới giờ đi ngủ, đứng lên.

" Anh cứ từ từ suy nghĩ, em phải đi về."

Chu Phi Lương vẫn ngồi, một tay kéo cô lại.

" Đây là vấn đề của hai ta, em không thể không có trách nhiệm như vậy."

cô khoát tay, mặt không hề có cảm xúc.

" Với sự thông minh của anh thì có ngồi đây cả một buổi tối cũng chưa chắc có đáp án, ký túc xá sắp đóng cửa, có việc thì ngày mai đến sớm."

Anh chăm chú nhìn bóng lưng cô, nở nụ cười. không sai, cô nói đúng lắm, ngày mai đến sớm.

Phó Tự Nhạc không có cách nào đem Chu Phi Lương cùng những người đã từng theo đuổi cô đánh đồng với nhau. Tuy anh nói là theo đuổi, thế nhưng biểu hiện của anh cũng chỉ giống như là bạn bè bình thường giao du mà thôi.

cô ngoại trừ chị gái, xưa nay cũng không có cùng người khác qua lại quá thân mật. Chu Phi Lương xem như là người đầu tiên. Thế nhưng muốn nói là tình yêu, thì lại không phải.

Chỉ là ở cùng anh rất thư thái, chỉ đến thế thôi. cô đối với những việc anh từng trải qua trước đây có sự đồng cảm. cô cũng đã từng vì chị của mình, mà một ngày làm vài công việc, rất mệt.

Nhưng trong lòng vẫn cố chấp, chỉ cẩn chị mình trải qua đước, hết thảy đều đáng giá.

Chu Phi Lương không giống cô ở chỗ, anh đối với người nhà không bị phụ thuộc, anh có trách nhiệm của một người con trai cả.

Ngày thứ hai, Chu Phi Lương không tăng ca, tan việc liền chạy đến lầu dưới ký túc xá hét to tên cô.

cô trực tiếp bưng một chậu nước dội xuống. Anh nhanh nhẹn tránh được, sau đó lại tiếp tục gào cổ gọi. một lát sau, Phó Tự Nhạc cảm thấy quá mất mặt, liền đi xuống, lên xe cùng Chu Phi Lương.

Chu Phi Lương lái xe ra khỏi ký túc xá, sau đó dừng ở chỗ cây có bóng râm, mới mở miệng.

" Này, anh nói em là con gái, có thể hay không không cần cả ngày nghiêm mặt như vậy."

" Có rắm mau thả."

Sắc mặt Phó Tự Nhạc lạnh đến cực điểm. Anh châm một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi, nhả mấy làn khói một lúc mới nói.

" Công ty có chút việc, anh phải ra nước ngoài một thời gian. Kỳ hạn em nói anh sẽ tuân thủ, ngược lại, anh có quá khứ đen tối, cũng không sợ nói cho em biết, anh tìn những cô gái kia chỉ là để phát tiết mà thôi, anh không có bạn gái, giữ mình cho ai a." cô dùng tay quạt quạt mấy cái, đem khói thuốc bay về phía anh.

" Kỳ hạn ba tháng còn rất dài, có chuyện gì thì đến lúc đó nói sau."

Thấy cô tựa hồ rất ghét mùi khói thuốc, anh dập tắt.

" Em sao cứ bướng bỉnh như thế."

" Nếu anh không thấy phiền thì làm ơn nhường đường một chút."

" Ba tháng thì ba tháng, có điều, bà chị a, thân thể rất đau đớn, đến để tôi nếm thử ngon ngọt trước đã."

Anh đột nhiên giữ đầu cô lại, Phó Tự Nhạc theo trực giác liền ngăn cản. Với thân thủ của Chu Phi Lương, anh muốn áp chế ai thật dễ như ăn cháo, trước đây chẳng qua là không muốn cùng cô tính toán, có điều cô đều là bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng anh thực buồn rầu.

Lại nói, anh sẽ một thời gian dài không ở trong nước, với bộ dáng của cô, chắc sẽ không nhớ anh. Phó Tự Nhạc ý thức được ý đồ của anh, muốn quay mặt sang chỗ khác, lại bị anh giữ quá chặt, cô tàn nhẫn nói.

" Cút ngay cho tôi."

Anh nhìn hai mắt cô đều bốc hỏa, cười khẽ một tiếng, sau đó đặt lên môi cô. Phó Tự Nhạc từng nghe Phó Tự Hỉ nói, Hạ Khuynh rất thơm.

Phó Tự Nhạc làm sao cũng không thể ngửi thấy trên người Hạ Khuynh có mùi vị gì. Có điều, Chu Phi Lương đúng là có.

Là mùi thuốc lá, cùng với một loại không rõ là mùi gì, không tính là đáng ghét. Nụ hôn và con người anh đều thô lỗ giống nhau, đầu lưỡi làm càn, hai tay rất có trật tự.

Phó Tự Nhạc phản ứng rất lạnh nhạt, cô không nhúc nhích, mở to mắt nhìn anh. Chu Phi Lương đáy mắt hiện lên ý cười, đây nhất định là nụ hôn đầu của cô. Anh rời khỏi môi cô, áp sát lầm bầm nói.

" Phó Tự Nhạc, coi như là cho anh ăn thuốc an thần đi."

cô đánh một cái vào bụng anh, sau đó đẩy anh ra, xuống xe. Vừa rạng sang ngày thứ hai, Chu Phi Lương liền xuất ngoại. Trước khi đi, anh gọi điện cho Phó Tự Nhạc, nói đây là đó điện thoại của anh, nếu muốn anh thì gọi cho anh.

Phó Tự Nhạc không thể tưởng tượng nổi, cô sao lại phải muốn anh? Cuộc sống sau này, cô thật không nghĩ đến anh như thế nào.

Anh mỗi ngày sẽ ở một lúc nào đó gọi điện cho cô, nếu như anh không có nói chuyện tình yêu, cô sẽ rất có kiên trì. Chẳng qua, Chu Phi Lương vốn không nói lời ngon tiếng ngọt gì, anh tình nguyện nói thẳng mà tô tục.

Phó Tự Nhạc suy đoán đại khái mình đúng là có tình cảm cản trở. Tất cả nhiệt tình của cô đều ở trên người chị mình, đối với người khác thì đặc biệt xa cách.

Đột nhiên ngày nào đó, Chu Phi Lương không gọi điện thoai, ba ngày không có tin tức gì. Phó Tự Nhạc nhất thời có chút không quen, nhưng nghĩ lại, chắc anh đang rất bận.

Cứ như thế mấy ngày cuối tuần, cô đến Hạ gia, đi tìm Phó Tự Hỉ, thật trùng hợp lại gặp Vương Thàn và Hạ Khuynh. Đôi bên gặp nhau liền chào hỏi thoáng qua, thế nhưng cô lại nghe Vương Thần nói một câu như vậy.

" Cá tính Chu Phi thích đem việc vơ vào người, sớm muộn đem mệnh kết thúc sớm."

Phó Tự Nhạc dừng cước bộ một chút, sau đó trong đầu cô cấp tốc xét qua tin tức mấy ngày trước.

cô tiến vào phòng Phó Tự Hỉ, vội vàng nói.

" Chị, cho em mượn máy tính một chút."

" Ừ đây."

Phó Tự Hỉ gật đầu, đem lấy ra.

" Tự Nhạc cho em dùng."

Sau đó Phó Tự Nhạc thấy Phó Tự Hỉ dùng đến rất thành thạo, sửng sốt một chút, đột nhiên nói.

" Tự Nhạc, chị cho em đấy. Cái này chị chỉ đem ra chơi a, còn có Hạ Khuynh dạy chị nhớ này nọ rồi."

cô cảm thấy Phó Tự Nhạc dùng khẳng định so với mình dùng sẽ có ích hơn. Phó Tự Nhạc ngẩng đầu cười.

" không cầm, em bình thường đều có máy tính dùng."

" Ân, nếu em muốn thì cứ nói, chị đưa cho em."

Phó Tự Hỉ hi hi ha ha một hồi. Phó Tự Nhạc mở ra tin tức mấy ngày trước, sau đó liền choáng váng…

Nước Mỹ diễn ra cuộc đấu súng. Chàng trai Trung Quốc dũng cảm đứng ra. cô biết, Chu Phi Lương trời sinh tinh thần trọng nghĩa, nhưng là….

Người này đúng là điếc không sợ súng. Phó Tự Hỉ thấy Phó Tự Nhạc có chút hồn vía lên mây, tò mò nhìn màn hình một chút, sau đó đọc nhiều lần cũng không hiểu, liền hỏi.

" Câu này có ý gì thế?"

Phó Tự Nhạc phục hồi lại tinh thần.

" không có gì, người xấu lại đánh nhau."

Phó Tự Hỉ hiểu mà như không hiểu chỉ " Ừ" một tiếng.

Phó Tự Nhạc tỉ mỉ nhìn mẩu tin tức, bên trong cũng không đề cập đến tên chàng trai người Trung Quốc, chỉ là sự kiện phát sinh đúng ngày Chu Phi Lương cắt đứt lên lạc.

" Chị, em có việc nên phải đi về."

" Ah, được."

Phó Tự Hỉ sững sờ, cảm giác em gái có chút không đúng, lo lắng hỏi.

" Tự Nhạc, em sao thế?" Phó Tự Nhạc cười động viên.

" không có gì, em phải lập tức đi về."

Phó Tự Hỉ gật gù, chờ Phó Tự Nhạc đi rồi, cô cũng đến xem cái tin tức kia, cô có chút không hiểu lắm, nhưng cô biết đó là chuyện không tốt.

Phó Tự Nhạc rốt cục gọi đến số điện thoại kia. đang đợi kết nối, cô lần đầu tiên có loại tâm tình nhớ nhung này.

" Này, Phó Tự Nhạc, anh tốt xấu gì cũng là lần đầu nói chuyện yêu đương, cho anh chút mặt mũi đi a."

" Anh khinh, em nghĩ chỉ một mình em là con gái, tích cách thì không đáng yêu, em cho rằng ai cũng kiên trì được như anh."

" Phó Tự Nhạc, đừng có tiếp tục gánh vách một mình nữa, tìm một người để dựa vào có tốt hơn không?"

" Em làm bạn gái của anh, anh liền thủ thân vì em."

……… Chu Phi Lương, người kia tuyệt đối đừng là anh.

Bình luận

Truyện đang đọc